Doanh Thừa Phong bỗng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt già nua của Phong Huống, trong lòng hắn thoáng một chút xao động
Tháp Truyền Thừa quan trọng thế nào, Doanh Thừa Phong đã biết rồi, mà hắn càng biết rõ là mấy vị đại lão trong toàn tông môn đều ký thác kỳ vọng đối với hắn.
Hy vọng hắn có thể đạt được chung cực truyền thừa trong truyền thuyết đó.
Đương nhiên, đây chẳng qua là một loại hy vọng mà thôi. Cho dù là Phương Phù cũng biết, muốn đạt được nguyện vọng này là cực kỳ xa vời, nhưng nếu là có thể đạt được một số truyền thừa hùng mạnh trong khi thi luyện ở Tháp Truyền Thừa cũng được coi là không tệ rồi.
Nhưng trong giờ phút sắp khởi hành hiện nay, không ngờ Phong Huống cho hắn một lời khuyên thành thật.
Vậy thì rõ, trong lòng của lão gia nhân hắn, an nguy của bản thân còn quan trọng hơn xa thu hoạch trong tháp Truyền Thừa.
Có lẽ, trong toàn Khí Đạo tông cũng duy có lão nhân gia ông ta mới có nghĩ như vậy thôi.
Đón nhận ánh mắt của ông, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng mà trong lòng hắn lại là kiên định một loại ý niệm nào đó. Chuyến đi của bản thân lần này tuyệt đối không muốn biểu hiện thua kém.
Trước mắt, hắn nhất định sẽ không phụ lòng chờ mong của mấy vị lão nhân đối với hắn, càng không thể để lão nhân gia ông ta mất mặt trước người khác được.
Trên mặt Phong Huống lộ ra vẻ mỉm cười. Ôn tự nhiên không có cách nào nhìn thấu ý niệm trong đầu của Doanh Thừa Phong. Hai người một trước, một sau lần nữa lại tới bức tường lớn vây quanh trong nội đường.
Tuy đã nhiều lần tới nơi này nhưng mỗi lần nhìn tới bức tường vây quanh Doanh Thừa Phong đều sẽ có một loại cảm giác cấm kỵ
Đặc biệt là thiên địa linh lực hùng mạnh bao quanh phía trên kia càng khiến người ta có một loại cảm giác đáng sợ
Nhưng càng như thế thì Doanh Thừa Phong càng hiếu kỳ hơn
Trong đó, Võ lão rốt cuộc làm sao giấu được mọi người mà lén vào trong đó chứ. Tu vi chân chính của lão nhân gia ông ta vì đã đạt tới trình độ nào rồi.
Lúc bọn họ tới bên ngoài bức tường vây đã có mấy chục người đang yên lặng ngồi chờ rồi.
Doanh Thừa Phong liếc nhìn một cái, ngoài một số người rõ ràng cùng đi, người trẻ tuổi có đủ tư cách vào Tháp Truyền Thừa cũng chỉ có hơn mười người mà thôi.
Khí Đạo tông mấy chục năm hao tổn tâm cơ, vận dụng vô số nhân lực, vật lực cũng chỉ đủ bồi dưỡng ra được thế này.
Trong bọn họ, Doanh Thừa Phong nhìn thấy mấy gương mặt thân quen.
Trương Học Lâm của Trương gia, Đặng Hạ của Đặng gia
Bỗng nhiên, một ánh mắt cháy bỏng đổ dồn lên người của hắn
Doanh Thừa Phong kinh ngạc quay đầu lại. Đó là một vị thiếu niên anh tuấn thân mặc giáp chiến, tay cầm thương dài
Doanh Thừa Phong cảm thấy không hiểu liền nhíu lông mày một cái. Bản thân giống như thấy người này rất quen nhưng hắn có thể khẳng định mình với người này chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng loại cảm giác thân thuộc đó lại là rất thực như vậy.
Ánh mắt của hắn dời đi. Doanh Thừa Phong nhớn mày. Hắn rút cuộc đã hiểu rõ.
Hóa ra khiến hắn cảm nhận được thân quen không phải là người này mà là trường thương trong tay và tấm áo giáp trên người hắn.
Bộ áo giáp, trường thương
Đây chẳng phải là linh binh và linh giáp do hắn tự tay rèn tạo ra sao?
Người kia khẽ mỉm cười, chậm rãi đi tới. Trước tiên là hướng đến Phong Huống hành lễ, nói. - Phong sư tổ
Phong Huống khẽ gật đầu, nói - Thừa Phong, đây là Phương Nhất Tử đích tôn của Tông chủ sư huynh. Hắn thoáng dừng lại một chút, nói
- Lần này các ngươi sau khi vào Tháp Truyền Thừa nếu như có duyên có thể gặp nhau thì cần phải tương trợ, tuyệt đối không được đấu đá lẫn nhau.
- Vâng.
Hai người đồng thời khom lưng đáp lời
Phương Nhất Tử cúi thấp xuống nói - Doanh huynh, đa tạ
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong nhìn hắn, nhăn nhó cười - Phương huynh, với thế lực gia tộc các ngươi làm sao ngay cả áo giáp và binh linh cũng không có cách nào chuẩn bị ổn thỏa chứ
Sắc mặt của Phương Nhất Tử đỏ lên, nói - Doanh huynh có điều không biết, Phương gia chúng ta chỉ là gia tộc nhỏ mới nổi lên trong mấy chục năm thôi, không có cách nào so sánh được với Lâm gia, Trương gia, cho nên có một số mặt còn thiếu sót không ít
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu. Điều này hắn từng nghe nói qua
Đương kim Tông chủ của Khí Đạo tông đương nhiên là Phương Phù nhưng trước khi Phương Phù nổi lên đứng đầu, Phương gia chẳng qua là một tiểu thế lực không đáng kể trong Khí Đạo tông mà thôi
Tuy hiện giờ Phương Phù quyền cao chức trọng nhưng chính như lời Phương Nhất Tử nói, Phương gia nổi lên trong thời gian ngắn, so với đại thế lực mấy trăm năm truyền thừa trong Khí Đạo tông của Lâm gia, Trương gia lại còn kém xa.
Lực lượng tinh thần được giải phóng ra khi trường thương và áo giáp trên người đối phương quét một vòng
Nếu như người khác làm như thế, vậy thì hành vi này quả thực là khiêu khích không thể nghi ngờ nữa rồi.
Nhưng thân phận của Doanh Thừa Phong không giống vậy, cho nên không thèm để ý đến Phương Nhất Tử.
- Phương huynh, hóa ra ngươi mời Phong sư tổ và Liêu sư tổ ra tay làm thêm Linh giáp và Linh binh, vậy tiểu đệ cứ an tâm đi. Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói
Trường thương và áo giáp hắn vốn rèn tạo ra tuy không kém nhưng lúc đó tu vi linh đạo trên người hắn thì sao có thể co với hiện giờ được.
Cho nên hiện giờ sau khi nhìn thấy linh giáp, linh binh của Phương Nhất Tử trong lòng có chút không yên
Nhưng sau khi phân tích kỹ càng, lại biết trong những thứ này còn có huyền cơ khác, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Nhất Tử khẽ mỉm cười, nói - Doanh huynh, hai vị sư tổ hết lời khen ngợi đối với hai bộ trang phục này. Ha ha, nếu không có ngươi hết lòng, hai người bọn họ cũng chưa chắc tự nguyện ra tay đâu.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu. Nếu là Phương Phù nói ra, Phong Huống và Liêu Mẫn Cao làm sao còn có thể khước từ được
- Ung..
Đột nhiên, âm thanh phát ra từ chỗ cánh cửa lớn vừa mở ra
Luồng âm thanh vang dội này lập tức khiến tiếng bàn luận của mọi người bị cắt đứt
Một lão già đầu tóc bạc trắng chậm rãi đi ra. Khi nhìn thấy người này, tất cả đều khom người cúi xuống, cung kính nói - Bái kiến tông chủ
Phương Phù đảo mắt một vòng. Khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong và Phương Nhất Tử thì dừng lại mấy giây
Sau đó hắn cười to, nói - Không cần đa lễ, tất cả đứng lên đi
- Vâng
Mọi người đứng cả dậy. Ngoại trừ Phong Huống, các lão cao thủ trưởng bối ra, những người còn lại đứng ưỡng ngực giống như đang đợi chờ tướng quân kiểm duyệt binh lính, đem toàn bộ thần khí mãnh liệt của bản thân thể hiện ra bên ngoài rồi.
Phương Phù nở nụ cười hồn hậu, ông cao giọng nói - Tốt, rất tốt. Khí Đạo tông chúng ta lần này có có nhiều giai đồ đi vào Tháp Truyền Thừa như vậy, tất nhiên sẽ có thu hoạch lớn rồi
Trương Học Lâm tiến lên một bước cao giọng nói. - Đệ tử sẽ dùng toàn lực ứng phó để không phụ lòng kỳ vọng của tông chủ và các vị sư tổ
- Chúng ta chắc chắn sẽ dùng toàn lực ứng phó
Hơn mười người dường như đồng thanh hô vang như vậy
Doanh Thừa Phong tuy vốn có bất mãn với Trương Học Lâm nhưng lúc này hắn lại không dám biểu hiện ra bất cứ điều gì khác thường
Phương Phù hài lòng gật đầu, hắn nói.
- Một khi đã như vậy, các ngươi hãy đi cùng ta.
Hắn xoay người, trong nháy mắt lại từ cửa chính đó tiến vào
Trong trí nhớ của Doanh Thừa Phong, từ trước đến nay, cửa chính của bức tường cao này đều phong tỏa nghiêm ngặt không có khi nào mở. Nhưng lúc này vì đám môn đồ cấp võ sỹ này, Phương Phù lại cố ý mở rộng đại môn để cho tất cả đệ tử tiến vào Tháp Truyền Thừa hưởng thụ được đãi ngộ vô cùng cao quý này.
Quả nhiên, ánh mắt của đám người Trương Học Lâm và Đặng Hạ đều có chút thay đổi. Trên người bọn họ dâng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt giống như thực chất
Trong lòng Doanh Thừa Phong tuy không có động tĩnh nhưng khí tức trên người hắn lại nổi lên một chút biến đổi như nước chảy bèo trôi vậy.
Trong đám người này, hắn có thể không dám biểu hiện bình tĩnh như vậy
Một lát sau, mọi người tới một chỗ rộng lớn trong sân
Trong sân này, chỉ có một thứ, đó chính là một bức Phù Lục trận pháp ở trên mặt đất.
Trương Học Lâm không chút do dự tiến vào trong đó, vì bọn hắn đều biết đây chính là cách duy nhất thông vào Tháp Truyền Thừa
Doanh Thừa Phong cẩn thận đi sát người cuối cùng, cũng là người tiến vào trong đó cuối cùng
Hắn đảo mắt nhìn, nghiên cứu tỉ mỉ từng cọng cây ngọn cỏ, nhưng hắn đột nhiên phát hiện tri thức tích lũy mà mình vẫn lấy làm tự hào vĩnh viễn không đủ
Hắn căn bản xem không hiểu chỗ ảo diệu của Phù Lục trận pháp to lớn này
Theo những người đi trước tiến vào trong đó, trong lòng Doanh Thừa Phong lập tức bắt đầu chuyển động mãnh liệt
Bởi hắn cảm nhận được linh khí trời đất bên trong này không ngờ đậm đặc như vậy. Quả thực chính là lớn hơn mấy lần so với chỗ hắn tu luyện
Nếu hắn có thể lưu lại tu luyện ở đây mà nói, như vậy tiến độ tu luyện sẽ giảm đi nhiều đấy
Bốn phía trong đầu đều tập trung kiếm tìm, Doanh Thừa Phong muốn tìm được điểm trọng yếu cũng muốn hiểu rõ chỗ huyền ảo thực chất của trận đồ này
Nhưng đáng tiếc là Phương Phù không cho hắn cơ hội này
Nhìn thấy rất cả mọi người đã tiến vào trong trận đồ, Phương Phù vươn tay nắm lấy một tấm lệnh bài
Khi lệnh bài lấy ra, dưới chân mọi người lập tức phát ra âm thanh ù ù rất nhỏ
Sau đó, một đạo ánh sáng phóng lên cao nhưng chúng không đâm rách bầu trời ngược lại là giống như được khuếch tán ra bên ngoài
Gần như trong giây lát, luồng ánh sáng này đã bao phủ toàn bộ đám người Doanh Thừa Phong
Nheo mắt lại, Doanh Thừa Phong đột nhiên phát hiện ra, phía trong luồng ánh sáng này bản thân dường như tất cả đều bị mất phương hướng. Cho dù là gần trong trong gang tấc, khí tức cũng hoàn toàn biến mất
- Các ngươi tiến vào trong Tháp Truyền Thừa tất cả chú ý cẩn thận, không thể đánh mất uy danh của tông môn ta được đấy
Trong tai của Doanh Thừa Phong có tiếng ù ù rung động, theo sau đó là ánh hòa quang vô tận từ từ biến mất
Tuy nhiên sắc mặt của Doanh Thừa Phong lại trở nên nặng nề
Bởi vì hắn phát hiện ra. Theo sự lùi bước của ánh hào quang, hắn đã tới được một nơi hoàn toàn xa lạ, hơn nữa mười người bên cạnh hắn cũng đã hoàn toàn biến mất rồi
Trời đất rộng lớn. Đây là mảnh đất xa lạ, dường như chỉ co duy nhất mình hắn còn sống trên thế gian này thôi
Ngẩng đầu nhìn trời. Trên bầu trời xanh cao kia đang treo hai vầng thái dương
Đúng vậy. Đây là hai vầng thái dương đang tỏa ra khí tức cực kỳ nóng bỏng
Mà ở xa phía chân trời kia, dường như đang tồn tại trơ trọi một công trình kiến trúc cao ngất
Ở bên trong ngẩng nhìn lên, giống như là một cây xích đu nho nhỏ treo dưới bầu trời
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, liền lúc đó hắn thét ra một tiếng dài long trời lở đất
Tiếng thét truyền đi rất xa, giống như là thể hiện hắn đã đến vậy
Sau đó, cổ tay hắn run lên, Bá Vương thương đã tổ hợp xong, hai chân nhẹ nhàng nhảy lên, thân hình như điện bay về hướng chiếc xích đu