"Thừa Phong thiếu gia, cậu đã trở lại! Vào nhanh đi thôi, lão gia và phu nhân đang chờ cậu dùng cơm đấy." Một phụ nhân trung niên đi ravẫy tay gọi.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, bước chân hắn thoạt nhanh hơn, đi thẳng vào nội đường.
Ở thôn nhỏ gọi là Tam Hạp thôn này, phụ thân của Doanh Thừa Phong và thúc thúc đều là thợ rèn nổi danh gần xa. Mặc dù danh khí của Doanh Lợi Đức vang dội hơn nhiều, nhưng tay nghề phụ thân hắn - Doanh Lợi Hâm, cũng không thua kém bao nhiêu.
Điều đáng tiếc duy nhất là thể chất của Doanh Lợi Hâm không thích hợp để luyện võ, không cách nào tu luyện ra chân khí, cho nên trong phương diện rèn khí cũng không cách nào sánh được với huynh đệ của mình.
Chẳng qua, cho dù vậy thì Doanh gia cũng là nhà giàu nổi danh xa gần. Trong nhà cũng đủ vài gian phòng phòng viện, đứng đầu phạm vi mười dặm xung quanh.
Đi vào nội đường, hai vị trung niên nam nữ đã sớm ngồi bên bàn ăn. Đây chính là hai vị chủ nhân của Doanh gia: Doanh Lợi Hâm và Từ Bội Hân.
"Cha, mẹ!" Doanh Thừa Phong tiến tới nhẹ nhàng thưa một tiếng.
Có lẽ bởi vì trí nhớ lúc trước của thân thể này cho nên Doanh Thừa Phong cũng không có bất kỳ cảm giác bài xích nào với hai người bọn họ, ngược lại còn tràn đầy thân thiết.
Doanh Lợi Hâm khẽ gật đầu, cười nói: "Ngồi đi!" Thấy con ngồi xuống, ông do dự một chút, đột nhiên nói: "Thừa Phong, hôm nay con lại đến chỗ thúc thúc sao ?"
" Vâng!" Doanh Thừa Phong không chút do dự nói: "Thúc thúc thật lợi hại, người chỉ mất một canh giờ đã khắc được hết Linh Văn lên thanh kiếm mới đúc rồi."
Rèn được trường kiếm thì chẳng hề hiếm lạ, Doanh Lợi Hâm cũng có thể làm được dễ dàng. Nhưng mà muốn khắc linh văn lên trên, thì chỉ có nhân vật luyện thành chân khí mới có thể làm được.
Doanh Lợi Hâm chậm rãi gật đầu, muốn nói lại thôi.
Nếu là Doanh Thừa Phong lúc trước, thì sẽ rất khó phát hiện sự do dự chợt lóe lên trên khuôn mặt của phụ thân, nhưng linh hồn bên trong thân thể này giờ đây đã hoàn toàn khác trước.
"Phụ thân, người có tâm sự sao?"
"Haizzz..." Doanh Lợi Hâm than nhẹ một tiếng, nói: "Thừa Phong, tháng trước thúc thúc của con có tìm ta, đồng thời cũng nói chuyện của con."
Doanh Thừa Phong liền giật mình, nói: "Thúc thúc nói gì ạ?"
"Hắn nói, mặc dù ngươi có chút thiên phú nhưng mà mấy năm khổ tu lại chỉ đạt tới tầng thứ nhất Dưỡng Khí Công, từ đó liền không tiến bộ thêm chút nào nữa." Doanh Lợi Hâm lắc đầu, nói: "Mấy tháng trước, ngươi đột nhiên sinh ra bạo bệnh, ngay cả thần trí cũng trở nên mơ hồ không rõ, làm hai người chúng ta hoảng hốt không ít."
Doanh Thừa Phong cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Để cha mẹ và thúc thúc lo lắng, là hài nhi không tốt."
Từ Bội Hân vội vàng nói: "Thừa Phong, con không cần suy nghĩ nhiều. Vì thúc thúc của con nói cũng có đạo lý. Con đột nhiên lâm bệnh nặng, chuyện này có thể liên lụy đến việc tu luyện của con."
Doanh Thừa Phong sững sờ một hồi, nói: "Việc này có quan hệ gì ạ?"
Doanh Lợi Hâm nghiêm mặt nói: "Nhị đệ nói, thiên phú tu luyện của mỗi người đều có cực hạn, nếu đã đến đó nhưng vẫn tiếp tục gắng gượng mà không chịu từ bỏ, ngược lại còn cố gắng khổ tu, có lẽ. . . sẽ hoàn toàn phản tác dụng."
Vẻ mặt Doanh Thừa Phong chợt trở nên cổ quái. Hắn tự nhiên biết nguyên nhân thực sự của trận bệnh nặng mấy tháng trước. Nhưng mà, nguyên nhân thực sự thì vô luận thế nào cũng không thể tiết lộ với bất kì người nào.
"Phụ thân, thúc thúc có ý gì?"
"Ý của Nhị đệ là, con không nên cưỡng cầu bản thân phải tu luyện thêm nữa, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên. Nếu không thể trở thành Tượng sư, thì làm một người thợ rèn bình thường cũng không sao." Doanh Lợi Hâm uyển chuyển nói.
Ông biết tâm nguyện lớn nhất của con mình cũng giống như Nhị đệ, chính là trở thành một Tượng sư cường đại.
Nhưng thực tế luôn tàn khốc! Theo biểu hiện đã năm năm qua, điều này cho thấy Doanh Thừa Phong không đủ thiên phú.
Khẽ cúi đầu, Doanh Thừa Phong nói: "Vâng, phụ thân! Hài nhi đã biết."
Vợ chồng Doanh Lợi Hâm liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều thoáng hiện vẻ kinh nghi lẫn mừng rỡ.
Bọn họ tự nhiên hiểu được tâm ý của con mình. Nếu là trước kia, họ sẽ không chủ động khuyên hắn. Nhưng trận bệnh nặng mấy tháng trước làm cho họ cảm thấy phát rét trong lòng.
Nếu để cho con mình tiếp tục tu luyện thì có trời mới biết,sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh nữa hay không?!
Đối với hai vợ chồng bình thường như bọn họ mà nói, chỉ cần con mình bình an sống cho tốt bên cạnh thì chính là niềm an ủi lớn nhất rồi. Về phần nên người, vốn là tâm nguyện cha mẹ nào cũng có. Nhưng, vì tâm nguyện này mà phải đánh cược tính mạng con mình, vậy thì bọn họ sẽ không chút do dự lựa chọn cho con mình là người bình thường, bình an vượt qua cả đời này.
Trước buổi nói chuyện hôm nay, bọn họ vốn tưởng rằng phải hao phí rất nhiều công sức để khuyên bảo. Nhưng không nghĩ tới Doanh Thừa Phong lại đáp ứng nhẹ nhàng như vậy.
Doanh Lợi Hâm do dự một chút, nói: "Thừa Phong, cha mẹ không phải muốn ngăn cản con tu luyện tiếp, chỉ hi vọng con phải kiềm chế, đừng quá nóng vội."
Doanh Thừa Phong trịnh trọng gật đầu. Chủ nhân thân thể này đã liều mạng tu luyện mấy năm nay mà cũng chỉ tu Dưỡng Khí Công đến tầng một thôi.
Chỉ bằng thiên phú này, nói là không nên nóng vội chi bằng cứ nói bỏ quách cho xong!
" Nếu Thừa Phong về rồi thì mau ăn đi, thức ăn cũng muốn nguội rồi." Từ Bội Hân vội vàng gọi bảo hạ nhân mang thức ăn lên.
Vội vã dùng bữa xong, Doanh Thừa Phong lập tức cáo từ rời đi.
Vợ chồng Doanh Lợi Hâm nhìn hắn vội vã bỏ đi, thấy bóng lưng hắn có phần cô quạnh, không khỏi thở dài trong lòng.
Song bọn họ cũng không biết, sau khi Doanh Thừa Phong trở lại phòng mình, lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Dưỡng Khí Công, đây là công pháp mà Doanh Lợi Đức truyền thụ.
Khẩu quyết công pháp rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể tu luyện ra chân khí.
Mấy năm trước, lúc chủ nhân trước của thân thể này mới tu luyện ra chân khí cũng hùng tâm vạn trượng. Nhưng kết quả sau năm năm tu luyện lại làm lòng của hắn nguội lạnh.
Bất quá, đối với Doanh Thừa Phong mà nói, tu luyện là một loại cảm giác lẫn kinh nghiệm hoàn toàn mới. Hắn rất khát vọng với trải nghiệm tu luyện mới mẻ này!
Chân khí trong đan điền tràn ra, vận hành xuôi theo các đường kinh mạch.
Trong quá trình này, bên trong thân thể hắn sinh ra một lực lượng thần bí. Nó chính là tiềm năng của con người, được công pháp kích thích mà sinh ra, đồng thời hóa thành chân khí để cho con người sử dụng.
Chẳng qua, mặc dù Doanh Thừa Phong rất nỗ lực nhưng chân khí được hắn kích phát cũng rất hạn chế, cơ hồ như không có.
Trọn một canh giờ sau, hắn thật dài thở ra một hơi rồi mở mắt ra.
"Trí Linh, kết quả tu luyện ra sao?"
"Trải qua khảo nghiệm, chân khí có gia tăng một chút." Thanh âm của Trí Linh như cũ, tựa như không hề bận tâm vang lên: "Dựa theo tính toán của ta, nếu ngươi kiên trì không ngừng nỗ lực, vậy một tháng sau mới có thể đề thăng chân khí tới tầng một đỉnh phong."
"Một tháng sao. . .?" Doanh Thừa Phong nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao trước đây hắn tu luyện thời gian dài như vậy không có kết quả gì ?"
"Vấn đề này, ngươi hẳn phải tự hỏi mình!" Thanh âm của Trí Linh mang theo vẻ châm chọc.
Doanh Thừa Phong liếc mắt, tên này ẩn trong thân thể mình, càng ngày càng có khuynh hướng nhân tính hóa . Một chương trình trí tuệ bình thường, làm sao lại biến thành một trí năng nhân tính hóa như vậy, hơn nữa còn sống nhờ thân thể của hắn? Nghĩ đến vẫn phải rợn da gà!
May mắn là, Doanh Thừa Phong ngay cả chuyện đoạt xá chuyển kiếp cũng có kinh nghiệm, cái thân thể này cũng là hắn nhặt được, cho nên hắn vô cùng bình thản.
Thật ra, hắn tương đối hài lòng với Trí Linh này.
Chuyện chủ nhân của thân thể này mấy năm không làm được mà hắn chỉ mất một tháng đã hoàn thành. Kết quả như vậy làm hắn mừng rỡ, thậm trí trong lòng còn dấy lên một ý nghĩ cổ quái.
Chẳng lẽ do mình đoạt xá nên thân thể này phát một số biến dị nên mới tu luyện dễ dàng như vậy.
Thế nhưng hắn cũng không biết, thân thể này thật ra cũng không có thay đổi gì, cũng không phải từ một phế vật chỉ miễn cưỡng mới tu luyện được biến thành tuyệt đại thiên tài
Chẳng qua, do trạng thái của hai vị chủ nhân thân thể này bất đồng, cho nên mới tạo thành kết quả khác nhau.
Chủ nhân trước của thân thể này bởi vì thể chất nên mỗi lần tu luyện, mặc dù chân khí có gia tăng một chút nhưng không cách nào cảm ứng được. Một thời gian sau đã làm hắn sinh ra cảm giác: vô luận tu luyện thế nào chân khí vẫn dậm chân tại chỗ. Kể từ đó, hắn không còn tích cực tu luyện nữa, chân khí liền chậm chạp không tiến.
Nhưng lúc này Doanh Thừa Phong lại được sự trợ giúp của Trí Linh, chân khí cho dù gia tăng một chút cũng có thể dùng phương thức suy luận mà tính ra, hơn nữa còn tính ra cả khi nào sẽ tấn chức.
Có một mục tiêu rõ ràng, tâm tình Doanh Thừa Phong tự nhiên hoàn toàn bất đồng.
Duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi, hắn cảm thụ được bên trong đan điền một lần nữa lại tràn đầy chân khí, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, đồng thời cũng xuất hiện cảm xúc mãnh liệt. Hiện thời, hắn sinh ra vọng động muốn đi tới cửa hàng rèn sau núi để tiếp tục khắc linh văn.
Chẳng qua nhìn sắc trời đã tối, nhớ tới cuộc nói chuyện cha mẹ vừa nãy, hắn rốt cục cũng từ bỏ ý niệm này.
Vội vàng tắm rửa một phen, hắn lên giường đi ngủ. Bất quá, giờ khắc này hắn lại sinh ra cảm giác mong đợi vào ngày mới chưa từng có.
Song hắn cũng không biết: khi đèn trong phòng tắt hẳn, hai vợ chồng Doanh Lợi Hâm cùng liếc mắt nhìn nhau với vẻ bất đắc dĩ.
"Tướng công, muội xem Thừa Phong sẽ không bỏ qua việc tu luyện chân khí. Ài… nếu như sớm biết như thế, năm đó muội sẽ không để hắn đi theo thúc thúc."
Doanh Lợi Hâm cau mày, nói: "Không nên nói bậy! Trong lúc này Thừa Phong chỉ chưa hết hy vọng thôi. Chờ thêm mấy năm nữa, khi hắn vẫn không cách nào đột phá như cũ thì đương nhiên sẽ buông bỏ."
Từ Bội Hân thở dài một tiếng, nói: "Hi vọng… như thế thôi."
Đáng thương cho tấm lòng bậc cha mẹ trong thiên hạ! Vợ chồng họ lúc này chỉ cầu: không phải là con mình nên người, mà chỉ mong cuộc đời của hắn bình an mà thôi…