Trương Minh Vân mỉm cười, đáp: “Không sai! Linh văn phòng ngự có một tính chất cố hữu đặc thù, lấy ý tưởng này để sửa đổi linh văn căn bản thì thường thường có thể mang lại một số hiệu quả phụ gia đặc thù. Dĩ nhiên…” Ông ta ngừng lại một chốc rồi tiếp: “Kiến thức con tiếp xúc cũng chưa được nhiều, nên hiện giờ muốn cải tạo sửa đổi thì không khỏi có chút khó khăn. Vì vậy chỉ cần biết qua là được rồi!”
Trầm Ngọc Kỳ khẽ gật đầu, trong mắt nàng toát ra một vẻ mờ mịt.
Vào thời khắc này, nàng nghĩ đến tên tiểu quái vật từng sửa đổi đồ án linh văn kia.
Mặc dù chỉ quét mắt qua mấy lần nhưng nàng cũng đã nhớ được vài phần lộ tuyến linh văn. Khi đó, nàng chẳng thèm ngó ngàng tới cái đồ án kia nhưng hôm nay nghĩ lại, tựa hồ như vẫn có vài phần đạo lí!
“Ngọc Kỳ, con đang nghĩ gì vậy?” Trương Minh Vân hỏi với giọng bất mãn.
Ông ta tận tình bảo ban, tận tâm tận lực dạy dỗ nhưng đứa cháu này cứ hở chút là lại thất thần, tự nhiên làm lòng ông có phần ảo não.
Đôi ngươi Trầm Ngọc Kỳ đảo một vòng, thè chiếc lưỡi như phấn hồng ra rồi nói: “Cữu cữu, con đột nhiên nghĩ ra một vài phương án cải tiến nên muốn tập trung suy nghĩ một lúc. Ngày mai, con sẽ đến thỉnh giáo người tiếp!” Dứt lời, thân hình nàng nhoáng cái đã rời khỏi phòng như bay.
Trương Minh Vân giật nảy người. Nhìn chiếc ghế trước mặt đã không còn bóng người, ông thật sự hết cách với con bé luôn luôn bướng bỉnh này.
Ông ta thầm nghĩ: “Có phải mình quá cưng chiều nó rồi hay không?” Vì thế, trong lòng ông ta lại hạ vô số quyết tâm: “Sau này nhất định phải quản giáo nghiêm khắc thêm, làm cho nó trở thành một đại gia khuê tú đàng hoàng. Hơn nữa, còn phải truyền thừa tất cả một thân bản lĩnh của mình xuống…”
--o0o--
Bên dòng suối nhỏ, Doanh Thừa Phong buông Minh linh châm xuống, hài lòng nhìn bộ khôi giáp trong tay.
Trải qua nhiều ngày cố gắng, rốt cuộc hắn cũng hoàn thành cả bộ đồ này. Trên khôi giáp sáo trang đã khắc xong linh văn, hơn nữa còn san bằng toàn bộ điểm nối của nó.
Thật ra thì… dựa theo dự tính ban đầu của Trí Linh, hắn còn ít nhất mấy ngày nữa mới có thể làm xong tất cả những bước này. Nhưng do chân khí của hắn đã tấn cấp tầng ba một cách thuận lợi nên tiến trình đột nhiên tăng nhanh, hơn nữa còn hoàn thành công việc trước thời hạn khá xa.
Trong lòng chợt động, hắn mơ hồ cảm thấy có người đang ở một góc tối theo dõi mình.
Đây cũng không phải là Trầm Ngọc Kỳ. Bởi vì ánh mắt của nàng sẽ không mang đến cho mình cảm giác quái dị như vậy.
Ngẩng đầu, trong mắt hắn bỗng chớp lóe tinh mang, chân khí trong người nhanh chóng vận khởi.
Mặc dù tu vi chân khí của hắn chỉ có ba tầng nhưng trong cái Tam Hạp thôn này hắn có một chỗ dựa như núi chọc trời, vô luận là kẻ nào hắn cũng không có gì phải sợ.
Hai chân khẽ dùng sức nhún mạnh xuống đất, thân hình hắn đã phóng vút lên cao, ở không trung đảo người mấy lượt rồi vững vàng hạ xuống một cây cổ thụ phía xa xa.
Đảo mắt xuống phía dưới, hắn tức thì tìm được kẻ đang âm thầm rình rập chính mình.
“Cổ Liêu, ngươi ở đây làm gì?” Doanh Thừa Phong quát lớn.
Sắc mặt Cổ Liêu cơ hồ trắng bệch. Làm thế nào gã cũng không nghĩ tới, chính mình đã nấp cẩn thận như thế mà vẫn bị Doanh Thừa Phong phát hiện ra.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khó coi, Cổ Liêu đáp: “Thừa Phong sư huynh, tiểu đệ muốn thỉnh giáo ngài làm sao mới có thể đề thăng tu vi của bản thân thôi!”
Ánh mắt Doanh Thừa Phong lấp lánh nhìn gã nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh. Tiểu tử này cho mình là một tên nhóc con không có chút kiến thức nào ư?!
Nếu nhìn trên phương diện đồng môn, Cổ Liêu muốn tiến tới thỉnh giáo thì phải thực hiện một cách quang minh chính đại. Tất nhiên, Doanh Thừa Phong có nói cho gã biết hay không thì lại chính là một vấn đề khác.
Nhưng mà… hiện thời tên Cổ Liêu này lại lén lén lút lút âm thầm bám đuôi, điều này chứng tỏ rõ ràng chính gã muốn dấu diếm tai mắt của hắn.
Ở Tam nguyệt giác kĩ lần này, Doanh Thừa Phong đã đại xuất danh tiếng. Mặc dù xa xa không thể nào sánh nổi với đám Doanh Hải Đào nhưng từ chân khí tầng một đột nhiên lại tăng đến tầng ba, biểu hiện đó cũng phải khiến chúng nhân nhìn hắn bằng cặp mắt vô cùng khác xưa.
Điều này nhất định khiến Cổ Liêu đã chịu kích thích thật lớn, cho nên mới len lén bám theo muốn tìm hiểu đến cuối cùng.
Chẳng qua là… hôm nay Doanh Thừa Phong cũng không dùng Dưỡng Sinh đan mà chỉ cầm Minh linh châm tiến hành khắc linh văn mà thôi. Cổ Liêu dù có quan sát cẩn thận đến đâu thì cũng không thu hoạch được gì.
Hừ lạnh một tiếng, Doanh Thừa Phong nói: “Cổ sư đệ, phương pháp tu luyện của ta cũng không thích hợp cho số đông, chỉ phù hợp với bản thân mình.” Ngừng một chốc, hắn mới tiếp: “Nơi này là tài sản riêng của Doanh gia chúng ta, kính mong ngươi rời khỏi nhanh một chút đi!”
Sắc mặt Cổ Liêu cơ hồ đã tái mét. Chẳng qua, hiện thời khi đối diện với Doanh Thừa Phong, gã cũng không dám phản bác hay giải thích gì nữa. Nhẹ ôm quyền thi lễ, gã bước nhanh rời đi mất dạng.
Sau khi đi xa, Cổ Liêu quay đầu nhìn lại phía trên.
Doanh Thừa Phong chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh dòng suối nhỏ nhìn lên trời, tựa hồ như không hề để tâm đến gã một chút nào.
Trong tim gã chợt nảy sinh ác tâm. “Tên xú gia hỏa này lại dám vũ nhục chính mình như thế? Ngày sau nhất định phải trả lại gấp bội! Hừ, cũng không biết Doanh Lợi Đức cho hắn chỗ tốt gì vậy mà khiến chân khí của hắn thoáng cái đã nhảy lên hai tầng? Đã có chuyện tốt như vậy mà không cho mình sử dụng, quả thực chính là đáng chết! Đáng chết! Đáng chết…”
Vào thời khắc này, gã vẫn như cũ cho rằng Doanh Thừa Phong có thể đạt được thành tích như vậy hẳn là không thoát khỏi quan hệ với Doanh Lợi Đức.
Mà Doanh Lợi Đức đã có thủ đoạn như vậy, lại không dùng để tài bồi cho mình. Đó chính là tội không thể khoan thứ!
Vừa nghĩ đến đây, ân tình thầy trò mấy năm nay cũng đã bị gã vất đi trong nháy mắt.
Tính tình của gã vốn chỉ vì tư lợi. Có thứ tốt thì kẻ đầu tiên gã nghĩ tới là chính mình. Cho dù bản thân không dùng được thì tuyệt đối cũng không tặng cho người khác.
Ngược lại, những người khác nếu mà có đồ tốt trong tay thì như vậy phải nghĩ đến gã ngay, tốt nhất là cùng hưởng, thậm chí phải cho gã hưởng thụ hơn một nửa. Nếu không, đối với gã thì đó chính là vong ân phụ nghĩa, đó chính là đối xử thiên vị!
Cho nên đến giờ gã cũng chưa từng nghĩ qua, Doanh Lợi Đức và Doanh Thừa Phong chính là quan hệ chú cháu cực kì thân mật, cho nên gã cũng không thèm cảm kích công ơn truyền nghệ của Doanh Lợi Đức. Trong lòng gã chỉ còn một ý niệm duy nhất: “Một đôi chú cháu này cố tình đang châm chọc mình đây!” Điều này khiến trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ và oán hận.
Nhìn Cổ Liêu đã đi xa, sắc mặt Doanh Thừa Phong đã biến thành nghiêm trọng.
Thực lực người này dù chỉ có chân khí tầng hai nên mình cũng không hề úy kị, nhưng vẻ oán độc hiện lên trong mắt gã thì thật sự làm người ta phải kinh sợ mất hồn bạt vía.
Doanh Thừa Phong từ từ cau tít mày, hắn nghĩ thế nào cũng không thông. Mình và Cổ Liêu có thâm cừu đại hận gì chứ? Thế nhưng vì sao gã lại toát ra hận ý mãnh liệt với mình đến như vậy?
Có phải là… tên chủ cũ thân thể này trước kia đã từng đắc tội với Cổ Liêu hay không đây? Nhưng trong kí ức của hắn tựa hồ cũng không có ấn tượng như vậy mà!
“Hích hích…”
Đang lúc Doanh Thừa Phong không cách nào giải được trăm mối ngổn ngang trong lòng thì một tiếng cười trong trẻo phía sau lưng hắn vang lên.
Doanh Thừa Phong lập tức vất hết phiền não vốn có đi chỗ khác. Hắn xoay người, vui vẻ nói: “Ngọc Kỳ, nàng đến rồi!”
“Hừ!” Trầm Ngọc Kỳ hừ khẽ. Nàng chắp hai tay sau lưng, ra vẻ một bộ dáng “tiểu đại nhân” rồi mới nói: “Ngươi hẳn phải gọi lão sư mới đúng!”
Doanh Thừa Phong rất biết nghe lời, phải kêu một tiếng: “Trầm lão sư, ngài có thể bắt đầu giảng bài chưa?”
Trầm Ngọc Kỳ gật đầu hài lòng rồi đáp: “Hôm nay ta muốn truyền thụ cho ngươi một số kiến thức linh văn mới. Ngươi cần phải nhớ cho kĩ nha!”
Doanh Thừa Phong gật mạnh rồi ngẩng đầu lên: “Nàng yên tâm, những gì nàng đã dạy ta đã nhớ kĩ hết thảy trong đầu, không dám lơi lỏng!” Hắn ra vẻ dốc lòng sống chết, thực thà đáng tin, lời nào của mình cũng là thiên kinh địa nghĩa, không có nửa phần do dự.
Trên thực tế, dưới sự giúp đỡ của Trí Linh thì hắn quả thật làm được chuyện này.
Từng câu từng chữ của Trầm Ngọc Kỳ trôi qua cũng đã in sâu trong kí ức của hắn. Nếu như không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn thì những lời này, hắn nghĩ bản thân mình không thể nào quên được.
Song… sau khi nghe được những lời này của Doanh Thừa Phong, trên gương mặt tuyệt trần của Trầm Ngọc Kỳ cũng đột ngột hiện lên hai áng mây hồng rực rỡ.
Tâm nàng mơ hồ trở nên rối loạn. Tiểu quái vật nói vậy là có ý gì? Hắn muốn biểu đạt chuyện gì với mình đây?
Nếu để cho Doanh Thừa Phong biết được chỉ mấy lời của mình mà khiến Trầm Ngọc Kỳ phải nảy sinh nhiều cảm tưởng phong phú như thế, tuyệt đối hắn sẽ hô: “Bao đại nhân, oan ức quá!”
Chỉ chốc lát sau, Trầm Ngọc Kỳ vất vả lắm mới trấn định được tâm thần. Nàng cố ý mặt cau mày có, dốc hết kiến thức mới học được từ cữu cữu giảng thuật lại hết, không giữ chút nào.
Doanh Thừa Phong thỉnh thoảng gật đầu, đôi lúc lại chau mày khổ tư, chốc chốc lại vỗ tay cười lớn với dáng vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Nét mặt hắn rất phong phú khiến ai nhìn cũng phải mỉm cười.
Sau khi Trầm Ngọc kỳ giảng xong, nàng nói: “Ngươi nghe hiểu hết không?”
Doanh Thừa Phong gật đầu lia lịa rồi đáp: “Hiểu! Hiểu!”
“Ngươi thật sự nghe hiểu hết?” Trầm Ngọc Kỳ hỏi lại với giọng khó tin.
“Dĩ nhiên! Mấy thứ đơn giản như vậy sao có thể không nghe hiểu cho được?!”
Đôi môi đỏ mọng của Trầm Ngọc Kỳ giật giật hai cái mà trong lòng kêu thảm. Thứ này đơn giản á? Vì sao ta còn không hiểu được vậy a?
Nàng chẳng qua chỉ rập khuôn, mang tất cả những gì cữu cữu đã dạy cho chuyển đạt cho hắn một lượt, nhưng kết quả hiện gì lại khiến trái tim đầy tự ái của nàng suýt hỏng mất.
Hít vào một hơi dài, nàng trầm giọng nói: “Ngươi đã hiểu, vậy thì cứ theo ý tưởng này mà cải tạo đồ án linh văn phòng ngự cơ bản một chút đi!”
Doanh Thừa Phong đáp một tiếng rồi hỏi: “Linh văn này được khắc trên khải giáp hay một bộ vị đặc thù nào thế?”
“Tùy tiện!”
“Sao có thể tùy tiện được?” Doanh Thừa Phong kinh ngạc hỏi tiếp: “Không phải nàng đã nói linh văn là vật phải thận trọng nhất, không thể có mảy may thất ngộ. Bởi vì cái gọi là sai một li…”
“Đủ rồi! Chính là khôi giáp đi!” Trầm ngọc Kỳ đầu như bốc khói, lập tức cắt ngay lời hắn.
“Được! Là chiến giáp, áo giáp, bố giáp hay nội giáp?”
Da thịt trên mặt Trầm Ngọc Kỳ co quắp dữ dội… nói ỉu xìu: “Áo giáp!”
“Nó làm bằng vật liệu gì? Cấp thấp, trung bình, cao cấp, hay là…”
“Đủ rồi!” Trần Ngọc Kỳ điên tiết: “Ngươi vẽ ra cho ta!”
Doanh Thừa Phong thầm rùng mình mà nhìn Trầm Ngọc Kỳ đang sắp nổi dóa đến nơi. Trong lòng hắn chợt mơ hồ sợ hãi nên không dám lắm lời gây thêm xích mích nữa. Cúi đầu, hắn múa bút như bay, rất nhanh đã vẽ ra một đồ án linh văn.
Trầm Ngọc Kỳ túm lấy tờ giấy rồi quắc mắt: “Hừ, coi như ngươi thức thời! Ngày sau lại đến tìm ngươi tính sổ!”
Lời còn chưa dứt, thân hình tuyệt mĩ của nàng đã tan biến mất trong cánh rừng rậm.