- Cháu đúng là có chút kỳ ngộ, cho nên chân khí mới tiến bộ một chút.
Chăm chú nhìn hắn một lúc, Doanh Lợi Đức mới chậm rãi nói:
- Không đúng. Chân khí của ngươi tiến bộ không nhỏ. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Ngươi hẳn là đã đột phá tứ tầng a.
Khóe miệng Doanh Thừa Phong nở nụ cười thật thà, hắn nói:
- Chú! Tu vi chân khí của cháu thực ra đã đạt tới lục tầng đỉnh phong.
- Cái gì? Lục tầng chân khí.... Đỉnh phong? - Doanh Lợi Đức đứng bật dậy, hắn khó tin nhìn Doanh Thừa Phong, thậm chí còn hoài nghi tai mình nghe nhầm.
- Vâng. - Doanh Thừa Phong gật đầu, nói:
- Cháu gần đây dùng số lượng đan dược nhiều hơn một chút, hơn nữa trong Kỳ Liên sơn mạch còn gặp chút kỳ ngộ, cho nên tốc độ đề thăng mới nhanh như thế.
Gương mặt Doanh Lợi Đức hơi co giật một lúc, hắn thầm nghĩ trong lòng: "Đây chẳng lẽ chỉ nhanh một chút thôi sao?"
Khẽ hừ một tiếng, hắn bỗng bước ra khỏi chỗ, vỗ một chưởng về phía Doanh Thừa Phong.
Thân hình Doanh Thừa Phong vẫn bất động, đồng dạng đánh ra một chưởng. Hắn tự nhiên hiểu được ý của chú mình, cho nên cũng không né tránh, ngược lại còn đệ tụ chân khí trong đan điền lên bàn tay đánh trả lại.
- Bốp....
Không trung đột nhiên vang lên tiếng va chạm nhỏ, ánh mắt Doanh Lợi Đức hiện lên một tia sáng khác thường.
Sau cái va chạm với Doanh Thừa Phong, Doanh Lợi Đức lập tức biết được đứa cháu mình thật sự đã tu luyện tới lục tầng đỉnh phong. Đến lúc này, nếu như còn tiếp tục có đan dược để phục dụng, sợ rằng có thể ngay lập tức tấn thăng thất tầng cảnh giới.
Hít sâu một hơi, Doanh Lợi Đức đem vô số kinh ngạc và ý niệm cổ quái trong đầu đè nén xuống. Hắn trầm giọng nói:
- Thừa Phong! Ta nhớ rõ ngươi mới tấn chức tam tầng chân khí chưa tới một năm a.
Doanh Thừa Phong nghĩ nghĩ một chút nói:
- Chính xác là hơn tám tháng.
- Hơn tám tháng a. - Doanh Lợi Đức thở dài một tiếng, nói:
- Chỉ là mới hơn tám tháng.
Đến lúc này, hắn đột nhiên không biết nói lời nào nữa.
Là một đệ tử của Chú Tạo Đường của Khí Đạo Tông, kiến thức của hắn hơn xa người thường không biết bao nhiêu lần, cho nên hắn cũng biết trong nội tông nhóm đệ tử hạch tâm lúc tu luyện đều được phân phối đan dược để trợ giúp tu hành.
Cho nên tốc độ của bọn họ vượt xa người bình thường, nhưng từ tấn chức tam tầng tới lục tầng đỉnh phong không ngờ lại chỉ cần tới tám tháng, tốc độ như vậy trước nay hắn chưa từng gặp qua.
- Thừa Phong! Ngươi ở trong Kỳ Liên sơn mạch đến tột cùng là có kỳ ngộ gì? - Doanh Lợi Đức trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu, nói:
- Chú! Cháu ở trong Kỳ Liên sơn mạch chiếm được thi thể của một con Đoạt Mệnh Phong, hơn nữa còn hấp thu được linh lực. Kết quả trong lúc vô ý đã thu được Thiết Linh Chi Lực, hơn nữa còn quán linh nó vào trong binh khí. - Hắn dừng một chút, nói:
- Thiết Linh Chi Lực có được công hiệu kỳ diệu chính là chuyển hóa huyết nhục địch thủ thành chân khí của mình. Hơn nữa, nó còn có thể đem một phần chân khí đó chuyển hóa thành chân khí vĩnh cửu, cho nên....
Hắn nói tới đây liền dừng lại, mà Doanh Lợi Đức nghe vậy cũng hiểu ra. Nhưng mà hắn càng nghe càng hết hồn, hấp thu linh lực, Thiết Linh Chi Lực, quán linh vào binh khí. Hết thảy mọi chuyện này tựa hồ chỉ có linh sư đại nhân mới có thể làm được a.
Nghĩ tới đây, mắt hắn nhất thời nổi lên một tia quang mang nhè nhẹ.
- Thừa Phong! Ngươi có thể cảm ứng và sử dụng linh lực?
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Vâng.
Gương mặt Doanh Lợi Đức đột nhiên ửng đỏ lên, dường như bị tin tức này làm cho chấn động không nhỏ.
Hắn đi qua đi lại trong phòng mình, miệng liên tục thì thào nói:
- Linh sư! Linh sư! Ngươi không ngờ lại có thiên phú trở thành linh sư.
Nhìn chú mình đi qua đi lại giống như con kiến bò trong chảo lửa, Doanh Thừa Phong khẽ mở miệng một chút. Trong lòng hắn muốn nói cho chú mình, bản thân không phải chỉ có thiên phú trở thành linh sư, mà ngược lại đã thành linh sư rồi.
Chỉ có điều, lời này còn chưa rời miệng, Doanh Lợi Đức cũng đã ngừng lại. Hắn nghiêm túc nói:
- Thừa Phong! Chuyện này rất quan trọng, ngươi nhớ không thể tùy tiện nói ra ngoài. - Hắn dừng lại một chút, lại nói:
- Ngay cả cha mẹ ngươi cũng không được nói cho biết.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn làm sao cũng không nghĩ ra được, chú mình sau khi biết việc này lại có biểu hiện như thế.
Chẳng qua, hắn dù sao cũng không phải là một thiếu niên mới mười lăm tuổi, nghe như vậy chỉ thoáng chần chờ một chút liền gật đầu.
Bởi vì hắn biết, Doanh Lợi Đức tuyệt đối không làm chuyện gì bất lợi cho hắn.
Sau một lát, Doanh Lợi Đức mới bình tĩnh lại, hắn trầm giọng nói:
- Việc này ngoại trừ ta ra còn có ai biết nữa không?
Doanh Thừa Phong hơi suy nghĩ một chút, nói:
- Ngoại trừ chú ra thì Trầm Ngọc Kỳ và cậu nàng... Hẳn là cũng biết được.
Từ khi Trầm Ngọc Kỳ đem bản chép tay của Trương Minh Vân đại sư đưa cho hắn, Doanh Thừa Phong lập tức hiểu được một chuyện. Đó chính là quan hệ giữa hắn và Trầm Ngọc Kỳ tuyệt đối không thể giấu diếm được Trương Minh Vân đại sư.
Chẳng qua, vị đại sư này đồng ý đưa bản chép tay của mình cho hắn đọc, như vậy đối với hắn mà nói thì đã có ơn dạy dỗ. Lấy trí tuệ của Trương Minh Vân đại sư, có lẽ đã sớm đoán ra được điều gì.
Doanh Thừa Phong có thể giấu diếm được chú mình, giấu diếm một người không có tâm cơ như Trầm Ngọc Kỳ, nhưng không thể giấu được vị linh sư cường đại này.
Doanh Lợi Đức sửng sốt nửa ngày, hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Ta hiểu rồi. Ta cuối cùng đã hiểu.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Chú! Ngài hiểu cái gì?
- Ta biết Trương Minh Vân đại sư tại sao lại đối với ngươi có vài phần coi trọng như thế, không ngờ lại khoanh tay đứng nhìn ngươi và Trầm Ngọc Kỳ đi lại gần gũi với nhau mà không để ý tới. - Doanh Lợi Đức mỉm cười nói:
- Hai người các ngươi không môn đăng hộ đối, mà Trầm Ngọc Kỳ nghe đồn còn có thiên phú trở thành linh sư. Chú vẫn cảm thấy kỳ quái vì sao Trương Minh Vân đại sư lại dễ dàng bỏ qua cho ngươi cùng cháu hắn qua lại với nhau. Hiện tại ta cuối cùng cũng biết được lý do.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nhìn chú mình, nhưng trong lòng cũng không khỏi thừa nhận vài phần đạo lý.
Nếu như hắn ở trong quá trình học tập tri thức linh văn không có biểu hiện xuất sắc, như vậy đừng nói là Trương Minh Vân nhúng tay, chỉ sợ ngay cả Trầm Ngọc Kỳ cũng không để ý tới hắn.
Muốn làm nghề rèn thì phải có sức khỏe, nếu như không có đủ tiền vốn như vậy chẳng có thể làm cho người khác chú ý được.
Doanh Lợi Đức suy xét một hồi, đột nhiên nói:
- Thừa Phong! Ngươi đi bái phỏng Trương Minh Vân đại sư đi.
- Chú! Ngài không phải nói cháu không được cho người khác biết hay sao?
Doanh Lợi Đức tức giận nhìn hắn, nói:
- Trương Minh Vân đại sư nếu không biết, chúng ta tự nhiên sẽ không nói. Nhưng hắn đã biết được vậy thì ngươi còn giấu cái rắm à? - Từ trong miệng hắn khó có khi tuôn ra được một câu thô tục, rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, thân phận của Trương Minh Vân rất đặc thù, một thân linh lực cực kỳ tinh túy, nếu ngươi có thể may mắn bái làm môn hạ của hắn, đối với tiền đố ngày sau sẽ rộng lớn vô cùng.
Doanh Thừa Phong lúc này mới nhẹ a lên một tiếng, ,nói:
- Vâng. Cháu hiểu rồi. - Hắn trầm giọng nói:
- Cháu sẽ đi gặp Trương Minh Vân đại sư, bái ông ấy làm sư phụ.
Trên thực tế, tại một khắc Nguyên Bưu nói muốn thu mua sư cấp linh khí, Doanh Thừa Phong đã có quyết định này.
Hắn muốn trở thành một gã linh sư cường đại chân chính, bởi vì thân phận của linh sư rất đặc thù. Tựa như Trương Minh Vân đại sư vậy, bình thường sẽ không có người nào dám bất kính với hắn, mà cho dù vũ lực có vượt qua hắn thì cũng không có bao nhiêu người nguyện ý đắc tội với một vị quán linh đại sư.
Chẳng qua, Doanh Thừa Phong tuy rằng có thể quán linh, nhưng mà những thứ hắn nắm giữ đều do tự mình nghĩ ra, hơn nữa còn hiểu rất rõ kỹ thuật của hắn khác rất nhiều so với những linh sư bình thường. Cho nên, hắn mới quyết định sẽ bái Trương Minh Vân đại sư làm sư phụ, kiếm cho mình một cái danh phận quang minh chính đại.
Đương nhiên, cũng bởi vì liên quan tới Trầm Ngọc Kỳ, nếu như Trương Minh Vân đại sư không phải là cậu của tiểu mỹ nhân xinh đẹp kia, Doanh Thừa Phong cũng chưa chắc có lựa chọn này.
Gương mặt Doanh Lợi Đức xuất hiện một nụ cười, hắn đột nhiên nói:
- Tiểu tư ngươi có thể được Lâm sư huynh khích lệ, nói như vậy cũng tu luyện qua một ít chiến kỹ, hãy thi triển cho ta xem.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, mắt nhìn bốn phía mà vẻ mặt lộ ra một tia ngượng nghịu.
Phòng này tuy rằng không nhỏ, nhưng hắn thật sự thi triển chiến kỹ của mình ra sợ rằng có thể làm cho cái phòng này lập tức bị phá hủy mất.
Doanh Lợi Đức thấy vậy thì bật cười, nói:
- Theo ta đến đây.
Hắn hơi dùng sức một chút, cả người giống như bay ra khỏi phòng, nhanh chóng di chuyển về phía sau núi.
Hai chân Doanh Thừa Phong cũng khẽ động, giống như quỷ mị đuổi theo đằng sau, hơn nữa còn bám sát phía sau chú mình, bảo trì một khoảng cách nhất định.
Doanh Lợi Đức lập tức tăng tốc độ, tốc độ của hắn cũng nhanh hơn, cuối cùng không ngờ hóa thành một ngọn gió xuyên qua rừng rậm.
Chỉ có điều, làm cho hắn kinh hãi chính là, bởi vì ở phía sau hắn, Doanh Thừa Phong thủy chung vẫn không nhanh không chậm đi theo sau. Sợ rằng dù hắn có tăng tốc tới cực hạn cũng không có cách nào bỏ rơi Doanh Thừa Phong nửa bước.
Hơn nữa, càng làm cho hắn cảm thấy khó tin chính là, Doanh Thừa Phong ở trong rừng rậm thi triển thân pháp làm cho người khác rất khó nắm bắt, quỷ dị vô cùng.
Thân pháp như vậy trong lúc phải đi xa thì không có gì đặc thù, nhưng nếu như giao thủ cùng người khác uy lực của nó sẽ không nhỏ. Xem ra, Lâm sư huynh đánh giá cháu hắn cũng không hề khoa trương, ngược lại còn có chút giữ lại.
Chỉ có điều, hắn không biết rằng Lâm Tự Nhiên miêu tả kỳ thật cũng không phải là còn giữ lại lời khen. Mà chính là Doanh Thừa Phong ở trong một tháng đại khai sát giới đã đem Quỷ Ảnh bộ dung hợp với Phách Vương Thương quyết, Cuồng Sa kiếm pháp và Hỏa Diễm quyền pháp làm một thể. Đây chính là kinh nghiệm do hắn trải qua vô số lần thực chiến, hơn nữa cộng với sự tính toán của Trí Linh mới làm được.
Cho nên, hắn khả năng nắm giữ Quỷ Ảnh bộ của hắn hơn xa so với một tháng trước, vì vậy lúc này mới bày ra năng lực bất đồng.
Tốc độ của hai người giống như hai con ngựa đang toàn lực chạy trên đồng bằng, chỉ sau một lát đã rời xa thôn, đi tới một chỗ cây cối hoang vu ở sâu trong rừng.
Doanh Lợi Đức lúc này chợt dừng lại, vẻ mặt hắn có chút vui mừng nhìn đứa cháu của mình.
Doanh Thừa Phong cũng dừng lại, chỉ có điều hắn nhìn cảnh sắc bốn phía mà trong lòng ẩn hiện một tia sợ hãi.
Cũng không biết có phải do trùng hợp không mà chỗ Doanh Lợi Đức dừng lại cùng với chỗ hắn giao thủ với đám người Cổ Chân khá gần. Lúc này đứng ở đây, Doanh Lợi Đức cảm thụ gió đêm thổi vù vù mà trong ánh mắt hiện lên một tia biến hóa.