- Trí Linh! Phân tích chúng, nghĩ ra đồ án linh văn tốt nhất đi.
- Được. - Trí Linh ứng tiếng, lập tức điên cuồng tính toán.
Trí Linh một khi bắt đầu tính toán, chân khí trong cơ thể Doanh Thừa Phong lập tức bắt đầu tiêu hao không ngừng.
Vào thời điểm tu vi chân khí vẫn là nhất tầng, khi Trí Linh phải toàn lực tính toán phải chịu rất nhiều ràng buộc, nhưng hiện giờ tu vi của hắn đã đạt tới thất tầng, so với trước kia thì giống như mộ trời một vực, căn bản không thể so sánh. Cho nên đối với chút tiêu hao chân khí này, hắn cũng không cảm thấy bị ảnh hưởng chút nào.
Phẩm chất của chiếc áo giáp và thanh đại đao này gần như có thể quán chú Công Kích Chi Lực bình thường nhất và Phòng Ngự Chi Lực. Cho nên, khắc đồ án linh văn lên chúng đều là những loại cố định không hề thay đổi.
Chẳng qua, tuy đồ án linh văn phải cố định, nhưng về bố cục chỉnh thể vẫn có thể khác nhau một ít.
Bởi vì những binh khí và áo giáp này không phải là thành quả do máy móc tạo thành, mà chính là thành phẩm làm thủ công. Cho dù xuất phát từ tay một người thì ngoại hình binh khí và phòng cụ tuyệt đối không thể hoàn toàn giống nhau.
Huống chi, Nguyên Bưu cung cấp binh khí và phòng cụ tuyệt đối không có khả năng xuất phát từ tay một người.
Tượng sư học đồ bình thường tuy rằng có thể khắc linh văn lên đồ vật, nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể dựa vào đồ án linh văn có sẵn mà thôi.
Về phần bố cục chỉnh thể linh văn cũng không phải chuyện mà bọn họ có thể tính toán.
Mà bố cục chỉnh thể đồ án linh văn trên binh khí và phòng cụ không thể bỏ qua, sau khi quán linh thành công sẽ là điểm mấu chốt để xác định phẩm chất của linh khí tốt hay xấu.
Bố cục linh văn hợp lý có thể làm cho uy lực của binh khí và phòng cụ phát huy tới cực hạn, cũng có thể dẫn dắt liên kết với cỗ lực lượng thần bí ở trong hư không.
Thời điểm Trương Minh Vân giao nhiệm vụ cho Doanh Thừa Phong chỉ là muốn hắn có được cơ sở vững chắc nhất.
Nhưng, Doanh Thừa Phong đối với yêu cầu bản thân mình cũng cực kỳ nghiêm khắc, hắn theo đuổi không chỉ là số lượng, mà còn cần tới chất lượng. Phàm là những binh khí, phòng cụ xuất ra từ tay hắn đều phải là tinh phẩm trong các mặt hàng cùng loại.
Lẳng lặng chờ đợi, sau một nén nhang, thanh âm Trí Linh vang lên:
- Ta đã tính toán xong, chỉnh thể bố cục như vậy mới có thể đem uy lực lớn nhất của bộ áo giáp phóng thích ra ngoài.
Doanh Thừa Phong hơi khép hờ hai mắt lại, trong đầu lập tức hiện lên một bộ đồ án kỳ diệu.
Ở trong không gian tưởng tượng của hắn, một kiện áo giáp nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, tiếp theo đó là một chiếc Minh Linh Châm bỗng hiện ra, từ trên chiếc châm không ngừng lóe lên những luồng bạch quang ổn định.
Khi Doanh Thừa Phong nhìn thấy luồng bạch quang này thì trong lòng không khỏi có cảm giác dở khóc dở cười.
Bởi vì luồng bạch quang này thật sự quá mức ngưng thật, đừng nói là tu vi thất tầng chân khi của hắn không thể làm được, cho dù là Doanh Lợi Đức cũng không có khả năng.
Đối với hắn mà nói đây cũng chỉ có ở trong không gian thần kỳ do Trí Linh sáng tạo ra mới có thể cảm nhận được sự hùng mạnh của bạch quang.
Chiếc châm không chút do dự hạ xuống, nhanh chóng di chuyển ở trên chiếc khải giáp.
Từng chỗ nông sâu không giống nhau, những đường nét tinh tế dần xuất hiện trên chiếc khải giáp. Chúng giống như một bức tranh đẹp tuyệt vời hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Doanh Thừa Phong lên trên đó.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Minh Linh Châm bên trong không gian não vực của Doanh Thừa Phong cuối cùng đã ngừng lại, mà đồ án linh văn ở trên khải giáp cũng được hoàn tất.
Bộ đồ án linh văn này cũng không có bao nhiêu chỗ thần kỳ, chỉ là đồ án Phòng Ngự Linh Văn bình thường mà thôi.
Nhưng bởi vì bố cục hợp lý đạt tới cực hạn, cho nên nhìn về chỉnh thể nó có vẻ dị thường thoải mái và đẹp mắt.
Giống như hai cái bức tranh do hai người vẽ, một cái do học sinh tiểu học vẽ, mặc dù cũng có thể gọi là tranh vẽ, nhưng so với họa sĩ chân chính thì nó lại khác nhau một trời một vực.
- Trí Linh! Vì sao lại phân phối như thế? - Doanh Thừa Phong trầm giọng hỏi.
Nếu như là trước kia, vào thời điểm Doanh Thừa Phong không có lực lượng tinh thần, hắn tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề này. Bởi vì cho dù hắn hiểu được mấy thứ này thì cũng vô pháp chân chính nắm giữ được Linh Đạo.
Nhưng hiện giờ lại khác, hắn chẳng những có được lực lượng tinh thần cường đại, hơn nữa cỗ lực lượng này cũng không giống với người thường, được Phong Huống và Trương Minh Vân cực kỳ coi trọng.
Ngày sau tiềm lực phát triển của hắn ở trên Linh Đạo có không gian rất lớn, cho nên hắn mới muốn mình hoàn toàn nắm giữ những kiến thức này.
- Bởi vì chỉnh thể. - Trí Linh lập tức không chút hối hận giải thích cho hắn.
Có lẽ bởi vì Trí Linh học tập tri thức Linh Đạo đã lâu, hơn nữa còn có chút thành tựu, thế nhưng lại không thể chân chính cùng với người khác giao lưu. Cho nên, một khi Doanh Thừa Phong biểu hiện hứng thú với phương diện này, nó lập tức thao thao bất tuyệt giảng giải lại. Nhìn bộ dạng của nó dường như chỉ hận không thể đem toàn bộ tri thức mà nó biết truyền thụ cho Doanh Thừa Phong.
Lẳng lặng lắng nghe, phàm là những chỗ không hiểu Doanh Thừa Phong đều đưa ra câu hỏi, mà Trí Linh lại không hề cảm thấy mất kiên nhất giải thích tất cả những thắc mắc này.
Hơn nữa, khi nó giải thích, ở trong đầu Doanh Thừa Phong cũng đồng thời cũng xuất hiện hình ảnh phối hợp.
Dưới hình ảnh phối hợp với những lời giải thích của Trí Linh thì tuyệt đối có thể làm cho người ta dễ dàng ghi nhớ, khắc sâu hơn vào trong đầu.
Cũng chỉ có sinh mệnh kỳ lạ như Trí Linh mới có thể dùng loại phương pháp này để giảng giải, ngoại trừ nó ra thì dù là Trương Minh Vân hay Phong Huống cũng đều không thể làm được chuyện này.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, Trí Linh mặc dù trải qua tiến hóa trở thành một sinh mệnh thần kỳ, nhưng căn nguyên của nó vẫn là một cỗ máy móc, cho nên đối với yêu cầu bản thân lên tới mức rất cao, quả thực có thể xứng với hai chứ "hà khắc".
Dưới sự tính toán của nó thậm chí còn không cho phép có chút nào sai lệch, nhưng cũng chính bởi vì yêu cầu nghiêm khắc cho nên mới có thể làm cho phẩm chất binh khí, phòng cụ đạt tới mức cao nhất.
Một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong mở mắt ra, hắn lấy từ trong người ra một cái hộp ngọc, hắn cẩn thận lấy chiếc Minh Linh Châm do Trương Minh Vân tặng ra.
Cây Minh Linh Châm này hoàn toàn khác với cây mà chú Doanh Lợi Đức hắn tặng cho.
Không chỉ về chiều dài và kiểu dáng khác nhau, mà chủ yếu chính là tài liệu hơn kém nhau rất nhiều.
Khi cầm chiếc Minh Linh Châm này vào trong tay, Doanh Thừa Phong lập tức cảm nhận được sự ôn hòa, làm cho trong lòng người ta xuất hiện cảm giác dễ chịu khó có thể hình dung.
Ánh mắt hơi trở nên ngưng trọng, một luồng chân khí từ trong cơ thể Doanh Thừa Phong truyền sang chiếc Minh Linh Châm.
Nhưng mà, ngay giờ phút này Doanh Thừa Phong phát hiện một chuyện rất kinh ngạc. Minh Linh Châm phát sáng lên, cũng không phải chỉ có mỗi đầu châm sáng lên, mà toàn bộ chiếc Minh Linh Châm đều tỏa ra ánh sáng.
Mà đạo hòa quang thần kỳ này sau khi bao phủ lấy Minh Linh Châm thì từ trên đó lập tức phóng xuất ra từng đạo lực lượng kỳ dị. Loại lực lượng này ở mặt trên Minh Linh Châm hội tụ lại thành một đồ án hết sức hấp dẫn.
- Linh Châm.... - Doanh Thừa Phong bật miệng kêu lên.
Khi ánh mắt của hắn một lần nữa rơi xuống Minh Linh Châm thì đã khác hẳn lúc trước.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì sao khi Trương Minh Vân đem Minh Linh Châm tặng cho hắn thì Trầm Ngọc Kỳ lại kinh ngạc như thế.
Hóa ra, đây cũng không phải là một cây Minh Linh Châm bình thường, cũng không chỉ là vật tượng trưng cho hắn kế thừa y bát của Trương Minh Vân.
Nó không ngờ lại là một kiện linh khí, hơn nữa còn dùng một loại thủ pháp cực đoan để luyện chế thành linh khí.
Ở mặt ngoài của nó cũng không có khắc đồ án linh văn nào, nếu như không dung nhập chân khí vào bên trong thì ngoại trừ nó có chất liệu đặc thù thì căn bản không thể phát hiện ra đây là một kiện linh khí.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, hắn đem lực chú ý của mình rời sang chỗ khác, cẩn thận dò xét đồ án thần bí quanh quẩn quanh Minh Linh Châm.
Đồ án này phức tạp vô cùng, nó nối liền với nhau tạo thành một thể, căn bản không nhìn ra được điểm cuối cùng và điểm kết thúc.
Nếu là người khác sợ rằng dù tiêu hao hết chân khí cũng không thể nhìn ra được điều gì trong đó.
Nhưng Doanh Thừa Phong thì lại khác, khi hắn liếc mắt nhìn qua Trí Linh ở trong não vực cũng bắt đầu đem đồ án này ghi chép lại.
Đương nhiên, đây cũng mới chỉ là ghi chép mà thôi, muốn phân tích và phục chế thì còn phải tiêu hao một đoạn thời gian dài.
Khẽ thở ra một hơi, Doanh Thừa Phong thu liễm tâm thần, cảm ứng chân khí vận hành, sau một lát luồng bạch quang trên Minh Linh Châm dần tập trung ở đầu châm, biến thành một đạo bạch quang dày đặc.
Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong hơi nhướng lên, ánh mắt hắn khó che dấu được một tia kinh ngạc.
Bởi vì giờ phút này hắn sử dụng chân khí cũng không nhiều, chỉ khống chế ở mức lục tầng chân khí mà thôi.
Nhưng mà khi chân khí tiến vào trong Minh Linh Châm, lập tức kích phát lực lượng trong linh văn. Cỗ lực lượng này khi được chân khí kích phát ra, nó đồng thời hút thêm một loại linh lực thần kỳ ở trong hư không.
Chân khí, linh lực kết hợp làm một cho nên mới có thể ở đầu mũi châm ngưng tụ ra tầng bạch quang dày đặc như thế.
Doanh Thừa Phong có một loại cảm giác, luồng bạch quang dày đặc này so với lúc hắn sử dụng thất tầng chân khí để khống chế Minh Linh Châm bình thường vẫn còn mạnh hơn một bậc.
Không. Có lẽ không chỉ là một bậc, mà phải là hai, ba bậc cũng không biết chừng.
Linh khí, đây là chỗ tốt của linh khí.
Thứ này tác dụng không chỉ thể hiện ở trên binh khí và phòng cụ, ngay cả vật phẩm đặc thù như Minh Linh Châm không ngờ cũng có thể khắc đồ án linh văn, dung nhập linh tính.
Đáy long Doanh Thừa Phong không khỏi cảm thán, Linh Đạo quả nhiên giống như khoa học kỹ thuật ở kiếp trước của hắn, bao quát toàn bộ xã hội nhân loại.
Tinh thần lực lượng phóng thích ra dung nhập vào luồng bạch quang trên đầu mũi châm, cổ tay hắn bắt đầu hơi run run, từng đạo hoa văn thần kỳ hiện ra trên chiếc khải giáp.
Có lẽ bởi vì Doanh Thừa Phong hiện giờ tu vi chân khí đã hơn xa lúc trước, cũng có lẽ bởi vì Doanh Thừa Phong có một chiếc linh khí Minh Linh Châm.
Cho nên hắn trong lúc khắc linh văn lên chiếc khải giáp không ngờ lại chẳng đình chỉ lấy một lần, mà hoàn toàn dựa theo đồ án Trí Linh thiết kế không hề có chút sai biệt nào khắc lên.
Khi hắn thu hồi Minh Linh Châm, linh văn trên bộ khải giáp cũng hơi lóe lên một chút ánh sáng, chân khí ẩn chứa bên trong đi tiêu tán đi thì nó mới dần biết mất.
Doanh Thừa Phong hài lòng nhìn kiệt tác của mình, trong lòng hơi động, ngẩng đầu lên cười nói:
- Ngọc Kỳ! Vào đi.