Một vị thiên phú Linh Sư phát ra một tiếng hắn hơi.
Tại thời khắc luồng ánh sáng bằng nắm đấm của trẻ con xuất hiện, nhiệt độ trong đại sảnh giảm xuống rất thấp, dường như vật kia có hiệu quả hấp thu nhiệt độ.
Chẳng qua, tuy rằng thế giới bên ngoài bởi vì hàn khí mà trở nên lạnh lẽo, nhưng trong lòng mọi người lại nóng nảy vô cùng.
Bởi vì phần đông Linh Sư đều nhận ra được quả cầu màu trắng ở mũi kiếm đang tỏa ra hàn khí kia đến tột cùng là thứ gì.
Băng Đống Cầu.
Không ngờ lại là lực lượng bí văn cường đại của Băng hệ Băng Đống Cầu.
Vũ lão đảo ánh mắt một vòng, cổ tay hơn rung lên, viên cầu hình tròn ngưng tụ ở đầu mũi kiếm giống như tia chớp bay ra ngoài.
Nó ở trong hư không vẽ thành một đường cong cực đẹp rồi mới va chạm vào vách tường của Linh Tháp.
Theo đó viên cầu kia nổ tung tóe ra, từ trong đó lực lượng hàn khí cường đại bắt đầu khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Cỗ khí tức đóng băng này so với khi Băng Đống Cầu xuất hiện thì còn mạnh mẽ hơn mấy chục lần, mấy trăm lần. Cho dù xung quanh đây đều là những người có thiên phú Linh Sư thì giờ phút này cũng có cảm giác cả người đông cứng lại.
May mắn Vũ lão phóng thích ra Băng Đống Cầu là nhằm về phía một khu vực không có người, cho nên hàn khí nồng đậm đó tuy khiến cho người ta cực kỳ khó chịu, nhưng cũng không có người nào bị thương.
Vách tường của Linh Tháp bị một tầng sương mỏng bao phủ, hàn khí lạnh như thế thì đừng nói là một đống tảng đá, cho dù là sắt thép bình thường cũng sẽ bị đóng băng lại.
Ngay sau đó, sương mù lập tức bắt đầu nứt ra, giống như mang nhện nó nhanh chóng lan ra khắp bề mặt của vách tường.
- Tách.... Tách.....
Những tiếng vang nhỏ từ trên vách tường vang lên, theo đó từng mảng màu trắng bắt đầu tróc ra.
Vẻ mặt Doanh Thừa Phong vốn rất tươi cười, chẳng qua chỉ trong nháy mắt lại trở nên ngưng trọng hơn vài phần.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện những mảnh vỡ này chỉ là những lớp băng mỏng ở trên vách tường Linh Tháp, chứ vách tường thì không hề bị tổn hại chút nào, thậm chí ngay cả chút dấu vết cũng không lưu lại được.
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức nghĩ tới lai lịch và cố sự của cái Linh Tháp này.
Trình độ cứng cỏi của tòa Linh Tháp này tuy rằng không phải độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nhưng cũng tuyệt đối không phải là một cái Băng Đống Cầu có thể phá hủy.
Loại công kích như thế này giống như châu chấu đá xe, căn bản không thể lay động nổi.
Mà nếu không như thế, Vũ lão cũng tuyệt đối không đem Băng Đống Cầu này đánh vào vách tường Linh Tháp.
Chẳng qua, mục đích của Vũ lão đã đạt được, mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn cảm nhận được uy lực của Băng Đống Cầu.
Cho dù là kẻ kiêu ngạo, tự cho mình là hạng người siêu phàm thì đối với việc Doanh Thừa Phong có thể quán linh ra thanh trường kiếm uy lực như vậy cũng chỉ đành ngả mũ bái phục.
Nếu như tấm thuẫn của Lâm Phong ẩn chứa Lôi Điện Quang Võng có thể lực áp quần hùng, đó là bởi vì hắn có được thể chất Lôi hệ đặc thù.
Như vậy biểu hiện của Doanh Thừa Phong thật sự làm cho người ta bội phục vô cùng.
Năng lực đem sát khí dung nhập vào trong linh binh đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc thán phục, nếu như ở trường hợp tương tự sợ rằng không người nào dám quan đoan bọn họ có thể ở giai đoạn võ sĩ làm được chuyện này.
Mà chân chính làm cho người ta thán phục chính là Doanh Thừa Phong không chỉ quán linh một kiện linh khí tổ hợp bốn thuộc tính, hơn nữa đây cũng không phải là linh binh bình thường mà chính là ẩn chứa hai loại lực lượng bí văn.
Thủy Vụ Thế Giới cùng Băng Đống Cầu.
Nói như vậy, Doanh Thừa Phong khổ tâm chế tạo ra linh khí chính là một kiện tổ hợp tứ thuộc tính ẩn chứa hai loại lực lượng bí văn.
Ở trong đống linh khí cấp bậc này, linh binh như vậy tuyệt đối thuộc vào mặt hàng cực phẩm.
Đây mới chân chính là trình độ Linh Đạo đạt tới mức vô cùng cao, cái này không ngờ lại xuất hiện ở trên người Doanh Thừa Phong.
Hít sâu một hơi, Lâm Phong nhìn Doanh Thừa Phong nửa ngày mới than nhẹ một tiếng, ,nói:
- Tiền bối! Vãn bối nhận thua.
Khi nhìn thấy thanh trường kiếm này là linh khí tổ hợp bốn loại thuộc tính, hắn đã có ý nghĩ nhận thua ở trong đầu. Mà giờ khắc này lúc nhìn thấy năng lực cường đại của Băng Đống Cầu, hắn không còn có chút hy vọng xa vời nào nữa, triệt để bội phục.
Mà thực lực của hai người bọn họ ở trong mắt cũng người khác lúc này cũng có thể phân biệt một cách rõ ràng.
Năng lực của Lâm Phong tuy rằng kiệt xuất, trong lòng mọi người cũng được xưng là tồn tại cao thủ.
Lực lượng bí văn cường đại vô cùng, nếu không nói về lực lượng thuộc tính thì trong cùng cấp bậc như vậy cũng có người có thể rèn ra bí văn lực lượng, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có một người.
Chỉ là khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong, ánh mắt mọi người cũng có chút tuyệt vọng.
Người này bày ra thực lực quá cường đại, đã đạt tới mức mọi người phải ngưỡng mộ, hơn nữa có cảm giác vĩnh viễn khó có thể đuổi kịp.
Chỉ là một thiên phú Linh Sư bát tầng chân khí đã có thể chế tạo ra được siêu cấp bần binh loại này a.
Như vậy khi hắn thuận lợi tấn thăng cảnh giới võ sư, lực lượng tinh thần một lần nữa được nâng cao, thực lực của hắn ở trên Linh Đạo sẽ đạt tới mức nào nữa?
Nhìn khuôn mặt có chút non nớt kia, trong đầu mọi người chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là mình cả đời này liệu có thể đuổi kịp hắn không?
Tuy rằng ở trong các Linh Đạo thế gia cũng có những thiên tài đủ lòng tin tới một ngày nào đấy sẽ rèn ra được loại thần binh ở cấp độ này, nhưng khi đó có trời mới biết Doanh Thừa Phong đã đạt tới cấp độ nào.
Sinh cùng thời với một tên quái thai như vậy chính là vận may của bọn họ, đồng thời cũng là bất hạnh lớn nhất.
Vũ lão cười ha hả, đem thanh trường kiếm và tấm thuẫn ở trong tay trả lại cho hai người, nói:
- Các ngươi hiện tại đã đủ tư cách, đi xuống lĩnh một bộ áo bào Linh Sư đi. - Ánh mắt lão hơi chuyển một vòng, quét qua mọi người, rồi thản nhiên nói tiếp:
- Những người còn lại đều giống nhau, ai quá quan thì đi lĩnh áo bào, người bị loại thì tiếp tục cố gắng, lần sau lại đến.
- Vâng.
Tất cả mọi người đều cúi đầu đáp lại, vô luận là người hưng phấn quá quan, hay là những thiên phú Linh Sư thất bại trong gang tấc, cũng không có một ai dám làm trái lời phân phó của lão nhân.
Doanh Thừa Phong ở trên kệ lấy ra một cây kiếm, đem trường kiếm đút vào vỏ, rồi theo mọi người rời khỏi tầng năm.
Linh Đạo Thánh Đường là cỗ thế lực vô cùng lớn, cho nên sau khi để bọn họ tùy ý chế tạo và quán linh binh khí, cùng với đan dược do Đan Sư luyện xong đều có thể mang đi.
Những thành phẩm này tuyệt đại bộ phận đều là linh khí và đan dược bình thường, nhưng đối với bọn hắn mà nói thì ý nghĩa của nó lại cực kỳ quan trọng. Những linh khí và đan dược này chính là bằng chứng chứng minh cho sự trưởng thành của bọn họ, khiến cho bọn họ chính thức đạt được danh hiệu Linh Sư.
Về phần những thiên phú Linh Sư bị thất bại, sau khi nhìn đống phế phẩm của mình cũng đồng dạng sinh ra kích thích trở thành động lực để tiếp tục cố gắng.
Doanh Thừa Phong, Vương Quân Bằng và Kinh Đào ở cùng một chỗ, ba người cười cười nói chuyện với nhau, vẻ mặt rất nhẹ nhàng thoải mái.
Lâm Phong thì đi ở tuyến cuối cùng, hắn đang cau mày lại, cũng không biết là cân nhắc cái gì nữa.
Chẳng qua, hai bên đều giữ khoảng cách nhất định với nhau, tựa hồ bọn họ đều kiêng kỵ nhau.
Bỗng nhiên một người tiến lên, hướng về phía Doanh Thừa Phong ôm quyền thi lễ, cười nói:
- Tại hạ Hồ Chánh Đức, ra mắt Doanh huynh.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, thản nhiên nói:
- Hồ huynh mạnh khỏe.
Hồ Chánh Đức cười ha hả, nói:
- Nghe nói Doanh huynh chính là môn hạ Khí Đạo Tông. Ha ha.... Khí Đạo Tông có thể xuất hiện hai vị như Doanh huynh và Lâm huynh không hề có tên tuổi tới dự thi, hơn nữa cuối cùng còn biểu hiện ra thực lực kinh người thật sự là một lần ra tay đã nổi danh, thật làm cho người ta không khỏi thán phục a.
Những nhân vật giống như Doanh Thừa Phong và Lâm Phong thì bất kể tông môn nào cũng coi bọn họ như bảo bối, hơn nữa danh tiếng còn truyền ra xa, đã sớm không lạ lẫm gì với các môn phái, thế lực xung quanh.
Nhưng Khí Đạo Tông không ngờ lại cùng lúc xuất hiện hai người, hơn nữa trước đó bọn họ không nghe nói Khí Đạo Tông có hai môn hạ đệ tử thiên phú trác tuyệt như vậy a. Điều này làm cho những người tự nhận tin tức linh thông như bọn họ phải cảm thấy kinh ngạc.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nhưng trong lòng lại không hề có chút vui mừng nào.
Hồ Chánh Đức này tuy rằng vẻ mặt thì tươi cười, nhưng hắn có thể cảm nhận được thái độ ngạo mạn từ xương tủy của đối phương. Dường như việc nói chuyện với Doanh Thừa Phong đã là cấp cho hắn mặt mũi rất lớn rồi, thái độ như vậy tự nhiên là hắn không hề có chút hào cảm nào.
- Ha ha.... Hồ huynh nói đùa. Tại hạ nguyên vốn chỉ là một tên đệ tử vô danh mà thôi. - Doanh Thừa Phong hơi dừng lại, đột nhiên cười nói:
- Chẳng qua, tiểu đệ trước đây cũng chưa từng nghe qua tên Hồ huynh a.
- Ha ha....
Lập tức, đám người xung quanh cười ầm cả lên.
Sắc mặt Hồ Chánh Đức thay đổi vài lần, trong ánh mắt hiện lên vẻ âm hiểm, nói:
- Tên của Hồ mỗ cũng không đáng nhắc tới, nhưng Thái Hồ Hồ gia trong Linh Đạo thế gia, Doanh huynh hẳn là có nghe thấy đi.
Thái Hồ Hồ gia chính là một trong những thế gia Linh Đạo, hơn nữa thực lực của bọn họ ở trong các thế gia cũng thuộc loại đứng đầu. Mà quan trọng nhất chính là gia tộc này nổi danh bao che khuyết điểm, khiến cho người khác không dám trêu chọc.
Khi nghe tới tên gia tộc này, đại đa số mọi người sắc mặt đều biến đổi, bước chân vô ý thức lui lại phía sau.
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong cũng không hề thay đổi, hắn chậm rãi lắc đầu nói:
- Thật có lỗi. Tại hạ tu luyện Linh Đạo thời gian cũng không hề dài, cho nên không biết tới Thái Hồ Hồ gia.
Sắc mặt Hồ Chánh Đức âm trầm như nước, hắn lạnh lùng nói:
- Nếu Doanh huynh chưa từng nghe nói qua thì thôi. Hừm. Hồ mỗ lần này đến cũng là muốn làm một số giao dịch với Doanh huynh và Lâm huynh, mong hai vị khẳng khái giúp đỡ.
Doanh Thừa Phong hơi nhướng mày lên, hắn mơ hồ đoán ra được nội dung giao dịch của đối phương.
Chỉ có điều, giao dịch thế này hắn làm thế nào cũng không thể chấp nhận.
Khẽ "hừ" một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Hồ huynh có giao dịch không ngại cứ nói một chút.
- Tốt. - Ánh mắt Hồ Chánh Đức đảo qua trường kiếm trên tay Doanh Thừa Phong, hơi có phần hưng phấn nói:
- Hồ mỗ muốn mua trường kiếm trong tay Doanh huynh, còn có cả tấm thuẫn của Lâm huynh nữa.
Doanh Thừa Phong bật cười, trước khi đối phương mở miệng, hắn đã nghĩ tới chuyện này.
Chỉ có điều, trường kiếm trong tay hắn rất đặc thù, bên trong đó ẩn chứa hai loại lực lượng bí văn, hắn sao có thể đồng ý bán được?
Không chút do dự lắc đầu, Doanh Thừa Phong nói:
- Hồ huynh nói đùa, thanh kiếm trong tay tại hạ là do tại hạ bỏ ra vô số tâm huyết chế tạo thành, thật sự không nỡ lòng bỏ đi thứ mình yêu thích. - Hắn chắp tay, vẻ mặt tươi cười nói:
- Hồ huynh xin cứ tự nhiên.
Lời của hắn ý tứ chính là: Ta không muốn bán linh khí cho ngươi, các hạ nên làm gì thì cứ làm đi, đừng ở trước mặt ta mà la hét.
Ánh mắt Hồ Chánh Đức lóe lên một tia quang mang sắc bén, nhưng lập tức thu liễm lại, xoay người nói:
- Lâm huynh....
Lâm Phong vung tay lên chặn lời nói của hắn, lạnh lùng đáp:
- Không có hứng thú.