Ý thức của Doanh Thừa Phong giống như từ trong địa ngục dần dần hiện ra, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.
Hai mí mắt hơi run rẩy, cuối cùng cũng gắng gượng mở được mắt ra.
Đầu tiên dẫn vào đôi mắt ấy vẫn là Song Đầu, một cặp đầu khổng lồ. Đối với người khác mà nói tên to lớn khổng lồ đó vô cùng đáng sợ, lúc này lại giống như một con mèo bé nhỏ vô hại. Trong đôi mắt to hung hung đỏ lộ vẻ vui mừng không xiết.
Nhẹ nhàng liếm lấy môi dưới, Doanh Thừa Phong kinh ngạc phát hiện ra, chân khí trong cơ thể mình, sức mạnh và thể lực đang khôi phục một cách nhanh chóng.
Hắn quay đầu nhìn lại, trong tay Hắc Đao đang ôm một bình ngọc nho nhỏ.
Thứ này hắn vô cùng quen thuộc, đúng là cái chai dung dịch Sinh mệnh đang nở rộ.
Trên mặt hiện lên một tia sắc kinh ngạc, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Làm tốt lắm!
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra rằng, bản thân có thể tỉnh lại nhanh như vậy, hẳn là kiệt tác của Hắc Đao.
Vị tân quỷ binh vương này từ người hắn lấy ra dung dịch Sinh mệnh, đồng thời cho hắn dùng. Đúng là dựa vào tác dụng thần dược này mà hắn mới có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn nhất.
Trong lòng hắn thầm than, trí tuệ mà quỷ binh nhân hình có được quả thật cao hơn rất nhiều so với quỷ binh thú hình Song Đầu.
Lần trước khi hắn thi triển pháp thần thông, Song Đầu tuy cũng canh giữ bên cạnh nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc cho hắn dùng linh được. Thế mà Hắc Đao tuy vừa mới tấn thăng đã hiểu được rất nhiều.
Hắc Đao cười khà khà, đem bình ngọc quay về.
Cái vật công hiệu nghịch thiên này đối với bất kỳ sinh mạng nào cũng đều là thiên đại tư bổ phẩm, nhưng đối với Hắc Đao vật này lại không có bất kỳ lòng tham nào cả.
Đem bình ngọc cất kỹ, ánh mắt của Doanh Thừa Phong vừa chuyển một cái, liền rơi xuống xa xa nơi thân thể của Kim Cương Vương bất tỉnh dưới đất.
Doanh Thừa Phong trầm giọng hỏi:
- Khí Linh huynh, tình hình của nó thế nào rồi?
Khí Linh đung đưa thân hình, cười cạc cạc rồi nói:
- Tên này đã bị pháp thần thông oanh kích, thân bị trọng thương. Cũng may nó là con cưng của đại địa, trời sinh đã có sức mạnh cực đại hấp thu từ đại địa và năng lực đặc biệt của sinh mạng lực, nếu không thì hôm nay nó chết chắc rồi.
Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng lên và nói:
- Khí Linh huynh, ngươi đã từng nói qua là có thể giúp ta hàng phục quái thú này, hẳn là đã có phương pháp đặc thù rồi chứ.
Thực lực của Kim Cương Cương như thế nào, hắn dù sao cũng tận mắt chứng kiến. Nếu không thi triển pháp thần thông gần như lưỡng bại câu thương, hắn căn bản không thể làm gì được đối phương.
Một tồn tại hùng mạnh như vậy, hắn cũng không dám khinh suất mang theo bên mình.
Nếu có một ngày tâm trạng Kim Cương Vương không tốt đột nhiên phát cuồng, một cái tát giáng xuống thì hắn cũng không dám chắc tránh được một cách an toàn. Vì vậy, trừ phi Đan Lô Khí Linh có thể đưa ra một biện pháp khiến hắn cảm thấy an toàn, nếu không thì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép tên này lưu lại bên mình.
Đan Lô Khí Linh cười ha hả nói:
- Ngươi yên tâm đi, căn bản cũng không cần phương pháp gì đặc thù, chỉ cần người gọi nó tỉnh lại, sau này nó sẽ là nô bộc trung thành nhất của ngươi.
Doanh Thừa Phong nhướn đôi mày, nói:
- Va Phon
- Bời vì người là thần thông linh sư, có được pháp thần thông, còn bọn chúng con cưng linh khí thiên địa tuy có thực lực siêu cường nhưng lại chịu sự khống chế của phép tắc thiên địa. Trước khi thăng tiến tước vị cường nhân sẽ tự khắc thần phục thần thông linh sư thôi.
Đan Lô linh khí cười ngưỡng mộ:
- Vận mệnh của người thật may mắn, vì thế mới có thể gặp được con cưng của đất tại đây, một việc xưa nay chưa từng có.
Doanh Thừa Phong trống mắt líu lưỡi mà nói:
- Vẫn còn chuyện như vậy à?
Việc này nghe qua dường như có chút siêu việt lạ thường, nếu không phải lời nói của Đan Lô Khí Linh thì hắn tuyệt đối cũng không tin.
Đan Lô Khí Linh ưỡn căng ngực giống như một con gà trống đầy kiêu ngạo, nó oán giận mà nói:
- Xin đừng nghi ngờ lời ta nói.
Doanh Thừa Phong gật đầu liên tục, hắn trầm ngâm một lát, lần nữa lấy ra bình ngọc chứa đầy dung dịch Sinh mệnh.
Thân hình chợt lóe lên, hắn đã nhảy lên đầu của Kim Cương Vương.
Con quái vật thân cáo ba trượng này, hình thể khổng lồ. Tuy lúc này hôn mê bất tỉnh, hơn nữa chật vật vạn phần, nhưng trên thân thể vẫn có hơi thở dũng mãnh khiến người ta phải sợ hãi.
Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong cũng không chút động đậy.
Hắn dùng lực gõ một cái lên miệng đang nhắm chặt của Kim Cương Vương, lượng lớn chân khí tuôn ra mãnh liệt.
ầm…
Sau một tiếng vang trời, Doanh Thừa Phong kinh ngạc phát hiện ra miệng của Kim Cương Vương không có bất kỳ thay đổi nào. Đối với một kích chứa đầy chân khí của Hoàng Kim Cảnh cường nhân nó lại ngoan ngoãn tiếp nhận như không có việc gì.
Lắc lắc đầu, Doanh Thừa Phong vẫy gọi Song Đầu, tên này lập tức tiến lên.
Nó vươn ra hai cái đầu khổng lồ, há hốc miệng đầy máu, lần lượt cắn hai môi của Kim Cương Vương mở ra.
Miệng của Kim Cương Vương to lớn vô cùng, trước mặt của Doanh Thừa Phong giống như một cái động không đáy sâu thẳm đáng sợ. Nhưng, điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy vui mừng chính là hắn không còn ngửi thấy cái mùi huyết tinh làm người ta ghê tởm gì nữa.
Tên này chính là biến hóa của tinh linh thú, lấy thiên địa linh lực làm thức ăn, lớn lên bằng việc hấp thụ sinh lực của đại địa, hiển nhiên không phải sinh mạng máu thịt thông thường có thể so sánh được.
Do dự một lát, Doanh Thừa Phong mở ra bình ngọc, một hơi đổ vào năm giọt dung dịch Sinh mệnh.
Nếu là chính bản thân hắn, chỉ cần một giọt như vậy là đủ khiến hắn khôi phục tới trạng thái đỉnh cao rồi. Nhưng Kim Cương Vương một quái vậy to lớn như vậy nên rõ ràng cần một lượng không giống hắn.
Phẩy tay một cái, Song Đầu lập tức thả lỏng miệng lớn, hai chân Doanh Thừa Phong hơi hơi dung sức đã nhảy trên thân thể Song Đầu.
Song Đầu lập tức lùi lại phía sau, một lát sau đã cách xa mãnh thú này.
Đan Lô Khí Linh liếc mắt một cái, nhìn thấy bộ dạng cẩn thận của Doanh Thừa Phong, trong lòng nó dường như cực kỳ bất mãn. Doanh Thừa Phong nhạy bén nhận ra thái độ của nó bèn giải thích:
- Khí Linh huynh, xin thứ lỗi, ta không thể lấy sinh mạng của bản thân ra mạo hiểm được.
Đan Lô Khí Linh hơi giật mình, cười nói:
- Tiểu tử ngươi, quả là một kẻ thẳng thắn.
Rống…
Song Đầu và Hắc Đao cùng lúc hướng về nó với ánh mắt phẫn nộ, Đan Lô Khí Linh khẽ run rẩy, oạch một tiếng nữa rồi chui vào lò luyện đan, chết cũng không dám ló đầu ra.
Doanh Thừa Phong không kìm nổi cười, vẫy tay để hai vị Kim Tử Cảnh quỷ binh an tâm một chút chớ nóng.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, hai mắt sáng ngời nhìn vào Kim Cương Vương đang nằm trên mặt đất.
Sau khi đã nuốt dung dịch Sinh mệnh, trên thân thể Kim Cương Vương lập tức sáng lên một vầng hào quang màu vàng. Vầng hào quang này ngày càng mãnh liệt. Trong hào quang đó, vết thương trên cơ thể nó đột nhiên hồi phục với tốc độ khiến người khác khó có thể tưởng tượng nổi.
Nó là con cưng của đất, chỉ cần thân thể và đại địa tiếp xúc là có thể hấp thu vô vàn sức mạnh và sinh mạng lực.
Tuy nhiên, dưới pháp thần thông của Doanh Thừa Phong, thiên địa linh lực dường như tiêu hao không còn nữa. Vì vậy, lực đại địa lúc này đã không còn đủ để nó khôi phục lại nữa.
Nhưng, dựa vào chút sức mạnh hấp thụ trong đại địa cũng không thể bảo vệ nó bất tử.
Tại thời khắc này, sau khi uống năm giọt dung dịch Sinh mệnh, dược hiệu lập tức phát tác, sức mạnh bất tận trong thân thể nó nhất thời khuếch tán, khiến thân thể nó khôi phục trạng thái đỉnh cao với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ là vài lần hô hấp, trên thân thể Kim Cương vương đã hoàn hảo như lúc đầu, những vết thương máu kia hoàn toàn biến mất giống như chưa từng bị thương tổn.
Doanh Thừa Phong nhìn xem đúng là tấm tắc kêu kỳ lạ, thần dược như vậy cũng chỉ duy nhất xuất hiện trong thế giới linh đạo mà thôi.
Cuối cùng, thân thể khổng lồ kia của Kim Cương Vg ng khẽ động đậy.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong lập tức trở lên linh hoạt, hắn biết rằng tên này sắp tỉnh rồi, làm sao còn dám phân tâm.
Một cách chậm rãi, Kim Cương Vương mở ra hai mắt, trong đôi mắt của nó ánh lên vẻ nghi ngờ.
Bỗng nhiên, ánh mắt của nó dừng lại trên người Doanh Thừa Phong. Lập tức thân thể của nó cứng đờ, thần sắc trong đôi mắt nó biến hóa thất thường, đầu tiên là sợ hãi, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng trở lên vui mừng và thành kính.
Hai chân nó hơi hơi dung sức, nhảy dựng lên như một con cá chép.
Nhưng mà, nó đang đối mặt với Doanh Thừa Phong, cứ như vậy chắp tay trước ngực, cung kính lạy không ngừng.
Từ trên thân thể nó có một mùi vị nghiêm túc, dường như cái cúi đầu này đại diện cho một nghi thức thần bí, ngày cả toàn bộ không gian đều nổi lên một chút biến hóa bất thường.
Doanh Thừa Phong ngây ngẩn cả người, hắn chẳng thể nghĩ được rằng, sau khi Kim Cương Vương tỉnh lại lại làm ra động tác như thế.
- Tiến lên đi, dùng tay vuốt ve đầu của nó, tiếp nhận sự thần phục của nó đi thôi.
Không biết tự lúc nào Đan Lô Khí Linh lại ló đầu ra, nó nhỏ giọng nói thầm:
- Nếu ngươi không nhận nó, nó sẽ vĩnh viễn quỳ lạy tại đây, thậm chí đến khi tính mạng nó không còn nữa.
Doanh Thừa Phong chần chừ một lát, nói:
- Nó tại sao lại làm như vậy?
Đan Lô Khí Linh tức giận nói:
- Ta nói rồi, loại con cưng của đất chưa thăng tiến tước vị này, nếu gặp phải thần thông linh sư hùng mạnh sẽ nhận bọn họ làm chủ nhân. Đây là quy luật tối cao lúc chúng nó sinh ra đã khắc sâu trong sinh mạng chúng, mà không một đạo lý nào đáng nói.
Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:
- Nó có thể dễ dàng nhận ta làm chủ, vậy lại gặp thần thông linh sư khác thì sao?
Đan Lô Khí Linh vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Ngươi cho rằng thần thông linh sư là cái gì, hahaha, nhân vật đứng đầu này cực kỳ hiếm thấy, ngay cả ở Thánh Vực cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Dúng một chút, nó lại nói:
- Trong đời loại này chỉ có một cơ hội nhân chủ thôi, nó nếu nhận ngươi thì dù có bị giết nó cũng quyết không ruồng bỏ chủ nhân đâu.
Nếu như lúc đầu Doanh Thừa Phong còn có chút bán tín bán nghi, thì lúc này đã hoàn toàn tin rồi.
Hắn gật đầu một cái, nhẹ nhàng đập một chân, Song Đầu ngầm hiểu, một bước tiến lên, vụt đến trước thân thể Kim Cương Vương.
Lúc này hai đầu gối Kim Cương Vương quỳ xuống, đầu chấm đất, toàn bộ thân hình đều lộ ra dáng vẻ cung kính đến mức cảm thấy hương vị kính nể cực điểm.
Sau khi bất cứ kẻ nào cảm nhận được bầu không khí này đều tuyệt đối không thể nảy sinh hoài nghi nữa.
Đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu Kim Cương Vương.
Lập tức, một luồng sức mạnh khó có thể hình dung từ thân thể Kim Cương Vương phát ra, tại lòng bàn tay của hắn càng trở lên nóng bỏng, dường như là có một mồi lửa đang từ từ bùng cháy.
Trong lòng Doanh Thừa Phong chợt hoảng, nhưng cũng không trốn tránh mà lẳng lặng chịu đựng.
Sau một lát, cảm giác kỳ lạ này biến mất.
Doanh Thừa Phong giơ tay lên, trong lòng bàn tay hắn bỗng nhiên thêm một hình xăm của Kim Cương Vương.
Rống…
Kim Cương Vương xoay người đi, hai tay đấm ngực phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa vui mừng khôn xiết.