Tuy chịu thiệt nhưng Huyền Long Tử lại cười to một tiếng nói: “Ha ha! Thống khoái!”
Hét lớn một tiếng, Huyền Long Tử lại lao về phía Sở Hưu, hai người lại đánh tới ngoài điện.
Thẩm Bão Trần và Yến Chi đưa mắt nhìn nhau, bên kia đã đánh đương nhiên bọn họ cũng không thể nhàn rỗi, cho nên đồng loạt tấn công Hạng Sùng.
Thật ra bọn họ cũng không nhận ra Hạng Sùng là ai.
Thân là vương gia Bắc Yên, người chấp chưởng Cung Phụng Đường hoàng thất, danh tiếng của Hạng Sùng vang dội khắp Bắc Yên, nhưng ra ngoài Bắc Yên lại chỉ là hạng vô danh.
Nhưng theo Thẩm Bão Trần và Yến Chi thấy, bất luận đối phương là ai, hắn đi cùng hai kẻ Sở Hưu và Đông Hoàng Thái Nhất, chắc chắn cũng là hung đồ ma đầu, cứ đánh là được.
Thấy cảnh này Hạng Sùng vừa điên cuồng ngăn cản, vừa âm thầm chửi mắng không thôi
Từ khi đi vào đến giờ mình còn chưa nói tới một câu, sao lại bị đánh?
Quan trọng nhất là Đông Hoàng Thái Nhất và Sở Hưu đều là một đối một, sao đổi thành ta lại bị vây công? Có còn thể diện không?
Đám người này đánh tới ngoài hoàng cung, uy thế hùng hồn khiến tất cả cao thủ cường giả trong hoàng cung đều chạy tới, nhưng đáng tiếc không ai dám lên ngăn cản.
Thực lực của Tây Sở không mạnh, trong hoàng thất Tây Sở hay trong triều đình Tây Sở thì người mạnh nhất cũng chỉ là loại cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần bình thường như Vũ Văn Phục, trình độ không chênh lệch mấy với Hạng Sùng, vốn không cách nào so sánh với Sở Hưu hay Đông Hoàng Thái Nhất.
Lúc này trong trận đấu, đám người đã giao thủ vài chiêu. Tuy hỗn loạn nhưng mọi người cũng thấy rõ rốt cuộc ai chiếm thượng phong, ai bị ép xuống hạ phong.
Bên phía Đông Hoàng Thái Nhất rõ ràng đang chịu thiệt.
Vị Khánh tiền bối của Long Hổ Sơn có nhìn thế nào cũng như sắp chết, nhưng thực lực của hắn lại cực kỳ kinh khủng, căn cơ lực lượng thâm sâu khôn lường, hơn nữa khi xuất thủ cực kỳ tinh diệu, có thể nói là kinh nghiệm tích lũy từ vô số trận chém giết.
Lại thêm bây giờ thương thế do thiêu đốt tinh huyết của Đông Hoàng Thái Nhất còn chưa hồi phục, cho nên lúc này đã ở thế hạ phong.
Còn bên phía Sở Hưu, y chiếm thượng phong hoàn toàn.
Trong thế hệ nòng cốt hiện tại của Thiên Sư Phủ, Huyền Long Tử là người thiên phú xuất sắc nhất, nếu không phải tính cách thất thường hay nổi điên,
Sau khi bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thực lực bản thân Huyền Long Tử càng thêm kinh khủng, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn. Thậm chí thân thể của hắn có thể hóa thành thiên địa lôi đình chân chính, tiếng chưa tới người đã tới, tiện tay xuất thủ là Ngũ Lôi Chính Pháp như sấm chớp mưa bão cuồn cuộn giáng xuống, uy thế đó thật quá kinh khủng.
Nhưng uy thế có kinh khủng đến đâu cũng không bù đắp nổi lực lượng cực hạn.
Vô Nhị Thiên Đao đã tổn hại quá nghiêm trọng, sử dụng Tà Nguyệt Đao thì phải dùng tâm ma trấn áp khí linh, thời gian quá ngắn, cho nên Sở Hưu dứt khoát dùng cơ thể đấu cứng với Huyền Long Tử.
Bất luận tốc độ của Huyền Long Tử nhanh chóng tới đâu, chỉ cần dính vào ngọn lửa diệt thế nóng rực quanh người Sở Hưu, hắn phải lui lại phía sau ngay lập tức, sử dụng lực lượng của bản thân triệt tiêu năng lực của ngọn lửa diệt thế.
Còn chỉ cần một quyền của Sở Hưu đánh tới, Huyền Long Tử cũng phải dốc toàn lực ngăn cản.
Dù sao hắn cũng mới bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, về mặt căn cơ lực lượng đã bị Sở Hưu áp đảo hoàn toàn.
Xui xẻo nhất là bên phía Hạng Sùng, hắn thật sự không chịu nổi.
Tuy Yến Chi cũng vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng hắn có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã dung hợp thần binh Yến Chi. Trong Ngũ Đại Kiếm Phái thì thực lực của hắn cũng không hề kém.
Còn Thẩm Bão Trần lại càng kinh khủng, vị tông chủ Tọa Vong Kiếm Lư này đang lúc tráng niên, còn rất trẻ trung, thậm chí có thể nói trong Ngũ Đại Kiếm Phái thì hắn là người có hy vọng lớn nhất bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Nếu dựa vào một số ngoại vật, thậm chí Thẩm Bão Trần có thể trực tiếp giao thủ với cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đối phó với một Hạng Sùng không có Cửu Long Ấn, quá đơn giản.
Bị liên thủ công kích như vậy, chỉ sau vài chiêu Hạng Sùng đã bị đánh tới hộc máu.
Tận bảy vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần giao thủ trong hoàng cung Tây Sở, cho dù thu liễm lực lượng nhưng cũng đánh tới mức toàn bộ trận pháp hoàng cung nát nhừ.
Rốt cuộc Mạnh Vân Thịnh cũng không nhịn nổi, hắn phẫn nộ quát lớn: “Dừng tay! Tất cả dừng tay cho trẫm!”
Đây là hoàng cung Tây Sở, hắn là hoàng đế Tây Sở, kết quả đám người này đánh nhau ngay tại đây, ngay trước mặt hắn, cò còn coi vương pháp ra gì không? Có để hắn trong mắt không? Đúng là ức hiếp người!”
Dù sao Mạnh Vân Thịnh cũng là hoàng đế, hơn nữa hai nhóm người này đều muốn cầu cạnh hắn. Lúc này thấy Mạnh Vân Thịnh thật sự nổi giận, hai bên đành ngừng tay.
Hạng Sùng thấy Thẩm Bão Trần và Yến Chi lui lại, cũng thở phào một hơi.
Còn đánh nữa, không khéo hắn sẽ nằm lại tại đây.
Lúc này Vũ Văn Phục nhìn chằm chằm vào Đông Hoàng Thái Nhất.
Ông mày tin nhầm người rồi!
Vừa rồi ai đã nói sẽ không động thủ?
Đông Hoàng Thái Nhất cảm giác được ánh mắt của Vũ Văn Phục, đành nhún vai một cái, chỉ Khánh tiền bối phía đối diện, ý là ta chỉ cam đoan mình sẽ không động thủ, nhưng lão già kia nhất quyết gây chuyện với ta, đâu thể bó tay chịu trói được?
Mạnh Vân Thịnh thở dài một tiếng rồi nói: “Chư vị nghe trẫm nói này, chẳng lẽ không thể nói chuyện bình thường được à? Sao cứ phải động thủ?
Ta chỉ hỏi bệ hạ, không tính tới Chính Ma, Đông Tề tấn công Bắc Yên, Tây Sở giúp hay không giúp?”
Lúc này Mạnh Vân Thịnh bèn nói: “Giúp! Đương nhiên phải giúp, môi hở răng lạnh. Nếu Bắc Yên bị tiêu diệt, với lực lượng của Tây Sở ta, chắc chắn chỉ trong ba tháng sẽ bị diệt quốc!”
Mạnh Vân Thịnh cũng tự hiểu lực lượng của mình, có lúc Bắc Yên tự xưng là Đại Yên, cũng có đôi khi Đông Tề tự xưng là Đại Tề. Duy chỉ có Tây Sở, bất luận đối nội nay đối ngoại đều tự xưng là Tây Sở, xưa nay chưa từng nói mình là Đại Sở, vì bọn họ biết với chút thực lực của Tây Sở, bọn họ thật sự không gánh được chữ Đại này.
Sở Hưu lại hỏi: “Vậy xin hỏi bệ hạ, ngài và Đông Tề giao chiến nhiều năm như vậy, ngài cho rằng Đông Tề có bị thế lực giang hồ cuốn theo, có bị khống chế không?”