Nhan Phi Yên cười khổ xoa đầu Uyển Nhi nói: “Đừng ngốc thế, thế gia đại tộc, đại phái đứng đầu sẽ bị bị một người chỉ phối.
Cho dù Sở Hưu và Phương Thất Thiếu là hảo hữu chí giao, nhưng Phương Thất Thiếu vẫn bị Kiếm Vương Thành ép phải giao thủ với Sở Hưu.
Doanh Bạch Lộc sẽ đáp ứng lời thỉnh cầu của ta, nhưng Thương Thủy Doanh thị lại không. Một khi xảy ra vấn đề, Việt Nữ Cung ta sẽ đắc tội nặng nề với Thương Thủy Doanh thị. Thân là Thương Thủy Doanh thị đứng đầu Cửu Đại Thế Gia, gia tộc đó còn kinh khủng hơn tưởng tượng của muội nhiều.”
Uyển Nhi còn định nói gì đó nhưng lại bị Nhan Phi Yên cắt đứt: “Đi thôi, Uyển Nhi, ta biết mình đang làm gì. Ta có lỗi với Lã Phụng Tiên, nhưng ta lại không thể bỏ mặc Việt Nữ Cung được.
Ta nợ Lã Phụng Tiên, cho nên sau khi ta chống đỡ Việt Nữ Cung qua chuyện lần này, sau khi Việt Nữ Cung trở lại huy hoàng, ta sẽ dùng cả đời này trả lại hắn. Nhưng giờ, ta chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với hắn.”
Nói xong, Nhan Phi Yên trực tiếp mang Uyển Nhi đi khỏi.
Nhưng sau lưng Nhan Phi Yên, gương mặt Uyển Nhi vẫn mang theo vẻ lo lắng không thôi.
Trước kia sư tỷ rất lý trí, nhưng gần đây áp lực của sư tỷ quá lớn, ngược lại dần trở nên cố chấp.
Còn Uyển Nhi trước đây cố chấp nhưng giờ tuổi tác tăng lên, rèn luyện trên giang hồ nhiều, lại càng thành thục hơn trong quá khứ.
Lã công tử là người tốt, cái giá tính toán một người tốt rõ ràng nhỏ hơn tính toán một thế lực không trêu chọc nổi.
Nhưng sư tỷ lại quên một chuyện, mặc dù Lã công tử so với Doanh Bạch Lộc quả thật là thân đơn thế cô, nhưng những bằng hữu của hắn không ai là người dễ đối phó.
Mạc Thiên Lâm người thừa kế Thương Dương mạc gia, Tạ Tiểu Lâu đệ tử Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh, Kiếm Thủ -Phương Thất Thiếu người thừa kế Kiếm Vương Thành, đứng hạng hai Long Hổ Bảng.
Đám người này đều là thứ yếu. Kinh khủng nhất là chuyện rất nhiều người trên giang hồ đều biết, nhiều năm trước Sở Hưu và Lã Phụng Tiên đã là hảo hữu tương giao tâm đầu ý hợp.
So với những người khác, bọn họ còn cần tính thêm thế lực sau lưng phụ trợ. Nhưng Sở Hưu, không cần!
Cho dù không có cái mác nhánh Ẩn Ma, Sở Hưu cũng quá kinh khủng.
Uyển Nhi từng gặp mặt Sở Hưu, khi trẻ tuổi nàng không hiểu chuyện còn từng xung đột với Sở Hưu, kết quả để lại bóng tối rất nặng trong lòng nàng.
Sư tỷ tính toán Lã công tử, vạn nhất chọc giận Sở Hưu, chẳng lẽ hậu quả lại khá hơn chọc giận Thương Thủy Doanh thị?
Chuyện này Uyển Nhi không biết, nàng rất muốn khuyên can Nhan Phi Yên, nhưng đáng tiếc giờ Nhan Phi Yên đã không lọt tai lời khuyên của người khác.
Lúc này bên phía Sở Hưu, y đang dựa theo ký ức đi về phía sông Thương Lan.
Nghe nói sông Thương Lan do một vị cường giả xuất kiếm chém ra, không biết chừng lúc này tới đó sẽ có đầu mối gì?
Có điều không đợi hắn tới nơi, trên không trung lại vang lên tiếng nổ như sấm rền.
Giữa không trung mây mù tiêu tan, hai bóng người lặng lẽ đứng trong đó.
Một người trong đó mặc áo vài thô màu lam, thân hình thẳng tắp, thân thể tỏa ra kiếm ý kinh người.
Còn người còn lại mặc chiến giáp đỏ rực như máu, lộ ra cánh tay, trên chiến giáp mang theo đường vân đỏ máu kỳ dị. Ngay cánh tay hẳn cũng có một hình xăm kỳ dị, khí thế tỏa ra nóng rực cuồng bạo.
Cả hai người đều không nhìn rõ được ngũ quan, tướng mạo. như được che bằng một tấm lụa mỏng, căn bản không thể thấy rõ.
Võ giả mặc áo lam hẳn là vị cường giả kiếm đạo năm xưa, nhưng võ giả mặc chiến giáp lại khiến Sở Hưu có cảm giác quen quen. Không phải quen với người này mà là quen với khí tức trên người hắn.
Lúc này cường giả kiếm đạo kia lắc đầu nói: “Không làm người đường hoàng thì thôi, sao các ngươi nhất quyết phải làm chó trong cửa, thật đáng buồn?”
Bóng người mặc chiến giáp kia tức giận nói: “Chó trông cửa? Sỉ nhục Thiên Môn ta, ngươi muốn chết hay sao?”
Nghe câu này, ánh mắt Sở Hưu lập tức lộ vẻ kinh hãi, bóng người mặc chiến giáp kia là thần tướng của Thiên Môn hay là môn chủ Thiên Môn?
Chẳng trách Sở Hưu cảm thấy khí tức quen thuộc. Y cũng từng thấy khí tức tương tự trên người La Thần Quân.
Cường giả kiếm đạo kia không ngờ lại gọi Thiên Môn là chó trông cửa, chuyện này khiến Sở Hưu hết sức kinh ngạc.
Đây không phải lời tốt đẹp gì. Có thể khiến cường giả chí cường của Thiên Môn làm chó trông cửa, như vậy phải mạnh mẽ tới mức nào?
Cường giả kiếm đạo kia lạnh lùng nói: “Đã làm còn không cho người ta nói hay sao? Chúng ta luyện võ tu thân, đường đường chính chính nhận được lực lượng của mình. Làm chó trông cửa cho người ta, khúm núm cúi đầu nhận được lực lượng, đúng là khiến người ta khinh thường!
Thiên Môn các ngươi coi những người khác như rơm rác, nhưng thật sự không biết chính xác ngươi mới là con sâu cái kiến.”
“Muốn chết à!”
Cường giả Thiên Môn kia nổi giận gầm lên một tiếng xuất quyền đánh ra.
Đường vân trên bộ giáp đỏ máu tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, như một vật sống, quấn chặt lấy cánh tay hắn. Chỉ trong chốc lát, hư không băng liệt, một quyền này thật sự có uy lực chấn vỡ sơn hà!
Quanh người cường giả kiếm đạo kia lại trải rộng kiếm khí, mỗi luồng kiếm khí đều ẩn chứa kiếm ý kinh người. Tiếp đó hắn xuất kiếm đâm ra, chỉ chớp mắt sau kiếm ý ngưng tụ thành một thanh trường kiếm khổng lồ, chém ra ngang trời, sau khi phá tan thế quyền của cường giả Thiên Môn còn trực tiếp chém cả Thương Lan Sơn thành hai nửa. Chỉ trong chớp mắt mặt đất tan vỡ, rung chuyển như động đất, trên mặt đất xuất hiện một vết rạn lớn!
Trước đó truyền thuyết nói sông Thương Lan do một cường giả kiếm đạo chém ra. Giờ rốt cuộc Sở Hưu cũng biết, nói chính xác hơn sông Thương Lan là dư âm từ một chiêu kiếm của cường giả kiếm đạo này.
Theo Sở Hưu, bất luận cường giả kiếm đạo hay cường giả Thiên Môn, thực lực bọn họ chắc chắn đã vượt qua trình độ Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trong truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: