Không trung đột nhiên nứt ra, giống như là bị một vật vô hình nào đó xé toang, làm lộ ra một cái động lớn.
Theo đó, từ bên trong động dần hiện ra một dáng người.
Thân hình của Doanh Thừa Phong hơi lay động một chút rồi lập tức ổn định trở lại. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, trái tim đập cực nhanh.
Xé rách không gian. Hắn không ngờ mình lại làm được cái việc không thể tin nổi như thế này.
Việc này chỉ có siêu cấp cao thủ Tử Kim Cảnh mới có đủ năng lực để làm được, vậy mà vào thời khắc này hắn lại làm được.
Nhìn vào bàn tay của mình, Doanh Thừa Phong nhớ lại một màn vừa xảy ra kia, chỉ cảm thấy trong lòng đang sôi sục, khó có thể kiềm chế được.
Một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhẹ lắc đầu một cái. Bởi vì hắn biết, đó cũng không phải là năng lực của mình, mà là dựa vào bức tranh sông núi (Sơn Hà Đồ) thần kì kia thì mới có thể làm được như vậy.
Uy năng có trong bức tranh sông núi này thật sự là quá khủng bố, ngoài sức tưởng tượng của hắn. Chỉ cần hắn có thể xé rách tầng mây trên kia để nhìn xuống quang cảnh phía dưới là có thể tham dự vào bức tranh ruộng đồng đó. Thậm chí còn có thể tự mình tiến vào đó.
Có thể nói, bên trong bức tranh sông núi này, chính là một thế giới rộng lớn.
Chỉ có điều, một vật quý như thế này, tại sao mà đặt trong kho bảo vật nhiều năm như vậy cũng không có ai hỏi đến.
Nếu nói Linh Tháp chân nhân cũng hoàn toàn không biết bí mật của bức tranh này, thì hắn tuyệt đối không tin.
Lông mày khẽ nhíu lại, Doanh Thừa Phong mơ hồ cảm thấy rằng dường như đây chính là Chân nhân cố ý ban tặng cho hắn. Nhưng hắn lại không lý giải nổi, tại sao Chân nhân lại làm như vậy.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trước, Doanh Thừa Phong không kìm nổi mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong nháy mắt khi tiến vào trong bức tranh này, Doanh Thừa Phong theo bản năng di chuyển chính mình đến trước ngọn núi đá trống trải.
Lúc này, hắn đang đứng ở dưới chân núi, lúc ngẩng đầu nhìn lên liền thấy ngay một vết lõm lớn ở giữa ngọn núi đá.
Lúc ở bên ngoài bức tranh hắn cũng đã nhìn thấy, tuy rằng cũng cảm nhận được rung động, nhưng lại không được chân thực và rõ ràng như bây giờ- khi chính hắn đang lạc vào cảnh giới kì lạ này. Đứng ở dưới chân núi nhìn lên, cái chỗ lõm xuống đó thật lớn, làm cho lòng người sinh ra một loại ý niệm muốn quỳ xuống bái lạy.
Bởi vì bất kể ai nhìn thấy cái chỗ hổng này, đều sẽ tin rằng đây nhất định là do thần linh tạo nên.
Cõ lẽ, sau khi thực lực của một người đột phá Tử Kim Cảnh, đạt đến cảnh giới như Linh Tháp chân nhân, thì những người như vậy trong mắt người thường cũng đã trở thành thần linh rồi.
Hắn nắm chặt hai tay lại, tuy Doanh Thừa Phong biết rằng lỗ hổng này là do chính hắn tạo thành, nhưng trong hắn vẫn luôn tồn tại cảm giác khó tin.
-Lê-eeezz!
Đột nhiên, một tiếng thét lanh lảnh vang lên từ phía xa.
Tiếng huýt gió này theo gió bay lại chỗ này với tốc độ cực nhanh, khó có thể hình dung được.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, trong trí nhớ của hắn, loại tốc độ này chính là tốc độ nhanh nhất đến cực hạn rồi. Nó gần như xé rách không gian mà bay đến đây.
Hơn nữa, tiếng huýt gió kia giống như là tiếng sét đánh, làm cho con người ta choáng váng.
Người này thực lực rất mạnh, chỉ sợ là đã đạt đến đỉnh cao nhất của Tử Kim Cảnh, không kém gì A Nhĩ Pháp Đặc rồi.
Nếu như là trước kia, Doanh Thừa Phong sẽ nghĩ đủ mọi cách để tránh phải đụng mặt với nhóm cao thủ này. Nhưng lúc này, sau khi do dự một lúc, liền đứng lại tại chỗ.
Chỉ dựa vào Hắc Chướng Kỳ và Bá Vương thương trên người hắn, chỉ cần không gặp phải cao thủ có cấp bậc tương đương với Chân nhân hoặc Võ lão, thì những thứ đó cũng đủ để bảo vệ hắn được bình an.
Hơn nữa, lúc này thân thể hắn đang ở trong bức tranh, đây chính là một đòn sát thủ lớn. Ở trong này, hắn không sợ bất kì kẻ nào.
Hàn quang chợt lóe lên trước mắt, một người giống như là đang bay từ trên trời xuống với tốc độ chóng mặt.
Ánh sáng chợt tắt, hiện ra thân hình người mới đến.
Người này là một lão nhân tóc trắng xóa, mặt mũi ông ta tuy già nua, nhưng đôi mắt lại sáng ngời hữu thần, giống như một thanh niên tràn đầy sức sống.
Khi ánh mắt của Doanh Thừa Phongvừa nhìn thấy ông ta, trong lòng hắn liền giật nảy lên. Bởi vì hắn cảm nhận được có một loại lực lượng cực kì khủng bố. Lão nhân này tuyệt đối là một vị cao thủ đứng đầu.
Có lẽ, ông ta còn mạnh hơn cả A Nhĩ Pháp Đặc, chắc chắn đã đạt đến cấp bậc Đại trưởng lão của Linh Đạo Thánh Đường rồi.
Lão nhân kia cũng đi tới dưới chân núi, rồi ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy lỗ thủng mới xuất hiện kia, trong mắt ông ta xuất hiện một tia kinh hãi.
Ông ta đúng là cao thủ Tử Kim Cảnh, nhưng cao thủ Tử Kim Cảnh tuy rằng hùng mạnh, nhưng cũng chưa có phóng ra được loại lực lượng có sức công phá như vậy.
Hơn nữa, còn có thể một chiêu chém đứt núi đá nữa, đó gần như là một loại chiêu thức thần kì.
-Hô…
Ông ta thở dài một tiếng, cuối cùng cũng thu hồi lại ánh mắt từ trên cái khe của ngọn núi đá xuống, sau đó, ánh mắt linh hoạt, sắc bén kia lập tức rơi xuống trên người Doanh Thừa Phong.
Vị lão nhân này trước nay chưa bao giờ chú ý đến những người như Doanh Thừa Phong. Nhưng phía trước ngọn núi đá này chỉ có mỗi mình Doanh Thừa Phong, cho nên tất nhiên là chỉ chú ý đến hắn rồi.
- Ngươi là ai? Đến đây làm gì?
Lão nhân trầm giọng hỏi.
Doanh Thừa Phong khẽ khom người xuống, nói:
- Tại hạ là người từ xa tới, không biết đây là nơi nào. Xin hỏi tiền bối, đây là đâu?
Lão nhân kia hơi giật mình, trong mắt ông ta xuất hiện một tia giân dữ, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Không biết tốt xấu.
Bằng nhãn lực của lão, tất nhiên là có thể nhìn ra được tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong.
Một tiểu tử chỉ là một Bạch Ngân Cảnh nho nhỏ mà cũng dám trả lời cho qua với mình, hơn nữa lại còn liều lĩnh hỏi dò, thật sự là buồn cười.
Doanh Thừa Phong không kìm được, cười nói:
- Tiền bối, cho dù ngài không muốn trả lời, thì cũng không cần phải mắng người khác như thế chứ.
Trong lòng của hắn, kì thật vẫn mang chút kiêu ngạo.
Nơi này chính là thế giới bên trong bức tranh sông núi, mà hắn lại là người có được bức tranh sông núi đó, trong lòng có vài phần đắc ý và kiêu ngạo cũng là khó tránh khỏi.
Ông ta tức giận hừ một tiếng, nói:
- Tên tiểu bối vô lễ này, nhìn ngươi tuổi hãy còn trẻ, tu vi lại bất định. Ngươi là người của môn phái nào, hãy xưng tên ra.
Doanh Thừa Phong gãi gãi đầu một chút, nói:
- Cho dù vãn bối có nói ra, thì lão nhân gia người chắc chắn cũng không biết đâu.
Hắn không hề nói dối, đây chính là hai thế giới khác nhau, cho nên cho dù hắn có nói ra tên nhân vật đứng đầu như Linh Tháp Chân nhân, thì phỏng chừng cũng không có ai biết.
Ông ta giận quá hóa cười, nói:
- Kiêu ngạo, ngông cuồng.
Ông ta bỗng tiến lên một bước, cả người bay nhanh về phía Doanh Thừa Phong. Đồng thời ông ta vươn một bàn tay ra, trong nháy mắt bàn tay này đen xì như mực, từ giữa bàn tay phóng xuất ra một loại kình lực hùng mạnh.
-Hô…
Kình phong mãnh liệt nổi lên, áp lực cực lớn đập vào mặt, một chưởng này giống như một tòa núi lớn đang đè lên đầu.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, hắn không ngờ tới là cao thủ Tử Kim Cảnh này nói đánh là đánh ngay, hơn nữa lại còn là ỷ lớn bắt nạt nhỏ, dùng chiêu thức giống như đánh lén như thế này để đối phó với mình.
Cũng may sau khi nghe được tiếng huýt gió của lão nhân này, hắn cũng đã chuẩn bị những vật cần thiết nhất.
Lúc này, tay hắn khẽ rung lên, lấy cái khiên chắn Lang Vương từ trên lưng xuống.
Trên mặt tấm khiên chắn đó hào quang chợt lóe lên, đầu sói lập tức nổi lên, mở rộng cái miệng lớn dính đầy máu, bay tới chỗ bàn tay của lão nhân gia kia.
-Ầm…
Bàn tay ông ta và đầu sói chạm mạnh vào nhau. Lang Vương Khí linh phát ra một tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ, lại bị một chưởng này đánh vào trong vòng của tấm khiên chắn.
Mà thân hình lão nhân gia kia cũng khẽ run lên, không tự chủ được mà lùi về phía sau.
Hắn mắt của ông ta dừng lại trên tấm khiên chắn, kinh ngạc kêu lên:
- Không thể nào. Đây là Siêu phẩm linh khí?
Doanh Thừa Phong lui về sau ba bước. Một tay cầm khiên chắn, một tay lấy Hắc Chướng Kỳ ra cầm trên tay, hắn cười thách thức, nói:
- Không sai, đây chính là Siêu phẩm linh khí.
- Được lắm!
Lão nhân gia nhìn sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, trong đôi mắt kia không giấu được vẻ khao khát.
Siêu phẩm linh khí đó, đây chính là siêu phẩm linh khí.
Cho dù là trong tay của cao thủ Tử Kim Cảnh, cũng không thể có được siêu phẩm linh khí như vậy.
Huống chi, một chiêu kia đã làm cho ông ta nhận ra được lực từ tính thần kì của khiên chắn đó, vật này cũng không phải là siêu phẩm thông thường đâu.
- Tiểu tử, dâng linh khí lên đây cho ta, hôm nay lão phu sẽ tha chết cho ngươi.
Ông ta vung tay áo lên, thản nhiên nói.
Doanh Thừa Phong cười hắc hắc, nói:
- Nếu ta dâng linh khí lên cho ông, thì chỉ sợ sẽ chết nhanh hơn mà thôi.
Ông ta tức giận hừ một tiếng, nói:
- Bổn tọa chính là Thái Thượng trưởng lão của Thông Thiên Lĩnh. Lời đã hứa sẽ không bao giờ thay đổi, ngươi thật sự muốn tự tìm đường chết sao.
Doanh Thừa Phong ngẩn ra, trong mắt hắn xuất hiện một tia thần sắc khó tin.
Nếu hắn không có nghe nhầm, thì lão nhân gia kia vừa nói đến ba chữ Thông Thiên Lĩnh.
Thế giới này chính là thế giới trong tranh, làm sao có thể có đại giáo phái Thông Thiên Lĩnh được chứ!
Chẳng lẽ chỉ là hai môn phái trùng tên với nhau?
Tuy nhiên, nếu lão nhân gia này là Thái Thượng trưởng lão của Thông Thiên Lĩnh, vậy thì thế lực của môn phái này chắc chắn cũng không nhỏ. Có lẽ tình hình bên trong cũng không kém mấy so với Thông Thiên Lĩnh ở ngoài đời kia.
Ông ta lạnh lùng cười, ông ta cảm thấy hết sức hài lòng với vẻ mặt kinh ngạc của Doanh Thừa Phong.
Sở dĩ ông ta không xuất thủ ngay là bởi vì sợ nhỡ ra tay quá nặng sẽ làm cho siêu phẩm linh khí quý giá kia bị hỏng mất.
Còn về phần Doanh Thừa Phong, chỉ là một Bạch Ngân Cảnh nho nhỏ, ông ta không thèm để trong mắt.
- Tiểu tử, bổn tọa nói lại lần nữa, mang bảo vật dâng lên đây, lão phu sẽ tha chết cho ngươi.
Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, trog nháy mắt đã đưa ra quyết định. Hắn trầm giọng nói:
- Tiền bối, có phải ngài đến đây là vì cái khe trên núi đá kia?
Vẻ mặt ông ta khẽ thay đổi, nói:
- Ngươi biết nguyên nhân xuất hiện cái khe này?
Ông ta đang ở ẩn trong động để tu luyện, đột nhiên nghe được tiếng sấm vang rền, cho nên mới chạy đến đây xem.
Nhưng vừa nhìn thấy đã khiến cho ông ta sợ hãi. Loại năng lực phá hoại như thế này, ông ta tuyệt đối không làm ra được.
Trong lòng ông ta đã hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ cao thủ có uy năng tạo thành cái khe này, chính là bề trên của tên tiểu từ này sao? Nếu không, chỉ bằng một cao thủ Bạch Cảnh Ngân thì làm sao có thể có được linh khí thần kì như vậy?
Quay đầu lại nhìn một cái, trong lòng ông ta mơ hồ phát lạnh.
Nếu trêu chọc đến một nhân vật như vậy, vậy chẳng phải là sẽ mang đến tai họa cho tông môn sao?
Doanh Thừa Phong là người thông minh cỡ nào, hắn vừa nhìn thấy vẻ mặt kia của ông ta, lập tức đoán được ý nghĩ của ông ta, trong lòng hắn vừa tự đắc vừa cảm thấy buồn cười.
Lão già như ngươi làm sao mà nghĩ ra được, đây thật ra lại chính là kiệt tác của ta, đúng không?
Lão già nhìn Doanh Thừa Phong, chỉ thấy tên tiểu tử này đứng trước mặt mình mà không hề kiêu ngạo siểm nịnh, cũng không hề lo lắng bất an, vì thế trong lòng ông ta sự hoài nghi đó càng lớn hơn.
Ho nhẹ một tiếng, ông ta dùng ngữ điệu chậm rãi nói:
- Tiểu bằng hữu, xin hỏi cái khe này xuất hiện như thế nào?
Doanh Thừa Phong cười ngạo nghễ, nói:
- Tất nhiên là Thiên Lôi đánh xuống mới có thể tạo ra được rồi.
- Thiên Lôi?
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh cao ngàn dặm trên đỉnh đầu kia, sắc mặt thay đổi.
Doanh Thừa Phong cười cười, nói:
- Ngài cứ yên tâm, đạo Thiên Lôi này không hề có bất kì quan hệ gì với bề trên của tại hạ.
Mặt lão nhân gia kia khẽ co quắp, nhưng trong lòng thì không tin một tí nào.
Danh Sách Chương: