Thật ra Sở Hưu không mấy lo lắng về những người dưới trướng mình.
Một là có lo lắng cũng vô dụng, nửa năm nay Sở Hưu đều bị nhốt trong Huyết Hồn Châu, nếu thật sự xảy ra bất trắc gì, vậy cũng đã xảy ra.
Một phần nữa là Sở Hưu tin tưởng vào thủ hạ của mình, bọn họ đều không phải hạng tầm thường.
Sở Hưu còn chưa tự phụ tới mức cho rằng không có mình những người bên dưới sẽ lập tức sụp đổ.
Giang hồ này thiếu mất ai cũng vẫn hoạt động như thường.
Quả nhiên Lạc Phi Hồng nói: “Đám người dưới trướng ngươi không tổn thất gì lớn.
Trước đó khi ngươi còn “sống”, mặc dù ngươi không trấn thủ Quan Trung Hình Đường, nhưng Quan Trung Hình Đường tự có căn cơ nội tình của mình, lại thêm người khác cũng biết Quan Trung Hình Đường được ngươi che chở, cho nên không ai dám có ý đồ.
Nhưng sau khi tin tức về cái chết của ngươi lan tỏa, lại có một số thế lực bất nhập lưu nhòm ngó Quan Trung Hình Đường. Một khi để bọn chúng đắc thủ sẽ là phiền toái không ngừng.
Cho nên Lã huynh mang theo bốn thủ hạ của hắn tới trấn thủ Quan Trung Hình Đường. Hắn xuất thủ rất nặng tay giết chết vài người, ổn định lại cục diện của Quan Trung Hình Đường.
Còn Trấn Võ Đường, vốn là triều đình muốn chiếm đoạt Trấn Võ Đường, đầu tiên là bảo Ngũ Ương đạo nhân xuất thủ, có điều hắn lại cự tuyệt.
Sau này Ngụy Thư Nhai đích thân tới triều đình Bắc Yên, không biết nói gì mới khiến triều đình Bắc Yên từ bỏ.
Tiếp đó võ lâm Bắc Yên bắt đầu không an phận, Mai Khinh Liên liên thủ cùng Bàng Hổ mới miễn cưỡng trấn áp được.
€ó điều hai thủ hạ dưới trướng ngươi, Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy quả thật là nhân tài. Trong nghịch cảnh như vậy bọn họ lại bước vào cảnh giới Chân
Đan, trở thành tông sư võ đạo.
Hơn nữa thủ đoạn của hai người kia cực kỳ tàn nhẫn, chấn nhiếp được một nhóm người, khiến võ lâm Bắc Yên tạm thời yên tĩnh.”
Nghe Lạc Phi Hồng nói vậy, Sở Hưu cũng thở dài một tiếng.
Trong số những người dưới trướng mình, thật ra Sở Hưu coi trọng nhất là Đường Nha và Nhạn Bất Quy.
Một có thiên tư ngộ tính, một lại cố chấp tới cực hạn, không phải kẻ điên thì là thiên tài.
Giờ xem ra hai vị này quả thật không phụ sự kỳ vọng của y.
Sở Hưu không nói chuyện nhiều với Lạc Phi Hồng, dù sao nơi này cũng là Tôn gia.
Bảo Lạc Phi Hồng trả Huyết Hồn Châu lại cho Diệp Tiêu, tiếp đó hai người tự mình tách ra, quay người đi khỏi.
'Tiệc mừng thọ của lão tổ Tôn gia kết thúc rất nhanh, mà thực tế cũng chẳng có gì đáng nói. Chỉ là đến lộ mặt một chút, nói chuyện vài lời, nhận quà mừng thọ, tiệc mừng thọ đã kết thúc.
Tôn Trường Minh ngược lại càng thấy Diệp Tiêu thuận mắt, còn đưa một thanh đoản đao bảo binh cho Diệp Tiêu, khiến Diệp Đình đỏ mắt không thôi.
'Trên đường trở về, lúc đi ngang qua một căn miếu hoang, vị trưởng bối của Diệp gia thấy sắc trời đã tối bèn bảo mọi người đặt hành lý xuống, nghỉ ngơi tại đây.
Lần này từ Giang Đông trở về, bọn họ còn mua một chút đặc sản đất Giang Đông về Tế Châu Phủ buôn bán.
Diệp gia cơ nghiệp nhỏ, không từ bỏ bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.
Sau khi rời khỏi Tôn gia, Diệp Tiêu như bị cô lập. Dọc con đường này Diệp Đình luôn cố ý gây chuyện với hẳn, còn vị trưởng bối Diệp gia kia cũng không ngăn cản.
Lúc đi bọn họ còn sợ gặp phiền toái, cho nên vị trưởng bối Diệp gia còn nghĩ tới đại cục, không cho bọn họ gây chuyện, cho rằng tiệc mừng thọ của Tôn gia mới là quan trọng hơn hết.
Nhưng giờ mọi chuyện đã xong xuôi, hắn cũng biết Diệp Đình đang tức giận, vậy cứ để hắn phát tiết là được.
Một là nhị công tử của Diệp gia, một là đệ tử chi phụ không được trọng dụng. €ó là kẻ ngu cũng biết nên chọn lựa ra sao.
Diệp Đình nhìn Diệp Tiêu ngồi trong góc, hừ lạnh một tiếng nói: “Diệp Tiêu, đi ra múc nước đi.”
Diệp Tiêu cau mày nói: “Đây là trên núi, lấy đâu ra nước? Trong đội ngũ còn thiếu nước chắc?”
“Bảo ngươi đi thì mau đi đi, còn nói linh tinh cái quái gì?” Diệp Đình đột nhiên phát tác, vứt thẳng chén canh trong tay vào Diệp Đình.
Mặc dù người sau né tránh nhưng vẫn bị cánh nóng dội ướt cả người.
Mọi người ở đây đều im lặng không nói gì. Bọn họ cũng biết Diệp Đình cố ý gây sự cho nên không ai để ý tới. Ngược lại có rất nhiều người ngồi xem trò, ví dụ như trưởng bối Diệp gia kia.
Diệp Tiêu đứng dậy căm tức nhìn Diệp Đình, nhưng đúng lúc này giọng nói của Sở Hưu lại vang lên trong đầu hắn: “Giết hắn!”
Diệp Tiêu chấn động, không dám tin hỏi ngược lại trong đầu: “Ngươi nói cái gì? Giết người?”
Mặc dù Diệp Tiêu bị Diệp Đình ức hiếp sỉ nhục một thời gian dài như vậy nhưng suy nghĩ giết người chưa từng hiện lên trong đầu hắn.
Dù sao hắn cũng là người của Diệp gia, mặc dù là chỉ phụ nhưng huyết thống trên người hắn cũng như trên người Diệp Đình.
Thế nhưng giờ Sở Hưu lại bảo hắn giết người, chuyện này khiến Diệp Tiêu không tiếp nhận được, hơn nữa hắn chưa từng giết người.
“Đương nhiên là phải giết người rồi! Đối phương đã hận ngươi thấu xương, không giết hắn đi, ngươi có nghĩ tới những phiền toái tương lai không?
Giờ đang trên núi hoang rừng thẳm, chỉ có các ngươi mà thôi. Ngươi giết người sau đó hủy thi diệt tích, tùy ý đẩy tội lên đầu đám giặc cỏ cướp bóc nào đó, chắc chắn không có sơ hở gì.
Cơ hội tốt như vậy, thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở phía ngươi, không mau giết người còn chờ cái gì nữa?”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì cả! Nhớ lại xem, mấy năm nay ngươi bị bọn chúng sỉ nhục ra sao. Ngươi coi bọn chúng là người cùng tộc nhưng bọn chúng chỉ coi ngươi như chó mà thôi! Nói chính xác hơn, ngươi thậm chí không bằng một con chó!”
Lời nói của Sở Hưu như có ma lực kích thích sát ý trong lòng Diệp Tiêu, khiến hai mắt hắn dần dần đỏ ngầu, chậm rãi đi về phía Diệp Đình.
Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà tặc lưỡi thở dài: “Ta nói này, tiểu tử ngươi có cần làm đến vậy không? Còn dùng tinh thần lực kích thích sát ý trong. lòng đối phương, nhà ngươi thật quá tàn nhẫn.
Đối phương dẫu sao cũng là người cùng tộc của người ta. Tiểu tử này khéo. còn chưa từng thấy máu, ngươi bảo hắn làm thịt tộc nhân của mình, không còn
nhân tính."
Sở Hưu liếc nhìn Lục Giang Hà một chút rồi lạnh nhạt nói: “Lúc ta bằng tuổi hắn đã tự tay diệt cả nhà mình.”
Lục Giang Hà lập tức im lặng.
Hắn không nghi ngờ Sở Hưu lừa gạt gì mình, vị trước mắt đúng là điên cuồng tới không còn nhân tính.
Lúc này bên ngoài, Diệp Đình thấy Diệp Tiêu đi về phía mình, vẻ mặt cực kỳ hung dữ, hắn không khỏi cười lạnh nói: “Sao nào, ngươi còn muốn động thủ với ta
Hắn giết mình? Hắn lại dám giết mình?
Diệp Đình muốn giơ tay lên, nhưng một khắc sau sinh cơ đã tiêu tán, chỉ còn thi thể ngã thẳng xuống đất.
Diệp Tiêu nhìn trường kiếm dính máu trong tay, ánh mắt mịt mờ.
Đây là cảm giác giết người ư? Hắn giết người, lần đầu giết người, người bị giết lai là đồng tôc của hắn.
Danh Sách Chương: