Hồ nước xanh biếc khẽ dập dềnh theo làn gió nhẹ, ven hồ trồng rất nhiều cây, hàng nối hàng, khiến cho người ta có cảm giác u nhã.
>Cảnh sắc bên trong tòa nhà của Ngụy gia ở Thái Hồ rất đẹp. Mà lúc này, dưới ánh sáng của mặt trời buổi sáng, trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười thỏa mãn.
>Ngụy gia là một trong tam đại thế gia ở Thái Hồ, quy mô của tòa nhà rất lớn, trước của chính của tòa nhà còn có tám người có võ công cao cường đứng canh.
>Trong số tám người này, thậm chí còn có đến bảy người là võ sĩ có chân khí tầng thứ mười, còn một vị lại là một võ sư Hắc Thiết Cảnh hùng mạnh.
>Dùng những người có thân phận là võ sư để canh giữ cửa chính của gia tộc.
Tuy rằng làm như vậy có chút khoa trương, nhưng lại có thể phô trương được thực lực hùng hậu của Ngụy Gia.
>Là một trong những thế lực hùng mạnh nhất ở Thái Hồ, tòa nhà của Ngụy gia mỗi ngày người ra người vào đều hết sức tấp nập. Tuy nhiên, về cơ bản tất cả mọi người đều ra vào từ các cửa phụ ở bốn phía, còn cánh cửa chính hùng vĩ kia, căn bản là không có ai dám tới gần.
>Đây là sự uy nghiêm của một đại gia tộc, ở những phương diện khác thậm chí còn có phần hà khắc hơn so với những môn phái khác.
>Nhưng mà hôm nay, dường như lại có chút khác biệt.
>Một đôi nam nữ trẻ sánh bước cùng đi, thân ảnh của bọn họ xuất hiện trên đường lớn, đi thẳng về phía của chính của Ngụy gia.
>Về phần tám người canh cửa có võ công hùng mạnh kia, bọn họ làm như không thấy.
>Người cầm đầu trong đám thủ vệ canh cửa là Võ sư Hắc Thiết Cảnh, trong mắt hiện lên một tia giận giữ, mắt nhìn thấy bọn họ muốn bước lên bậc thang của cửa chính, y hừ nhẹ một tiếng, quát: -Các ngươi mau dừng lại!
>Trong tiếng quát to này của y có ẩn chứa chân khí rất mạnh, hóa thành làn sóng âm thanh tấn công về phía kẻ địch.
>Tuy rằng lấy tu vi của hắn, chân khí không thể trở thành lưỡi dao sắc bén có thể giết được người, nhưng làm cho màng tai của con người chấn động và làm rung động tâm thần của họ thì vẫn có thể làm được.
>Nhưng dường như đôi nam nữ kia lại không hề có cảm giác gì, chưa nói gì đến vẻ mặt chấn động, mà ngay cả mí mắt cũng chưa từng nháy lấy một cái.
>Tên võ sư Hắc Thiết Cảnh kia hít một hơi khí lạnh, sắc mặt lập tức thay đổi.
>Bảy tên võ sĩ còn lại đồng loạt tiến lên phía trước một bước, trên mặt của bọn họ đều mang theo một nụ cười dữ tợn, bọn họ đều xoa tay, dường như là đang muốn giáo huấn cho hai tên tiểu bối không biết trời cao đất rộng này một trận.
>Tuy nhiên, bọn họ còn chưa kịp ra tay, chợt nghe tên Võ sư Hắc Thiết Cảnh kia lớn tiếng quát:
-Các ngươi muốn làm gì vậy, lui xuống.
>Bảy người kia ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng không dám làm trái, đều lui xuống.
>Doanh Thừa Phong và Văn Tinh đi gần tới trước cửa chính, lúc này mới chịu dừng bước.
>Tên võ sư Hắc Thiết Cảnh kia ôm quyền thi lễ, nói: -Tại hạ là Võ sư của Ngụy phủ- Ngụy Lễ Diệu. Xin hỏi quý tính đại danh của hai vị. Hai vị đến đây có chuyện gì vậy?
>Bảy tên võ sư đều sững sờ. Mặc dù trong hàng ngũ các Võ sư luyện võ, cấp bậc Hắc Thiết Cảnh thuộc loại gần cuối, nhưng ở trong mắt những võ sĩ như bọn họ vẫn là cấp bậc cao không thể với tới đấy.
>Nhìn thấy Ngụy Lễ Diệu trở nên khách khí như vậy, trong lòng của bọn họ khẽ rét run. May là vừa rồi chưa rat ay ngăn cản hai người kia, nếu không e rằng đã phải chịu tổn thất lớn rồi.
>Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói: -Hai người bọn tại hạ muốn cầu kiến gia chủ của Ngụy gia, xin thông báo hộ một tiếng.
>Sắc mặt của bọn họ không khỏi khẽ biến, thầm nghĩ trong lòng, tên tiểu tử này quá cuồng vọng rồi. Gia chủ đại nhân là người có thân phận như thế nào, làm sao hắn muốn gặp là gặp được.
Cười khan một tiếng, ánh mắt Ngụy Lễ Diệu lập tức trở nên nghiêm túc, y nói: -Các hạ, ga chủ đại nhân công việc bề bộn, sợ rằng không rảnh để ra đây gặp ngài. Ha ha Y cười lạnh một tiếng nói: -Các hạ có thể nói rõ mục đích, tại hạ có thể châm chước báo lại cho gia chủ, sẽ cố gắng cho các hạ một câu trả lời hài lòng là được.
>Doanh Thừa Phong không kìm nổi, cười nói: -Thật có lỗi, việc mà hai người bọn tại hạ muốn làm, huynh đài không thể giải quyết được đâu.
>Sắc mặt Ngụy Diệu Lễ trở nên khó coi, y tức giận hừ một tiếng, nói: -Nếu hai vị không chịu nói rõ, vậy thì xin thứ cho tại hạ không thể để cho hai vị vào được.
Nói rồi liền ôm quyền, y nói: -Hai vị xin cứ tự nhiên.
>Y khách khí như vậy là bởi vì không nhìn thấu trình độ và sức lực của hai người ngày. Nhưng chủ yếu hơn vẫn là do mấy ngày trước, Hồ Gia- một thế gia có lực lượng hùng mạnh tương đương với Ngụy Gia đột nhiên gặp tai họa liên tiếp. Việc này đã trở thành đòn tấn công cực lớn đối với các thế gia lớn khác ở Thái Hồ, cho nên các nhà thế gia khác làm việc cũng trở nên cẩn trọng hơn rất nhiều.
>Nếu như là tháng trước, gặp phải loại người không không biết tốt xấu như hai người này, Ngụy Lễ Diệu sợ là đã sớm tặng cho một cái tát vào mặt rồi.
>Chân mày Văn Tinh khẽ cau lại, lạnh nhạt nói: -Thuận Phong, việc gì phải dông dài với bọn chúng, trực tiếp giết chúng là được.
Sắc mặt đám người Ngụy Lễ Diệu đại biến, bọn họ thế mà dám đứng trước cửa Ngụy gia mà nói ra những lời ngông cuồng như thế này, thật là khiến cho mọi người kinh sợ. Chân khí trên người tên Võ sư Hắc Thiết Cảnh khẽ lưu chuyển, hai nắm đấm nắm chặt, chuẩn bị tung ra một quyền quyết định.
>Nhưng vào đúng lúc này, trong đầu y chợt hiện lên một ý niệm.
>Nữ tử này vừa mới nói cái gì?
>Thuận Phong, sao cái tên này lại quen tai đến như vậy nhỉ.
>Thuận Phong
>-Tê, tê, tê
Ngụy Lễ Diệu bỗng nhiên hít phải một hơi khí lạnh, hàn ý này từ trọng miệng chạy thẳng tới tim phổi, cả người y dường như đã bị đông cứng lại rồi.
>Bảy tên võ sĩ phía sau y không suy để ý suy nghĩ nhiều, mà đều lớn tiếng ồn ào.
>-Làm càn.
>-Muốn chết sao.
>-Ăn nói ngông cuồng như vậy, thật là đáng chết.
>Thậm chí, vài người còn rút ra binh khí trên người, ánh hào quang trên binh khí lóe sáng. Trên mặt của bọn họ đầy vẻ hung tợn, chỉ cần Ngụy Lễ Diệu ra lệnh một tiếng thì sẽ đồng loạt xông lên, phanh thây hai người trẻ tuổi ngông cuồng này.
-Câm mồn!
>Đột nhiên, Ngụy Lễ Diệu quát lên một tiếng lớn, y xoay người, bảy võ sĩ còn lại lần lượt thu hồi binh khí lui xuống một bước.
>-Ba ba ba..
>Giống như là tiếng pháo nổ trong những ngày lễ, bảy tên võ sĩ kia đều bưng mặt bị đánh bay ra ngoài.
>Bọn họ không thể ngờ được rằng, thân là một võ sư như Ngụy Lễ Diệu lại đột nhiên ra tay với bọn họ. Tuy nhiên, cho dù như vậy, bọn họ cũng không dám phản kháng lại.
Đây là quy củ của đại gia tộc, vô cùng nghiêm khắc.
>Làm xong việc này, lúc này Ngụy Lễ Diệu mới xoay người lại, ttreen mặt của y đã chứa đầy vẻ tươi cười, chỉ có điều trong nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy có một tia đáng sợ ở đó.
>-Hai vị muốn gặp gia chủ nhà chúng ta cũng không phải là không được, nhưng bất kể thế nào thì cũng phải báo rõ danh tính chứ, vậy thì tại hạ mới có thể vào bẩm báo lại được.
>Lúc này, sự việc phát sinh ở ngoài cửa chính đã kinh động đến rất nhiều người.
>Tuy nhiên, da số mọi người đều đứng từ xa mà nhìn lại, chứ không ai dám tới gần.
Nhưng khi nhìn thấy Ngụy Lễ Diệu cung kính như vậy, nói chuyện cũng rất cẩn thận, thì đầu óc mọi người đều có chút mơ hồ và khó hiểu.
>Nếu Ngụy Lễ Diệu đã được chọn là người gác cửa chính, vậy thì tất nhiên chính là người đại diện cho bộ mặt của Ngụy gia rồi.
>Đường đường là Ngụy gia, sao có thể dùng một giọng điệu thấp kém như thế để nói chuyện với người khác chứ.
>Trên mặt của Doanh Thừa Phong nổi lên một nụ cười khổ, lúc Văn Tinh nói ra câu nói kia, thì hắn đã biết là không giấu được rồi.
>Ngụy gia là một trong tam đại thế gia ở Thái Hồ, người mạnh nhất trong Ngụy gia cũng là một cao thủ cấp Hoàng Kim Cảnh đấy. Nhân vật như vậy đương nhiên Văn Tinh sẽ không để vào mắt rồi, nhưng dù sao thì với trình độ của hắn thì hắn cũng không dám trêu trọc đến bọn họ đâu.
>Hiện giờ sắp chia tay với Văn Tinh rồi, một khi nàng đã đi rồi, thì mình sẽ mất đi một chỗ dựa vững chắc. Nếu sau đó cao thủ Hoàng Kim Cảnh của Ngụy gia tìm đến mình để trả thù thì cuộc sống của hắn sẽ vô cùng khổ sở mất.
>Tuy nhiên may mắn là vị con cháu của Ngụy gia này biến đổi sắc mặt nhanh như giở sách vậy, lúc trước còn hùng hùng hổ hổ, bộ dạng như muốn giết bọn họ ngay tại chỗ, nhưng chỉ trong chớp mắt trên mặt lại tràn đầy vẻ tươi cười, quả thực chỉ kém bộ dạng khúm núm của những kẻ nịnh hót có một chút nữa thôi.
>Loại người trước thì ngọa mạn sau thì cung kính này khiến cho Doanh Thừa Phong biết rằng, người này chắc hẳn đã đoán ra được lai lịch của mình.
Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn cũng không giấu diếm nữa, mà nói thẳng: -Tại hạ là Doanh Thừa Phong, đây là một vị bằng hữu của tại hạ, nhờ huynh đài vào thông báo giùm một tiếng.
>-Hít hà hí-zzz
>Lập tức, xung quang không hẹn mà cùng vang lên tiếng hít không khí lớn của tất cả mọi người ở đó.
>Doanh Thừa Phong.
>Hóa ra hắn chính là Doanh Thừa Phong.
>Kỳ thật cái tên này, mấy tháng trước đã có rất nhiều người nhắc đến, là người duy nhất trở về sau bốn tháng ở trọng không gian của tháp Truyền Thừa, tất nhiên người như vậy sẽ khiến cho mọi người chú ý rồi.
>Lúc đó, cái tên này đối với đa số người của Ngụy gia mà nói, lại không có bất kì một ý nghĩa nào, ngoại trừ người này là một Linh sư ra, thì cũng không có nhiều người biết đến danh tính của hắn.
>Nhưng, ba ngày trước, cái tên này chỉ tỏng nháy mắt đã được lan truyền khắp toàn bộ khu vực Thái Hồ.
>Tất cả các Thê gia, tât scar mọi người, bất kể bọn họ có tu luyện được chân khí hay không, bất kể là có được lực tinh thần hay không, bất kể bọn họ cư trú ở trong thôn xóm náo nhiệt hay ở trên đảo nhỏ hẻo lánh, đều không hề xa lạ với cái tên này.
Cái tên này cũng giống như cái tên Đại Ma Vương- một cái tên khủng bố nhất trên thế giới này, đều khiến cho người nghe có cảm giác sợ hãi.
>Hồ gia, đấy là một thế gia lớn đã xưng bá ở Thái Hồ mấy trăm năm nay, vậy mà lại bị diệt vong trong tay người này đấy. Hơn nữa, mấy vạn người của Hồ gia cũng bị người này chém giết mất hơn phân nửa.
>Qua sự truyền miệng của mọi người, Doanh Thừa Phong đã biến thành một Đại Ma Vương độc nhất vô nhị giết người không chớp mắt.
>Cho nên, lúc nghe được cái tên này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
>Bảy tên võ sĩ lúc đầu muốn động thủ kia, giờ đây sắc mặt trắng bệch, không còn một tia huyết sắc.
Lúc trước trong lòng bọn họ còn đang mắng Ngụy Lễ Diệu, nhưng giờ phút này lại biến thành chân thành cảm kích y.
>Trên mặt Ngụy Lễ Diệu giật giật vài cái. Y thầm nhủ trong lòng, đúng là tổ tông phù hộ, may mà lúc nãy mình không kích động ra tay, nếu không hôm nay cái mạng nhỏ của mình phải để lại ở chỗ này rồi.
>Y khom người thật sâu, nói: -Hóa ra là Doanh huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, mời! Y chắp tay thủ lễ, nói: -Mời hai vị vào bên trong ngồi tạm, tại hạ sẽ đi mời lão tổ tông ra tiếp kiến hai vị.
>Nếu như đối mặt với những người khác, thì Ngụy Lễ Diệu cũng không dám nói ra loại lời nói này. Nhưng y biết rằng, chỉ cần lão tổ tông biết được thân phận của hai người này, chắc chắn ông ta sẽ ra gặp họ.
>Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu nói: -Đa tạ.
>Hắn ngẩng đầu, ưỡn ngực hiên ngang đi vào cửa chính của Ngụy gia.
>Ngụy Lễ Diệu khom người đi phía trước dẫn đường, đồng thời liếc mắt về phía bảy tên võ sĩ kia ra hiệu một cái, mấy người đó lập tức chạy vọt vào bên trong Ngụy gia.
>Một người trong số đó dường như là quá sợ hãi, vừa xông vào bên trong cổng, liền lập tức lớn tiếng kêu:
-Doanh Thừa Phong đến đây
>Thanh âm kia như tiếng khóc, kích động đến tâm can của mọi người.
Danh Sách Chương: