Nói thật, mọi chuyện diễn ra liên tiếp, không riêng gì Sở Hưu, có thể nói tất cả mọi người đều chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ chỉ biết một điều, vũng nước giang hồ thật sự sâu không lường được!
Trước đó bọn họ còn cho rằng Dạ Thiều Nam là đỉnh phong trên giang hồ, không ngờ hai con người truyền thuyết kia lại là đỉnh phong trong đỉnh phong.
Bất luận là Quân Vô Thần hay Chung Thần Tú đều ra tay theo cách mà không ai hiểu được, chỉ có Dạ Thiều Nam hiểu được một chút.
Lúc này Chung Thần Tú cầm chìa khóa Thông Thiên có ma văn, vuốt ve một chút. Hắn cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình bèn vung tay lên nói: “Các ngươi tiếp tục đi.”
Nói xong, Chung Thần Tú bước ra một bước, thân hình lập tức biến mắt trước mặt mọi người.
Toàn trường bỗng chìm vào một khoảnh khắc tĩnh lặng. Nhưng ngay sau đó khí thế cường đại như núi lửa lập tức bộc phát quanh người Dạ Thiều Nam!
Càn khôn nghịch chuyển, giơ tay vá trời!
Bổ Thiên Tâm Kinh với uy lực cường đại được Dạ Thiều Nam phát huy tới cực hạn, chỉ trong giây lát đã xé rách con sông ngầm, khiến nó lại đổ xuống.
Lại thêm lưỡi nguyệt nhận của Dạ Thiều Nam chém ngang ra, như xuyên qua không gian. Một khắc trước nó còn đang đối phó với Vạn Kiếm Đồ Lục của Tọa Vong Kiếm Lư, một khắc sau đã xuất hiện trên đỉnh lúi long mạch, ầm ầm chém xuống. Lực lượng long mạch Ma Long lập tức bộc phát, uy thế kinh thiên động địa, khiến cho toàn bộ Nguyên Thủy Ma Quật rung chuyển.
Mọi người ở đây đều biến sắc, chẳng lẽ Dạ Thiều Nam bị Quân Vô Thần và Chung Thần Tú kích thích nên nổi điên?
Thấy cảnh này, Sở Hưu cũng không hề do dự mà trực tiếp hạ lệnh: “Động thủ!”
Trận pháp trên long mạch ma long đã bị chém thủng, rốt cuộc ma chủng và ma đao sẽ rơi vào tay ai, phải xem lúc này.
Đồng thời, vị Khánh tiền bối của Thiên Sư Phủ vẫn không có hành động gì cũng ra tay.
Hắn luôn miệng nói mình là lão già họm hẹm, đi đường cũng cần gậy chống, dáng vẻ như sắp xuống lỗ.
Nhưng tới lúc chiến đấu, hành động của vị này còn nhanh nhẹn hơn bất cứ ai.
Lôi quang vô tận quấn quanh người Khánh tiền bối. Khoảnh khắc này sống lưng vốn còng bỗng trở nên thẳng tắp, tay niết lôi pháp, một pháp tướng Lôi Thần Chân Quân ngưng tụ, giơ tay đánh xuống. Tử Tiêu Thần Lôi lập tức bùng nổ, đánh bay Thịnh Bắc Hiên chắn trước mặt hắn.
Tuy Thịnh Bắc Hiên rất láu cá nhưng vẫn có thực lực, dõi mắt ra cả Ma đạo cũng là kẻ có số má.
Bên phía Đông Hoàng Thái Nhất, hắn trực tiếp thi triển Phần Thiên Bảo Giám tới cực hạn, thậm chí trong ánh lửa đầy trời còn kèm theo chút sắc máu, hóa ra hắn đã thiêu đốt tinh huyết của bản thân.
"Giáo chủ! Đoạt ma chủng!"
Cường giả như Đông Hoàng Thái Nhất thiêu đốt tinh huyết liều mạng, uy thế đó ngay cả cường giả Thiên Địa Thông Huyền cũng không thể coi thường.
Vì ma chủng, toàn bộ Bái Nguyệt Giáo đã liều mạng già, dáng vẻ như gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật!
Bái Nguyệt Giáo đã bắt đầu liều mạng, hay nên nói là toàn bộ nhánh Minh Ma ở khu vực Tây Sở đã bắt đầu liều mạng.
Khác với loại tông môn thích chơi kế vặt như Tà Cực Tông, trên khắp Tây Sở, toàn bộ tông môn trong nhánh Minh Ma đều tôn Bái Nguyệt Giáo là chủ, hai bên có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh.
Chỉ cần giúp Dạ Thiều Nam đoạt được ma chủng, sao bọn họ phải lo mình không được lợi lộc gì?
Vị giáo chủ Ngũ Độc Giáo Hà Tái Hoa còn lấy toàn bộ cổ trùng độc vật mà bản thân luyện chế ra, uy thế cực kỳ kinh khủng.
Có Đông Hoàng Thái Nhất liều mạng, có những võ giả Minh Ma khác dốc toàn lực xuất thủ, cương khí quanh người Dạ Thiều Nam lấp lóe, cánh tay như vá trời, dòng nước sông vô tận hóa thành vòi rồng càn quét khắp thiên địa, uy lực đó khiến người ta run rẩy.
Dưới chiêu này, đám người Rama đều bị ép lui, Dạ Thiều Nam giơ tay ngoắc một cái, trong lốc xoáy có một ma thú khổng lồng thò ra, trực tiếp nắm lấy viên ma chủng kia.
Thấy cảnh này, mọi người ở đây đều biến sắc.
Ma chủng rơi vào tay Dạ Thiều Nam, chắc chắn không còn hy vọng lấy lại.
Lúc này Sở Hưu trừng mắt với Thương Thiên Lương, ý là nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi.
Đông Hoàng Thái Nhất còn chịu thiêu đốt tinh huyết liều mạng giúp Dạ Thiều Nam, chẳng lẽ ngươi không thể cố gắng một chút à?
Tuy trong số thuộc hạ của Sở Hưu cũng có không ít người trung thành như Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng thực lực của bọn họ không đủ mạnh, còn người có thực lực mạnh mẽ như Thương Thiên Lương lại không chịu liều mạng vì y.
Cho nên Thương Thiên Lương không chút do dự trừng mắt lại với Sở Hưu.
Ngươi kiếm bao nhiêu đối thủ khó nhằn cho lão phu, bây giờ còn muốn lão phu thiêu đốt tinh huyết liều mạng giúp ngươi? Đừng có nằm mơ!
Thương Thiên Lương không muốn liều mạng, vậy Sở Hưu chỉ có cách tự liều mạng.
Từ đầu, mục tiêu của Sở Hưu đã không phải ma chủng.
Dạ Thiều Nam đã tới, Sở Hưu cũng có tâm tư, không vọng tưởng tranh đoạt ma chủng với Dạ Thiều Nam.
Cho nên bây giờ chỉ có thể lùi lại một bước, tranh đoạt thanh đao đá kia.
Đúng lúc này, tâm ma trong đầu Sở Hưu đột nhiên lên tiếng: “Khí linh trên thanh đao mà ngươi vừa cướp được rất điên cuồng, để ta bám vào đao, ta có thể tạm thời áp chế khí linh một thời gian.”
Lần này tâm ma mở miệng khiến Sở Hưu sửng sốt.
Đúng là vừa rồi phải dựa vào tâm ma thì Sở Hưu mới có thể giải quyết Huống Tà Nguyệt nhanh chóng như vậy.
Sở Hưu kinh ngạc nhìn tâm ma, không hổ là thứ được huyễn hóa từ mặt u tối nhất trong lòng người, khả năng khống chế lòng người của nó cực kỳ thâm sâu.
Nó nói không sai, nếu Sở Hưu không tìm hiểu được rốt cuộc nó có tác dụng gì, vậy kết cục của nó là bị Sở Hưu ném cho Viên Cát đại sư hay bọn Phong Bất Bình nghiên cứu. Còn cuối cùng nghiên cứu được cái gì, sống hay chết, y không quan tâm.
Nhưng nếu nó đã nói vậy, Sở Hưu bèn hỏi thẳng: “Ngươi có thể áp chế khí linh của Tà Nguyệt Đao bao lâu?”
Tâm ma nói: “Lực lượng chủ chốt của ta là đột phá phòng ngự tâm cảnh, xây dựng ảo ảnh. Nếu đối phó với khí linh kia thì ta chỉ có thể sử dụng lực lượng đơn thuần nhất để đè ép nó, chắc chỉ được một khắc thôi.”