Mục lục
Tạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi, ngươiác ma. 





Hồ Chính Hấn chỉ vào Văn Tinh, kêu lên hoảng sợ.

Trong kí ức của y, người con gái mặc áo bào trắng này có đôi mắt sáng ngời, y chỉ là coi trọng liếc mắt một cái, không ngờ lại bị trầm mê ở trong đó.

Tuy nhiên, tất cả những sự việc sau đó y đều nhớ rất rõ. Người con gái mặc áo bào trắng đó hỏi y về tung tích của kho báu, mà y lại cam tâm tình nguyện nói ra toàn bộ không giấu giếm điều gì cả.

Kho bàu đó chính là lá chắn cuối cùng bảo vệ tính mạng của y, cho dù có dùng cực hình tra khảo thì y cũng không dễ dàng tiết lộ ra. Nhưng, khi đó y lại như bị ma nhập, trong mắt y, người con gái mặc áo bào trắng này giống như là chúa tẻ của y, là tính mạng của y, bất kể là thế nào, y cũng không thể làm trái ý của người con gái áo trắng này.

Đừng nói chỉ là một vật ngoài thân như tung tích của kho báu, cho dù là muốn y dâng lên tính mạng của mình, thì y cũng sẽ vui vẻ mà dâng lên.

Hết thảy những điều này, vào thời điểm đó dường như đều là những điều đương nhiên phải thế.

Nhưng giờ phút này, khi y đã tỉnh táo lại, rồi hồi tưởng lại tình cảnh lúc đấy, trong lòng thập phần kinh hãi không thể nào hình dung được bằng lời.

Loại lực lượng có thể khống chế lòng người như thế này, không thể tin nổi, đó quả thực chính là lực nghịch thiên.

Giờ đây, người con gái mặc áo bào trắng trong mắt y chẳng khác gì một ác ma, hơn nữa còn là một ác ma đáng sợ nhất trên thế giới.

Khẽ mỉm cười, Doanh Thừa Phong nói: - Hồ Chính Hấn, nếu nói đến ác ma, thì ngươi mới là ác ma thực sự. Thanh âm của hắn lạnh lẽo như hàn băng, nói: - Hơn một trăm người già trẻ lớn bé của thôn Tam Hạp đang chờ ngươi đại giá quang lâm đấy.

Thân thể của Hồ Chính Hấn khẽ run lên, y biết không còn nghi ngờ gì nữa, hôm nay chính là ngày chết của y, nỗi sợ hãi trong lòng cũng vì thế mà tiêu tan. Y đứng lên, căm tức nhìn Doanh Thừa Phong, quát:

- Doanh Thừa Phong, người không cần phải nói ta, chính ngươi mới là ác ma đáng sợ nhất. Y thở hổn hển, nói: - Mấy vạn già trẻ lớn bé của Hồ gia chúng ta, lần này bị tử thương vô số, ngươi mới thực sự là ác ma.

Doanh Thừa Phong lạnh lùng cười, nói: - Ác maha ha, chỉ cần có thể khiến cho các vị già trẻ lớn bé của thôn Tam Hạp các ngươi yên nghỉ, vậy thì cho dù ta có biến thành ác ma cũng đáng.

Nhẹ nhàng vung tay lên, một ánh sáng trắng lập tức từ trên tay của hắn phóng ra. Thánh đường.

Giống như là một tia chớp bình thường, nhưng tia sáng này lại vòng một vòng quanh cổ Hồ Chính Hấn. Ánh mắt của Hồ Chính Hấn đột nhiên trợn tròn, thân thể y ngã nhào trên mặt đất, một cái đầu người quay tròn rồi lăn ra xa.

Doanh Thừa Phong thu ánh mắt lại, nhưng trong lòng lại có chút buồn bã.

Dựa theo ý định ban đầu của hắn, nếu để cho Hồ Chính Hấn khôi phục lại thần trí, thì tất nhiên là phải chém thành trăm ngàn mảnh mới đủ để xả nỗi hận trong lòng.

Nhưng, câu nói cuối cùng kia của y lại khiến cho trong lòng hắn nổi lên một tia cảm giác khác thường.

Tuy rằng Hồ Chính Hấn đáng chết, hắn cũng đã từng quyết chí tiêu diệt cả nhà Hồ Gia. Nhưng, đúng như lời của Hồ Chính Hấn vừa nói, già trẻ lớn bé của Hồ Gia cũng có đến mấy vạn người, đó là một con số khổng lồ.

Những người này thế nhưng lại bởi vì một ý nghĩ của Doanh Thừa Phong mà lại phải chịu khổ dưới móng ác long, người bị thương và người chết vô số kể.

Hơn nữa, ngày trước Doanh Thừa Phong núp mình trong bóng tối, giết phần lớn người luyện võ của Hồ Gia, âm thầm làm suy yếu đi sức chiến đấu của Hồ Gia, làm cho bọn họ liên tiếp bị thua trong khi đang giao chiến với các thế lực xung quanh.

Tuy nói, Doanh Thừa Phong không có động thủ giết bất kì một người già, một người phụ nữ, một đứa trẻ nào, nhưng những người này đều là những người đã chết do hắn. Ngay cả lòng của hắn có vững chắc như đồng, nhưng khi nghĩ đến vô số những sinh mạng này, hắn cũng khó mà thanh thản nổi.

Cho nên, hắn mới có thể chỉ dùng một kiếm để lấy tính mạng của Hồ Chính Hấn, mà không còn hứng thú để từng bước hành hạ y nữa.

Trên thực tế, đây mới chính là nhân tính thực sự. Nếu Doanh Thừa Phong thật sự có thể làm như mắt điếc tai ngơ đối với sự việc này, thậm chí ngay cả một chút cảm giác cũng không có, vậy thì hắn không còn là một con người nữa rồi.

Văn Tinh yên lặng nhìn hắn, bất kể là hắn xử trí như thế nào cũng đều lạnh nhạt đứng nhìn, không nói một lời nào.

Cho nên sau khi Hồ Chính Hấn chết, nàng mới khẽ lắc đầu nói: - Thừa Phong, ngươi giết y như vậy, thật sự là có lợi cho y quá.

Doanh Thừa Phong than nhẹ một tiếng, nói: - Kỳ thật, y nói cũng có lý, người Hồ Gia bại dưới tay ta, vì vậy cũng có vô số người bị chết do ta. Ai

Văn Tinh khẽ rủ mắt xuống, nói: - Thừa Phong, vậy thì ngươi gia nhập Quang Minh Thánh giáo của chúng ta đi. Nàng dừng lại một chút, lại nói: - Tuy rằng ngươi là một Linh Sư đến từ Tử vong Vực, nhưng dù sao ngươi cũng có trên truyền thừa của một thế hệ kỵ sĩ Quang Minh. Chỉ cần sau này ngươi có thể rời khỏi Vực này, và đồng ý trở thành thủ hộ kỵ sĩ của ta, ta có thể làm cho ngươi được gia nhập Thánh Giáo.

Lúc nàng nói ra những lời này, hai má đều đỏ hồng, giống như là có một đốm lửa được nhóm lên ở đấy.

Nhưng điều đáng tiếc chính là, trên mặt nàng lại đang đeo một chiếc khăn che mặt đặc chế, Doanh Thừa Phong căn bản là không thể nhìn thấy được khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp kia.

Chẳng qua, cho dù hắn có nhìn thấy cảnh này, cũng tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến khi Văn Tinh nói ra những lời này là lúc tâm tình trong lòng đang bị xáo động.

Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, nói: - Tỷ, tỷ vì sao lại muốn ta gia nhập Quang Minh Thánh giáo?

- Bởi vì giáo lý của Thánh giáo có thể giải thích được nghi ngờ của ngươi. Văn Tinh chậm rãi nói: Quang Minh thánh giáo chúng ta chính là tôn thờ thần Ánh sáng. Nơi nào có ánh sáng bao phủ, thì nơi đó là cội nguồn thần lực của chúng ta. Còn một khi phát hiện ta lực lượng hắc ám, sẽ dùng thủ đoạn vô tình nhất để diệt trừ. Bất kể là lực lượng hắc ám có sức uy hiếp lớn hay nhỏ đều như vậy.

Doanh Thừa Phong run sợ một lúc lâu, hắn nói: - Có lực lượng hắc ám uy hiếp, là có ý gì?

Văn Tinh lẳng lặng nhìn hắn, dùng thanh âm bình tĩnh nhất, nói: - Chỉ cần là người có được lực lượng hắc ám, bất kể người đó là ai, đều có thể giết, cũng nhất định phải chết.

Doanh Thừa Phong khẽ nhướng chân mày, nói: - Nếu người học lực lượng hắc ám là một đứa bé con thì sao?

- Bất kể là ai. Thanh âm của Văn Tinh không chút do dự, giống như việc đó là hết sức bình thường và hoàn toàn chính đáng, mà nói: - Kẻ có được lực lượng hắc ám, đều có thể giết.

Doanh Thừa Phong khẽ liếm đôi môi khô khốc, trong lòng của hắn toát ra hơi lạnh.

Con ngươi đảo một vòng, Doanh Thừa Phong nói: - Tỷ, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?

Trong mắt Văn Tinh đột nhiên hiện lên một tia sát khí, nói: - Nhỏ cỏ phải nhổ tận gốc, mới tránh được hậu hoạn về sau.

Khuôn mặt Doanh Thừa Phong khẽ co lại, nói: - Nhưng, chỗ đó có hơn một vạn người đấy.

- Trên vạn người đã là gì. Văn Tinh khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:

- Thánh giáo một khi đã phát động thánh chiến, mỗi lần đều là chôn theo cả trăm vạn người.

Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, cho dù là kiếp trước của hắn, hay là ở kiếp này, cũng chưa từng trải qua những sự việc như vậy.

Trên một trăm vạn người

Đây là một con số khổng lồ, đừng nói đến một triệu người, cho dù là một triệu con kiến khi gộp chung lại cũng có thể trở thành một con quái vật khổng lồ không cách nào hình dung được, huống chi là một loài được xưng là đứng đầu vạn vật như con người.

Văn Tinh nhìn Doanh Thừa Phong, ánh mắt nàng hết sức chăm chú, nói:

- Thừa Phong, nếu ngươi muốn rời khỏi Tử Vong chi Vực, để trở thành một người nổi bật trên Đại thế giới, như vậy thì có nhiều thứ ngươi nhất định phải bỏ qua.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói: - Thứ đó là những thứ gì?

- Trái tim yếu đuối. Văn Tinh nghiêm nghị nói: - Trước đó, ngươi đã cho rằng đó là chuyện của người nào, thì phải kiên trì, bất kể bị cái gì quấy nhiễu, đều phải đá văng nó ra.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, sau khi hắn đã quyết tâm trả thù Hồ Gia, đúng là đã làm như vậy đấy. Bất kể là hắn gặp phải võ sư Thanh Đồng Cảnh, hay là võ sư Bạch Ngân Cảnh, thậm chí là cao thủ cấp Hoàng kim, hắn cũng không hề lui bước. Nhưng lúc này đây, khi đại thù đã được báo, lại nhớ đến những người vô tội phải chết của Hồ Gia, trong lòng mới có chút xúc động mà thôi.

Nhưng mà, trong mắt Văn Tinh, dường như bộ mặt này của hắn cũng có chút khuynh hướng mềm yếu rồi.

Tâm niệm vừa chuyển, Doanh Thừa Phong nói: - Tỷ, đạo lý này là ai đã dạy cho ngươi?

- Là đại sư tỷ. Đôi mắt của Văn Tinh lập tức sáng ngời, ở thời khắc khi nhắc đến ba chữ kia, dường như tinh thần của nàng cũng trở nên hưng phấn dị thường: - Tỷ ấy là niềm kiêu hãnh của mọi người thế hệ chúng ta, là Thánh nữ được Thánh giáo ở trăm vực công nhận.

- Thặng nữ Khóe miệng của Doanh Thừa Phong hơi nhếch lên, nghĩ thầm trong lòng, không biết thặng nữ này sống bao nhiêu năm, thậm chí lại có sức hấp dẫn lớn như vậy, khiến cho Văn Tinh khi nhắc tới người này thì trên mặt đều là vẻ ngưỡng mộ như thế.

Văn Tinh gật mạnh đầu nói: - Thuận Phong, Thánh nữ là trong thánh giáo của chúng takhông, tỷ ấy là một trong những người con gái vĩ đại nhất trên thế giới này, tỷ ấy có sức mạnh hiếm có, trí tuệ thâm sau không lường được, có thể nhìn rõ tất cả mọi việc trong tương lại xa xôi., dung mạo của tý ấy thì Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại, chần chừ một chút, rồi sửa lại lời nói: - Tóm lại, Thánh nữ là một trong ba thủ lĩnh của Thánh giáo, không kẻ nào có thể xâm phạm đến được.

Doanh Thừa Phong liên tức gật đầu, nhưng trong lòng lại khinh khỉnh.

Tròng mắt hắn quay tròn chuyển động, nói: - Tỷ, Vị Thánh nữ này nếu so sánh với Tề Thiên Lão Quái thì thế nào?

Văn Tinh cười lạnh một tiếng, nói: - Lão gia hỏa kia làm gì đủ tư cách để so sánh với Thánh nữ. Đại sư tỷ chỉ cần dùng một ánh mắt là cũng có thể lấy tính mạng của ông ta.

- À.. khụ khụ. Doanh Thừa Phong thở ra một hơi, nói như vậy cũng quá mức khoa trương rồi.

Đến lúc này, hắn rốt cục cũng xác định được rằng, vị Thánh nữ này đã trở thành một thần thoại trong lòng Văn Tinh rồi, bất kể nàng nói ra cái gì, hắn cũng sẽ không tin nữa.

- Rống

Đột nhiên bên ngoài hang động truyền đến một tràng âm thanh hung bạo.

Doanh Thừa Phong và Văn Tinh đều ngẩn người ra, hai người bọn họ không tránh khỏi ngơ ngác nhìn nhau không nói gì.

Nơi này đã cách tòa nhà của Hồ Gia khá xa rồi, bọn họ âm thầm ẩn núp ở đây, Con ác long kia không ở Hồ Gia mà tàn sát người bừa bãi nữa đi, chạy đến đây làm gì chứ.

- A, phong ấn thạch bảy màu.

Văn Tinh nhẹ hô một tiếng, nói: - Ác long hình chiếu có thể cảm ứng được đại khái về vị trí của nó, cho nên đã đuổi kịp đến đây rồi.

Doanh Thừa Phong sửng sốt một lúc lâu, thở dài một tiếng nói: - Đúng là ý trời!

Nếu ác long tiếp tục tàn sát ở Hồ Gia, vậy thì môn hạ đệ tử của Hồ Gia chỉ sợ là không mấy người có thể chạy thoát được. Nhưng hiện giờ, ác long đã đi mất, bọn họ chắc chắn rằng, những người còn sống đó tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này để chạy trốn mà tìm đường sống.

Có thể nghĩ, Doanh Thừa Phong muốn lợi dụng ác long để một lưới bắt gọn toàn bộ người trong Hồ Gia đã bị hủy hoại rồi.

Lắc lắc đầu, Văn Tinh nói: - Thuận Phong, làm thế nào bây giờ?

Doanh Thừa Phong móc túi không gian ra, trút tất cả bảo vật lấy được từ bên trong huyệt động ra. Hắn hạ chậm rãi nói: - Số mạng của bọn họ lớn, một khi đã như vậy, liền đi ra đấy thu lại ác long hình chiếu đi.

Khi nói ra những lời này, trong lòng hắn không ngờ lại có chút thoải mái.

Tuy rằng còn có cá bị lọt lưới. Có lẽ mấy năm sau, thậm chí là mấy chục năm sau, nếu có người đến trả thù cho Hồ Gia thì hắn cũng hoàn toàn không hề sợ hãi.

Hắn tin rằng, mình sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, đủ sức để làm cho bọn họ phải tuyệt vọng và bỏ đi cái ý định báo thù đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK