Trong ma khí vô biên cọ rửa, không ngờ Sở Hưu lại thấy hình ảnh mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại năm xưa, chuyện này khiến y rất sửng sốt.
Nói chính xác hơn hình ảnh này không phải Độc Cô Duy Ngã lưu lại mà bị ma văn ghi lại theo bản năng.
Tuy Sở Hưu cũng không biết nguyên lý là gì, nhưng đây là Nguyên Thủy Ma Quật, có chuyện gì bất thường cũng rất bình thường.
Chỉ có điều, Sở Hưu quan sát kỹ mới phát hiện, dường như mục đích của Độc Cô Duy Ngã khác với mình.
Sở Hưu chỉ chạy vào hút lực lượng của ma văn đi, nhưng Độc Cô Duy Ngã lại chỉ thu nhận một phần lực lượng rồi đứng dậy, như đang nói một mình, thốt lên một câu: “Sai rồi, bản nguyên không ở đây.”
Ma khí như vậy mà Độc Cô Duy Ngã nói thu là thu nói cắt là cắt. Hơn nữa dường như hắn không cần luồng lực lượng này. Có vẻ hắn vào trong Nguyên Thủy Ma Quật là để tìm kiếm một loại bản nguyên gì đó?
Trước đó tất cả mọi người cho rằng Độc Cô Duy Ngã chỉ tình cờ đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, Nguyên Thủy Ma Quật đột nhiên xuất hiện, hắn là giáo chủ ma giáo, đương nhiên phải đi vào trong.
Nhưng bây giờ nhìn lại, từ khi đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, Độc Cô Duy Ngã đã bắt đầu tìm kiếm một thứ gì đó, một ‘bản nguyên’ đó. Từ đầu hắn đã biết mình cần làm gì.
Đương nhiên bây giờ Sở Hưu cũng không còn sức đâu suy nghĩ xem rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã đang tìm cái gì.
Độc Cô Duy Ngã có thể tùy ý chịu đựng luồng ma khí này, nhưng Sở Hưu lại không làm được.
Cho dù với cường độ cơ thể và cảnh giới của Sở Hưu hiện tại, chỉ sau ba giây, y đã không thể khống chế ma khí này.
Hơn nữa Sở Hưu vẫn khá may mắn, y tình cờ chạm vào ma văn mà Độc Cô Duy Ngã đã rút ra một chút lực lượng, cho nên ma khí xung kích nhỏ hơn nhiều.
Nếu y chọn ma văn khác, y sẽ không thấy cảnh tượng vừa rồi mà còn bị ma khí tích tụ tám trăm năm xung kích, cảm giác sẽ không dễ chịu gì.
Thấy bản thân không thể khống chế ma khí nữa, quanh người Sở Hưu tỏa ra phật quang bừng bừng. Phật quang trấn tà tru ma trấn áp ma khí cuồng bạo trong cơ thể y, khiến nó tuần hoàn trong kinh mạch và đan điền.
Nhưng đúng như Thương Thiên Lương đã từng nói, nếu là bình thường còn đỡ, nhưng bây giờ lực lượng của ma khí quá lớn, công pháp Phật môn trấn áp ma khí nhưng cũng va chạm và bùng nổ trong cơ thể Sở Hưu. Đổi lại là người khác e là đã nổ chết từ lâu.
Nhưng lúc này quanh người Sở Hưu lại có đạo uẩn lưu chuyển, từng luồng khí tức cuồng bạo bị đạo uẩn làm tan rã, hóa thành khí tức tinh khiết nhất lưu chuyển trong cơ thể. Chỉ trong chớp mắt, quanh người Sở Hưu đã có một làn sương đen bao phủ.
Thấy cảnh này, Sở Hưu lập tức nói: “Tập trung bên cạnh ta, hấp thu ma khí này. Chúng là ma khí tinh thuần đã bị ta luyện hóa, có thể trực tiếp hấp thu.”
Sau khi Sở Hưu luyện hóa, ma khí tinh thuần đã không còn khí thế cuồng bạo trước đó, bọn họ có thể hấp thu thỏa thích. Không hấp thu hết thì để nó tiêu tan giữa thiên địa, dù sao nơi này cũng còn nhiều ma khí.
Trong đám người, Lã Phụng Tiên là người hấp thu được nhiều ma khí nhất.
Tuy ở đây có nhiều người cảnh giới cao hơn hắn, nhưng hắn và Sở Hưu cùng tu luyện Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân, ma khí được Sở Hưu luyện hóa cũng mang theo một chút lực lượng đồng nguyên, cho nên hắn hấp thu dễ dàng hơn. Lại thêm cường độ cơ thể của Lã Phụng Tiên cũng có thể hấp thu nhiều lực lượng như vậy.
Lúc này Thương Thiên Lương đứng ở một phía khác, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tuy hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng lực lượng cho không biếu không, ai lại không muốn?
Khổ nỗi hắn không biết công pháp ma đạo, có hấp thu ma khí cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn phải dùng lực lượng bản thân trấp áp, được không bù nổi mất.
Công pháp truyền thừa từ tổ tiên Thương gia rất tạp, nhưng lại không có công pháp liên quan tới Ma đạo.
Bàng Hổ sống đã lâu trong Trấn Võ Đường, cũng học được một chút công pháp Ma đạo, đương nhiên không phải loại nòng cốt.
Ngay lúc đám người Sở Hưu dốc toàn lực luyện hóa ma văn, tông môn Chính đạo và những người khác trong Ma đạo cũng chạy tới.
Tạm thời không tìm được biện pháp an toàn để phá vỡ ma văn, bọn họ đành phải đi khỏi, không ở lại nơi đó nữa.
Trước mắt tông môn Chính đạo đang rất e ngại Sở Hưu, thậm chí có thể nói kiêng kỵ y gần bằng Dạ Thiều Nam.
Nếu nói bây giờ Dạ Thiều Nam đại biểu cho sức chiến đấu đỉnh cao của Ma đạo, vậy Sở Hưu đại biểu cho sức chiến đấu đỉnh cao của Ma đạo trong tương lai.
Bây giờ nói Sở Hưu là vô địch dưới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì có phần khoa trương, nhưng đúng là ít người địch được y. Thậm chí nếu Sở Hưu dốc toàn lực xuất thủ, y có thể giao thủ vài chiêu với mấy vị trên Chí Tôn Bảng.
Những người khác thấy Sở Hưu lại đứng đó hấp thu lực lượng trên ma văn, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Người bên tông môn Chính đạo lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ sợ Sở Hưu làm loạn ở đây khiến cho đầm lầy phát nổ, khiến lão tổ tông của bọn họ nổ chết.
Khi thấy đầm lầy không có vấn đề gì, mọi người mới thở phào một hơi.
Nhưng sau đó sắc mặt mọi người ở đây đều trầm xuống, không thể để Sở Hưu tiếp tục hấp thu như vậy!
Rốt cuộc lực lượng trong ma văn này mạnh tới mức nào? Bọn họ có thể cảm giác được. Kết quả Sở Hưu lại hấp thu loại lực lượng này, thật quá kinh khủng.
Nếu để y hấp thu toàn bộ lực lượng trong một ma văn, vậy y sẽ khủng khiếp tới mức nào?
Đám người Chính đạo đã không dám nghĩ thêm, Lăng Vân Tử nói thẳng: “Động thủ! Ngăn cản Sở Hưu!”
Vừa dứt lời, Thuần Dương Cương Khí nóng rực tỏa ra quanh thân thể Lăng Vân Tử, thân hình lập tức lao tới.
Thương Thiên Lương thở dài một tiếng, lần này mình tới đây lại là làm tay chân cho Sở Hưu, đúng là số khổ.
Lăng Vân Tử cau mày, khí trong tay điểm ra. Chỉ trong chớp mắt, tựa như có vầng mặt trời hàng lâm, một điểm sáng thuần dương chiếu rọi Nguyên Thủy Ma Quật đen kịt, cách xa hơn mười dặm cũng có thể chứng kiến.
Hai chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền giao thủ, uy thế chẳng khác nào hủy thiệt diệt địa.
Hơn nữa lần này Thương Thiên Lương không rơi xuống hạ phong, ngược lại còn đánh qua đánh lại với Lăng Vân Tử.
Sau khi giao thủ với Sở Hưu lần trước, bị Sở Hưu chém tan tâm ma, Lăng Vân Tử mới bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.