Mục lục
Kì Tài Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Hạng Xung đột nhiên gọi Hoàng Phủ thị như vậy khiến mọi người ở đây đều sửng sốt, ngay cả Sở Hưu cũng vậy. 

 Vì trước đó Sở Hưu vốn không tính đến chuyện Hoàng Phủ thị cũng nhúng tay vào. 

 Thực lực của Hoàng Phủ thị không phải là yếu nhưng cũng không mạnh, trong Cửu Đại Thế Gia chỉ thuộc tầm trung bình khá. 

 Chẳng qua khu vực Bắc Yên ít cạnh tranh cho nên Hoàng Phủ thị tổn thất tương đối ít, nhân số khá nhiều. Nhưng lão tổ của Hoàng Phủ thị đã sắp già, toàn bộ Hoàng Phủ thị không có nhân tài tuyệt thế nào, cho nên cũng không coi là mạnh. 

 Lần tranh đoạt hoàng vị này Hoàng Phủ thị nhúng tay vào cũng không có ý nghĩa gì, bọn họ vốn là người giang hồ, hơn nữa còn là thế gia, nhúng tay vào tranh đoạt hoàng vị làm gì? Tạo phản à? 

 Cho dù bọn họ giúp Hạng Lê, bên phía Sở Hưu cũng không đáp ứng, như vậy là cướp miếng ăn. 

 Còn bọn họ giúp Hạng Xung thì đắc tội với Sở Hưu, dù thế nào cũng là mất lòng. 

 Chỉ cần đầu của lão tổ Hoàng Phủ thị không bị cửa kẹp, Sở Hưu tin đối phương sẽ tuyệt đối không lội vào vũng nước đục này. 

 Hơn nữa Ngũ Ương đạo nhân ngay bên cạnh Hạng Xung, nếu Hạng Xung từng tiếp xúc với người của Hoàng Phủ thị, chắc hẳn Ngũ Ương đạo nhân sẽ đến báo cáo cho y. 

 Nhưng ngay lúc này, một tiếng cười dài bỗng nhiên truyền lại. 

 “Lời hứa của thái tử điện hạ có chắc chắc chắn không?” 

 Sau khi dứt lời, lão tổ Hoàng Phủ thị và vài trăm tinh nhuệ của Hoàng Phủ thị đã mở cửa cung từ lúc nào không biết, tiến vào hoàng thành. 

 Thấy cảnh này, sắc mặt Sở Hưu lập tức biến đổi, không ngờ Hoàng Phủ thị lại tham gia chuyện này! 

 Sở Hưu quay đầu sang phái Ngũ Ương đạo nhân tức giận quát: “Hạng Xung cấu kết với Hoàng Phủ thị, tin tức quan trọng như vậy mà ngươi không biết?” 

 Lúc này Ngũ Ương đạo nhân đang dẫn người của Âm Sơn Phái liều mạng với đám lão thái giám đại nội, thấy cảnh này cũng ngơ ngác. 

 Vì hắn thật sự không biết chuyện này. 

 Hạng Xung đã coi hắn là tâm phúc, gần tới mức như hình với bóng, Hạng Xung gặp người của Hoàng Phủ thị lúc nào? 

 Thật ra chuyện này không thể trách Ngũ Ương đạo nhân làm việc kém hiệu quả, chỉ có thể nói là quá tình cờ thôi. 

 Hạng Xung vốn chưa từng gặp người của Hoàng Phủ thị, mà người của Hoàng Phủ thị cũng không phái người tới bái kiến Hạng Xung. Người thúc đẩy đôi bên hợp tác lại là một kẻ không ai ngờ tới, Lâm Phong Ngọc. 


 Cho dù trong mắt Sở Hưu hay trong mắt Ngũ Ương đạo nhân, Lâm Phong Ngọc là một tên rác rưởi, đã không được việc lại còn làm hỏng chuyện. 

 Nhưng có rác rưởi hơn nữa cũng có lúc may mắn. 

 Đối mặt với áp lực từ Ngũ Ương đạo nhân, Lâm Phong Ngọc đã làm không ít chuyện ngu xuẩn, chuyện cuối cùng hắn làm còn là đi khiêu khích Sở Hưu, kết quả bị Sở Hưu đập chết. 

 Những chuyện hắn làm trước lúc chết đa số là ngu ngốc, phần lớn kết thúc bằng trò cười, chuyện duy nhất thành công chính là Hoàng Phủ thị. 

 Đúng như Sở Hưu từng suy nghĩ, Hoàng Phủ thị tham gia vào vụ tranh đoạt hoàng vị này là nhúng chân xuống vũng nước đục, không được lợi lộc gì mà còn tự chuốc lấy phiền toái. 

 Người bình thường sẽ nghĩ như vậy cho nên không ai tới liên hệ với Hoàng Phủ thị. 

