Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái độ phách lối thậm chí bá đạo này khiến mọi người xung quanh hết sức phẫn nộ.

Có điều ngoài phẫn nộ ra, họ còn làm gì được đây?

Bất luận theo thực lực hay theo thân phận địa vị, bọn họ đều không phải đối thủ của Sở Hưu, lúc này nhảy ra đối nghịch với y, dù chỉ nhiều một câu thôi như tên vừa rồi, kết cục cũng rất thê thảm.

Trần Vân của Lôi Vân Trại là người đầu tiên đứng lên chắp tay: “Nếu Sở đại nhân đã nói vậy, Lôi Vân Trại không có ý kiến, sau khi trở về lập tức phân phó thủ hạ bắt đầu chấp hành.”

Lời này của Trần Vân hết sức ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn khác vị đại đương gia Hắc Ma Thủ của Lôi Vân Trại.

Đám người xung quanh cũng thầm mắng tên Trần Vân này nhìn như thô hào nhưng kỳ thật vô cùng gian xảo.

Vừa rồi người nói với mọi người đoàn kết nhất trí, đối kháng với Sở Hưu là hắn ; kết quả giờ kẻ đầu tiên nhảy ra nhận thua cũng là hắn.

Đương nhiên theo Trần Vân thấy, hắn như vậy mới là thức thời, là tuấn kiệt; ai lại đi làm chuyện chịu chết chứ?

Những người khác thấy thái độ này của Trần Vân cũng đành ngoan ngoãn cúi đầu nhận thua.

Bọn họ có tâm phục hay không, Sở Hưu mặc kệ, dù sao chỉ cần đám người này tạm thời khẩu phục là đủ.

Nhìn đám người, Sở Hưu thản nhiên nói: “Người nghe lời không chết cũng sẽ không lỗ, các ngươi sẽ thấy may vì lựa chọn hôm nay. Tất cả đi đi.”

Sở Hưu nói mời họ dự tiệc, kết quả đừng nói là rượu, ngày chút rau dưa cũng chưa từng ăn.

Đương nhiên lúc này ai lại để ý tới điểm này, với bọn họ mà nói, lần này giữ được tính mạng đã là vạn hạnh rồi.

Sau khi đuổi đám người này về, Quỷ Thủ Vương đi tới kinh ngạc nói: ”Đại nhân, vậy là xong à?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu nói: “Không thì còn thế nào? Đối với phần lớn mọi người, ngươi giảng đạo lý với hắn cũng chẳng được, chẳng bằng vừa gặp đã trực tiếp rút đao rút kiếm ra.

Không phục tùng thì chết, chỉ đơn giản vậy thôi. Có đôi khi lợi ích che mắt người ta sẽ đi nhầm lối, nhưng trong thời khắc sinh tử, lại rất dễ lựa chọn.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Quỷ Thủ Vương bỗng cảm thấy một luồng hàn ý.

Cho dù hắn cực kỳ trung thành với Sở Hưu nhưng lúc này cũng không khỏi nói thầm, quan niệm của Sở Hưu đúng là méo mó tới cực hạn.

Đổi một cách nói khác đó là thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, có điều ngoại trừ Côn Luân Ma Giáo thời đỉnh phong nhất ra, có vẻ cho dù là hai mạch Phật Đạo đều không ai đạt tới mức độ này.

Lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, Quỷ Thủ Vương trầm giọng nói: “Đại nhân, những thứ ngài bảo ta chuẩn bị đều đã xong.”

Nói xong, Quỷ Thủ Vương đưa cho Sở Hưu năm cái trận bàn bỏ túi lớn cỡ bàn tay.



Quỷ Thủ Vương tinh thông một phần trận đạo, những thứ Sở Hưu bảo Quỷ Thủ Vương chuẩn bị rất đơn giản, chỉ là một bộ Ngũ Hành Trận Pháp mang tính phụ trợ.

Ngũ Hành Trận Pháp này không có lực sát thương, tác dụng duy nhất là phân chia phương vị, chỉ cần có lực lượng sung túc, trận pháp có thể không ngừng giám thị động tĩnh xung quanh truyền lại cho Sở Hưu.

Đương nhiên với phần lớn mọi người, thứ này tương đối gân gà. Có điều đối với Sở Hưu, nó cũng khá có tác dụng, vì năm khối trận bàn này có thể cung cấp phương vị rõ ràng cho Sở Hưu sau khi di tích Thông Thiên Tháp hiện thế, đồng thời nó còn có thể giám thị động tĩnh của một số người, khiến Sở Hưu không đến mức hóa thành mù mắt.

Sở Hưu đã nghe được trong cốt truyện gốc, sau khi Thông Thiên Tháp mở ra, không chỉ không phân biệt đường chủ đông tây nam bắc, thậm chí trên trời dưới đất đều không phân rõ. Đến lúc hết thời gian, những người còn lưu lại trong Thông Thiên Tháp sẽ mãi mãi bị nhốt dưới đất, khi đó ngoại trừ tự sát có vẻ như không còn cách nào.

Các thế lực võ lâm xung quanh Đế Dương Sơn đều đã bị khống chế, mấy hôm nay Sở Hưu liền bố trí trận bàn, không muốn để người khác phát hiện.

Cái tên Đế Dương Sơn rất bá đạo, nhưng thực tế Đế Dương Sơn lại không lớn.

Trong truyền thuyết Đế Dương Sơn ngày trước cũng là ngọn núi nổi danh, thậm chí từng xuất hiện đế vương một nước, cho nên mới được gọi là Đế Dương Sơn, trên núi còn từng có đại phái đỉnh cao.

Chỉ tiếc sau kiếp nạn vạn năm trước, Đế Dương Sơn vốn nguy nga hùng vĩ đã trở thành bộ dáng hiện tại, chỉ là một ngọn núi nhỏ không có gì lạ thường.

CÓ điều Sở Hưu biết, mặc dù truyền thuyết có phần sai lệch, nhưng không có lửa làm sao có khói.

Trên Đế Dương Sơn không có môn phái đỉnh cao trên giang hồ, nhưng lại có thứ mà môn phái đỉnh phong trên giang hồ lưu lại, đó chính là Thông Thiên Tháp.

Người xây dựng Thông Thiên Tháp là một đại tông môn nổi tiếng thời thượng cổ, Thông Thiên Võ Tông.

Thông Thiên Võ Tông là một tông môn hết sức kỳ dị, đồng tu ba nhà đạo phật ma, ngoại trừ ba loại võ đạo chủ lưu đó, bất cứ võ công kỳ kỳ quái quái gì Thông Thiên Võ Tông đều có hứng thú tu luyện, dung nhập vào hệ thống võ đạo của mình.

Thông Thiên Tháp trên Đế Dương Sơn này không phải nơi ở của Thông Thiên Võ Tông ngày trước, chỉ là một phân bộ được Thông Thiên Võ Tông thành lập mà thôi.

Ngày trước Thông Thiên Võ Tông thành lập mấy chục tòa Thông Thiên Tháp, đệ tử Thông Thiên Võ Tông có thể vào đó tu luyện, cũng thuận tiện cho bọn họ thu thập các loại công pháp kỳ dị trên giang hồ.

Đương nhiên kỳ dị nhất không phải điểm này, mà là lý tưởng của Thông Thiên Võ Tông, đó là muốn dùng võ thông thiên!

Thông Thiên Võ Tông tin rằng võ đạo cực hạn có thể phá vỡ trói buộc của thế giới, võ toái hư không, siêu thoát thân người, thành Tiên thành Phật!”

Cái gọi là Tiên Phật đều do người tu luyện mà thành, cho nên bọn họ không cố kỵ phân chia đạo phật ma gì, dù sao theo họ thấy, những thứ này đều chỉ là công cụ trên con đường thông thiên của bọn họ mà thôi.

Võ toái hư không chỉ là một truyền thuyết, rốt cuộc có ai thành công hay không? Không người nào biết. Ngày trước Ninh Huyền Cơ danh xưng Tiên Nhân, nhưng người trong giang hồ đều biết hắn vẫn là người, không phải là tiên.

Trên võ đạo không có võ công mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất, cho nên cổ nhân chưa chắc đã mạnh hơn người thời nay. Chuyện Ninh Huyền Cơ không làm được, đặt tại thời thượng cổ cũng chẳng ai làm được, nếu không Thông Thiên Võ Tông đã chẳng ôm chấp niệm này lâu như vậy, mãi tới lúc đại kiếp thượng cổ hủy diệt triệt để môn phái này.

Tới ngày nay, vị trí Thông Thiên Võ Tông đã không biết tung tích, chỉ có một số di tích Thông Thiên Tháp lẻ lẻ xuất thế. Do Thông Thiên Tháp trải rộng khắp thiên hạ, mỗi tháp đều độc lập, cho nên có một số Thông Thiên Tháp có nhiều thứ tốt, có một số lại rất ít, thậm chí có nơi đã hoàn toàn hư hỏng, không có giá trị gì.



Trong kịch bản gốc, tòa Thông Thiên Tháp sắp xuất thế ở Đế Dương Sơn là tòa tháp được bảo tồn hoàn chỉnh nhất, trận pháp trong đó hầu như không tổn hại, vẫn vận hành như thường. Cho nên Thông Thiên Tháp tại Đế Dương Sơn không như những tòa tháp khác, do trận pháp tổn hại mà hiện thế, Thông Thiên Tháp này chỉ xuất hiện một bộ phận, thu nạp lực lượng thiên địa một thời gian, bổ sung lực lượng cho bản thân xong sẽ lại chìm xuống lòng đất.

Lúc đó không ai ngờ bên trong tòa Thông Thiên Tháp này còn hoàn chỉnh như vậy, còn tưởng nó giống những tòa tháp khác đã hỏng hóc, không có nhiều đồ tốt, cho nên không có tông sư võ đạo xuất thân. Kết quả đám người không vơ vét được Thông Thiên Tháp trong thời gian ngắn, chỉ lục tìm mấy tầng. Sau khi hết thời gian, một số người thoát được, số còn lại bị nhốt trong Thông Thiên Tháp dưới lòng đất.

Mãi sau này tin tức truyền lại, có vài thực lực liên thủ đào Thông Thiên Tháp lên, thậm chí có tông sư võ đạo ra tay cưỡng ép phá trận. Kết quả lại làm phát động trận pháp bên trong khiến Thông Thiên Tháp tự hủy, những thứ tốt chưa từng phát hiện cùng những người bị nhốt trong đó từ trước đều tiêu vong, có thể nói là chuyện hết sức đáng tiếc.

Đương nhiên lần này có Sở Hưu, những thứ trong Thông Thiên Tháp sẽ không bị lãng phí. Huống hồ cho dù có lãng phí, Sở Hưu cũng không định báo trước cho Quan Tư Vũ, nói cho hắn bên trong Thông Thiên Tháp này có nhiều đồ tốt.

Quan Tư Vũ không đến, mọi thứ là của y, nếu Quan Tư Vũ tới, chỉ sợ những thứ này sẽ thành của Quan Trung Hình Đường.

Bảy ngày sau, trên Đế Dương Sơn bỗng có chấn động kịch liệt như núi đổ đất tan, toàn bộ Đế Dương Sơn rung động kịch liệt.

Những thế lực trải rộng dưới chân Đế Dương Sơn ánh mắt đều lộ vẻ hoảng sợ, lập tức cho người trong nhà chuẩn bị bỏ trốn, bọn họ còn tưởng đây là địa long xoay người.

Dưới thiên tai, cho dù là võ giả cũng không dám khẳng định trăm phần trăm mình sống sót được, chỉ là tỷ lệ lớn hay nhỏ mà thôi.

Có điều không đợi bọn họ bỏ trốn, trên Đế Dương Sơn tỏa ra một luồng sáng trắng chói mắt, giữa ban ngày cũng có thể thấy rất rõ.

Lần này ngay kẻ ngu cũng đoán được, Đế Dương Sơn có bảo vật xuất thế.

Có điều ngay lúc bọn Trần Vân cùng Dương Đình Uy định lên núi, lại bị bọn Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy cản lại.

Trần Vân ánh mắt phẫn nộ: “Đường đại nhân, các ngươi làm vậy là có ý gì? Đế Dương Sơn là nơi chúng ta ở bao đời nay, chẳng lẽ giờ không được đi lên?”

Đường Nha thản nhiên nói: “Trước kia có lẽ có, nhưng giờ thì không! Giờ Đế Dương Sơn là địa bàn của đại nhân nhà ta, ngài ấy nói không cho các ngươi đi lên thì các ngươi không thể đi lên!”

Người của mười thế lực xung quanh Đế Dương Sơn nghe vậy vô cùng phẫn nộ, mắt thấy chí bảo xuất thấy thế nhưng bọn họ còn không được đi lên xem xết, làm sao không phẫn nộ cho được?

Có điều bọn họ còn chưa kịp phát tác, Sở Hưu đã đi tới, nhìn quanh một lượt rồi lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn vào? Có thể, chẳng qua muốn cướp bảo bối phải tự ước lượng năng lực của mình mới được.

Thứ trên Đế Dương Sơn còn chưa triệt để xuất thế. Sau này chắc chắn sẽ có một trận tranh đoạt. Giờ các ngươi muốn đoạt cũng tức là muốn trở thành địch nhân của ta? Ta có nên diệt trừ các ngươi trước không?”

Dưới uy áp của Sở Hưu, đám người Trần Vân không dám nói nhảm nửa câu, xám xịt quay người rời đi.

Có điều bọn họ cũng thầm hận Sở Hưu quá bá đạo, quyết định loan tin ra ngoài. Bọn họ không lấy được, Sở Hưu cũng đừng hòng lấy được.

Nhìn bóng lưng đám người, Đường Nha đứng sau lưng Sở Hưu nói: “Đại nhân, có cần giết hết bọn chúng không? Đám người này ghi hận trong lòng, rất có thể sẽ nói lung tung ra bên ngoài.”

Sở Hưu chỉ cột sáng ngất trời kia nói: “Thứ này quá chói mắt, hơn nữa giờ còn chưa triệt để xuất hiện, chỉ cần không mù đều thấy được.

Để bọn họ truyền tin đi thôi, mấy con tôm tép truyền tin ra ngoài thế nào đi nữa cũng chẳng dẫn mấy đại nhân vật tới được. Nếu ta nặng tay giết sạch bọn họ, có vẻ vô cùng coi trọng vật kia, ngược lại sẽ khiến những người khác để ý hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK