Sau một tiếng thét dài, Doanh Thừa Phong nhanh chóng đánh một chiếc xe ngựa tiến vào Bàn Long trấn.
Trên xe có bày một chiếc rương lớn, đúng là phụ kiện của khôi giáp sáo trang mà hắn đã tân tân khổ khổ khắc xong toàn bộ linh văn.
Khi hắn khắc xong linh văn thì trong lòng lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy không thôi. Đối với hắn, khắc linh văn không phải là chuyện khó gì, mà điều hắn mong đợi chính là quá trình quán linh còn lại.
Hắn muốn biết, sau khi quán linh cho bộ khôi giáp sáo trang này thì sẽ phát sinh ra biến hóa kì dị đến mức nào.
Hôm nay, thừa dịp nhàn rỗi do Trầm Ngọc Kỳ không đến, hắn mới đặt khôi giáp lên xe ngựa rồi đưa vào trong trấn.
Chẳng qua, hắn cũng không trực tiếp đánh xe đến mà gửi xe ngựa lại khách điếm, bản thân vác chiếc rương rời khỏi cửa rồi lòng vòng xung quanh thật lâu, sau đó mới đội đấu lạp lên và tiến vào Bích Thủy Uyển.
Trong khắp Bàn Long trấn, Bích Thủy Uyển chính là hiệu buôn số một, nằm ở vị trí trung tâm con phố sầm uất nhất.
Hắn xuất hiện trong trang phục như vậy tự nhên là gây sự chú ý cho nhiều người. Song… điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy kinh ngạc là khi hắn vào Bích Thủy Uyển, còn chưa mở miệng nói chuyện thì đã có người tiến đến tiếp đón.
Tựa hồ đối phương đã nắm rõ thân phận của hắn trong lòng bàn tay nên trực tiếp đưa hắn đi thẳng vào gian nhã thất bên trong.
Trong lòng Doanh Thừa Phong cơ hồ phát rét. Không lẽ nhất cử nhất động của mình đều bị đối phương theo dõi và quản chế cả rồi ư?
Chỉ chốc lát sau, một tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Màn cửa được vén lên, Phương Hủy và Nguyên Bưu cùng sánh vai bước vào.
Ánh mắt họ quét qua chiếc rương, Phương Hủy cười to mà nói: “Ha ha… tiểu huynh đệ rốt cuộc cũng đã xuất hiện!”
Doanh Thừa Phong cười khan hai tiếng, đáp: “Tại hạ có một chuyện không rõ, nghĩ nên thỉnh giáo!”
Phương Hủy khẽ phất tay cắt lời: “Ngươi nói!”
“Tại hạ muốn biết, thuộc hạ của ngài làm sao xác định được thân phận của tại hạ?”
Phương Hủy liền giật mình, chợt cảm thấy buồn cười. Lão liền đáp: “Chuyện này cũng không đơn giản ư? Chiếc rương này chính là vật chuyên dụng của Bích Thủy Uyển chúng ta, chỉ cần nhìn thấy vật này thì tự nhiên ai cũng biết là tiểu huynh đệ đã đến!”
Doanh Thừa Phong thảng thốt một lúc, ánh mắt hắn ngừng lại trên chiếc rương. Nhìn cái thùng gỗ được tạo hình rất đặc biệt này rốt cuộc hắn cũng yên tâm.
Nhẹ nhàng mở chiếc rương, Doanh Thừa Phong nói: “Linh văn trên khải giáp đã khắc xong, mời hai vị giám định!”
Ánh mắt Phương Hủy đột nhiên sáng ngời. Lão vẫy tay, khôi giáp trong rương dường như được một bàn tay vô hình nâng lên bay tới.
Trong lòng Doanh Thừa Phong lạnh ngắt. Mặc dù sớm đã cảm nhận được khí tức cường đại trên người lão này, biết lão còn mạnh hơn cả thúc thúc Doanh Lợi Đức.
Nhưng sau khi nhìn thấy ngón nghề này, hắn mới hiểu được thực lực lão gầy kia còn trên cả tưởng tượng của mình.
Phương Hủy đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng trên khải giáp. Đột nhiên, lão biến sắc mặt rồi kêu lên đầy kinh hãi. Sau đó, lão mới ngẩng đầu lên nhìn về Doanh Thừa Phong, trong mắt toát lên thần sắc không thể tin nổi.
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình. Ánh mắt kia quá kì quái, ngay cả lông tóc trên người hắn cơ hồ cũng dựng ngược cả lên.
“Trí Linh, ngươi xác định linh văn trên khải giáp không có gì sai sót sao?”
“Không hề!”
“Nhưng sao ta cảm thấy ngươi rất giống đang giở trò phá hoại hết mọi chuyện thế hử?”
“Không thể nào… đâu!” Trí Linh đáp đầy lo lắng.
Phương Hủy tự nhiên không thể nghe được câu chuyện của Doanh Thừa Phong và Trí Linh. Sau khi lão ném cho Doanh Thừa Phong một ánh mắt khiến lông tóc hắn dựng đứng lần nữa thì lại cúi đầu trầm ngâm, hai tay vỗ nhè nhẹ lên khôi giáp.
Sau thời gian uống cạn chén trà, rốt cuộc Phương Hủy buông khôi giáp xuống. Lão gật đầu chầm chậm rãi rồi nói: “Lão phu đã giám định xong, linh văn trên khải giáp không hề sai!”
Doanh Thừa Phong chớp chớp mắt mà lòng không khỏi mắng thầm. Nếu đã không sai thì ánh mắt vừa rồi của ngươi là có ý gì?
Mặc dù trong tâm phẫn hận muốn chết, nhưng do e ngại thực lực cường đại của đối phương nên hắn không dám lộ ra chút nào.
Ho khẽ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: “Phương tiền bối, nếu ngài đã nghiệm thu thì có thể ban thưởng Phong linh thạch ra hay không?”
Đây chính là mục đích thật sự hắn đến nơi này. Hắn muốn biết Phong linh thạch mà Phương Hủy đã nói đến tột cùng có hiệu quả kì diệu như thế nào!
Phương Hủy mỉm cười, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi thật sự là một người nóng vội nha!”
Trên mắt Doanh Thừa Phong hiện lên vẻ hậm hực. Hắn biết biểu hiện của mình thật sự có phần hấp tấp.
Tốt ở chỗ Phương Hủy chỉ thuận miệng nói ra. Lão ta quay đầu rồi nói: “Nguyên sư đệ, ngươi mang Phong linh thạch ngu huynh đã chuẩn bị đến đây đi!”
Nguyên Bưu khẽ biến sắc. Lão ngập ngừng: “Sư huynh…”
Phương Hủy phất tay áo ngắt lời: “Ý ta đã quyết! Ngươi lấy ra đi!”
Lão nói những lời này như chém đinh chặt sắt, không có đường nào để thương lượng. Trên mặt Nguyên Bưu lộ ra nụ cười khổ nhưng cũng không dám khuyên nữa, vội khom người nói: “Dạ!”
Lão béo xoay người đi ra. Sau một nén nhang, lúc đi vào thì trên tay lão đã có thêm một cái hộp ngọc.
Phương Hủy nhận lấy, thuận tay đưa tới. Lão nói: “Tiểu huynh đệm mời giám định một lượt!”
Doanh Thừa Phong cung tay đỡ lấy rồi mở ra, tròng mắt không khỏi sáng lên.
Trong hộp ngọc đã có một viên sáu viên Phong linh thạch được xếp sẵn. Mặc dù cũng lóe ra một tia hào quang màu trắng nhưng bên trong nó lại có một luồng hào quang đặc biệt dày đặc khác.
Hắn do dự chốc lát, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên.
Trong mấy ngày nay, khi hắn học với Trầm Ngọc Kỳ thì không chỉ tiếp thu một lượng lớn kiến thức về linh văn mà ngay cả Phong linh thạch, hắn không gì không biết.
Tuy nói rằng chưa bao giờ chân chính tiếp xúc qua Phong linh thạch nhưng hắn cũng không hề xa lạ với một số bí quyết căn bản để nhận biết Phong linh thạch.
Rót một luồng chân khí nhỏ vào trong viên đá này, hắn lập tức cảm ứng được một cảm giác trầm ổn mà nặng nề như dưới áp lực của một ngọn núi nguy nga cao vút.
“Phòng ngự chi thạch!” Hắn thì thào.
“Không sai!” Phương Hủy mỉm cười nói: “Sáu viên Phòng ngự chi thạch này mặc dù không phải loại hàng đầu nhưng có phóng tay quán linh cho sáu bộ phụ kiện linh giáp cũng là dư dả!”
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu. Trước khi chưa tự mình thử qua thì hắn cũng chả biết có dư dả gì hay không?! Nhưng đối phương đã nói như vậy thì tự nhiên nhất định đã cầm chắc.
Đưa tay vuốt ve nhè nhẹ đám Phong linh thạch chỉ có sáu viên mà lại toàn là Phòng ngự chi thạch, nhưng khi chân khí của hắn chảy xuôi vào một viên đá cuối cùng thì cũng là lúc hắn cảm nhận được một luồng khí tức lạnh thấu xương.
Thân hình hắn khẽ run lên, kinh hô: “Hàn Băng chi thạch!”
Phong linh thạch cũng không chỉ vẻn vẹn có một loại mà gồm nhiều chủng loại mang thuộc tính bất đồng. Nhưng nếu so ra, Công kích chi thạch mà ngày đó Trương Minh Vân quán linh hay Phòng ngự chi thạch trong hộp ngọc hiện giờ thì không thể nghi ngờ, lại chính là hai loại có số lượng nhiều nhất trong các loại.
Về phần Hàn Băng chi thạch, nó chính là một nhánh nào đó của Phong linh thạch, mà càng thuộc về đẳng cấp tương đối hiếm thấy.
Tuy rằng Doanh Thừa Phong chưa từng thấy qua, nhưng khi cảm nhận được hàn khí tràn ngập thì làm sao lại không nhận ra cho được.
Phương Hủy cười ngạo nghễ: “Chính là Hàn Băng chi thạch!”
Doanh Thừa Phong tần ngần một lúc rồi nói: “Phương tiền bối, ngài thật sự muốn quán thâu Hàn Băng chi thạch vào trong bộ khôi giáp này?”
“Không sai!” Phương Hủy đáp ngay không hề do dự.
Doanh Thừa Phong cau tít đôi mày, trong lòng nhớ lại nhưng kiến thức Trầm Ngọc Kỳ truyền thụ. Hắn nói: “Phương tiền bối, theo tại hạ biết thì tài liệu và linh văn bình thường mặc dù có thể quán thâu lực lượng của Phòng ngự chi thạch và Công kích chi thạch, nhưng lại không thể nào chịu nổi linh lực trong linh thạch đặc thù mà!?”
Bộ khôi giáp trước mặt hắn dù có phẩm chất bất phàm nhưng Doanh Thừa Phong lại biết, nó chẳng qua chỉ được chế tạo bằng tài liệu bình thường mà thôi. Dựa theo lý thuyết của Trầm Ngọc Kỳ thì nó chỉ có thể quán thâu linh lực của Phòng ngự chi thạch. Nếu là Hàn Băng chi thạch đặc thù như thế này thì có đến tám chín phần mười sẽ quán linh thất bại.
Phương Hủy khẽ nhếch môi rồi nói: “Mặc dù lão phu không phải là Linh sư nhưng vẫn hiểu rõ đạo lí quán linh vài phần.” Lão ta dừng lại một chốc rồi tiếp: “Bình thường, một vật phẩm phòng ngự hoặc vũ khí thì không thể nào chịu nổi lực lượng của Hàn Băng chi thạch. Nhưng mà, đây là khôi giáp sáo trang đấy!”
Doanh Thừa Phong khẽ nhướng mày. Không sai! Đây là sáo trang, chính là do sáu bộ phụ kiện tạo thành một bộ trang phục hoàn chỉnh. Mặc dù mỗi một phụ kiện đều không thể chịu đựng nổi loại lực lượng này, nhưng nếu đem linh lực phân bố đều trên sáu phụ kiện thì khả năng thành công lại là rất lớn.
Trầm ngâm hồi lâu, Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: “Phương tiền bối, vãn bối cũng không dám đảm bảo nhất định sẽ thành công đâu!”
Phương Hủy cười khà khà rồi nói: “Tiểu huynh đệ nói đùa rồi! Chuyện quán linh luôn mang nhiều biến số, huống gì là quán linh cho cả bộ sáo trang. Có thể thành công cố nhiên là chuyện mừng... nhưng coi như thất bại thì cũng là sự tình có thể chấp nhận.”
Trong mắt Doanh Thừa Phong thoáng hiện vẻ hồ nghi mà lòng thầm nhủ.
“Vị Phương Hủy này làm sao có thể nói chuyện tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ lão giàu quá mức mà ngay cả Hàn Băng chi thạch quí giá vô ngần đến thế cũng không thèm để mắt sao?”
Chậm rãi đứng lên, Doanh Thừa Phong nói với vẻ dò xét: “Đã như vậy thì tại hạ sẽ lấy những linh thạch này về…”
Miệng hắn thì nói lấy đi nhưng hai tay cũng không hề động. Chỉ cần đối phương lộ ra một tia do dự, hắn sẽ lập tức đổi lời khác ngay.
Song… điều khiến hắn không ngờ được là, Phương Hủy cũng đứng lên rồi đưa tay đóng kín hộp ngọc lại, sau đó mới đưa tới trước mặt hắn. Lão nói với giọng bình tĩnh: “Tiểu huynh đệ, lão phu sẽ ở nơi này chờ cậu hồi âm!”
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu rồi để hộp ngọc vào trong rương. Xong xuôi, hắn mới vác chiếc rương rời khỏi Bích Thủy Uyển.
Đợi hắn đi khỏi, Nguyên Bưu thấp giọng nói: “Sư huynh, chúng ta có nên phái người đuổi theo hay không?”
Phương Hủy xua tay: “Không cần!”
“Nhưng mà…” Nguyên Bưu do dự một lúc mới nói: “Nếu hắn một đi không trở lại, kia…”
Phương Hủy nhếch môi cười lặng lẽ rồi đáp: “Vừa rồi, ta mới nhìn qua phụ kiện của bộ khôi giáp. Linh văn trên đó phân bố đều đặn, lợi dụng tất cả mỗi phân mỗi tấc không gian bên trên. Hắc hắc… có thể có thủ đoạn như vậy thì tuyệt đối là cấp bậc đại sư!”
Nguyên Bưu gật đầu mờ mịt nhưng lòng thầm nghĩ: “Đây không phải là nói nhảm sao? Nếu như không phải là đại sư chân chính thì làm sao có thể hoàn thành đồ án linh văn phức tạp đến như vậy?!”
Phảng phất nhìn thấu ngờ vực trong lòng lão béo, Phương Hủy chợt nói: “Nếu ta đoán không sai thì linh văn trên bộ khôi giáp này hẳn là do tiểu gia hỏa kia đích thân khắc lên!”
Nguyên Bưu chật ngẩng phắt đầu. Lão sững người một hồi mới há hốc mồm nói yếu ớt: “Không thể nào…”