- Đinh
Một tiếng nổ lớn vang lên, một đường kiếm quang hoa mỹ hung hăng đâm vào một trong hai cái đầu lớn của Song Đầu.
Nhưng, điều nằm ngoài dự liệu của lão là, nhát kiếm này không thể như ý muốn của lão đâm thủng đầu nó, mà là đâm phải một một thứ cứng như bức tường thép.
Đôi mắt lão nghiêm nghị, hiện lên một tia hoảng sợ.
Không biết từ lúc nào, trên người Song Đầu lại nổi lên một bộ Khải Giáp hắc khí bao quanh. Trên bộ Khải Giáp này toát ra một sự uy nghiêm khó có thể hình dung được, dù cho là hắc khí bốc lên không khí cũng có độ kết dính giống như thực chất.
- Linh giáp
Tề Thiên lão tổ thốt lên kinh hãi.
Nhãn lực của lão quả là hơn người, tự nhiên có thể nhận ra bộ Linh giáp này là một bảo vật Tử Kim Cảnh thuộc hệ hắc ám. Nếu như bộ khải giáp này xuất hiện trên người của một cường giả Tử Kim Cảnh loài người có lẽ không có gì là kỳ lạ, nhưng là xuất hiện trên người của một quỷ binh, vậy thì không thể nào khiến người ta tin nổi.
Doanh Thừa Phong núp sau người của Song Đầu, hắn cười lên khanh khách, nói:
Các hạ nói quả không sai, đây là Linh giáp của Song Đầu, bây giờ các hạ liệu có nắm chắc hạ sát được ta không?
Một khi hai bên đã rạch mặt nhau, Tề Thiên lão tổ lại càng muốn xuất kiếm giết chết hắn, hắn tự nhiên cũng không cần phải gắng gượng gọi lão ta là tiền bối nữa.
Tề Thiên lão tổ hừ một tiếng lạnh lùng, nói:
Chỉ là một mảnh Linh giáp, trừ phi ngươi tự cho rằng có thể chống đỡ nổi lão phu.
Miệng lão cười nhạt một tiếng, trường kiếm trong tay khẽ rung lên, vô số kiếm quang đột nhiên bắn ra. Mỗi một tia kiếm quang đều là một luồng chân khí, là sức mạnh được phóng thích bởi cường giả Tử Kim Cảnh.
Những đường kiếm quang này như phong ba bão táp ngút trời bay về phía Song Đầu.
Ầm
Song Đầu không hề lo sợ, nó ngẩng cao đầu gầm rú, không ngờ lại tỏ ra hưng phấn xông lên nghênh chiến.
Sau khi nó tấn thăng lên Tử Kim Cảnh, vẫn chưa một lần giao đấu với cường giả đồng giới, Tề Thiên lão tổ tự nhiên tìm đến, đương nhiên kẻ vui mừng nhất chính là nó rồi.
- Đinh đinh đang đang.
Vô số âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, lượng lớn kiếm quang oanh kích lên Khải giáp trên người Song Đầu, gây nên những tiếng nổ đinh ta giao kích của những kim loại với nhau.
Nhưng mà, trong khi Doanh Thừa Phong đang núp ở một góc xa quan sát chiến trận, trước mắt bỗng hoa lên.
Trong đo có hàng chục đường kiếm quang không ngờ đang ở trên không đột nhiên chuyển ngoắt lại phóng về phía hắn.
Thể hình của Song Đầu to lớn hơn Doanh Thừa Phong nhiều lần, có sự che chắn của nó thì toàn bộ hỏa lực của đối phương đều bị ngăn cản lại. Nhưng, Tề Thiên lão tổ lại là nhân vật bậc nào, có một năng lực điều khiển kiếm quang xuất quỷ nhập thần không thể lường được, trong lúc xuất kiếm chỉ phân tách ra hơn chục đường kiếm quang tấn công thẳng vào người hắn, chẳng qua chỉ là động tác dễ như việc ăn cơm uống nước mà thôi.
Sắc mặt đột biến, Doanh Thừa Phong chợt giơ tay lên, Lang Vương Thuẫn dựng đứng trước mặt.
- Đinh đang.
Kiếm quang oanh kích mạnh lên trên Lang Vương Thuẫn, cơ thể Doanh Thừa Phong loạng choạng vài cái, cuối cùng lảo đảo thoái lui ra sau, và húc mạnh vào bức tường phía sau lưng.
Cường giả Tử Kim Cảnh chính là cường giả Tử Kim Cảnh, chúng có uy năng mà Bạch Kim Cảnh không thể chống đỡ.
Nếu như không có Song Đầu che chắn phần lớn hỏa lực, và bảo vật phòng vệ trong tay, chỉ e rằng Doanh Thừa Phong đã sớm xuống dưới suối vàng rồi.
Ầm
Tiếng gầm rống vang dội từ hai cái miệng của Song Đầu phát ra như tiếng sấm.
Bốn con mắt to như bốn quả chuông đồng của nó ẩn hiện một màu đỏ sậm, đây là tín hiệu chuẩn bị phát cuồng của quỷ binh.
Là tay sát thủ ma đầu số một dưới trướng của Doanh Thừa Phong, cũng là sinh vật dị chủng duy nhất tấn thăng lên Tử Kim Cảnh, Song Đầu cũng có lòng tự tôn cao ngạo. Nhưng, hiện giờ Tề Thiên lão tổ lại phân tâm đánh lén chủ nhân của nó ngay trước mặt nó, tự nhiên khiến cuồng tính của nó phát tác.
Hai cái miệng khổng lồ của nó há to, lao nhanh với tốc độ như tia sét cắn thẳng vào người Tề Thiên lão tổ.
Sức lực của quỷ binh vượt xa loài người, ngay cả Tề Thiên lão tổ cũng không dám coi thường chống đỡ trực diện.
Thân hình lão nhoáng lên một cái, muốn lách người qua bên hông của Song Đầu. Nhưng Binh Vương Song Đầu đã tiếp thu bài học lần trước, đâu có thể để cho lão ta vòng ra phía sau mình để uy hiếp chủ nhân.
Thân hình khổng lồ của nó linh hoạt dịch chuyển cực nhanh, hai cái miệng nhân tìm cơ hội tấn xuất kích, đã ngăn chặn toàn bộ đường tiến của Tề Thiên lão tổ.
Chỉ có điều, vì nó lo lắng phía sau, cho nên không thể toàn tâm chiến đấu, tai đây hai bên rơi vào thế giằng co.
Đột nhiên, Tề Thiên lão tổ hừ lên một tiếng, nói:
- Ngươi đúng là chứng nào tật nấy, cũng đành, ta sẽ cho ngươi xem uy năng của Tử Kim Cảnh.
Một luồng sức mạnh mênh mông tràn đầy toát ra từ cơ thể lão, đây không phải là công kích thực thể, mà là áp lực uy năng của cường giả Tử Kim Cảnh được phóng thích từ trên người lão.
Thân thể của Doanh Thừa Phong đột nhiên cứng lại, hắn cảm thấy dường như có một quả núi to như muốn đè hắn chết tươi.
Khí thế uy năng của cường giả Tử Kim Cảnh đương nhiên là không thể gây ảnh hưởng đến đồng giới là quỷ binh Son g Đầu, nhưng đối với một Bach Ngân Cảnh như Doanh Thừa Phong mà nói thì lại khó có thể chống đõ nổi sức mạnh khủng khiếp đó.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, trên trán đột nhiên toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, đôi chân cũng bắt đầu run run, tựa hồ chỉ chút nữa thôi là gục ngã.
Trong lòng Tề Thiên lão tổ mừng thầm, một mặt giằng co với quỷ binh Song Đầu có sức mạnh đáng sợ trước mặt, một mặt lão ta gia tăng áp lực.
Dẫu sao thì mục đích cuối cùng của lão ta là định vị thạch, chỉ cần có thể đoạt được vật này, từ đó về sau sẽ là trời cao biển rộng mặc sức tung hoành, về phần con Quỷ Vương hùng mạnh này, lão không có tâm tư đâu mà quyết một trận cao thấp với nó làm gì.
Nhưng, điều khiến cho Tề Thiên lão tổ thất kinh là, lão đã kích phát ra uy nghiêm của bản thân, thậm chí không tiếc mọi thứ có thể ảnh hưởng đến trận đấu trước mắt. Tuy nhiên, tên tiểu tử Doanh Thừa Phong đang lung lay như sắp đổ gục bất cứ lúc nào kia lại cắn răng kiên cường không chịu hôn mê.
Tề Thiên lão tổ vừa kinh vừa giận, lão đã kích phát uy thế của bản thân tới mức kịch điểm rồi, muốn một hơi đè bẹp Doanh Thừa Phong.
Cường giả Tử Kim Cảnh bộc phát toàn bộ sức mạnh quả nhiên là không tầm thường, Doanh Thừa Phong đang run lên cầm cập cuối cùng cũng dừng lại, mí mắt của hắn chợt cụp xuống, đột nhiên hôn mê nằm dài trên mặt đất. Không chỉ có vậy, viên đá định vị vốn nắm chặt trong tay hắn cũng bị rơi ra, lăn lông lốc dưới đất, sau đó nằm im ở một chỗ.
Trong lòng Tề Thiên lão tổ vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng có mấy phần lo sợ.
Một Linh sư Bạch Ngân Cảnh, lại có thể chống chọi toàn bộ áp lực được phóng ra bởi một cường giả Tử Kim Cảnh trong thời gian dài như vậy, dường như là điều không tưởng.
Có lẽ bởi vì Doanh Thừa Phong hôn mê nằm trên đất, đã khiến cho quỷ binh Song Đầu rối trí, thân hình nó đột nhiên bị khựng lại.
Đôi mắt của Tề Thiên lão tổ bỗng phát sáng lên, thân hình nhanh như điện, trong nháy mắt đã lộn qua bên kia.
Song Đầu gầm lên một tiếng, xoay nửa người, hung hăng cắn một miếng.
Nhưng tốc độ của Tề Thiên lão tổ lại nhanh hơn một bước, đã đến sát Doanh Thừa Phong, thò tay vẫy một cái, viên định vị thạch đang nằm im một chỗ đột nhiên bay về phía tay lão.
Trên mặt hiện lên một tia vui mừng, chỉ cần viên đá định vị này trong tay, lão ta sẽ lập tức toàn lực tháo chạy.
Con Binh Vương Song Đầu kia tuy rất hung mãnh, nhưng sự nhanh nhậy và tốc độ của nó rõ ràng là không bằng mình, chỉ cần không giằng co với nó, thì nhất định sẽ có cách thoát thân.
Về phần Linh Tháp chân nhân
Chỉ cần không giết chết Doanh Thừa Phong, lão ta tin rằng Linh Tháp chân nhân tuyệt đối không đích thân xuất hiện truy sát lão ta.
Hơn nữa một khi có được định vị thạch rồi, lão ta sẽ có một tia cơ hội tấn thăng lên mức cao hơn, nếu như có thể may mắn tấn thăng, dù cho phải đối mặt với Linh Tháp chân nhân, lão ta cũng không sợ nữa.
Nhưng mà, đúng lúc viên đá định sắp sửa rơi xuống tay lão ta, trong lòng lão đột nhiên nổi lên một cảm giám rùng rợn mãnh liệt đến cực điểm.
pàng
Dường như có một vật gì đột nhiên phát nổ.
Một luồng sáng phát ra, ẩn chứa vô cùng vô tận những tia hào quang cường liệt như mặt trời từ trên người Doanh Thừa Phong nổ tung lên.
Vào thời khắc này, Tề Thiên lão tổ thậm chí có cảm giác không thể mở được mắt.
Trước mặt có vô hạn tia sáng chói lòa, sau lưng có Binh Vương Song Đầu cắn xé.
Đúng lúc chỉ mành treo chuông, Tề Thiên lão tổ không còn quan tâm đến viên đá định vị sắp tới tay nữa. lão ta hét lớn một tiếng, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh thật sự của cường giả Tử Kim Cảnh.
Trường kiếm trong tay đột nhiên biến thành một bánh xe chong chóng, chụp lấy toàn bộ cơ thể lão ta vào bên trong.
Không chỉ vậy, trên người lão càng phát ra những tia hào quang bảy sắc, phối hợp với vô vàn kiếm quang, tạo thành một chỉnh thể phát quang.
Nhưng, mọi sự nỗ lực đó hầu như đều trở nên vô ích.
Luồng hào quang cường liệt phía trước vô cùng sắc bén, kèm theo sức nóng vô song.
Luồng năng lượng này hàm chứa một uy năng còn lớn mạnh hơn cả cường giả Tử Kim Cảnh.
Trong lúc mơ hồ, lão dường như đã nhìn thấy một thứ, đó là một cây thương, mũi thương đỏ tươi như máu, thân của cây thương càng hóa thành một con rồng khổng lồ, muốn nuốt gọn toàn bộ người lão ta.
Mũi thương nhọn vừa mới tiếp xúc với luồng hào quang bảy sắc trên người lão, đột nhiên phá vỡ sự ngăn cản, xuyên thẳng xuống dưới. Sức mạnh phòng ngự của lão không ngờ lại không thể nào chống đỡ nổi nhát thương mạnh như trời giáng này.
Tề Thiên lão tổ hú lên một tiếng đau đớn, thân hình lui mạnh về phía sau.
Tuy nói con quỷ binh Song Đầu cũng không dễ dây vào, nhưng dù sao thì cũng dễ đối phó hơn nhiều so với cây long thương kinh hoàng kia.
Đương nhiên, trong lúc bay lui về sau, lão cũng không quên mục tiêu cuối cùng của lão.
Một tay còn lại nhẹ nhàng vẫy một cái, viên đá định vị đang lơ lửng trên không vẫn tiếp tục bay về phía lão.
Nhưng, vẫn chưa đợi lão nắm lấy viên bảo bối này, một cái đầu khổng lồ đột nhiên xông tới từ bên hông lão, liền ngoặm một miếng nuốt trọn viên đá định vị vào bụng.
Tề Thiên lão tổ vừa kinh vừa giận, lão đã nhìn thấy rồi, đây chính là một trong hai cái đầu của con Binh Vương Song Đầu. Tuy nhiên lúc này hai con mắt trên cái đầu này lại hiện rõ vẻ mỉa mai.
Trong lòng lão bỗng trầm xuống, sau lưng đột nhiên đau nhói, thầm kêu lên hoảng hốt.
Dưới tình thế cấp bách, lão quát lên một tiếng, toàn thân giống như một con tôm lớn cuộc khoanh lại, co giật liên hồi với tốc độ khó có thể hình dung.
Một luồng hắc quang từ sau lứng hắn xẹt qua, và mang theo một tia mưa máu.
Bước chân của Tề Thiên lão tổ bỗng xê dịch, cuối cùng đã tránh được tia hào quang của trường thương và luồng hắc quang phía sau lưng.
Tuy nhiên lúc này lão ta đã có chút kinh hồn khiếp vía rồi.
Doanh Thừa Phong, một Linh sư Bạch Ngân Cảnh, làm sao lại có thể có được uy năng như vậy.
Đưa ánh mắt liếc nhìn, vừa hay nhìn thấy Doanh Thừa Phong đang đứng lên cười ha hả, lúc này trên mặt hắn đâu còn một chút đau đớn nào.
Á
Tề Thiên lão tổ hét lên một tiếng, toàn thân râu tóc dựng đứng, tựa hồ muốn bước lên liều mạng với hắn. Nhưng bước chân thoắt một cái, chỉ thấy thân hình lão nhanh chóng tháo chạy ra ngoài.
Doanh Thừa Phong không có bất cứ ý định truy đuổi nào, vẫn đứng im cười tủm tỉm nhìn theo.
Giây lát sau, một âm thanh càng khủng khiếp hơn phát ra.
Tề Thiên lão tổ từng bước từng bước lui trở lại, trên mặt lão đã trở nên trắng bệch không còn tia máu.
Trước mặt lão ta, dầy đặc như kiến ít nhất cũng phải trên trăm con quỷ binh Hoàng Kim Cảnh vây kín lối thoát của lão ta.
Danh Sách Chương: