Mặc dù ai cũng biết Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu đã không còn, nhưng chỉ mình Kỳ Liên Trại cũng không dễ chọc.
Huống chỉ giờ Bàng Hổ đang đi cùng Sở Hưu, bọn họ càng không dám nói năng gì.
Có điều võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ở bên cạnh phục vụ lại chần chừ chỉ vào bàn của Sở Hưu, ấp a ấp úng nói:
“Các vị đại nhân, chỗ ngồi của các vị... chỗ ngồi...”
Bàng Hổ khó chịu nói: “Sao nào? Tiệc mừng thọ chẳng phải ăn cơm uống rượu à? Ta ngồi đây ăn không được à? Đúng rồi, món gà này không tệ, cho ta thêm hai con.”
Đệ tử kia không dám nhiều lời, chỉ đành u ám chạy vào phòng bế lấy gà ra.
Một lúc lâu sau bên ngoài vang lên tiếng động ồn ào, kèm theo tiếng bát đĩa rơi vỡ loãng xoảng,
Nhìn lại, chính là đệ tử vừa xuống nhà bếp lấy gà bị người ta vả cho một cái, cái khay bưng hai con gà cũng rơi trên mặt đất.
Một thanh niên ba mươi tuổi mặc hoa phục màu trăng đang chỉ thẳng vào đệ tử kia mắng chửi: “Ngươi làm việc thế nào vậy? Có hiểu quy củ hay không? Ngươi không biết chỗ ta ở đâu à? Vì sao lại để người khác chiếm?”
Nhìn cảnh này Bàng Hổ mới hiểu vì sao đệ tử kia lại ấp a ấp úng, hóa ra là đám người bọn mình ngồi vào chỗ của người khác.
Trong ngày mừng thọ, những chỗ ngồi gần phía trước đều dành cho những người có thân phận địa vị. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành vốn không ngờ đám người Sở Hưu lại tới, đương nhiên không bố trí chỗ cho bọn họ.
Trước đó đệ tử kia không hề bất kính, thấy hắn bị tát một cái, còn khiến mình mất hai còn gà để ăn, Bàng Hổ lập tức đứng dậy lạnh lùng nói: "Tiểu tửu, ta ngồi vào chỗ của ngươi đấy! Sao nào, ngươi không phục à?”
Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên ngồi bên ăn, xem cũng lười xem.
Thanh niên kia thực lực tạm được, ba mươi tuổi đã có tu vi Ngoại Cương cảnh.
Nhưng đáng tiếc, hắn và Sở Hưu hoàn toàn là người của hai thế giới. Đối phó với hạng tôm tép như vậy, nếu hẳn tự mình ra tay vậy thật quá mất giá, cứ để Bàng Hổ xử lý là được.
Thanh niên kia nhìn Bàng Hổ cau mày nói: "Vị tiền bối này, chỗ ngồi đều do những hạ nhân này an bài, ngài ngồi cứ ngồi, nhưng ta giáo huấn hạ nhân có liên quan gì tới ngài?”
Nghe câu này, Sở Hưu ngược lại ngắng đầu lên, thanh niên này có vẻ có lai lịch bất phàm.
Sau khi Bàng Hổ đứng ra, nếu hắn trực tiếp nhận thua, vậy rõ là thùng rỗng kêu to, miệng cọp gan thỏ.
Còn nếu hắn không có đầu óc kêu gào với Bàng Hổ, vậy chỉ là hạng không có đầu óc không tự biết mình.
Nhưng khi hẳn thấy thực lực Bàng Hổ lại không hề sợ hãi, thậm chí trả lời rất có đạo lý.
Đúng là đám người Sở Hưu chiếm chỗ của hẳn nhưng lại không phải chiếm ngay trước mặt hẳn. Cho nên hắn chỉ giáo huấn hạ nhân không bố trí thỏa đáng, có lý có chứng cứ.
Quan trọng nhất là hắn giáo huấn hạ nhân của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ. Giáo huấn hạ nhân Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ngay trên địa bàn Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, như vậy hoặc là rất quen thuộc với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, hoặc đối phương có thực lực rất mạnh, thậm chí mạnh tới mức có thể đối đầu với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Bàng Hổ vuốt đầu, thản nhiên nói: "Tiểu tử, biết ăn nói lắm. Chắng qua không biết sư trưởng ngươi có dạy ngươi điều này không. Đó là khi nói chuyện với tiền bối đừng có lôi nhiều đạo lý ra như vậy. Ta nói đúng vậy chính là đúng, ta nói sai, vậy là sai!"
Dứt lời khí thế Bàng Hổ dâng lên vô cùng cường đại, một lưồng áp lực trực tiếp ập tới người thanh niên kia.
Với cảnh giới thực lực tông sư võ đạo của Bàng Hồ, khí thế kia ép xuống đủ khiến người này quỳ xuống đất. Nhưng đúng lúc này một bóng người ngăn trước thanh niên, hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ dám tỏ uy phong với tiểu bối, có gì là giỏi?”
Kẻ ngăn trước người Bàng Hổ là một người trung niên vóc dáng khôi ngô, tướng mạo lạnh lùng. Hắn tiện tay chém một cái lại tỏa ra đao ý ngập trời, phảng phất như có thể chém tan thiên địa, mạnh mẽ hùng hồn, khí thế vô song.
Cho dù lúc này trên tay hẳn không có đao, nhưng thân thể vẫn tỏa ra khí tức sắc bén.
Bàng Hổ không ngờ có người đột nhiên nhảy ra như vậy, nhất thời không kịp chuẩn bị, bị đao khí kia đánh lui lại phía sau.
Sở Hưu nhíu mày, bước ra một bước, chớp mắt đã tới trước người Bàng Hổ. Y nhẹ nhàng giơ tay ra, trực tiếp bóp nát đao khí kia.
Mặc dù đao khí này khi chém vào Bàng Hổ đã tiêu hao không ít, nhưng lúc này một chỉ dùng tay trần cũng bóp nát được cũng rất kinh người
Gương mặt Bàng Hổ lộ vẻ giận dữ, vừa định xuất thủ nhưng đã bị Sở Hưu ngăn lại
Nhìn người trung niên, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Tiểu bối thì sao? Tiểu bối không hiểu quy củ càng phải dạy dỗ.
Không có chỗ thì tự mình tìm chỗ, coi mình là người có quyền có thế nhất
quyết phải ngồi hàng trước hay sao?“
Võ giả trung niên kia cau mày nói: “Sở Hưu, lần này do ngươi chiếm chỗ của chúng ta trước, chúng ta không muốn gây chuyện nhưng ngươi cũng đừng khinh người quá đáng. Đừng tưởng mình trở thành đại đô đốc Trấn Võ Đường là có thể phách lối cưồng vọng như vậy. Uy nghiêm của triều đình không phải để. ngươi dùng như vậy!"
Sở Hưu nghe giọng điệu hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, y cau mày nói: “Ngươi là người trong triều đình Bắc Yên?”
Người trung niên kia sửng sốt, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi không biết ta?”
Nghe giọng điệu hắn cứ như Sở Hưu không biết hẳn là tội lỗi rất lớn.
Sở Hưu lạnh nhạt: "Vì sao ta phải biết ngươi?”
Người trung niên kia lạnh lùng nói: “Bản quan, đại tướng Bắc Úy Quân, Nhậm Thiên Lý!”
Trấn Quốc Ngũ Quân của Bắc Yên là lực lượng mạnh nhất trong quân đội Bắc Yên, tỷ như Tây Lăng Quân mà Hạng Võ chấp chưởng.
Nhậm Thiên Lý lại là đại tướng quân của Bắc Úy Quân một trong Trấn Quốc Ngũ Quân. Thân phận này đủ đứng trong năm hạng đầu của quân đội Bắc Yên.
Nhưng nói thật ra, trong quân đội Bảo Yên, ngoại trừ Hạng Võ, còn lại y không biết những người khác.
Sở Hưu với Bắc Yên chỉ là hợp tác, trước nay y chưa từng nói sẽ thần phục Hạng Long. Trấn Võ Đường cũng chỉ quản lý giang hồ chứ không lo chuyện triều đình.
Cho nên Sở Hưu cũng lười tìm hiểu về quân đội Bắc Yên, dù sao cũng không liên quan tới y.
Có điều người của quân đội Bắc Yên xuất hiện ở đây là sao? Chẳng lẽ Hạng Long còn phái người khác tới.
Sở Hưu không bưỡn nghĩ nhiều, y chỉ lạnh nhạt nói: “Hóa ra là Nhậm tướng quân, thất kính thất kính.
Có điều Nhậm tướng quân. Tốt nhất ngươi nên hiểu rõ một việc, ngươi là đại tướng quân Bắc Úy Quân, ta cũng là đại đô đốc Trấn Võ Đường. Theo lời bệ hạ ngươi với ta là cùng cấp bậc. Muốn giáo huấn ta? Trừ bệ hạ ra, những người khác không có tư cách!”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Danh Sách Chương: