- Đinh…
Một âm thanh trong trẻo vang vọng trong đại điện.
Lương Vĩ Ba và Trương Oánh Oánh đều tự lui về sau một bước, bọn họ nhìn đối phương, trong ánh mắt đều có sự cảnh giác và cẩn thận.
Trong tay Lương Vĩ Ba vẫn cầm một thanh kiếm không gian, đúng như Doanh Thừa Phong được nghe, thanh thần kiếm này đã được chữa trị xong, hơn nữa lực không gian trên bề mặt dường như càng hùng mạnh hơn.
Mà Linh Binh trong tay Trương Oánh Oánh khiến người khác có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thứ trong tay ả cầm, lại là một chiếc lông chim màu đỏ thật dài.
Chiếc lông chim này rất dài, hầu như không ngắn hơn so với trường kiếm trong tay Lương Vĩ Ba là bao nhiêu. Hơn nữa, chiếc lông chim như điêu linh này chắc chắn như thép, cho dù là đối chiến với kiếm không gian, cũng chưa từng có chút tổn thương nào.
Không những như thế, điều thật sự khiến mọi người cảm thấy rung động, lại là sự dao động của năng lượng do xích vũ (lông chim màu đỏ) phóng thích ra.
Hồng quang hiện lên trên chiếc lông chim mãnh liệt vô cùng, khi ả cầm trong tay, giống như vác một đoàn liệt hoả dào dạt, tản ra nhiệt năng vô tận.
Tuy không gian mà họ đang đứng đã bị mấy vị Thái thượng trưởng lão thi triển thần thông vô thượng vây khốn, nhưng nhiệt lượng nhẹ nhẹ này vẫn thấu ra từ khe hở.
Tất cả mọi người xung quanh đều có thể cảm ứng được rõ ràng luồng nhiệt năng tập kích không thể tin nổi này, cho dù là thân đang ở ngoài mấy chục trượng, trải qua vòng lưới vô hình nhiệt lượng bị suy yếu, vẫn có ngọn lửa cháy mạnh nóng bỏng hùng mạnh đập vào mặt.
Như vậy có thể tưởng tượng ra Lương Vĩ Ba đứng đối diện Trương Oánh Oánh đang chịu áp lực đến mức nào.
Sắc mặt của Lương Vĩ Ba ngưng trọng, gã nhẹ nhàng huy động trường kiếm trong tay, không ngừng vung chém trong hư không, một luồng lực lượng quỷ dị mà thần bí trong không gian nhộn nhạo, ngập tràn.
Lực không gian của trường kiếm ở đây phóng thích ra, khiến thân thể của gã có một loại cảm giác quỷ dị phảng phất như không ở chỗ này.
Tất cả các cường nhân Tử Kim Cảnh ở đây đều yên lặng chăm chú, cảm ứng.
Nếu như lấy thực lực mà nói, Lương Vĩ Ba tuyệt đối không phải là hùng mạnh nhất trong đây. Nhưng, kiếm không gian trong tay gã lại được tất cả các cường nhân Tử Kim Cảnh quan tâm nhất.
Cho nên, lúc gã ra tay, mọi người đều dùng tâm để lĩnh hội, không dám thờ ơ.
Kỳ thật, nếu không phải thân phận của Lương Vĩ Ba đặc thù, là đệ tử duy nhất của Hứa Bạch Đào, những người khác e là đến cả suy nghĩ ra tay để cướp trường kiếm trong tay gã cũng đều đã có rồi.
Lúc này, từng luồng lực không gian từ trường kiếm phóng thích ra, năng lượng lờ mờ dao động chia không gian thành từng khối, và đang không ngừng nén không gian của Trương Oánh Oánh lại.
Sau khi nhìn thấy uy năng của thanh kiếm này như thế, đến cả Lộ Diên Nhi cũng biến đổi sắc mặt.
Hai mắt của y sáng ngời có thần, nhưng không có chút vẻ khiếp nhược nào, ngược lại có nhiều hứng thú nhìn, hơn nữa hai đấm tay y nắm chặt, thần sắc trên mặt rục rịch manh động. Dường như là hận không thể lên đài thay Trương Oánh Oánh đấu với Lương Vĩ Ba một trận.
Trương Oánh Oánh cầm xích vũ trong tay để ngang trước ngực, lẳng lặng nhìn động tác của Lương Vĩ Ba.
Mắt thấy không gian quanh mình xảy ra biến hoá cực lớn, khi hư tuyến được sinh ra trong không gian sắp tới gần, ả rốt cục đã ra tay rồi.
Xích vũ cầm trong tay nhẹ nhàng vẽ một cái qua trước ngực.
- Leee…
Một tiếng phượng hót lanh lảnh bỗng nhiên từ trong hư không phát ra.
Vô số hồng quang phóng lên cao, dưới sự khống chế của xích vũ, không ngờ lại ngưng tụ thành một con Phượng Hoàng Lửa khổng lồ.
Con Phượng Hoàng Lửa này mở ra cánh chim rộng thùng thích đến mấy trượng. Nhẹ nhàng vung vẫy một chút.
Lập tức, hư tuyến không gian ở trước mặt đang không ngừng tới gần lập tức gãy ra, hoả năng hùng mạnh khuếch tán ra, phảng phất như muốn đem mọi thứ trên Thế giới đều đốt cháy sạch sẽ.
Hư tuyến mà lực không gian ngưng tụ thành trong lửa chỉ kiên trì được mấy giây sau đó lập tức văng tung toé, không những như thế, những hư tuyến này còn biến thành nhiên liệu trong lửa, dào dạt bùng cháy lên.
Thần hoả không có vật gì không đốt cháy kia điên cuồng hấp thu hết thảy lực lượng, bất luận là đồ vật gì cũng bị chúng đối cháy.
Ngọn lửa hùng mạnh men theo hư tuyến lan tràn ra, rất nhanh đem mảng không gian này biến thành một biển lửa.
Đám người Đại trưởng lão hoảng sợ hô lên một tiếng, họ kinh hãi phát hiện, hoả thế này không ngờ lại không thể khống chế. Kể cả mạng lưới vô hình mà bọn họ liên thủ bày ra đều bùng cháy trong đám lửa lớn này.
Vào khoảnh khắc mà đám lửa này lan tràn đến bên cạnh bọn họ, mấy vị Thái thượng trưởng lão bắt đắc dĩ chặt đứt chân khí tự thân, như bay lùi ra.
Vẻ mặt họ không được tốt lắm, trong lòng lại càng buồn bực.
Lần này đỉnh cao Bạch Ngân Cảnh các phái đều là một chút biến thái gì đó, lực lượng nắm giữ hùng mạnh, đến cả bọn họ cũng không thế khống chế hoàn toàn.
Sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi lớn, từng người từng người đã chuẩn bị sẵn sàng thoát đi.
Liệt hoả mà đến cả mấy vị cường nhân Tử Kim Cảnh cũng không có cách ngăn chặn nếu như tràn lan ra, chỉ sợ toàn bộ Linh Tháp sẽ bị liên luỵ.
Tuy nhiên, mọi người cũng không kinh hoảng, bởi vì ở đây, còn có hai vị cường nhân tước vị đã vượt qua Tử Kim Cảnh. Chỉ cần một trong hai người ra tay, thì nhất định có thể ngăn chặn được sự khuếch tán của hoả thế.
Nhưng mà, điều khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc là, đám lửa này cũng không thật sự lan tràn ra tứ phía.
Sau khi chúng đốt rụi vòng lưới vô hình mà các cường nhân Tử Kim Cảnh lưu lại thì ngưng lại tại chỗ, giống như ở chỗ trung tâm có một loại lực lượng thần bí đang quy ước phạm vi của liệt hoả.
Nữ nhi che mặt Trương Oánh Oánh này, về việc khống chế liệt hoả không ngờ đã đạt đến bước khiến người nghe phải rợn người, đúng là không thể tin nổi.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong ngưng trọng, trên Thế giới này, quả nhiên không chỉ một mình mình hùng mạnh.
Những người hôm nay được chứng kiến, có ai là không phải dũng mãnh cực kỳ.
Quang Minh chi Dực của Hứa phu nhân, Lộ Diên Nhi thâm sâu khó lường, kiếm không gian của Lương Vĩ Ba, thậm chí cả liệt hoả ngập trời của Trương Oánh Oánh, đều là thủ đoạn vô địch vượt xa những người cùng giai cấp.
Đây còn là cường nhân trẻ tuổi của bản Linh Vực, nếu như thật sự tiến vào cuộc chiến bách vực, nhân vật gặp phải nhất định là càng khó chơi.
Tuy nhiên, trong lòng hắn lại nóng lòng muốn thử, đối thủ càng mạnh, sự kích thích đối với hắn càng lớn.
Hắn muốn thử một lần, mấu chốt của tiềm lực bản thân rốt cuộc là ở đâu. Nếu như có thể trong cuộc chiến bách vực trổ hết tài năng, đó mới là hùng mạnh thật sự.
- Định…
Đột nhiên, bên trong liệt hoả truyền ra tiếng quát chói tai của Lương Vĩ Ba.
Liệt hoả ở gần gã lập tức dừng lại, số liệt hoả này sở hữu hết thảy đặc tính hống hách đốt cháy hết thiên hạ. Nhưng, khi chúng gặp lực lượng không gian, lại bị không gian mà Lương Vĩ Ba khống chế tiến hành phân cách.
Số liệt hoả này nhìn qua là nối thành một mảnh, nhưng trên thực tế, chúng lại bị phân cách thành từng khu vực nho nhỏ. Đồng thời mất đi liên hệ với thế giới bên ngoài.
Lực không gian phóng thích đến cực hạn. Có uy năng thần bí gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Những ngọn lửa này nhìn như rất gần, nhưng chút khoảng cách này thì vĩnh viễn cũng đừng mơ đạt tới.
Sau khi mất đi lực lượng hậu viện, liệt hoả dần dần dập tắt.
Mồ hôi trên trán Lương Vĩ Ba chảy ròng ròng. Gã không ngừng phóng thích ra lực lượng không gian, phân cách hư không thành từng khối nhỏ, trong mỗi khối nhỏ đều có một luồng liệt hoả. Nhưng rất nhanh. Số liệt hoả này sẽ ảm đạm xuống, và cuối cùng biến thành hư ảo.
Lực không gian và lực liệt hoả thôn tính và phân cách lẫn nhau, chúng đều thi triển sở trường, giằng co không ngừng.
Trong những người ở đây, người rõ ràng cảm ứng được, hoặc nói người hiểu được sự huyền ảo trong đó cũng không nhiều.
Ngoại trừ những cường nhân Tử Kim Cảnh kia ra, cũng chỉ có Doanh Thừa Phong, Lộ Diên Nhi và Hứa Phu nhân mấy người ít ỏi có thể nhìn thấy được mấu chốt trong đó.
Tuy nhiên cũng chính vì vậy, cho nên họ càng coi trọng hai người kia hơn.
Nếu như đấu với nhau, bất luận kẻ địch của họ là người nào, đều sẽ xảy ra một trận chiến đấu gian khổ.
Chỉ có điều, trong lòng họ, đều cho rằng bản thân nhất định sẽ thắng.
Đây là lòng tin của cường nhân siêu cấp đối với chính bản thân mình. Bất luận gặp phải kẻ thù như thế nào. Bất luật gặp phải tình huống gì, họ đều có lòng tin hùng mạnh không thể lay chuyển được đối với chính mình.
Bởi vì chỉ có như thế, mới có thể làm cho họ leo tới đỉnh cao của võ đạo, không đến mức trên đường bị lạc mà ngã xuống.
Đột nhiên, Lương Vĩ Ba mãnh liệt quát một tiếng, chân khí trên người gã bắt đầu khởi động, thúc giục phát tới cực hạn.
Không gian xung quanh lập tức bắt đầu sụp xuống, đây là uy năng lớn nhất của lực không gian, trong không gian sụp xuống này, ngọn lửa tàn sát bừa bãi trong nháy mắt dập tắt.
Trong thời khắc này, lực không gian áp đảo triệt để lực của ngọn lửa.
Sắc mặt Trương Oánh Oánh được giấu dưới mặt nạ hơi biến đổi, không ngờ trận chiến đầu tiên của hôm nay, lại làm ả phải lấy tuyệt nghệ ẩn giấu ra.
Quát lên một tiếng trong trẻo, xích vũ trong tay Trương Oánh Oánh lập tức tách ra một tia hào quang đỏ thẫm.
Tia hào quang này chợt chui vào trong cơ thể của con Phượng Hoàng Lửa đang bay lượn trong hư không.
Lập tức, con phượng hoàng lửa này ngẩng đầu “leeezz” một tiếng, hình thể của nó trong nháy mắt khổng lồ gấp đôi, giống như ăn phải một viên Viagra, bành trướng lên.
Liệt hoả càng mãnh liệt bay lên trời, liệt hoả này so với lúc trước, hùng mạnh hơn, cuồng bạo hơn, triệt để hơn.
- Ầm, ầm, ầm…
Liệt hoả và không gian sụp đổ giao quấn lẫn nhau, giống như hai lợi khí bén nhọn nhất va chạm và giằng co lẫn nhau.
Trong ánh mắt Trương Oánh Oánh loé lên vẻ kiên quyết, ả lại quát lên một tiếng nữa, Phượng Hoàng Lửa khổng lồ lập tức lại nổ tung ra, cả người nó biến thành một luồng hồng quang, tiến vào trong liệt hoả.
Lập tức, ngọn lửa tăng vọt gấp đôi, không gian sụp xuống trong nháy mắt bị quấn vào trong liệt hoả, dưới sự thiêu đốt của ánh lửa, tất cả lực lượng đều bị áp chế triệt để.
Liệt hoả dào dạt đến trước người Lương Vĩ Ba, sắc mặt của gã rốt cục cũng thay đổi rồi.
Không cần nghĩ ngợi, gã phi thân lui về phía sau, trường kiếm trong tay càng liều mạng vung chém hơn. Muốn dựa vào lực không gian mở ra một con đường sống.
Nhưng, xung quanh gã đều là liệt hoả, dường như không còn đường thoát nữa.
Mà uy năng của liệt hoả này vô cùng, đến cả lực không gian mà gã phóng thích ra cũng không thể ngăn cản.
Đúng lúc gã đang tuyệt vọng, trước mắt đột nhiên sáng ngời, trong ánh lửa kia hiện ra một cái khe.
Lương Vĩ Ba vui mừng quá đỗi, thân hình chợt loé lên, đã từ trong thoát ra ngoài.
Gã đứng quay đầu lại, sắc mặt lại thay đổi.
Trương Oánh Oánh vẫy tay, ánh lửa vô cùng lập tức đều tắt, biến thành một màu đỏ nồng đậm, trốn vào trong xích vũ.
Đến bước này, gã tự nhiên hiểu được, đây là đối phương ra tay lưu tình.
Mắt nhìn Trương Oánh Oánh, lại đảo qua nhìn Doanh Thừa Phong. Vị nhân tài mới xuất hiện trẻ tuổi của thế hệ này không khỏi nản lòng muốn chết, sắc mặt thảm đạm.
Trước sau thua trong tay Doanh Thừa Phong và Trương Oánh Oánh, đối với gã là đả kích to lớn, quả thực khó có thể tưởng tượng được.
Tuy trên người gã không bị thương, nhưng lòng tin lại chịu ảnh hưởng lớn, nếu như không thể bù lại, thành tựu sau này nhất định sẽ bị giới hạn.
Danh Sách Chương: