- Đi tra xem, kẻ này đến tột cùng là ai.
- Phong Huống thái thượng trưởng lão của Khí Đạo Tông tự mình đi cùng....
- Hay là Khí Đạo Tông thực sự xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt?
- Hừ! Phô trương thanh thế, bát tầng chân khí mà cũng muốn tấn chức Linh Sư, thật sự là đáng phải để ý. Hay là hắn nghĩ nơi này của chúng ta là linh địa cho nên có thể sản sinh ra loại thiên tài không tầm thường này.
- Không cần để ý tới hắn, biết trong lòng mà thôi, bọn ngươi không thể vì vậy mà làm nhiễu loạn tâm thần.
Khi Kim Tiêu đem sự việc Doanh Thừa Phong ba ngày sau sẽ tham gia khảo hạch Linh Sư truyền ra ngoài, vô số đại nhân vật đều âm thầm chú ý tới tiểu tử này. Chỉ có điều, chỉ sợ những người này kiến thức dù rất rộng rãi thì cũng không tin tưởng một tiểu tử mười sáu tuổi tu vi bát tầng chân khí lại có thể thông qua khảo hạch trở thành Linh Sư.
Phải biết rằng, ở trong Thiên Hạo Thành, Linh Đạo Thánh Đường đã được thành lập vô số năm, mặc dù đã từng có những võ sĩ có thiên phú Linh Sư thành công đạt được danh hiệu Linh Sư, nhưng đều là tu vi thập tầng chân khí, thậm chí còn có người là thập tầng đỉnh phong.
Đừng nói là bát tầng chân khí, cho dù là cửu tầng chân khí cũng chưa từng có một ai.
Tuy nói, Linh Sư chú ý chính là lực lượng tinh thần cường đại, cùng với hiểu biết về thiên địa lực lượng, mà tố chất cá nhân thân thể cũng rất quan trọng.
Doanh Thừa Phong nếu thật sự có thể khi tu vi bát tầng chân khí mà thành công quán linh Sư cấp linh khí, như vậy ngày sau nhất định sẽ có thành tựu hơn tuyệt đại đa số các Linh Sư khác.
Nhưng mà, loại khả năng này cực kỳ nhỏ bé, càng là người có kinh nghiệm thì lại càng không tin.
Chính như trong xã hội hiện thực có rất ít người tin là sẽ có kỳ tích tồn tại, mà theo tuổi ngày một lớn sẽ gặp đủ mọi chuyện xảy ra, có được kinh nghiệm xã hội phong phú thì đối với chuyện kỳ tích phát sinh sẽ chẳng bao giờ trông cậy vào.
Chẳng qua, khi biết được tin tức này, tại bên ngoài tiểu viện mà đám người Phong Huống ở đột nhiên có nhiều hơn ánh mắt bất thường thi thoảng liếc qua.
*************
Trong biệt viện Lâm gia của Thiên Hạo Thành, một thanh niên áo trắng cầm trong tay chiếc phôi linh khí, ở quanh thân thể của hắn luôn có tầng sương mù lượn lờ. Bên trong tầng sương mù này ẩn chứa lực lượng cường đại mà quỷ dị, đem thiên địa linh lực trong không gian xung quanh hoàn toàn phong tỏa lại. Đồng thời, nam thanh niên này hít thở làm cho làn sương mù bị những chấn động nhẹ như là một sinh mệnh kỳ lạ đang tản mát ra lực lượng ba động đặc thù.
Hồi lâu sau, hắn cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.
Khi ngụm máu tươi này dính lên phôi linh khí, toàn bộ chiếc phôi linh khí đều sáng lên, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng không gì so sánh được.
Vào lúc này màn sương mù vẫn nồng đậm như trước, cũng không để cho loại ánh sáng này tiết ra ngoài.
Vẻ mặt nam thanh niên hơi tái nhợt đi, nhưng trong con ngươi thì thần thái lại sáng lạng. Hắn hít sâu một hơi, cũng không biết động tay động chân gì mà luồng hào quang do linh khí tỏa ra dần trở nên ảm đạm, cuối cùng biến mất.
Nhẹ nhàng lắc ống tay áo, tầng sương mù kia lập tức vọt tới thân thể hắn, dần thẩm thấu vào bên trong.
Màn sương mù này không ngờ lại là thủ đoạn phụ trợ giúp cho hắn quán linh.
Khi khí tức trong căn phòng quay trở lại bình thường, ngoài cửa vốn yên tĩnh đột nhiên lại vang lên thanh âm già nua.
- Phong thiếu gia! Chúc mừng thiếu gia lại thành công quán linh ra một kiện linh khí. - Trên mặt Lâm Phong lập tức hiện lên nụ cười ngạo nghễ, hắn tự mình đi ra mở cửa căn phòng, nói:
- Quý thúc! Tiểu chất bây giờ đối với việc rèn sư cấp linh khí nắm chắc bảy thành. Ba ngày sau chỉ cần vận may không quá kém thì nhất định có thể vượt qua.
Một vị lão giả ăn mặc như tôi tớ đứng ở bên ngoài mỉm cười nhìn thanh niên hăng hái, nói:
- Phong thiếu gia! Lão bộc xin chúc mừng ngài ra tay giành chiến thắng, mạnh mẽ đoạt thành tích tốt nhất.
Lão già chậm rãi tiến vào, đầu lão nhân này đã trắng xóa, chẳng biết là bao nhiêu tuổi, nhưng lại chính là Lâm quý - Lão bộc trung thành nhất của Lâm gia.
Lâm Phong cười lớn, nhưng sau một lát hắn lại than nhẹ một tiếng, nói:
- Đáng tiếc chính là ta tuy rằng có được phương pháp rèn bí văn linh khí, nhưng lại chưa bao giờ có thể thành công khống chế lực lượng dung hòa với nhau, cũng vô pháp rèn ra bí văn linh khí.
Lâm Quý mỉm cười, nói:
- Phong thiếu gia! Bí văn linh khí là báu vật quý tới mức nào? Phải có đại vận mới có thể thành công được một lần. Thiếu gia tuy rằng chưa từng quán linh được, nhưng mà chỉ cần nắm giữ được phương pháp này thì nhất định sẽ có ngày thành công, hiện tại cần gì phải nóng vội a.
Lâm Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Quý thúc nói rất đúng. Tiểu chất đúng là quá vội vàng, đoạn thời gian này tiểu chất mặc dù không quán linh ra bí văn linh khí, nhưng lại có một loại cảm giác khoảng cách tới ngày đó sẽ không còn xa nữa. Có lẽ.... - Ánh mắt của hắn chợt lóe lên tia sáng như sao, nói:
- Ở trong ngày khảo hạch lại chính là lúc tiểu chất thành công.
Tóc bạc trên đầu Lâm Quý hơi tung bay, nhìn tinh thần phấn chấn của Phong thiếu gia mà trong lòng lão vô cùng vui sướng.
Ở Lâm gia, địa vị Phong thiếu gia cũng không cao, hơn nữa chủ mẫu mất sớm, lão gia tái giá cho nên sau này đối với hắn cơ bản là mặc kệ không màng tới.
Nhưng Phong thiếu gia cũng không cam chịu, ngược lại còn ẩn nhất không phát, mưu cầu một bước lên trời trong lần khảo hạch của Linh Đạo Thánh Đường lần này.
Chẳng qua, vẻ mặt hắn chợt nhíu lại, nói:
- Phong thiếu gia! Lão phu vừa biết được một chuyện.
- Chuyện gì?
- Trong lần khảo hạch Linh Sư lần này, thiếu gia không phải là người ít tuổi nhất.
Vẻ mặt Lâm Phong thoáng động, nói:
- Chẳng lẽ người nào của Linh Đạo thế gia phái tới tham gia dự thi?
Trước nay thủy chung vẫn có nhưng tuyệt thế thiên tài của Linh Đạo thế gia thi thoảng xuất hiện ở bên ngoài, có một ít người khi tu vi thập tầng chân khí đỉnh phong đã có khả năng tấn thăng Linh Sư.
Nhưng mà, cái này cũng chỉ là một khả năng mà thôi, trong khi khảo hạch chính thức nếu như không có đủ thực lực, như vậy cơ hội thông qua là cực kỳ nhỏ bé. Cho nên, Lâm Phong cũng không có chân chính để tin tức này ở trong lòng.
Lâm Quý khắc đầu, nói:
- Phong thiếu gia! Người này cũng không phải là đệ tử của Linh Đạo thế gia, mà là môn hạ Khí Đạo Tông chúng ta. Là do Phong Huống đại nhân tự mình đề cử tham gia khảo hạch Linh Sư.
- Cái gì? - Vẻ mặt Lâm Phong lập tức trở nên ngưng trọng, nói:
- Người này bao nhiêu tuổi? Tu vi thế nào? - Khi nghe được cái tên Phong Huống, hắn lập tức coi trọng chuyện này.
Lâm Quý nhẹ giọng nói:
- Kẻ này tên là Doanh Thừa Phong, năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, về phần tu vi chân khí của hắn sao? - Trên mặt lão nhân hiện lên một tia quái dị, nói:
- Nghe nói tu vi chân khí của hắn mới chỉ đạt tới bát tầng mà thôi.
- Bát tầng à? - Lâm Phong thở dài một hơi, cười nói:
- Bát tầng chân khí mà cũng dám tới tham gia khảo hạch Linh Sư, thật đúng là có gan a. - Hắn khoát tay áo, nói:
- Chuyện này không cần lo lắng nữa. Hừ. Nếu như tiểu chất đoán không sai, nếu như không phải là thái thượng trưởng lão tự mình ra mặt, hắn ngay cả tư cách báo danh cũng không có.
Khảo hạch Linh Đạo chính là chuyện vô cùng nghiêm túc, cũng không phải là cuộc thi linh tinh mà bất cứ ai cũng có thể tham dự.
Trước đó, kẻ có thiên phú Linh Sư nếu tu vi chưa đạt tới thập tầng, căn bản không có tư cách tham dự.
Đương nhiên, bất cứ chuyện gì cũng có thể thương lượng, nếu như có một Linh Sư cường đại đứng ra đảm bảo, như vậy tu vi chân khí không đạt tới thập tầng cũng có thể tham gia.
Nhưng ở trong lịch sử lâu dài của Linh Đạo Thánh Đường Thiên Hạo Thành, trước nay chưa hề có ai tu vi bát tầng chân khí mà có đảm lượng đi nếm thử.
Lâm Quý chậm rãi gật đầu, nói:
- Thái thượng trưởng lão trước nay làm việc đều vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, nghe nói lão nhân gia ngài năm nay thu được một đệ tử thiên phú trách tuyệt. Ha ha... Có lẽ lần này đây chính là để cho tên đệ tử này thử tham gia một lần, đợi cho tới khi tu vi chân khí đạt tới thập tầng chân khí chính là lúc thông qua khảo hạch. - Lâm Phong chậm rãi gật đầu, nói:
- Bất kể là ai tham gia khảo hạch Linh Đạo lần này thì vị trí thứ nhất đều thuộc về bản công tử.
Lâm Quý hơi lui lại sau nửa bước, trong lòng thoáng có chút động, còn có ba ngày thời gian nữa chính là lúc Phong thiếu gia gặt hái thành công sau nhiều năm nằm gai nếm mật. Hắn đã chuẩn bị rất thỏa đáng, ở ngày hôm sẽ vì thiếu gia mà đấu tranh với nội bộ Lâm gia lợi ích, vị trí và thân phận tốt nhất.
Hắn giống như thấy được, vị gia chủ tương lai của Lâm gia đang ở ngay trước mặt mình.
*****************
- Cái này.... Thử xem xem.... Không được. - Doanh Thừa Phong ở trong gian phòng, hắn ra một thanh đoản kiếm nhỏ dùng chân khí và lực lượng tinh thần đồng thời đưa vào trong đó, nhưng mà nửa ngày sau hắn lập tức bất đắc dĩ dừng lại.
Thanh đoản kiếm này chính là một trong những ám khí do hắn tỉ mỉ chế tạo, loại ám khí đặc thù này cũng không thể dùng phương pháp bình thường để sử dụng. Mà là sau khi ném nó ra ngoài thì mới dùng lực lượng tinh thần thoáng dẫn phát lực lượng đồ án linh văn ở bên trong thì mới có thể phát nổ.
Chẳng qua, lúc này Doanh Thừa Phong cũng không có tính toán tự sát. Hắn lấy nó ra là muốn kiểm tra một chút, mình có thể sử dụng chân khí và lực lượng tinh thần cách không khống chế vật này hay không.
Cừu Nhân Nghĩa tuy rằng mặt ngoài là bại tướng dưới tay hắn, nhưng đối phương thể hiện ra lực chiến đấu cường đại không khỏi làm cho Doanh Thừa Phong phải hâm mộ.
Đặc biệt là thanh phi kiếm kia ở giữa không trung giống như một tia sét, càng có hấp dẫn trí mạng đối với hắn.
Phi kiếm không chỉ có được tốc độ ưu thế không gì sánh nổi, có thể làm cho đối thủ của mình lâm vào tình cảnh ốc không mang nổi mình ốc, chỉ có thể bị đánh, căn bản không thể trả đòn.
Hơn nữa, sử dụng phi kiếm có chỗ tốt rất lớn đó là độ an toàn.
Võ giả cùng người giao thủ trừ khi thực lực hơn kém nhau rất xa, nếu không thì rất có thể bị người ta dùng phương pháp lưỡng bại câu thương.
Nhưng phi kiếm thì khác, Linh Vũ Giả cách không khống chế tiểu kiếm mặc dù là bản mạng linh binh, nhưng so với thân thể thì vẫn còn kém rất xa. Cho dù là bản mạng linh binh bị người ta phá hủy thành từng mảnh nhỏ, bản thân Linh Vũ Giả cũng chỉ bị phun ra mấy ngụm máu tươi mà thôi.
Đối với một kẻ đã chết qua một lần, hơn nữa còn không muốn lại một lần nữa thử cảm giác tử vong như Doanh Thừa Phong mà nói, phi kiếm của Linh Vũ Giả đối với hắn thì chính là tuyệt kỹ phải hướng tới.
Nhưng, lúc này hắn đã dựa theo cách Phong Huống nói, đem toàn bộ linh khí trên người mình kiểm tra qua một lượt, thế nhưng đến giờ vẫn không thể phát hiện ra linh khí thích hợp với mình.
Đặc điểm lớn nhất của loại linh khí này chính là phải có cùng tần suất với chân khí và tinh thần lực lượng.
Nói như thế tuy rằng rất huyền diệu, nhưng lại vô cùng chính xác.
Nếu không tìm được linh binh thích hợp với mình, như vậy thực lực của Linh Vũ Giả sẽ bị giảm bớt đi hơn một nửa.
Lúc này, Doanh Thừa Phong đem linh khí do mình sở hữu kiểm tra qua một lần, sau đó thoáng cúi đầu trầm tư, hơn nữa trong lòng còn liên tục tính toán.