Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt trên mặt một lát, trong lòng Doanh Thừa Phong âm thầm kêu lộp bộp một lát, hắn liền thu lại tâm tình dẫn đầu tiến vào trong hang động.
Ở trong thông đạo của huyệt động này bị một sức lực thần kỳ phong tỏa.
Chính là vì có luồng sức lực này tồn tại nên Ác Long đầu ảnh không thể nào thoát thân từ đó. Nhưng uy năng của đồ trang sức, thứ mà Doanh Thừa Phong dựa dẫm vào nhất cũng không thể phát huy.
Doanh Thừa Phong đã có thói quen nắm trong tay tất cả mọi động tĩnh ở quanh người trong phạm vi hai trăm trượng, giờ đột nhiên mất đi năng lực này khiến hắn không kịp thích ứng.
Tuy nhiên, cũng may hắn biết được một khy rời khỏi lối đi này thì uy năng của đồ trang sức có thể khôi phục, nếu không thì chưa chắc hắn đã nguyện ý đi vào lần nữa.
Văn Tinh nhìn thấy Doanh Thừa Phong chủ động đi trước, trong lòng có chút ấm áp, nhưng trong miệng lại nói: - Thừa Phong, ta đã có cách kiềm chế Ác Long Đầu Ảnh, ngươi lui xuống dưới đi.
Doanh Thừa Phong dừng bước nói: - Văn tỷ, linh hồn của tháp Truyền Thừa cũng từng nói nó có phương pháp xử lý Ác Long Đầu Ảnh, các ngươi.
Văn Tinh nhẹ nhàng cười, phảng phất giống như một đóa hoa xinh đẹp nở rộ, xinh đẹp không gì có thể so sánh nổi.
- Biện pháp của nó có lẽ cũng không có gì khác so với ta, đều sử dụng bảo vật phong ấn hình chiếu lại.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu nói: - Văn tỷ, linh hồn của tháp Truyền Thừa nói, một khi hình chiếu bị phong ấn thì thực lực sẽ dần dần suy yếu, người muốn thứ này làm cái gì vậy?
Văn Tinh kiêu ngạo cười, nói: - Nó lấy nguồn tài nguyên tại chỗ này mà có thể lấy ra thạch Phong Ấn bậc thấp thì cũng không tệ, nhưng làm sao có thể so sánh với bảo vật của ta. Nàng dừng một chút nói: - Lúc ta trở về đã đổi một thạch Phong Ấn bậc cao, nếu như có thể thành công phong ấn hình chiếu của Ác Long thì sức lực ở bên trong nó chẳng những không tiêu tan mà ngược lại còn có thể liên tục bổ sung không ngừng, có thể trở thành một lá bài tẩy lớn nhất trong tay ta.
Chân mày Doanh Thừa Phong giương lên, từ trong lòng lấy ra một vật, nói: - Văn tỷ, thạch phong ấn này có thể phong ấn hình chiếu của Ác Long sao? Thanh âm của hắn tràn ngập vẻ không tin.
Thạch phong ấn cũng không phải là bảo vật quý báu gì cả, nếu như dùng để hấp thu hay phong ấn sức lực của linh thú hoặc là thú hồn đã chết thì không có vấn đề gì, nhưng muốn phong ấn đầu quái thú kia thì
Doanh Thừa Phong có nghĩ như thế nào cũng cảm thấy việc này không đáng tin cậy
Đôi mặt đẹp của Văn Tinh ngưng tụ, cười nói: - Thừa Phong, thạch phong ấn trong tay ngươi là chế phẩm, là vật phẩm có xếp hạng kém, đương nhiên không thể sử dụng.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi đỏ lên, nhưng trong lòng lại lần nữa hoảng sợ.
Thạch phong ấn này là Phong Huống tặng cho hắn, ở trong Khí Đạo tông chắc chắn thuộc loại bảo bối thượng phẩm đỉnh cao. Lúc Phong Huống đưa tặng cho hắn đã luôn miệng dặn dò rất nhiều, vật ấy có thể dùng để phong ấn thú hồn.
Nhưng thạch phong ấn như vậy lại bị Văn Tinh xem là phế phẩm.
Nhưng mà hắn biết rõ thái độ làm người của Văn Tinh, biết nàng cũng không phải là người tự cho mình là thanh cao, tiểu nhân hèn hạ hạ thấp người khác xuống để nâng chính mình lên. Cho nên, nếu nàng nói vật này là phế phẩm thì vật ấy trong mắt nàng đúng là phế phẩm.
Chậm rãi gật đầu một cái, trong mắt của Doanh Thừa Phong hiện lên một tia hâm mộ. Tuy rằng hắn không biết rõ về lai lịch của Văn Tinh, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết chỗ dựa vững chắc sau lưng nàng mạnh hơn so với các môn phái bình thường rất nhiều, như vậy thì trở về lấy một ít thứ tốt ra cũng chẳng có gì lạ.
Hai người vừa đi vừa nói giỡn nên rất nhanh đã đi tới cuối lối đi.
Vẫn là cánh cửa ra như trước, nhưng tầm tình giờ phút này của hai người bọn họ đã hoàn toàn khác với lúc trước rời đi.
Ngày xưa, bọn họ ngoan cường chống cự uy áp của hình chiếu của Ác Long trong bốn tháng, cuối cùng mới chật vật mà thoát khỏi. nhưng giờ phút này lúc trở về, trong tay đã có được thứ có thể khắc chế hình chiếu của Ác Long..
Liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ liền cùng nhau tiến vào trong hang động.
Một khi rời khỏi thông đạo, đồ trang sức của Doanh Thừa Phong lập tức khôi phục năng lực thăm dò, song sức lực tinh thần quét qua một vòng nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ quang điểm nào cả.
Thế giới dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, phạm vi khoảng hai trăm trượng nên đương nhiên không thể tìm được tung tích của hình chiếu của Ác Long.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, hắn đột nhiên phát ra một tiếng rống long trời lở đất.
Ở bên trong thế giới dưới lòng đất rộng mênh mông, thanh âm lay động này truyền đi rất xa, nghiêng tay lắng nghe dường như còn có thể nghe được một tia hồi âm nhàn nhạt.
Văn Tinh vừa buồn cười vừa tức giận nhìn hắn một cái, nói: - Thừa Phong, ngươi dùng phương pháp kia. Cũng quá trực tiếp rồi đó.
Doanh Thừa Phong cười híp mắt nói: - Phương pháp càng trực tiếp thường chính là phương pháp hữu hiệu nhất, ha ha, nếu Văn tỷ tin tưởng như vậy thì cần gì phải trì hoãn thời gian chứ.
Hắn đã từng tận mắt thấy thủ đoạn của Văn Tinh, biết nàng đã nói có thể phong ấn hình chiếu của Ác Long thì nhất định đã nắm chắc mười phần.
Một khi đã như vậy, hắn đương nhiên phải áp dụng phương thức đơn giản nhất dẫn dụ hình chiếu của Ác Long tới.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, trên mặt đất truyền đến cảm giác chấn động ầm ầm, bên tai lại càng nghe rõ thanh âm đi vội vàng của quái vật kia.
Lần này Văn Tinh đến đây, mặc dù là hoàn toàn nắm chắc, nhưng lúc sắp đối đầu với hình chiếu của Ác Long thì ánh mắt của nàng cũng trở nên ngưng trọng và nghiêm túc.
Lật bàn tay, ngọc bài siêu cấp đã từng giam cầm hình chiếu của Ác Long lập tức xuất hiện trong tay.
Ngón tay ngọc thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt vuốt ngọc bài, bảy sắc màu bảo thạch khác nhau lập tức lóe ra trên mặt ngọc bài . Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn qua, đây là một viên bảo thạch chưa bao giờ nhìn thấy, mặt trên tản ra màu sắc khác biệt. Tuy nhiên, thời điểm bảy sắc màu này ngưng tụ lại làm một lại có chút giống như là ánh mặt trời.
Trong đôi mắt lóe lên tinh quang, sức lực tinh thần của hắn được phóng ra, cảm ứng rõ nét được ở bên trong khối bảo thạch này ẩn chức một luồng sức lực khổng lồ tới mức khó có thể tưởng tượng được.
Luồng sức lực này tuyệt đối là sức lực to lớn hiếm thấy nhất trong cuộc đời hắn.
Vô luận là Võ lão Tử Kim Cảnh hùng mạnh hoặc là linh hồn của tháp Truyền Thừa thần bí kia cũng không gây cho hắn áp lực cực lớn như thế.
Nếu như nói thật sự có đồ vật mà uy áp của nó có thể cắt qua nó thì sợ là cũng chỉ có tòa tháp Truyền Thừa vô cùng to lớn kia.
Thế nhưng một viên bảo thạch nho nhỏ này không ngờ lại có được uy áp gần giống với tháp Truyền Thừa, thật là khiến con người khó có thể tin.
- Ầm
Tiếng nổ vang lên trong tai càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, một luông áp lực mênh mông từ phương xa đập vào mặt.
Thế nhưng Văn Tinh và Doanh Thừa Phong cũng không hề chuyển động, trong lòng bọn họ đã có dự tính trước, mà người kia lại là đồng bạn rất đáng tin, nên cho dù hình chiếu của Ác Long này có tạo ra thanh âm khổng lồ thế nào cũng không thể khiến bọn họ dao động.
Áp lực cực lớn kia dần dần tới gần, Văn Tinh cuối cùng đã vung tay lên.
Một vật thể hình tròn kỳ dị phóng lên cao, đột nhiên bể ra ở giữa không trung.
Ngay lập tức, hào quang giống như vầng thái dương bay lả tả từ trên bầu trời xuống, chiếu rọi rõ ràng rành mạch cả một mảnh đất lớn bên dưới.
Ở bên ngoài mấy trăm trượng, hình chiếu của Ác Long mở rộng hai cánh ra, hai chân cứng cáp vội vàng chạy đến.
Bị thế giới dưới lòng đất giới hạn nên nó không thể bay vọt lên thật cao, chỉ có thể múa may cánh sinh ra một chút gió, khiến nó đi nhanh hơn một chút mà thôi.
Lúc này, bị ánh sáng giữa không trung kích thích, cùng với nhận ra hai con kiến nhỏ khiến nó mệt nhọc mấy tháng nay, ánh mắt của nó lập tức phiếm hồng.
Đây là tức giận, một vương giả vô cùng tức giận.
Nó mở miệng lớn dính máu ra, bên trong có một ngọn lửa màu đỏ đang sinh ra rất nhanh.
Một mùi lưu huỳnh lập tức khuếch tán ra ngoài, nếu là người thường tới đây thì cũng bị cái mùi này cũng làm người đó bị sắc đến hôn mê.
Nhưng mà, ngay tại lúc hơi thở hình chiếu của Ác Long vẫn chưa hoàn toàn thành hình, Văn Tinh cũng đã dùng hai tay nâng bảo thạch bảy màu lên cao.
- Với danh nghĩa ánh mặt trời đứng đầu, khóa.
Lập tức hào quang bảy màu trên bảo thạch lập tức mạnh mẽ phát sáng lên, bọn chúng chen lấn bao phủ ra ngoài, quét đến hình chiếu của Ác Long ở bên ngoài mấy trăm trượng.
Hình chiếu của Ác Long đột ngột dừng bước, tuy rằng nó chỉ là một hình chiếu, trí tuệ thân mình cũng không cao, nhưng là hình chiếu của Long Tộc nên bản năng của nó vẫn còn tồn tại.
Lúc này, lúc nó đối mặt với luồng hào quang bảy màu đang nhanh chóng uốn lượn đến, không ngờ lại sinh ra một chút sợ hãi sâu sắc.
Cái này là bản năng bẩm sinh của sinh vật, vào lúc đối mặt với thứ có thể dễ dàng tiêu diệt mình thì trong đáy lòng của chúng sẽ sinh ra sợ hãi nồng đậm.
Đôi cánh to lớn đột nhiên thu lại, hình chiếu của Ác Long này không ngờ lại nhanh chóng xoay người, vội vã bay về hướng ngược lại.
Doanh Thừa Phong trợn tròn mắt, ở trong ấn tượng của hắn, hình chiếu của Ác Long từ trước đến nay đều luôn mạnh mẽ đâm tới, không kiêng nể gì mà xông loạn lên, cho dù là thời điểm bị vây khốn trong vòng sáng ngọc bài thì tính tình bạo ngược cũng chưa từng thay đổi.
Nhưng giờ phút này khi đối mặt với hào quang bảy màu, nó lại không chút lựa chọn mà làm kẻ đào ngũ.
Ngọc thạch bảy màu này đến cuối cùng là có bao nhiêu uy lực?
Tuy rằng động tác của hình chiếu của Ác Long nhanh nhưng hào quang bảy màu này càng mau lẹ hơn, vào lúc hình chiếu của Ác Long vừa mới chạy hai bước đã đuổi kịp và từng tầng một cuộn lên.
Hình chiếu của Ác Long liều mạng giãy dụa, phun khí mạnh từ trong miệng ra ngoài.
Nhưng, bất kể là hơi thở của nó có thể đủ để tiêu kim dung thiết, hay là nanh vuốt bén nhọn đều bất lực đối với hào quang bảy màu này, chỉ có thể bị vây khốn ngay tại chỗ.
Văn Tinh không dám chậm trễ, nàng nâng ngọc thạch bảy màu lên cao, trong miệng ngâm một đoạn giai điệu ưu mỹ.
Doanh Thừa Phong khẽ rùng mình, hắn nghe được ở trong thanh âm này có một cảm giác nồng đậm giống như thôi mien, mặc dù là nhằm hình chiếu của Ác Long ở phía trước nhưng hắn vẫn có một loại kích động muốn ngủ.
Nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi một cái, thần trí lại lần nữa thanh tỉnh. Nhưng hắn lại cảm thấy bội phục sát đất đối với thủ đoạn nhiều vô kể của Văn Tinh.
Sau khi thanh âm mỹ diệu xâm nhập vào, động tác của hình chiếu của Ác Long càng ngày càng chậm, cuối cùng là bất ngờ nhắm hai mắt lại ngã xuống đất.
Trong mắt của Văn Tinh hiện lên vẻ vui mừng, nàng mềm mại nói một tiếng, thạch bảy màu trong tay khẽ run lên.
Một luồng hào quang vô cùng lớn lập tức phóng ra ngoài bao vây toàn bộ ác long. Chỉ chốc lát sau, lúc luồng hào quang tiêu tan thì đã không thấy bóng dáng hình chiếu của Ác Long.
Danh Sách Chương: