Dùng binh khí trong đại thọ của người ta là điềm rất xấu, tất cả mọi người lập. tức đưa mắt nhìn lại.
Nụ cười trên mặt Tôn Trường Minh dần dần biến mất: “Lạc Phi Hồng, ta đã nể mặt ngươi đừng không biết điều! Gả cho ta không phải bôi nhọ ngươi, Cửu Phân Đường dưới trướng ngươi gia nhập Giang Đông Tôn thị cũng có thể phát triển tốt hơn:
Lạc Phi Hồng cười lạnh nói: “Chèn ép Cửu Phân Đường để bức ta làm theo, Tôn Trường Minh, ngươi vẫn vô sỉ như vậy thôi.
Nếu Sở Hưu còn sống, ngươi dám động vào Cửu Phân Đường? Ngươi thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới!
Trước thì khúm na khúm núm, sau thì nhe răng trợn mắt. Tôn Trường Minh, đúng là đồ chó, có điều cái gan chó của ngươi chẳng to ngập trời, ngược lại còn chẳng bằng cái móng tay!”
Lạc Phi Hồng mắng tới mức sắc mặt Tôn Trường Minh lúc đỏ lúc trắng, cũng khiến người khác bàn tán ầm ï.
Hôm nay Lạc Phi Hồng đang đứng hạng nhì trên Long Hổ Bảng, người hạng nhất chính là Diệp Thiên Tà vừa được lợi.
Lại thêm Cửu Phân Đường dưới trướng nàng mặc dù không phải thế lực lớn tại Đông Tê nhưng cũng không nhỏ. Thậm chí Cửu Phân Đường đã phát triển lớn mạnh hơn cả Ngô Quận Lạc gia, cho nên thanh danh của nàng tại Đông Tề cũng rất lớn.
Tôn Trường Minh chèn ép Cửu Phân Đường muốn Lạc Phi Hồng gả cho mình, vọng tưởng vừa được người vừa được thế lực. Chuyện này vốn rất nhiều người biết, cũng cực kỳ khinh thường cách làm của Tôn Trường Minh.
Dùng thủ đoạn này đối phó với người khác thì là tàn nhẫn, nhưng dùng nó đối phó với một nữ nhân lại gọi là bỉ ổi. Cho nên không ít người ngứa mắt với Tôn Trường Minh.
Nhìn Lạc Phi Hồng, Tôn Trường Minh cười lạnh n ã tới nước này rồi ngươi còn dám phách lối nữa ư? Trước kia ngươi dựa thế tên Sở Hưu kia, nhưng giờ tên Sở Hưu kia đã chết, chết tới không còn chút cặn bã nào!
Không còn chỗ dựa Sở Hưu kia, ngươi còn dám lớn lối trước cửa Tôn gia ta như vậy, ai cho ngươi cái gan đấy?”
“Ta cho cái gan đấy đấy, chẳng hay có đủ không?”
Một giọng nói vang lên, một người trung niên mặc áo nhà nho màu trắng, tướng mạo đường hoàng bước vào cửa lớn Tôn gia.
Thấy người tới, mọi người ở đây lao nhao chào hỏi hành lễ.
“Ra mắt Tiêu đại nhân!”
“Từ khi chia tay tới giờ Tiêu viện trưởng không gặp vấn đề gì chứ?” “Nhiều năm không gặp, phong thái Tiêu tế tửu vẫn như xưa.”
Người trung niên này chính là đại tế tửu Tắc Hạ Võ Viện của Đông Tề, Tiêu Bạch Vũ.
Toàn õ giả xuất thân triều đình Đông Tề, đặc biệt là thế hệ trẻ cùng thế
trụ cột hiện tại, phân nửa đều phải gọi hắn là thầy hoặc viện trưởng.
Hơn nữa trên giang hồ cũng có không ít võ giả xuất thân Tắc Hạ Võ Viện, thái độ của họ với hắn cũng cực kỳ cung kính.
Khi Tiêu Bạch Vũ đảm nhiệm chức đại tế tửu, hắn không hề tư tàng, dốc túi dạy dỗ đệ tử Tắc Hạ Võ Viện, chỉ cần ngươi hiểu được lời dạy của hắn.
Thấy Tiêu Bạch Vũ ra mặt, thần sắc Tôn Trường Minh lập tức trầm xuống. Lúc này hắn mới đột nhiên nhớ ra, Lạc Phi Hồng không chỉ xuất thân Ngô Quận Lạc gia, không chỉ là hảo hữu của Sở Hưu, nàng còn là đệ tử Tiêu Bạch Vũ, là một trong những võ giả xuất sắc nhất tới từ Tắc Hạ Võ Viện.
Chỉ có điều Tiêu Bạch Vũ có quá nhiều đệ tử, nhiều tới mức chính Tiêu Bạch 'Vũ cũng không đếm xuể.
Nhiều người như vậy, nếu bảo Tiêu Bạch Vũ lo lắng cho hết, hắn cũng chẳng lo được.
Hơn nữa trước đó Tiêu Bạch Vũ coi như người trong triều đình, nếu tự tiện nhúng tay vào sự vụ của giang hồ sẽ khá mẫn cảm, bên triều đình Đông Tề cũng không ưa.
Cho nên dù là lúc Lạc Phi Hồng phản bội Lạc gia, hắn cũng không hề ra tay.
Nhưng giờ Tiêu Bạch Vũ đã bước chân vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thân phận đã khác hẳn trước kia, tiếng nói và địa vị của hắn trong triều đình Đông 'Tề cũng mang nhiều uy quyền hơn. Lúc này hắn có ngang nhiên đứng ra ủng hộ
Lạc Phi Hồng cũng không vấn đề gì.
Thực lực Chân Hỏa Luyện Thần cùng thân phận đại tế tửu Tắc Hạ Học Cung của Tiêu Bạch Vũ đều bày ngay đó, không ai dám khinh thường.
Lão tổ Tôn gia Tôn Tổ Xương nghe vậy thâm chí đích thân ra tiếp đón, thái độ cực kỳ khách khí.
“Sao hôm nay Tiêu huynh tới chơi mà không nói trước một tiếng? Không đón tiếp từ xa, kính mong Tiêu huynh rộng lòng tha thứ.”
Tiêu Bạch Vũ cười cười nói: “Thật ra lần này tại hạ tới đây là muốn nhờ Tôn huynh một việc, kính xin công tử nhà họ Tôn buông tha cho Phi Hồng lần này.
Con bé Phi Hồng này coi như đệ tử của tại hạ, nó trải qua bao chuyện gian nan rồi, chuyện này mọi người trong giang hồ đều biết.
Bao năm qua đi, khó khăn lắm Phi Hồng mới gây dựng được chút căn cơ gia nghiệp trên giang hồ.
Ta tin Giang Đông Tôn thị cũng coi thường chút sản nghiệp Cửu Phân Đường đó, cho nên chẳng bằng nể mặt tại hạ chút, bỏ qua chuyện này đi, được
không?” Sắc Tôn Tổ Xương đã rất khó coi. Hắn cũng biết chuyện Tôn Trường Minh đã làm, nhưng lại không để ý.
Thế gia đại tộc, thanh danh đều là thứ yếu, lợi ích mới là quan trọng. Chính vì vậy hắn mới trở mặt cùng Lục gia vì nửa bộ công pháp.
Nhưng giờ Tiêu Bạch Vũ đích thân nói chuyện này ra trước mặt mọi người như vậy vừa có ý hạ thấp thể diện của Tôn gia bọn họ, vừa có một tầng uy hiếp.
Nhưng Tôn Tổ Xương vẫn miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Nếu Tiêu tế tửu đã nói vậy, đương nhiên Tôn gia ta không ép buộc rồi.”
Da mặt đã bị xé tới một nửa, Tôn Tổ Xương cũng lười khách sáo, thậm chí chẳng buồn gọi Tiêu huynh. Dù sao xét theo bối phận hắn lớn hơn một lứa so với Tiêu Bạch Vũ.
Chuyện này không phải đại sự gì, cũng chưa chắc hắn đã sợ Tiêu Bạch Vũ vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Điểm khiến hắn thật sự e ngại là triều đình Đông Tề, đây là một con quái vật khổng lồ.
Hơn nữa Tiêu Bạch Vũ có đệ tử khắp giang hồ, căn cơ trong triều đình Đông Tề cũng cực kỳ thâm sâu, chẳng dễ chọc vào.
Đưa mắt nhìn sang Tôn Trường Minh, Tôn Tổ Xương hừ lạnh nói: “Thứ không nên thân, theo đuổi nữ nhân còn phải cưỡng ép, đúng là làm mất mặt Tôn gia ta. Sau này không cho phép tới quấy rối Lạc cô nương nữa, có nghe không?”
Bị lão tổ nhà mình mắng như vậy, Tôn Trường Minh chỉ đành uất ức đáp: “Vâng.”
Đúng lúc này Lạc Phi Hồng lại đứng dậy đi ra, hẳn là muốn đi nhà xí.
Sở Hưu đột nhiên nói với Diệp Tiêu: “Đi theo Lạc Phi Hồng. Trên người ngươi có Cửu Long Tệ không? Dựa theo vị trí ta nói vạch một khe vào.”
Diệp Tiêu không biết Sở Hưu muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn thực hiện theo.
Đúng lúc này Diệp Đình thấy Diệp Tiêu đứng lên bèn hừ lạnh nói: Diệp Tiêu, ngươi làm cái gì đấy?”
Danh Sách Chương: