Trên mặt Doanh Thừa Phong miễn cưỡng nở nụ cười, hắn lắc lắc đầu, ở trong lòng thì thầm nói.
- Trí Linh! Sao lại thế này?
- Tinh thần của ngươi bị cạn kiệt. - Thanh âm của Trí Linh ở sâu trong đầu vang lên, dường như nó cũng bị một chút ảnh hưởng, nói:
- Lão đầu kia thật đáng giận, nhưng chúng ta lại không đánh lại lão.
Doanh Thừa Phong hơi có chút sững sờ, đây là Trí Linh mà hắn quen biết sao?
Lấy lại bình tĩnh, Doanh Thừa Phong theo đó nhớ hết lại những chuyện phát sinh. Ở một khắc kia, hắn toàn tâm dùng toàn bộ ý chí cố gắng làm cho mình không ngã, cho nên hắn theo khả năng bùng phát ra khả năng phòng ngự mạnh nhất của tinh thần lực lượng.
Đương nhiên, nếu chỉ vẻn vẹn có một mình hắn, dưới tình huống tinh thần bị tán loạn như vậy sẽ rất khó có thể xây dựng ra đồ án linh văn phòng ngự tinh chuẩn như vậy.
Nhưng mà, ở trong đầu của hắn lại có sự tồn tại của Trí Linh.
Khi Trí Linh sắp lâm vào hôn mê, nó mặc dù không có hấp thu chân khí chuyển hóa thành lực lượng tinh thần, nhưng đã trợ giúp Doanh Thừa Phong đem lực lượng tinh thần còn sót lại tiến hành phòng ngự.
Ở khoảnh khắc đó, Trí Linh và Doanh Thừa Phong đã vận dụng rất tốt ý chí thần niệm còn sót lại.
Nhưng mà bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, vị lão nhân kia có lực lượng cường đại như vậy. Tinh thần công kích mênh mông tiến đến giống như những cơn sóng ngoài biển không bao giờ dừng lại, chúng không hề nói lý với bất kỳ ai, chỉ thoáng chốc đã nghiền nát đạo phòng ngự mà cả hai vừa dựng lên.
Cho nên, sau khi tỉnh lại, Trí Linh đối với vị lão nhân hơi có chút cậy mạnh này không hề có cảm giác tốt đẹp mấy.
- Khụ khụ.... Tiểu tử! Ngươi cảm thấy thế nào? Tâm tình đã bình phục chưa? - Vũ lão trầm giọng hỏi, ở trong thanh âm của lão không ngờ lại mang theo một tia quan tâm.
Phong Huống cũng đi lên, trầm giọng hỏi:
- Thừa phong! Ngươi... Khỏe chứ?
Nhìn thấy bộ dạng hai người giống như lâm đại địch, Doanh Thừa Phong không khỏi thoáng rùng mình, hắn đề khí thử một vòng thấy vẫn bình yên vô sự, kinh mạch không hề có trở ngại. Hai mắt hơi nhíu lại, lực lượng tinh thần ở trong não vực cuồn cuộn không ngừng, hai hàng lông mày của hắn thoáng run rẩy vài cái.
Ở trong não vực của hắn, cỗ lực lượng quấy rối đã biến mất không còn, mà giờ phút này tinh thần ý niệm đảo qua não vực đã mang lại cho hắn cảm thụ rất mới.
Loại cảm giác này giống như một kẻ đang lưng đeo phụ trọng vận động đi ngàn dặm, sau đó lại đột nhiên bỏ xuống, làm cho người ta thấy như trút được gánh nặng, cảm thấy tuyệt với không thể tả.
Đã như vậy, dưới sự tính toán của Trí Linh, tinh tức được nó truyền lại làm cho hắn kinh ngạc, cao hứng khó tin.
Tinh thần lực lượng của hắn lại có chút tiến bộ, tuy rằng tiến bộ cũng không lớn, nhưng lại là điểm cực kỳ mấu chốt.
Doanh Thừa Phong ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan đạt được không ít thi thể Huyết Bức, ngoại trừ thiên niên Huyết Bức quý báu ra, những thi thể khác đều bị hắn hấp thu lực lượng sát khí, do đó biến thành một đống rác rưởi.
Nhưng mà, do quá trình hấp thu này, Doanh Thừa Phong lại phát hiện ra một chuyện làm cho hắn không thể không biết làm sao.
Đó chính là quá trình hấp thu sát khí này khi đạt tới một mức nhất định thì đã là cực hạn của hắn, bất kể hắn có hấp thu thế nào cũng vô pháp làm cho tinh thần lực lượng của mình tăng trưởng.
Nói cách khác, khi đó Doanh Thừa Phong tuy rằng có thể rèn và quán linh sư cấp linh khí cường đại, nhưng tinh thần lực của hắn thủy chung vẫn bảo trì ở một trạng thái. Mặc kệ hắn vất vả, cần cù tu luyện thế nào cũng không thể tiếp tục hấp thu sát khí, không thể tiếp tục tiến thêm một bước.
Doanh Thừa Phong biết, đây cũng không phải là thực lực của hắn đã đạt tới đỉnh điểm, không thể tiến thêm một bước, đó là vì hắn phải chịu hạn chế của khí lực cho nên mới không thể vượt qua được một bước này.
Nếu ngày sau tu vi chân khí của hắn tiến thêm một bước, như vậy tinh thần lực lượng tự nhiên cũng theo đó mà tiếp tục tiến bộ.
Thế nhưng, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ tới, trải qua một đòn tinh thần lực lượng trùng kích của Vũ lão, tinh thần lực lượng của hắn không ngờ đã đột phá gôm cùm xiềng xích ban đầu, tiến thêm được một bước nhỏ.
Tuy chỉ là một bước nhỏ mà thôi, nhưng nếu nó có thể tiếp tục tăng trưởng, như vậy tinh thần lực lượng của hắn sẽ gia tăng thêm trong một phạm vi lớn, cho tới khi lại gặp trở ngại thì nó vẫn bảo trì tốc độ tăng trưởng. Mà điều làm hắn thích thú nhất là tinh thần lực lượng có thể tăng trưởng trong khi tố chất thân thể của hắn vẫn chưa hề được đề cao. Cho nên, nếu như sau này tố chất thân thể hắn được đề cao, lực lượng tinh thần cũng sẽ có tăng trưởng như cũ.
Nghĩ tới đây, Doanh Thừa Phong không khỏi tin tưởng, chỉ cần cho hắn một đoạn thời gian đề thăng và củng cố, tinh thần lực của hắn mạnh mẽ sẽ vượt xa những kẻ cùng giai. Ít nhất, ở trong những người tham gia khảo hạch lần này, hắn nếu tự nhận thứ hai thì tuyệt đối không một ai dám xưng thứ nhất.
Nhìn vẻ mặt Doanh Thừa Phong biến ảo vô số lần, nội tâm Vũ lão và Phong Huống không khỏi đều treo lên.
Tiểu tử này có thể dưới tinh thần lực lượng bị tấn công cho tơi bời mà một lần nữa ngưng tụ lại được, hơn nữa còn tạo thành đồ án linh văn phòng ngự ở trong đầu, năng lực như thế chứng tỏ tinh thần ý chí của hắn đạt tới mức không thể tin được. Người có được phẩm chất ý chí như vậy tuyệt đối là đối tượng thích hợp nhất để trở thành Linh Sư.
Hơn nữa, sức tưởng tượng thiên mã hành không của hắn cùng với sát khí trời cho ẩn núp trong tinh thần lực lượng, làm cho ngay cả Vũ lão cũng không khỏi động tâm muốn thu hắn làm đồ đệ.
Nhưng, sau khi sức chống cự lần thứ hai bị đánh tan, có trời mới biết Doanh Thừa Phong sẽ bị ảnh hưởng gì.
Nếu như có thể phá rồi lập lại tự nhiên là tất cả mọi người cùng vui vẻ, nhưng nếu khiến hắn đánh mất niềm tin, từ nay về sau không thể gượng dậy nổi thì....
Cho nên, hai vị lão nhân này giờ phút này cẩn thận chú ý, bọn họ muốn biết rằng trạng thái hiện nay của Doanh Thừa Phong đã đạt tới mức nào.
Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Doanh Thừa Phong mở mắt ra, nói:
- Đa tạ hai vị tiền bối quan tâm, vãn bối vẫn tốt.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân tinh thần lực lượng của hắn đột phá, cho nên sắc mặt của hắn hơi có chút ửng đỏ vì kích động.
Vũ lão và Phong Huống chăm chú nhìn hắn, thẳng tới khi xác nhận được tinh thần trạng thái của tiểu tử này không hề có chút uể oải thì mới yên tầm.
"Hừm....."
Một đạo tiếng hừ nhẹ vang lên, cơ mặt Lâm Phong thoáng vặn vẹo một chút, chậm rãi mở hai mắt ra.
Vũ lão và Phong Huống lập tức quay đầu lại, tình huống của Lâm Phong so với Doanh Thừa Phong thì đơn giản hơn. Bởi vì hắn không có chống cự kịch liệt, cho nên hắn nhiều nhất chỉ bị chút cảm giác uể oải, mà tuyệt đối không để lại chút di chứng nào.
Phong Huống thoáng nở nụ cười, nói:
- Lâm Phong! Ngươi cảm thấy thế nào?
Ánh mắt mê mang của Lâm Phong dần rút đi, thần thái trong ánh mắt một lần nữa được ngưng tụ lại.
Phong Huống mặc dù hôm nay mới biết được Lâm gia xuất hiện thiên tài như vậy, nhưng Lâm Phong thì lại rất quen thuộc với cái tên Phong Huống. Bởi vì vị lão nhân gia này ở trong toàn bộ Khí Đạo Tông danh tiếng như sấm ở bên tai. Lâm Phong dù sao cũng là một phần tử của Lâm gia, cùng với kẻ xuất thân từ một Tam Hạp Thôn như Doanh Thừa Phong thì hoàn toàn bất đồng. Hắn từ sớm đã nhìn thấy bức họa những nhân vật đứng đầu trong tông môn, cho nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, cũng không có chút ngạc nhiên nào.
- Phong thái thượng trưởng lão! Đệ tử vẫn khỏe. - Lâm Phong hơi có vẻ kích động nói.
Phong Huống hài lòng gật đầu, hai tiểu tử này không bị làm sao là tốt rồi.
Vũ lão đột nhiên vỗ trán nói:
- Ân! Tí nữa thì quên, mấy tiểu tử ngoài kia vẫn còn chịu đựng trận đồ ý chí trùng kích. - Lão xoay người, vỗ vỗ chút bụi trên quần áo rồi đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Doanh Thừa Phong và Lâm Phong không khỏi đưa mắt nhìn nhau, vị lão nhân này hiện tại mới nhớ ra người khảo hạch tinh thần trùng kích a.....
Cũng không biết bọn họ đã hôn mê bao lâu, nhưng cho dù là lập tức tỉnh dậy phỏng chừng ngoài đó cũng khó có người kiên trì nổi a.
Ý chí trùng kích mang tới cảm giác vô cùng đau đớn, quả thật chính là làm cho người ta cảm giác giống như sống một ngày bằng một năm. Nếu như không phải hai người cạnh tranh, đều có chút ý chí không chịu thua cuộc thì sợ rằng đã sớm bất tỉnh nhân sự.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Hai tiểu tử kia miên man suy nghĩ cái gì? - Lão khẽ vuốt râu dài, nói:
- Vũ lão làm việc tự nhiên là có chừng mực, trận đồ phóng thích tinh thần trùng kích kia lực lượng thua xa so với các ngươi phải chịu. Ha ha.... Hiện tại đi vào chính là vừa đúng lúc.
Doanh Thừa Phong hơi nhướng mày, nói:
- Sư tổ! Nói như vậy hai người đệ tử bị đưa ra ngoài thế này cũng không phải là chuyện tốt?
Lâm Phong mặc dù không có nói chuyện, nhưng xem biểu tình trên mặt hắn thì giống như cũng có cảm giác như thế.
Bọn họ vị Vũ lão lựa chọn đưa ra ngoài, chịu vô số ánh mắt hâm mộ của người bên ngoài, ai cũng cho rằng hai người bọn hắn không cần phải tham gia khảo nghiệm ý chí trùng kích.
Nhưng không nghĩ tới hai người bọn họ phải chịu đựng gấp mấy lần những người thiên phú Linh Sư ở bên ngoài. Loại tâm lý này như nước sông chênh lệch với nước biển, thật sự là quá lớn.
Phong Huống hừ lạnh một tiếng, nói:
- Có thể khiến cho Vũ lão tự mình xuất thủ đó là vinh hạnh của các ngươi. Như thế nào? Đề hối hận sao?
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Đệ tử không hối hận.
Hắn nói như chém đinh chặt sắt, không chút do dự.
Lâm Phong và Phong Huống đều kinh ngạc nhìn hắn, kẻ này trước đó còn oán thầm trong lòng, vậy mà thoáng cái đã đảo một trăm tám mươi độ rồi.
Nhưng mà hai người bọn họ đều không biết rằng, thật sự từ đầu tới giờ Doanh Thừa Phong không hề cảm thấy hối hận.
Nếu như không có lần Vũ lão tự mình xuất thủ đánh tan đồ án linh văn phòng ngự được hắn xây dựng bằng lực lượng tinh thần, khiến cho lực lượng tinh thần của hắn có được một bước tiến vô cùng trọng yếu.
Vì để cho thực lực được nâng cao, chịu chút thống khổ như thế này có là gì chứ?
Phong Huống cười ha hả nói:
- Được rồi. Mặc kệ các ngươi có hối hận hay không, đều đứng lên cho lão phu. - Lão chỉ tay ra ngoài cánh cửa nói:
- Đi ra ngoài tiến hành nốt khảo hạch khắc đồ án linh văn và quán linh đi.
- Vâng. - Hai người Doanh Thừa Phong lập tức đứng lên, trong ánh mắt cả hai đều lóe lên một tia nóng lòng muốn thử.
Đặc biệt là Doanh Thừa Phong, ý chí chiến đấu của hắn không ngừng sục sôi.
Vừa rồi so đấu, hắn không ngờ lại té xỉu trước, điều này làm cho hắn không cam lòng, phi thường không cam lòng.
Phong Huống đột nhiên thu liễm nụ cười, trì hoãn nói:
- Nhớ kỹ: Hai người các ngươi là đệ tử trọng yếu nhất của Khí Đạo Tông, lần này quá quan, tương lai hưng suy của bổn tông là nhờ vào các ngươi. Cho nên nhất định không được để cho lão phu thất vọng.
Lão cuối cùng nói hai câu kia, ý nghĩa vô cùng sâu sắc.
Nhưng Doanh Thừa Phong và Lâm Phong dù không nghe ra cái gì, nhưng Phong Huống cũng chỉ cố gắng tận lực mà thôi.
Bọn họ đồng thời cúi người thi lễ, vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Vâng! Sư tổ.
Nhìn bóng dáng hai người đẩy cửa đi ra ngoài, trên vẻ mặt Phong Huống hiện ra một tia thần sắc lo lắng. Trong lòng lão thầm nghĩ: "Chỉ mong hai tiểu tử này có thể một lần quá quan, hơn nữa không bị Vũ lão dụ hoặc."