Ta nghe được hắn tiền trảm hậu tấu, âm thầm liên hệ với Thương Thủy Doanh thị, muốn gả ta đi đổi lấy sự ủng hộ của Doanh thị. Đương nhiên là sự ủng hộ đối với hắn, bảo đảm cho hắn trở thành gia chủ Lạc gia.
Ta là người chứ đâu phải hàng hóa. Hắn muốn bán †a, ta phế bỏ hẳn, hợp tình hợp lý. Chẳng phải sao?”
Nghe được chuyện này, đám người Sở Hưu lao nhao lắc đầu. Tên Lạc Phi Vân này rõ là tự tìm đường chết, chẳng trách được người khác.
Trước đó bọn họ còn tưởng chuyện liên hệ với Thương Thủy Doanh thị là quyết định của toàn bộ Lạc gia. Nếu vậy có lẽ Lạc Phi Hồng sẽ phản kháng, nhưng sẽ không làm kịch liệt tới vậy.
Dù sao Lạc Phi Hồng không phải Sở Hưu, không làm được chuyện giết cha như vậy.
Nhưng ai ngờ chuyện này lại do Lạc Phi Vân quyết định, còn là tiền trảm hậu tấu. Sau khi khiến mọi chuyện định hình rồi mới báo cho Lạc gia, khiến Lạc gia không có cả cơ hội đổi ý, nếu không sẽ là đắc tội với Thương Thủy Doanh thị.
Lạc Phi Vân dám làm vậy rõ ràng là tự tìm đường chết. Lạc Phi Vân phế hắn đi đã là nhẹ, không giết hắn ngay tại chỗ đã xem như kiềm chế rồi.
“Vậy giờ ngươi định làm sao?”Sở Hưu hỏi.
Gương mặt xinh xắn hiên ngang của Lạc Phi Hồng lúc này lại lộ ra sát khí dữ tợn: “Vốn dĩ Lạc gia nuôi ta một đời, tới lúc mấu chốt cho dù ta là nữ nhỉ nhưng cũng. chẳng ngại giúp Lạc gia một tay.
Thế nhưng giờ Lạc gia lại coi Lạc Phi Hồng như một món hàng. Vậy thì được, ta muốn xem xem cuối cùng người hối hận nhất sẽ là ai!”
Ngẩng đầu nhìn Sở Hưu, Lạc Phi Hồng liên tiếp nói ra kế hoạch khiến người ta kinh hãi không ngậm miệng lại nổi.
Đương nhiên Sở Hưu không giật mình, so với việc y làm ở Sở gia, Lạc Phi Hồng đã khá nhân từ rồi.
Lạc Phi Hồng ngẩng đầu lên nhìn đám người Mạc Dã Tử cùng Sở Hưu nói: “Mạc tiền bối cùng các vị. Nếu giúp. †a có thể các ngươi sẽ đắc tội với Lạc gia, thậm chí đắc tội với cả Thương Thủy Doanh thị. Ta không cưỡng ép các người.
Huống hồ giờ trên tay ta không có thứ gì. Mấy lời hứa xuông qua quít thì dù các ngươi tin ta cũng không muốn nói. Có điều Lạc Phi Hồng mặc dù là nữ nhân nhưng cũng là người hiểu ân nghĩa. Chuyện hôm nay tương lai chắc chắn sẽ báo đáp.”
Mạc Dã Tử cười cười lắc đầu nói: “Lạc nha đầu, đừng nói nghiêm trọng như vậy. Mặc dù giờ ta không còn là các chủ Thần Binh Các nữa nhưng vẫn còn chút quan hệ. Lạc gia không dám động tới ta. Thương Thủy Doanh thị thân là thế lực đầu Cửu Đại Thế Gia, vẫn có chút khí độ. Họ sẽ không vì chút chuyện này mà tới gây sự với ta đâu.
Thật ra Lạc nha đầu ngươi không cần làm việc quyết liệt như vậy. Chuyện này ngươi cứ kéo dài một thời gian cho ta, ta tìm một số người tới, đồng loạt gây áp lực lên Lạc gia. Đến lúc đó hẳn sẽ khiến Lạc Cửu Niên nhượng bộ."
Ánh mắt Lạc Phi Hồng lóe lên sắc lạnh: “Không! Lạc gia đã không coi ta là đệ tử, chỉ coi như một món hàng có thể tùy ý đem ra giao dịch, việc gì ta phải ở lại Lạc gia? Là bọn họ làm việc không để lại đường lui trước!”
Sở Hưu cuối cùng nói: “Không cần nhìn ta, các ngươi biết năng lực gây chuyện của ta rồi đó. Đừng nói là Lạc gia, cho dù thế lực mạnh hơn Thương Thủy Doanh thị ta còn đắc tội rồi, giờ thêm một hai cái cũng chẳng nhiều.”
Tạ Tiểu Lâu ở bên cạnh cũng nói: “Trước khi tới đây ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Ta rất ít khi làm phiền sư phụ, nhưng nếu xảy ra chuyện ta tin rằng sư phụ sẽ chống đỡ giúp ta.”
Trong những người này chỉ có Mạc Thiên Lâm không tỏ thái độ, nhưng trên thực tế giữa bọn họ, Mạc Thiên Lâm mới là người quen biết Lạc Phi Hồng sớm nhất.
Đương nhiên cũng chẳng thể trách Mạc Thiên Lâm yếu kém được, trong những người ở đây hắn là người phải băn khoăn nhiều nhất.
Mạc Dã Tử có thể không chút cố ky giúp đỡ Lạc Phi Hồng là vì hắn coi Lạc Phi Hồng như con gái. Từ khi hắn chế tạo ra Hồng Diên đưa cho Lạc Phi Hồng, thái độ của hắn đối với Lạc Phi Hồng còn tốt hơn cả con trai ruột.
Hơn nữa tình huống của Mạc Dã Tử cũng đúng như lời của hắn, với thân phận và quan hệ của hắn, Mạc Dã 'Tử không sợ Lạc gia và Thương Thủy Doanh thị.
Bên phía Tạ Tiểu Lâu cũng vậy, Thiên Hạ Minh ở Tây Sở, lại thêm bá khí của Thiên Tội đà chủ, hắn cần gì phải sợ kẻ khác?
Về phần Sở Hưu, theo tình theo lý, Lạc Phi Hồng coi như bạn tốt của y, là một thành viên trong Cửu Phân Đường.
Suy nghĩ theo lợi ích, tương lai Lạc Phi Hồng tuyệt đối không phải hạng phàm, xây dựng lên Bất Nhị Cung, dùng thân phận nữ tử đứng sừng sững trên giang hồ, quả thật không dễ dàng. Giờ giúp nàng, tương lai Sở Hưu sẽ không lỗ.
Còn trong đó Mạc Thiên Lâm lại là người băn khoăn nhiều nhất, bởi vì thực lực Mạc gia đã không mạnh lại còn ở ngay Đông Tê.
Hơn nữa vị trí người thừa kề Mạc gia của hắn cũng không ổn định. Trong nội bộ Mạc gia có không ít người không phục hắn, luôn ngóng trông vị trí thừa kế của Mạc Thiên Lâm.
Ngay lúc Mạc Thiên Lâm định nói gì đó, Lạc Phi Hồng lại mở miệng trước: “Mạc Thiên Lâm, ngươi đi đi. Ta biết tình hình của ngươi, ngươi không cần cậy mạnh. Chuyện này ngươi đừng xen vào.”
Nghe Lạc Phi Hồng nói vậy, Mạc Thiên Lâm nhíu mày nói: “Thế nào là cậy mạnh? Rõ ràng ta rất mạnh mà? Chuyện này ngươi đừng nói nữa, ta chắc chắn sẽ tham gia.”
Mạc Thiên Lâm không phải người nghĩa bạc vân thiên như Lã Phụng Tiên, nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ máu lạnh có thể ngồi yên nhìn bằng hữu của mình xảy ra chuyện mà không buồn quản.
Dù sao Mạc Thiên Lâm cũng nghĩ rất thoáng, cho dù thành ra lớn chuyện, hắn là đệ tử kiệt xuất trong giới trẻ của Mạc gia, chắc chắn sẽ không bị trọng phạt phế sạch võ công, cùng lắm chỉ bị trách mắng một hồi hoặc bị phạt cấm túc mà thôi. Mấy chuyện như vậy Mạc Thiên Lâm còn gánh được, còn phiền phức sau này thì để sau này hãng tính.
Lạc Phi Hồng nói lời cảm tạ xong cũng không khách sáo thêm với mọi người. Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Lạc Thiên Dương mang người tới nói: “Được rồi, gặp cũng gặp rồi, lôi đài tỷ võ kén rể sắp bắt đầu. Mời chư vị tới tham quan.”
Ánh mắt Lạc Thiên Dương nhìn Lạc Phi Hồng lộ vẻ phức tạp nói: “Phi Hồng, ngươi cũng theo di. Nhớ cho kỹ, đừng có gây chuyện nữa, bằng không lão tổ mà nổi giận, ta cũng chẳng giữ nổi ngươi.”
Thân là phụ thân, không phải Lạc Thiên Dương không có chút tình cảm gì với Lạc Phi Hồng.
Có điều địa vị của Lạc Phi Hồng trong mắt hắn căn bản không cách nào so sánh với Lạc Phi Vân.
Thậm chí Lạc Thiên Dương còn nghĩ trong lòng, vì sao người có thiên phú cường đại như vậy không phải Lạc Phi Vân mà lại là nữ nhi Lạc Phi Hồng?
Danh Sách Chương: