Ánh mắt Doanh Thừa Phong từ từ sáng lên, hai lần giao dịch trước hắn có nói rằng chỉ cần đan dược là được, hơn nữa phải là thượng phẩm đan dược trở lên.
Cho nên khi hắn thấy những bình ngọc này, tức thời biết được hai người Phương Hủy và Nguyên Bưu tất nhiên dành phần tốt cho mình mới chuẩn bị số lượng lớn đan dược như thế này.
Quan sát tỉ mỉ một phen, mười trong số mười hai bình ngọc trong này hoàn toàn giống nhau, chỉ có hai bình ngoài cùng là có phần khác biệt.
Doanh Thừa Phong cũng không hề xa lạ gì với mười bình ngọc này.
Thậm chí hắn không cần mở ra cũng biết bên trong đích thị là trung phẩm Dưỡng Sinh đan, hơn nữa mỗi bình hẳn phải có mười viên đan dược.
Nói cách khác, riêng mười bình ngọc này bên trong đã chứa khoảng một trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan.
Đây chính là một gia tài khổng lồ! Nếu để người ngoài biết được chắc chắn sẽ trợn mắt đố kị đến chết mất. Hơn nữa, còn sẽ rước thêm rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Về phần hai bình ngọc này, Doanh Thừa Phong cũng có ấn tượng đối với một trong số đó.
Hắn nhẹ mở nắp bình, mùi hương đan dược quen thuộc tức khắc xông ngay vào mũi. Đổ toàn bộ đan dược bên trong ra rồi lắc nhẹ lòng bàn tay, ít phút sau Doanh Thừa Phong chợt đã vui mừng ra mặt.
Thượng phẩm!
Quả nhiên là thượng phẩm Dưỡng Sinh đan!
Doanh Thừa Phong khẽ cười, rồi thả chúng vào chỗ cũ. Không ngờ trong bình ngọc này lại có đến mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan.
Sau đó, hắn dời ánh mắt sang bình ngọc cuối cùng.
Trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ kì lạ, chẳng lẽ có khi nào trong bình ngọc này chứa…?
Hắn hít thật sâu rồi vứt hết ý niệm táo bạo vừa lóe lên ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng mở nắp bình ra.
Cũng là mùi thuốc, nhưng không biết có phải do suy nghĩ vừa rồi hay không mà Doanh Thừa Phong vừa ngửi đã cảm thấy mùi hương ngào ngạt này còn đậm hơn bình ngọc trước đến mấy lần.
Đổ đan dược bên trong ra, Doanh Thừa Phong thoạt sững sờ.
Bởi vì trong bình ngọc này không phải chứa mười viên, mà chỉ có một viên duy nhất mà thôi.
Nhìn săm soi viên đan dược duy nhất này, chỉ sơ qua hắn đã phát hiện ra sự khác biệt rõ ràng.
Nó có màu sắc càng sáng bóng hơn thượng phẩm Dưỡng Sinh đan gấp bội, hơn nữa trên bề mặt lại gợn lên một khí tức tựa sương vụ nhàn nhạt như có như không.
Đưa viên đan lên mũi, hắn hít nhẹ một hơi.
Dường như khi hít đám sương vụ đang lơ lửng vào cơ thể, tinh thần Doanh Thừa Phong tức thời chấn động.
Hắn chợt thót tim lại. Dược hiệu của viên đan dược này quá mạnh mẽ, nó dồi dào đến mức không thể tin nổi.
Chỉ ngửi một chút mà đã khiến tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, giống như đang uống thuốc kích thích liều cao, lại mang đến cho hắn sức mạnh tràn trề một cách vô duyên vô cớ.
Ý nghĩ xoay chuyển thật nhanh, hắn vội vàng cất đan dược vào trong bình ngọc, hơn nữa còn đậy nắp lại chặt kín.
Phương Hủy lẫn Nguyên Bưu từng đáp ứng sẽ cầu xin cho hắn một viên cực phẩm Dưỡng Sinh đan.
Hiện giờ mới thấy, viên đan dược này lại ứng với bảo vật mà họ đã dốc hết khổ tâm mới xin được.
Cực phẩm…
Loại đan dược này rất ít khi xuất hiện, đã đạt đến đẳng cấp khó có thể tưởng tượng.
Nếu như nói Khí Đạo Tông có thể cung cấp số lượng lớn hạ phẩm Dưỡng Sinh đan cho môn hạ đệ tử, vậy trung phẩm Dưỡng Sinh đan chắc hẳn phải đạt tới một địa vị nhất định thì mới được hưởng thụ đãi ngộ như thế.
Nhưng thượng phẩm Dưỡng Sinh đan chỉ có nhân vật cao tầng trong môn phái độc chiếm. Ngay cả Doanh Lợi Đức, muốn lấy được một viên đan dược loại này thì tuyệt không dễ dàng.
Mà cực phẩm Dưỡng Sinh đan lại là vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Ít ra Doanh Thừa Phong cũng chưa từng nghe thúc thúc hắn đề cập tới chuyện nhìn thấy loại cực phẩm đan dược này.
Có điều ở thời khắc này, Doanh Thừa Phong biết được viên đan dược trong tay mình chắc chắn là cực phẩm Dưỡng Sinh đan.
Khẽ đảo mắt, Doanh Thừa Phong đưa tay rút ra một tờ giấy trắng ở tầng cuối của chiếc hộp.
Thoáng xem qua, hắn không khỏi phải hít vào một hơi khí lạnh.
Trên tờ giấy trắng này viết rất rõ ràng và rành mạch.
Viên cực phẩm Dưỡng Sinh đan này chính là thù lao cho lần hắn luyện chế khôi giáp sáo trang Sĩ cấp cực phẩm, còn mười viên thượng phẩm Dưỡng Sinh đan lẫn trăm viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan tất cả là tiền đặt cọc cho việc quán linh cho sáo trang trường thương.
Thù lao đan dược hậu hĩnh như thế vậy mà chỉ là tiền đặt cọc thôi.
Nếu có thể thuận lợi quán linh được cho sáo trang trường thương, như vậy chắc chắn thù lao của hắn sẽ còn gấp hơn cả mười lần.
Không sai! Hắn quả thật không nhìn lầm. Phía trên tờ giấy viết rất rõ: “Ngày thành thương, thù lao nhất định sẽ tăng gấp mười lần.”
Tuy nhiên, trên giấy còn có một yêu cầu chính là: không được tiết lộ chuyện luyện chế trường thương sáo trang lẫn khôi giáp sáo trang ra ngoài.
Nhẹ tay đậy kín chiếc hộp, sắc mặt Doanh Thừa Phong nghiêm lại. Bây giờ hắn hiểu được giá trị của trường thương sáo trang này đã vượt xa tưởng tượng của mình.
Theo lời nhắn cuối cùng của Phương Hủy, tất nhiên hắn cũng không nên để lộ bí mật đoạn văn tự trên, cho nên Doanh Thừa Phong đã nhìn thấu được vài vấn đề bên trong.
Kẻ đặt làm trường thương sáo trang ấy tựa hồ không muốn cho người khác biết bản thân có binh khí lẫn vật phẩm phòng ngự cực kì kinh khủng như thế.
Chẳng qua, cho dù người nọ muốn làm gì cũng không liên quan tới Doanh Thừa Phong. Giờ phút này hắn chỉ quan tâm đến việc quán linh thành công cho trường thương sáo trang, đổi nó lấy một lượng lớn đan dược.
Sắp xếp lại đồ vật của mình, Doanh Thừa Phong lấy ra minh linh châm bắt đầu khắc linh văn lên trường thương.
Động tác của hắn cẩn thận mà lưu loát, hạ châm không chút do dự. Nếu để Doanh Lợi Đức thấy được màn này thì hẳn ông ta sẽ không tin vào mắt mình. Đây thế mà lại là đứa cháu trai phế vật của ông ư?
Hồi lâu sau, Doanh Thừa Phong thở dài rồi buông minh linh châm xuống, chân khí trong cơ thể đã tiêu hao bảy tám phần.
Có điều nhìn lại đồ án vừa mới hoàn thành, hắn cảm thấy vô cùng tự hào.
Chân khí tầng bốn quả nhiên mạnh mẽ, tốc độ khắc linh so với tầng một đúng là một trời một vực.
Dùng một viên trung phẩm Dưỡng Sinh đan, Doanh Thừa Phong bình tâm tĩnh khí mà bắt đầu vận công để khôi phục.
Hiện giờ, trung phẩm Dưỡng Sinh đan ngoài việc cung cấp chân khí không ngừng để hắn tiến bộ, mà còn có tác dụng trọng yếu khác là siêu cấp đan dược để khôi phục chân khí nhanh chóng.
Sử dụng trung phẩm Dưỡng Sinh đan để nhanh chóng khôi phục chân khí, đây là một hành động vô cùng xa xỉ.
Cho dù có chỗ dựa vững chắc như núi là Trương Minh Vân, Trầm Ngọc Kỳ cũng rất ít khi dám làm chuyện này, nhưng với gia tài của Doanh Thừa Phong ngày hiện tại thì không hề tính toán việc lãng phí kiểu này nữa.
Nhưng cũng chính vì hắn dùng một lượng lớn đan dược như thế cho nên chân khí mới có thể tăng lên nhanh chóng.
Nếu không lấy tư chất của hắn, có khổ tu cả đời cũng sợ rằng rất khó tấn thăng đến tầng thứ tư.
---o0o---
Ngày tiếp theo, bên cạnh dòng suối nhỏ, khi Trầm Ngọc Kỹ một lần nữa xuất hiện thì Doanh Thừa Phong lập tức ân cần nghênh đón.
“Ngọc Kỳ, hôm nay nàng muốn dạy ta cái gì?” Doanh Thừa Phong hỏi bằng giọng thân mật.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Ngọc Kỳ chợt đỏ ửng, nàng gắt giọng: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ngươi không được gọi ta là Ngọc Kỳ!”
“Được, Ngọc Kỳ! Lần sau ta không gọi nữa!” Doanh Thừa Phong nói rất gian manh. Nhìn dáng vẻ đang cười híp mắt bây giờ thì biết ngay lần sau gặp lại, hắn chịu đổi mới là có quỉ!
Trầm Ngọc Kỳ khẽ cắn môi. Mắc dù ngoài mặt tức giận nhưng trong lòng nàng lại hạnh phúc ngọt ngào, trái ngược xa với vẻ mặt đang nổi giận.
Nếu như nói lần đầu tiên gặp nhau, nàng chỉ có một ít hảo cảm với hắn mà thôi.
Nhưng sau khi cùng hắn trau dồi kiến thức linh văn, một một ít cảm tình ấy đã như gieo một hạt giống sâu vào lòng nàng. Trải qua từng cơn mưa xuân, từng tia nắng ấm bồi dưỡng, nó đã dần dần đâm chồi nảy lộc rồi trưởng thành.
Mặc dù thực lực Doanh Thừa Phong vô cùng yếu ớt khi ở trước mặt nàng
Nhưng Trầm Ngọc Kỳ biết trên người hắn ẩn chứa một thiên phú tuyệt đỉnh, đủ khiến mọi người trên thế giới phải khiếp sợ.
Đặc biệt về phương diện học hỏi kiến thức linh văn, hắn đã đạt đến tầm cỡ biến thái.
Chỉ dùng mấy tháng thời gian, từ một tên không biết gì cả giờ hắn đã bỏ xa nàng.
Nếu cho hắn thêm vài năm trưởng thành, vậy trình độ của hắn sẽ đạt bực nào đây? Không thể nghi ngờ, đây chính là điều nàng mong đợi nhất hiện giờ.
“Ngọc Kỳ, ta cũng có một việc muốn hỏi nàng?” Doanh Thừa Phong nhìn trộm Trần Ngọc Kỳ, thấy đóa sen hồng càng ngày càng nở rộ xinh đẹp như tiên thì mới mở miệng nói.
Trầm Ngọc Kỳ liền giật mình, hỏi theo bản năng: “Chuyện gì?”
“Ta muốn thỉnh giáo đồ nên khắc đồ án linh văn vô thuộc tính như thế nào thì hợp lý?” Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói.
Trầm Ngọc Kỳ kinh ngạc nói: “Người hỏi chuyện này làm cái gì?”
Doanh Thừa Phong do dự một chút mới nói: “Ta từng thấy được một trương đồ án linh văn, nghe đâu đó là đồ án linh văn vô thuộc tính cho nên muốn thỉnh giáo vài phần.”
Trầm Ngọc Kỳ khẽ cau đôi mi thanh tú lại, nói: “Doanh Thừa Phong, đồ án linh văn vô thuộc tính là một loại đồ án linh văn vô cùng đặc thù. Đối với loại đồ án linh văn này thì bất luận rót vào lực lượng linhtính nào cũng được. Nhưng mà…” Nàng dừng một chút rồi tiếp: “Loại đồ án linh văn này đặc biệt phức tạp, khó khắc linh hơn đồ án linh văn bình thường rất nhiều. Như bình thường, chỉ có đại nhân vật cỡ Linh Sư mới có thể học tập và khắc nổi loại đồ án linh văn này.”
Mặc dù nàng không nói rõ nhưng ngụ ý bên trong thì ai cũng hiểu.
Đây không phải là loại hiện giờ hắn có thể học.
Doanh Thừa Phong khẽ nhíu mày, nói: “Ngọc Kỳ, ta hiểu rồi. Nhưng mà…” Hắn thành thật nói: “Ta muốn học chút kiến thức về phương diện này, ngày mai nàng có thể đến chỉ điểm ta không?”
Trầm Ngọc Kỳ há hốc, nàng nhìn xoáy vào Doanh Thừa Phong. Hồi lâu sau rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt kiên quyết của hắn mới không thể làm gì khác hơn, bèn thở dài não nề rồi xoay người rời đi.
Đêm đó, Trầm Ngọc Kỳ một lần nữa lại đến thư phòng của cữu cữu, còn đưa ra một yêu cầu hết sức quá đáng.
Nàng muốn học tập kiến thức về đồ án linh văn vô thuộc tính.
Vốn nàng tưởng rằng Trương Minh Vân bất kể làm sao cũng sẽ không đồng ý, nên đã chuẩn bị một màn kịch vừa khóc lóc vừa làm nũng giãy đành đạch. Những cô bé này khi trời sinh tự nhiên đã lĩnh ngộ được bản lĩnh xuất chúng như vậy rồi.
Có điều bất ngờ đã xảy ra khiến nàng không giải thích nổi. Mặc dù vẻ mặt Trương Minh Vân cổ quái đến cực độ nhưng vẫn không từ chối.
Ông ta lấy ra một quyển sách rất dày, nhẹ nhàng đẩy tới.
Trầm Ngọc Kỳ đưa tay nhận lấy, vừa xem qua lập tức sáng mắt lên.
Đây vậy mà chính là kiến thức tâm đắc của người ghi lại trong mấy chục năm qua.
Trên mặt tiểu cô nương tức thời hiện ra nụ cười khoái chí. Nàng quyết định ngày mai gặp nhau sẽ đưa quyển sách cho tên tiểu quái thai ấy, hắn có thể tiếp thu được bao nhiêu thì cứ trông vào số mệnh của hắn thôi.