 Nhưng khổ nỗi Lâm Phong Ngọc không phải người bình thường. Tên ngu ngốc này tới liên lạc với Hoàng Phủ thị, lại còn tình cờ đẩy chuyện này đi được nửa đường, khiến cho Hoàng Phủ thị đáp ứng. Nhưng điều kiện Hoàng Phủ thị đưa ra thì Hạng Xung lại không đáp ứng. 

 Chuyện này Lâm Phong Ngọc chỉ nói với Hạng Xung, đương nhiên Ngũ Ương đạo nhân không biết. 

 Thực ra không thể trách hắn sơ sẩy, loại rác rưởi như Lâm Phong Ngọc thì có ai quan tâm hắn làm gì? Để ý tới hắn cũng là lãng phí thời gian. 

 Vừa chống đỡ Khang Động Minh, Sở Hưu vừa lạnh lùng nói: “Hoàng Phủ lão tổ, ngươi cũng là người lão luyện trên giang hồ, biết cái gì nhúng tay được, cái gì không nhúng tay được. 

 Bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, ngươi có tư cách nhúng tay vào chắc? 

 Già rồi còn ăn thạch tín, chán sống rồi à? Hay là muốn tìm cảm giác kích thích, chơi lớn một trận trước lúc chết?” 

 Đối mặt với võ giả cỡ Hoàng Phủ lão tổ, Sở Hưu không hề khách khí. 

 Nếu không nghĩ tới chuyện đối phương chưa từng trêu chọc mình, Trấn Võ Đường ở Bắc Yên, sao lại không tới gây chuyện với Hoàng Phủ thị? 

 Những lời này của Sở Hưu cay nghiệt tới cực điểm, Hoàng Phủ lão tổ bị sỉ nhục như vậy, sắc mặt cũng tối sầm xuống. 

 Nhưng hắn không nổi giận, không để ý tới Sở Hưu, chỉ đưa mắt nhìn sang Hạng Xung rồi trầm giọng nói: “Điện hạ thật sự đồng ý cưới nữ nhi của Hoàng Phủ thị ta, đợi sau khi lên ngôi phong làm hoàng hậu, con trai đầu sẽ lập làm thái tử?” 

 Hạng Xung cắn răng nói: “Đồng ý! Bản cung đồng ý! Hoàng Phủ lão tổ mau mau xuất thủ!” 

 Vừa nghe xong lời này, mọi người ở đây lập tức xôn xao, ngay cả đám hoàng thất Bắc Yên đang ngồi xem náo nhiệt cũng nhìn về phía Hạng Xung. 

 Lần này Sở Hưu đã hiểu vì sao Hoàng Phủ thị chịu nhúng chân vào vũng nước đục này, cả chuyện vì sao lúc đầu Hạng Xung không đáp ứng. 

 Không ngờ Hoàng Phủ thị muốn thông gia với hoàng tộc Bắc Yên, trở thành ngoại thân của Bắc Yên! 

 Bao năm qua, hoàng tộc Bắc Yên Bắc Yên chọn hoàng hậu rất đơn giản, hầu hết là những người xuất thân bình dân, hoặc tiểu thư khuê các của phú hộ, thậm chí rất ít khi chọn nữ nhi của quân đội quyền quý, sợ là họ ngoại sẽ ảnh hưởng tới căn cơ của Bắc Yên. 

 Đương nhiên nếu nói sâu hơn, bọn họ sợ hoàng đế nâng đỡ ngoại thân quá mức, trở nên quá cường đại, thậm chí cường đại tới mức địa vị ngang hàng với hoàng tộc. Cứ như vậy rốt cuộc hoàng tộc Bắc Yên là họ Hạng hay họ khác? 

 Hạng Xung không phải đồ ngốc, chuyện này cực kỳ mẫn cảm. Đồng ý thì đương nhiên hắn sẽ dược thế lực cường đại của Hoàng Phủ thị ủng hộ, nhưng cũng đại biểu cho chuyện từ nay về sau lợi ích của hắn gắn chặt với Hoàng Phủ thị. 


 Bây giờ Hạng Xung đã bị ép tới mức đường cùng, hắn cũng muốn thử xem rốt cuộc Hoàng Phủ lão tổ nói thật hay không. Không ngờ Hoàng Phủ thị lại tới thật. 

 Bây giờ đã đến lúc ngả bài, hai bên không sống thì chết, thêm một phần lực lượng cũng là lực lượng. Hắn đã không lo chuyện sau này có đắc tội với ai hay không, Hạng Xung chỉ muốn có hoàng vị! 

 Sở Hưu hít một hơi thật sâu, vừa tạm thời chống cự Khang Động Minh vừa trầm giọng nói với Hoàng Phủ lão tổ: “Hoàng Phủ thị các ngươi định nhúng tay vào vũng nước đục này đấy à? 

 Xét theo thực lực, Hoàng Phủ thị các ngươi cũng không yếu. Các ngươi ở Bắc Yên nhiều năm như vậy, không mấy khi xâm lược kẻ khác, chung sống hòa bình với các thực lực xung quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK