Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành tẩu giang hồ, giết người là chuyện rất thường gặp, người chết cũng rất bình thường.

Nhưng thủ pháp giết người kinh khủng như Sở Hưu lại không phổ biến.

Dùng cương khí bọc đũa trúc thôi cũng bộc phát ra uy năng mạnh mẽ đến vậy, rốt cuộc cương khí của người này mạnh đến mức nào?

Đặc biệt là gã cao to mặt mày hung tợn trước đó vì chỗ ngồi định khiêu khích Sở Hưu, khi chứng kiến cảnh tượng này trong lòng run rẩy, thầm hô may mắn.

Nếu vừa rồi mình không biết điều, đi hò hét trước mặt kẻ này, vậy những thi thể kia cũng là kết cục của mình.

Trương Bích Ninh nấp sau lưng Sở Hưu thấy cảnh này cũng kinh hãi tới há hốc mồm. Cô nàng thật sự không ngờ thực lực Sở Hưu lại mạnh đến vậy, giế t chết võ giả cùng cấp đơn giản như giết gà.

Đám người Thiên Lang Bang này lúc trước vô cùng phách lối nhưng kết quả lại không tiếp nổi một chiêu của Sở Hưu.

Trương Bích Ninh thi lễ với Sở Hưu, dùng biểu cảm nhẹ nhàng đáng yêu nói: “Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích, tương lai nếu có cơ hội tất sẽ báo đáp đại ân đại đức của công tử.”

Nói xong Trương Bích Ninh lại thi lễ với Sở Hưu, định dẫn những người hầu của Trương gia rời khỏi.

Có điều lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nói: “Đợi đã.”

Trương Bích Ninh ngừng bước, ngẩn người nói: “Công tử còn gì căn dặn?”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Không cần tương lai có cơ hội, nếu ngươi muốn báo ân thì giờ cũng được.”

Trương Bích Ninh sửng sốt, gương mặt ửng đỏ đáp: “Công tử muốn nô gia báo đáp ra sao?”

Lời này của hai người quả khiến người ta nghĩ lệch, dám người đứng ngoài quan sát thấy vậy đều thầm mắng một câu: Cầm thú!

Hóa ra tiểu tử này cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.

Sở Hưu gõ gõ bàn nói: “Trong tay các ngươi có vẻ có thứ gì khiến Thiên Lang Bang hứng thú nên mới bị chúng truy sát. Vừa hay ta cũng đang hứng thú đây.

Thất phu vô tội cầm ngọc thành tội. Các ngươi cầm thứ đó không khéo lại bị đuổi giết, không bằng giao nó cho ta, để ta giữ giúp.”

Trương Bích Ninh sửng sốt, sau đó gương mặt yêu kiều mỉm cười đau khổ: “Vật đó là nguồn gốc của tai họa, thậm chí vì nó mà liên lụy tới Trương gia ta. Nếu trên người ta có thứ này chắc chắn ta sẽ giao cho công tử ngài, nhưng nó đã bị biểu ca ta lấy mất rồi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Từng có một nữ nhân rất xinh đẹp từng nói, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết lừa người. Xem ra cô ấy nói rất đúng. Ngươi xinh đẹp như vậy nhưng nói dối lại chẳng buồn chớp mắt.”

Sở Hưu đứng dậy đi tới trước người Trương Bích Ninh, đặt tay lên gương mặt mềm mại của cô nàng, khiến toàn thân Trương Bích Ninh cứng đờ.

Đám hộ vệ Trương gia toàn thân căng thẳng, nhưng dưới áp bức từ khí thế cường đại của Sở Hưu, bọn họ thậm chí không dám cử động.

Cánh tay Sở Hưu trượt từ gương mặt xuống dưới, đặt lên phần cổ trắng ngần của Trương Bích Ninh. Ngay lúc mọi người người cho rằng Sở Hưu sẽ tiếp tục chuyển tay xuống dưới làm chuyện cầm thú gì đó, y lại đột nhiên xiết chặt nắm tay, bóp lấy cổ Trương Bích Ninh, khiến cô nàng mặt mày đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ.



“Còn không ra sao? Chẳng phải ngươi si tình với vị biểu muội này lắm à? Ngươi không ra ta sẽ bóp ch ết ả.”

“Buông biểu muội của ta ra!”

Một tiếng gầm vang lên, Trương Sở Hàn vốn đã đào tẩu giờ lại xuất hiện từ cửa nhỏ, hai mắt đỏ bừng căm tức nhìn Sở Hưu.

Cảnh tượng này khiến mọi người đều không kịp phản ứng. Tiểu tử này chẳng phải vừa rồi còn vô sỉ bỏ biểu muội mình lại chạy trốn à? Sao giờ lại trở lại?

Khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười chế nhạo: “Trương công tử quả thật si tình. Người khác cho rằng ngươi vô sỉ ném biểu muội lại đào tẩu, thật ra ngươi định đem chính mình làm mồi nhử dụ bọn Thiên Lang Bang đi, hoặc ít nhất cũng dẫn một phần chúng đi, đúng không? Cho nên ngươi mới để hộ vệ thủ hạ lại cho biểu muội.

Dũng khí cũng đáng khen, tinh thần cũng đáng tán dương, nhưng vì sao ngươi lại lợi dụng ta? Con người ta ghét nhất là bị lợi dụng!”

Dứt lời Sở Hưu xiết chặt tay, lập tức khiến Trương Sở Hàn gấp gáp, vội vàng nói: “Dừng tay! Đừng động thủ! Ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!”

Sở Hưu buông lỏng Trương Bích Ninh trong tay thản nhiên đáp: “Đưa đồ cho ta rồi nói hết đầu đuôi sự tình đi.”

Trương Sở Hàn nghe vậy vội vàng gật đầu: “Ta đồng ý, ngươi tuyệt đối đừng động tới biểu muội ta!”

Sở Hưu nói hắn si tình quả thật không sai, vì biểu muội của mình đúng là cái gì hắn cũng dám làm.

Lúc này Sở Hưu đột nhiên nhìn sang những võ giả đứng ngoài nhìn, thản nhiên nói: “Đứng ngoài nhìn như vậy không phải thói quen gì tốt đâu, nếu nghe được thứ gì không nên nghe hậu quả sẽ rất thê thảm.”

Nghe xong câu này, đám võ giả lập tức bị dọa phát run, chạy hết sang một bên.

Có điều vẫn có ít người hiếu kỳ không bỏ đi mà đứng xa xa nhìn lại, mặc dù khoảng cách này bọn họ cũng chẳng thể nghe thấy cái gì, có nhìn cũng khó.

Sở Hưu mặc kệ đám người kia, quay sang nói với Trương Sở Hàn: “Lấy thứ đó ra đi. Kể xem mọi chuyện rốt cuộc ra sao, sao lại liên quan tới Tàng Kiếm Sơn Trang??

Trương Sở Hàn nhìn về phía Trương Bích Ninh, gương mặt Trương Bích Ninh lộ vẻ không cam lòng nhưng vẫn lấy trong lòng ra một hộp báu, sau khi mở ra lại là một mảnh vỡ lệnh bài tỏa ra ma khí kinh người.

Chứng kiến lệnh bài, trong mắt Sở Hưu lập tức lộ ra thần sắc khác lạ.

Mảnh vỡ lệnh bài này không ngờ lại hệt như thứ hắn đoạt được từ đám người Quỷ Vương Tông, giống nhau như đúc. Từ chất liệu tới hoa văn bên trên đều có thể thấy hai mảnh lệnh bài này xuất xứ từ cùng một loại lệnh bài, nhưng không nhất định là cùng một tấm.

Chỉ có điều mảnh vỡ lệnh bài trong tay Sở Hưu không hề có ma khí, nhưng mảnh lệnh bài này lại có ma khí kinh khủng tới mức Sở Hưu cũng phải kinh hãi.

Đó là một luồng ma khí tinh thuần tới cực hạn, chỉ đơn thuần là ma, không bao hàm bất cứ tạp chất nào.

Trương Sở Hàn cười khổ nói: “Cũng do thứ không rõ lai lịch này nên Trương gia ta mới gặp hoa diệt môn.

Thứ này ta mở được từ một hộp báu giá rẻ không đáng chú ý. Vốn là có hai nhưng do ma khí ngập trời không giống như thứ tốt lành gì, cũng chẳng như vật phàm cho nên ta đem một cái theo, muốn nhờ trận pháp sư kiến thức uyên thâm xem xét.



Kết quả trận pháp sư kia nghiên cứu một thời gian đã không tìm hiểu được gì mà còn làm lộ tin này ra, khiến một vị đường chủ của Bạch Hổ Đường tới đòi.

Mặc dù Trương gia ta thực lực tại Lâm Thành Quận cũng không yếu nhưng làm sao so nổi với Bạch Hổ Đường một trong Tứ Linh, cho nên chúng ta cũng đồng ý giao thứ này ra.

Chỉ có điều nghe nói đường chủ Bạch Hổ Đường kia khi tranh đấu với Thanh Long Hội bất hạnh bỏ mình, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Nhưng vấn đề là chuyện này bị trận pháp sư kia loan truyền ra ngoài, khiến Thiên Lang Bang biết được.

Thiên Lang Bang hành sự bá đạo, mặc dù bọn chúng không biết thứ này là gì nhưng người của Bạch Hổ Đường còn muốn, vậy chắc chắn là đồ tốt. Cho nên Thiên Lang Bang cũng tới đòi.

Khi ta giao thứ này ra có lưu chút kế vặt, người ngoài chỉ biết có một vật mà thôi, cho nên ta cũng chỉ giao một cho Thiên Lang Bang.

Nhưng sau này không biết vì sao Thiên Lang Bang lại móc nối được với Tàng Kiếm Sơn Trang, đồng thời dâng thứ này lên cho Tàng Kiếm Sơn Trang, đổi được không ít thứ tốt.

Trước mắt mọi người đang xôn xao về Thần Binh Đại Hội, vật liệu chủ yếu để luyện chế thần binh trong đó chính là thứ trong tay Trương gia ta!”

Lời này vừa nói ra, Sở Hưu rốt cuộc cũng hiểu mọi chuyện ra sao.

Y vẫn luôn hiếu kỳ không biết Thần Binh Đại Hội sao lại diễn ra, giờ mới hiểu hóa ra thật sự có liên quan tới mình.

Nếu Sở Hưu không đoán sai, tên đường chủ Bạch Hổ Đường kia chính là kẻ y tìm tới đối phó với Thiên Tội đà chủ.

Vốn trong cốt truyện gốc vị đó chắc chắn không chết, cho nên lấy được mảnh vỡ lệnh bài từ tay Trương gia, đương nhiên cũng không có chuyện Thiên Lang Bang cùng Tàng Kiếm Sơn Trang, không có vật liệu chủ yếu đương nhiên cũng không khai mạc Thần Binh Đại Hội.

Mà giờ Sở Hưu xuất hiện khiến đường chủ Bạch Hổ Đường bị Thiên Tội đà chủ gi ết chết, mọi chuyện bắt đầu thay đổi dẫn tới một loạt chuyện mới lạ phát sinh.

Chuyện này cũng khiến Sở Hưu cảm khái trong lòng, ưu thế của mình trên thế giới này đúng là không còn lại bao nhiêu. Tiếp đó thực lực mình càng mạnh, tiếp xúc với càng nhiều người, sẽ khiến thế giới thay đổi càng nhiều.

Đè cảm xúc cảm khái đó xuống, Sở Hưu như cười như không nhìn Trương Sở Hàn: “Nếu ta đoán không sai, ngươi nghe được chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang, hiểu ra thứ trong tay mình là bảo vật cho nên định cầm nó tới Tàng Kiếm Sơn Trang đổi lại lợi lộc. Không ngờ tin tức lại bị tiết lộ, Thiên Lang Bang biết ngươi giở trò với chúng?”

Trương Sở Hàn cúi đầu trầm mặc không nói, sự thật cũng không khác lắm so với suy đoán của Sở Hưu.

Những thứ Tàng Kiếm Sơn Trang cho Thiên Lang Bang khiến Trương gia thèm thuồng. Đối phương là Tàng Kiếm Sơn Trang một trong Ngũ Đại Kiếm Phái, những thứ lọt qua kẽ tay họ thôi cũng nhiều hơn tích lũy cả mấy trăm năm của Trương gia, đương nhiên bọn họ cũng h@m muốn.

Sở Hưu lấy mảnh vỡ lệnh bài đi lập tức khiến Trương Sở Hàn đau xót. Vì thứ này mà Trương gia bọn họ cũng gặp độc thủ của Thiên Lang Bang, nào ngờ tới cuối cùng cũng chẳng giữ được thứ này.

Lợi dụng Sở Hưu giết người của Thiên Lang Bang, kết cục lại là dẫn sói vào nhà. Không đúng, kẻ bọn họ dẫn vào nhà rõ ràng là mãnh hổ chứ chẳng phải sói!

Trương Sở Hàn đang định nói gì đó nhưng tay hắn lại bị Trương Bích Ninh đè lại.

Ánh mắt Trương Bích Ninh dừng lại trên người Sở Hưu một lát, ánh mắt lóe lên ánh sáng lạ, kéo Trương Sở Hàn dùng thần sắc thanh thuần đáng yêu nói với Sở Hưu: “Vị công tử này, chúng ta đã giao đồ cho ngài rồi, giờ chẳng hay chúng ta có thể đi chưa?”

Sở Hưu đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt như cười như không nói với Trương Bích Ninh: “Lúc trước ta đã nói rồi mà, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết lừa người. Đáng tiếc kỹ xảo của Trương tiểu thư ngươi không đạt, vừa rồi ngươi đã thấy phải không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK