- Ầm…
Đòn tấn công toàn lực của cường nhân cấp đại công tước, đã đã gây ra sự tổn hại cực lớn.
Tầng mây sấm sét trên bầu trời kia còn chưa ngưng tụ, chỉ hiện ra hình dáng ban đầu mà thôi, cho nên năng lực này tương đương hữu hạn. Sau đòn tấn công kiệt lực của Uông Kiệt, lập xuyên qua tầng mây kia một cái lỗ lớn.
Một ánh hào quang ảm đạm từ trong miệng động bắn ra, không chỉ có một, bắn đúng vào trên lò luyện đan.
Như thể là cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, thanh kiếm nhỏ hẹp bên trong lò luyện đan kia run rẩy mãnh liệt, phát ra âm thanh vù vù rất nhỏ, hô ứng lẫn nhau với Uông Kiệt.
Hơn nữa, bản thân trường kiếm sinh ra một loại kích động bay lên trên, dường như bức thiết muốn hội hợp cùng chủ nhân.
Doanh Thừa Phong xem thường, trong lòng thầm mắng, tên Uông Kiệt này bình thường thấy rất đáng tin cậy, sao mà lúc này lại phát điên thế này.
Dù cho là Bá Vương và Kim Cương Vương khi đối mặt với Thiên Lôi vang động, cũng đợi Thiên Lôi ngưng tụ thành hình, mới bắt đầu nghênh chiến hoặc phản kích.
Mà Uông Kiệt sau khi cảm ngộ, không ngờ lại chủ động ra tay khi tầng mây còn chưa ngưng tụ.
Lần này xem ra tuy uy phong lẫm lẫm, ngay cả tầng mây thiên không cũng đánh xuyên qua một cái lỗ lớn. Nhưng, Doanh Thừa Phong lại biết, lần này y kỳ thực là mưu lợi.
Nếu như Thiên Lôi đã ngưng tụ, vậy độ dày của tầng Thiên Lôi còn xa mới sánh bằng lúc này.
Ngay cả khi so sánh với cường nhân cấp Vương chân chính, cũng chưa chắc nhất định có thể đánh vỡ tầng mây.
Dẫu sao, không phải ai cũng đều có thân phận là con cưng của trời đất. Dưới sự oanh kích của Thiên Lôi, lợi lộc mà Kim Cương Vương chiến được thực sự là quá lớn.
Uông Kiệt có thể đục thủng tầng mây, kỳ thực chỉ có một nguyên nhân, đó chính là tầng mây lúc này vẫn chưa đủ gây sợ.
Nhưng, y nhất thời cậy mạnh tuy rằng sảng khoái, nhưng làm như vậy hậu quả lại hết sức nghiêm trọng.
- Ầm ầm…
Trên bầu trời, tầng mây phất phới tản mạn kia nhanh chóng lấp đầy, rất nhanh đã lấp kín cửa động to lớn kia lại. Nếu không như thế, Thiên Lôi mà ù ù đến, uy áp khổng lồ từ trên trời nghiền ép xuống.
Khiêu khích, Uông Kiệt làm như vậy, quả thực chính là sự khiêu khích mãnh liệt nhất, tự nhiên như vậy thì sẽ gây ra sự trấn áp của uy lực thiên địa.
Nhưng mà, Uông Kiệt lúc này đã rơi vào một loại cảnh giới tương đối kỳ diệu.
Bản thân y trong cảnh giới đại công tước đỉnh cao ngưng lại mấy chục năm,
Mỗi lần đều phải vắt óc suy nghĩ làm như thế nào để thoát khỏi cảnh giới này. Đối với y mà nói, đã đứng ở lối vào của cường nhân cấp Vương rồi, chỉ đợi tiến một bước vào cửa thôi.
Vừa mới, sau khi nhìn thấy thủ thế thần kỳ của Doanh Thừa Phong, trong lòng y lập tức có chút cảm ứng.
Khi Doanh Thừa Phong múa may thủ thế, vô tình có một loại thiên địa chí lý nào đó. Khi loại đạo lý này bị một số cường nhân vô tình nhìn thấy, sự trợ giúp của họ to lớn, thật sự khó có thể tưởng tượng.
Những thủ thế này giống như cánh tay đẩy cánh cửa lớn ra, khiến Uông Kiệt nhìn thấy cảnh giới mà cường nhân thuộc loại cấp Vương mới có thể sở hữu.
Cho nên, khi Doanh Thừa Phong thu tay lại, y lập tức nổ ra.
Đây là sự bùng phát tích luỹ mấy chục năm, phun ra mãnh liệt như suối phun, bất kỳ ai cũng đều không thể ngăn cản.
Ngẩng đầu lên trời, Uông Kiệt lên tiếng cười hô hố, lại chém ra một quyền.
Uy lực của một quyền này, càng hùng mạnh hơn lúc nãy, nắm đấm khổng lồ đó ngưng tụ thành một ảo ảnh, hung hăng xông vào trong tầng mây.
Nhưng, khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là: quyền ảnh lần này càng hùng mạnh hơn nữa cũng không thể đục thủng tầng mây trên đầu. Trong tầng mây đó dường như có một loại lực lượng thần bí nào đó, hùng mạnh xông vào, trong nháy mắt bị lực lượng trong tầng mây hoá giải thành hư vô.
- Ầm…
Phảng phất như đáp lại, một tia chớp thô bạo trong không trung đột nhiên ngưng tụ, đồng thời đánh xuống đầu Uông Kiệt
Những tầng mây này vốn dĩ là vì cảm cảm ứng đẳng cấp của trường kiếm thăng tiến mà vội vàng ngưng tụ, nhưng, sau khi trải qua oanh kích của Uông Kiệt, ngược lại đem mục tiêu đầu tiên tập trung lên người của y.
Cho nên, đạo Thiên Lôi thứ nhất này cũng không bổ về phía lò luyện đan, mà bổ về phía Uông Kiệt lúc này đang ngạo nghễ đứng trong thiên địa.
Uông Kiệt ngẩng đầu nhìn trời, y không chớp mắt, nhìn Thiên Lôi kia sắp tới gần, hai tay y giơ cao, từng luồng khí tức khổng lồ từ trên người y phóng ra.
Doanh Thừa Phong ở phía sau lẳng lặng cảm ứng.
Hắn biết, lúc này là thời điểm quan trọng nhất đối với Vương Kiệt, nếu như y sở hữu đủ tiềm lực, như vậy lúc này có thể trong nháy mắt phóng xuất ra lực lượng tích luỹ trong nhiều năm, giúp y trở thành cường nhân cấp Vương.
Nhưng, nếu như lần này thất bại, y có muốn tấn công cảnh giới cấp Vương đi chăng nữa, thì không phải là trong thời gian ngắn có cơ hội và năng lực này.
Cho nên, tuy trường kiếm bên trong lò luyện đan phát ra âm thanh vù vù khổng lồ mà dũng mãnh, dường như muốn cắn xé toàn bộ không gian, nhưng Doanh Thừa Phong vẫn cứng rắn áp chế trường kiếm, không phóng thích nó ra.
Cũng may thanh trường kiếm khí linh này cũng coi như biết điều, tuy lo lắng vạn phần, nhưng vẫn không đến nỗi phá lò mà ra. Có điều, Đan Lô Khí Linh lại hoá thành sương mù ngưng ra hình thể, trên mặt hiện ra đầy mồ hôi, trong miệng lẩm bẩm:
- Sau này không tiếp những việc như thế này nữa.
Lai lịch của Đan Lô Khí Linh tuy thần bí khó lường, dường như sở hữu bí mật khổng lồ.
Nhưng, bản thể lò luyện đan lại không phải không thể phá vỡ, nếu như thanh trường kiếm này thật sự liều lĩnh phá lò mà ra, như vậy bản thể của nó rất có khả năng bị thương tổn cực lớn.
Hơi thở trên người Uông Kiệt càng ngày càng mạnh, từ một chút xíu cho đến dời núi lấp biển, hình thành một luồng khí thế ngút trời, đột nhiên hướng về phía Thiên Lôi nghênh đón.
Tại thời khắc này, y không hề sợ hãi chút nào ngẩng đầu nhìn trực diện Thiên Lôi.
Y giống như một đấu sĩ không sợ hãi, đón nhận lực lượng đáng sợ nhất trên thế giới.
- Ầm…
Thiên Lôi oanh đỉnh, oanh kích thật mạnh trên người y.
Luồng uy năng của Thiên Lôi hùng mạnh, đã vượt qua cực hạn mà một cường nhân đại công tước có thể chịu đựng, kể cả Uông Kiệt là nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất của cấp vị này, cũng khó có thể chịu đựng được sự oanh kích sắc bén như thế.
Đây là uy lực thiên địa, hơn nữa còn ẩn chứa một đòn tấn công phẫn nộ sau khi bị khiêu khích.
- Ba…
Uông Kiệt bị đòn tấn công này hung hăng đánh tới trên mặt đất, hơi thở cuồng bạo kia trên người y dường như cũng trở nên mỏng manh.
Mí mắt Doanh Thừa Phong hơi hơi giật mình, trong lòng hắn có chút kinh ngạc.
Dựa theo tính toán của Trí Linh, Uông Kiệt sau khi chịu đựng một đòn tấn công này, khả năng đột phát cực hạn cực lớn, thậm chí đạt đến hơn tám mươi phần trăm.
Nhưng xem ra trước mắt, tình huống của Uông Kiệt dường như cực kỳ không ổn, đến cả hơi thở sinh mệnh của y dường như cũng đang tan rã ở bên trong.
Mày Doanh Thừa Phong hơi nhăn, trong lòng thầm nhủ, hay là lần này mình thật sự nhìn lầm người?
Trong lò luyện đan, thanh trường kiếp khí linh nhỏ hẹp phát ra tiếng vù vù thảm thiết.
Doanh Thừa Phong và Đan Lô Khí Linh cùng lúc có một loại cảm giác, đó chính là nếu như lại muốn giam cầm nó, như vậy nó sẽ bất cần mà cùng nhau phát động tiến công, dù là liều một trận cá chết lưới rách cũng không tiếc gì.
Than nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong phẩy tay.
Đan Lô Khí Linh như được đại xá mở nắp lò luyện đan ra.
Ngay tại khoảnh khắc nắp mở ra, một luồng hào quang nhỏ dài đã bay ra.
Tốc độ của hào quang này cực nhanh, khi một đám hàn quang hiện ra, giống như xé rách hết không gian.
Sau đó, trường kiếm bay tới trên người Uông Kiệt, phóng thích ra một luồng khí tức dũng mãnh.
- Ầm…
Đạo Thiên Lôi thứ hai ầm ầm xuống, có điều lần này Thiên Lôi lại đem mục tiêu tập trung vào chính chủ.
Tuy không có người khống chế, nhưng trường kiếm khí linh lại không sợ hãi chút nào, trường kiếm hơi hơi nghiêng người, léo ra mũi kiếm hàn quang mơ hồ hướng lên.
- Vù…
Tiếng xuyên thấu thảm thiết từ trên trường kiếm phóng ra, sau khi Thiên Lôi khổng lồ kia bị một đạo quang kích, không ngờ là đang yên lành bị bổ thành hai nửa.
Đá Nhuệ Kim, vẫn là một loại bảo vật sắc bén nhất trong trời đất. Một khi luyện loại bảo vật này tiến vào trong binh khí, như vậy kiện binh khí này sẽ sở hữu thuộc tính sắc bén không gì sánh nổi.
Bổ đại địa, bổ nộ hải, bổ không trung…
Đây có thể là thần binh siêu cấp đến cả cả không trung cũng có thể chém rách.
Đương nhiên, hiện giờ thanh trường kiếm này lại còn lâu mới có thể đạt tới loại trình độ này, nếu như uy thế Thiên Lôi hùng mạnh gấp đôi, nó sẽ khó có thể đem bổ đôi ra.
Đan Lô Khí Linh ở một bên bắt chéo chân lên, cười ha hả nói:
- Uông Kiệt kia thật là ngu ngốc, lần thứ nhất liền chọc giận thiên địa, cho nên mới dẫn đến uy lực thiên địa ôm giận mà phát ra, uy lực lớn, đã vượt qua cực hạn mà y có thể chịu đựng, ha ha…
Gã cười như chế giễu:
- Hãy nhìn thanh trường kiếm kia đi, bởi vì không làm ra hành động khiêu khích, cho nên chịu đựng uy lực của Thiên Lôi ít hơn nhiều.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, theo lý mà nói, Thiên Lôi oanh đỉnh đều là lớp sóng sau cao hơn lớp sóng trước, lôi sau thắng lôi trước.
Nhưng, đạo uy lực Thiên Lôi mà trường kiếm gặp phải, lại rõ ràng kém hơn đạo thứ nhất khá nhiều.
Bởi vậy có thể thấy được, uy lực thiên địa này sau khi gặp phải sự khiêu khích của Uông Kiệt, căm hận y đến mức nào.
- Ầm…
Đạo Thiên Lôi thứ ba tiếp tục nện xuống, trường kiếm kia không hề yếu thế phát ra lực kích Nhuệ Kim đến tận cùng, một lần nữa bổ ánh sáng Thiên Lôi làm hai nửa.
Đạo thứ tư, đạo thứ năm, đạo thứ sáu…
Khi đạo Thiên Lôi thứ sáu oanh kích xuống, chỉ dựa vào uy lực trường kiếm đã có chút khó mà chịu đựng.
Đan Lô Khí Linh cười ha hả, nói:
- Thanh trường kiếm này bị chủ nhân của gã làm liên luỵ rồi, nếu không mấy đạo Thiên Lôi này cũng không có nhiều trở ngại.
Hai mày Doanh Thừa Phong nhăn lại, trong lòng vô số ý niệm chuyển động.
Đan Lô Khí Linh cúi thân thể xuống, thấp giọng, cười ha hả, nói:
- Ngươi định làm gì, hay là nhân cơ hội này, thu thanh kiếm này lại đi!
Tuy kiếm này không có Hàn Băng khí linh đáng sợ, nhưng nó dù sao vẫn là một Thiên Kỵ Thánh Khí nhị chuyển chân, nếu như sau khi hàng phục, dù cho lấy ra để tặng người khác, cũng là một lựa chọn không tồi.
Hai hàng lông mày Doanh Thừa Phong giương lên, hắn đột nhiên trầm giọng nói:
- Khí linh huynh, ta và huynh đánh cuộc, thấy thế nào?
- Cái gì?
- Kiếm này nhất định có thể chống đỡ được.
Doanh Thừa Phong chậm rãi nói.
Đan Lô Khí Linh ngẩn ra, nhìn trường kiếm lắc lắc, hồ nghi nói:
- Ngươi xác định?
- Đúng vậy, ta xác định!
Doanh Thừa Phong chắc như đinh đóng cột, nói:
- Bởi vì, gã đứng lên rồi!
- Ầm…
Đạo Thiên Lôi thứ bảy ầm ầm xuống, trường kiếm tuy vẫn phóng thích ra khí Nhuệ Kim.
Nhưng lần này, lực Nhuệ Kim kia đã không đủ mạnh, cũng không thể đánh tan Thiên Lôi nữa.
Mắt thấy Thiên Lôi rơi thẳng xuống, khoảnh khắc sắp nện lên trên kiếm.
Một bàn tay đột ngột đưa ra, giống như bàn thạch viễn cổ đứng vững ở nơi đây, cầm chắc chuôi kiếm.
Chuôi kiếm lạnh lẽo kia trong nháy mắt liền trở nên nóng như lửa…
Danh Sách Chương: