Sở Hưu không để chuyện Lâm Khai Vân trong mất, trên giang hồ này chẳng thiếu những người không tự biết mình như Lâm Khai Vân.
Kiếm Vương Thành hùng bá Tây Vực, vốn làm việc cực kỳ bá đạo, trong toàn bộ Kiếm Vương Thành chỉ là Phương Thất Thiếu mới là người khác biệt.
Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên không tiếp tục trì hoãn nữa mà theo sát đó tiến vào trong Tiểu Phàm Thiên.
Vừa bước vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu lập tức cảm giác được một luồng thiên địa nguyên khí nồng nặc ập tới.
Hơn nữa lưỡng thiên địa nguyên khí này không phải chỉ là nồng đậm bình thường, quả thật đậm đặc tới mức như thực chất, chủ động tràn vào cơ thế Sở Hưu, thậm chí khiến tu vi Sở Hưu dường như tăng cường thêm một chút.
Sở Hưu không thể không thừa nhận, Tiểu Phàm Thiên này quả thật là bảo địa, cho dù không nhận được thứ gì, chỉ cần sống sót ra ngoài thôi đã là kiếm lợi rồi.
Đảo mắt một vòng, bên cạnh Sở Hưu không có bất cứ ai. Xem ra mọi người thật sự bị dịch chuyển ngẫu nhiên tới những nơi khác nhau.
Có điều trước đó Sở Hưu và đám người Lã Phụng Tiên đã bàn bạc xong, bất luận bị di chuyển tới hướng nào đều đi theo hướng đông là được, dù sao trên đường sẽ có cơ hội gặp mặt.
Vừa đi Sở Hưu vừa cẩn thận quan sát phong cảnh trong Tiểu Phàm Thiên.
Toàn bộ Tiểu Phàm Thiên chỉ cho Sở Hưu một loại cảm giác, đó là hoang vu.
Bốn phía đều là cây cối khổng lồ cao vút trên mây, mặt đất lại là những thứ như phế tích thành trì lớn, vẫn có thể nhìn ra được dấu tích xưa. Có thứ giống như thành thị, có nơi lại giống di tích tông môn. Có điều hầu hết đều đã bị phá tan thành từng mảnh, có thứ thậm chí bị chôn sâu dưới đất.
Đi thẳng suốt dọc đường, các loại kỳ trân dị quả dưới thiên địa nguyên khí nồng đậm cơ hồ tiện tay là vặt được.
Có điều tới cấp bậc hiện tại của Sở Hưu, y chỉ hái một chút linh dược thưa thớt trên lục chuyển.
Linh dược thấp hơn lục chuyến không mấy tác dụng với Sở Hưu, cho nên sau khi lấy được những linh được này y trực tiếp ném vào trong miệng.
Không phải Sở Hưu không muốn lấy những linh dược này đi luyện đan mà là những linh dược trong Tiểu Phàm Thiên này tương đối đặc thù, một khi rời khỏi Tiểu Phàm Thiên, linh khí tiêu tan cũng cực kỳ nhanh chóng.
Có lẽ chuyện này cũng liên quan tới mức độ dư đả của linh khí trong Tiểu Phàm Thiên, chỉ cần linh dược rời khỏi Tiểu Phàm Thiên trong vòng mười ngày linh khí sẽ tiêu tán, hoàn toàn khô héo.
Thời gian mười ngày căn bản không kịp cho luyện đan sư luyện chế linh dược thành đan dược, cho nên trong Tiểu Phàm Thiên mọi người chỉ có thể dùng linh dược luyện hóa tại chỗ.
Đúng lúc này, phía trước vang lên âm thanh giao thủ, Sở Hưu lại gần xem xét, phía trước còn có không ít người.
Trong đó vài võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tập hợp lại cùng nhau, canh gác trước một cung điện như đã sụp đổ.
Số võ giả còn lại cao thấp bất đồng, có cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, có Thiên Nhân Hợp Nhất, tất cả đều bị ngăn bên ngoài.
Trong đó có người tức giận nói: "Hạ Hầu thị cùng Lục gia các ngươi thật quá đáng. Nơi này là mọi người cùng tìm thấy, hai người các ngươi lại định bội bạc độc chiếm nơi này, còn cần thể diện không vậy?”
Người canh giữ ngoài cửa di tích thật ra thuộc hai thế lực, một là Nam Thương Hạ Hầu thị, một là đại thế gia Đông Tẽ, Cao Bình Lục gia.
Hai nhà này một ở phương nam Đông Tề, một ở phương bắc Đông Tê, phạm vi thế lực cách nhau rất xa, đồng thời quan hệ giữa hai nhà còn là thông gia, lúc này cũng rất tự nhiên liên hợp với nhau.
Còn những võ giả khác chỉ lẻ loi một mình, không có người dẫn đầu, đương nhiên không đấu nổi Hạ Hầu thị và Lục gia liên thủ,
Trong đó một võ giả Hạ Hầu thị thản nhiên nói “Nếu cứ đắn đo thể diện Hạ Hầu thị ta đã chẳng có. thực lực như ngày hôm nay.
Chư vị, ta khuyên các vị nên tiết kiệm chút sức lực đi. Tiểu Phàm Thiên lớn như vậy, tội gì các ngươi phải tranh đoạt di tích với chúng ta? Có thời gian chẳng bằng tới chỗ khác thăm dò lần nữa”
Đúng lúc này Sở Hưu cũng đi từ trong rừng ra, thấy Sở Hưu đến, mọi người đều nhìn sang.
Dù sao Sở Hưu cũng là tuấn kiệt hạng tư trên Long Hổ Bảng, là cường giả có chiến tích giết chết tông sư võ đạo. Thấy Sở Hưu tới đây, người của Hạ Hầu thị và Lục gia đều hết sức cảnh giác, tập trung chú ý về phía y.
Võ giả Hạ Hầu thị kia lạnh lùng nói: “Sở Hưu, đây không phải nơi ngươi có thể nhúng tay vào. Hai vị tông sư võ đạo của Quan Trung Hình Đường ngươi đều không có mặt, người ta nước sông không phạm nước giếng. Giờ mau đi đi, mọi người coi như không có chuyện gì xảy ra.“
Luận mức độ kiêng kỵ, hơn mười võ giả ở đây còn chẳng bằng mình Sở Hưu. Giờ người của Hạ Hầu thị và Sở gia chỉ sợ Sở Hưu liên thủ cùng những võ giả kia đối phó với bọn họ.
Chỉ có điều ngoài dự liệu của mọi người, Sở Hưu nghe vậy chỉ gật nhẹ đầu, 'A' lên một tiếng rồi trực tiếp quay người rời đi.
Thấy thái độ đó của Sở Hưu, bất luận Hạ Hầu thị hay Lục gia đều ngây ngẩn, Sở Hưu này dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ?
Phải biết lời đồn đại về Sở Hưu trên giang hồ đều không tốt lành gì, tất cả đều công nhận Sở Hưu làm việc cực kỳ phách lối bất thường, ương ngạnh tới cực điểm. Như hiện giờ có vẻ không giống phong cách của Sở Hưu.
Có điều những võ giả bên kia thấy Sở Hưu rút lui, bọn họ cũng đành rút lui.
Đúng như Hạ Hầu thị nói, trước khi xác định chính xác nơi này có trọng bảo xuất thế, tranh đoạt di tích ở đây còn chẳng bằng đi nơi khác tìm kiếm.
Thấy tất cả mọi người đi khỏi, người của Hạ Hầu thị và Lục gia mới thở phào một hơi.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: