Cừu Quý Dương vẻ mặt hoảng sợ, hắn rống to một tiếng, đem toàn bộ chân khí toàn thân dung nhập vào trong linh khải. Ở quanh thân thể của hắn lập tức hiện ra một tầng ánh sáng bao phủ, đem hắn hoàn toàn bảo vệ vào bên trong, hơn nữa ngoài miệng còn kêu lớn:
- Ta nhận....
Ở thời khắc đoản kiếm nổ tung, hắn rõ ràng cảm nhận được uy hiếp của tử vong, tuy rằng hắn mặc trên người là linh khải của tam công tử, nhưng không biết vì sao cái áo này lại vô pháp mang tới cho hắn cảm giác an toàn. Cho nên, bản thân là người đã kinh nghiệm qua trăm trận đánh, hắn lập tức biết không ổn mà kêu lên mình nhận thua.
Nhưng đáng tiếc chính là, lúc này hắn đối mặt chính là vô số mảnh nhỏ không thể nghe hiểu được gì, cho dù là nghe được lời của hắn thì lực lượng tử vong của ám khí cũng sẽ không có dấu hiệu đình chỉ.
- Vút... Vút....
Vô số tiếng kêu sắc bén xé gió vang lên cùng với tiếng nổ, thanh âm thê lương của Cừu Quý Dương vừa mới hô lên được một nửa thì dừng lại. Giống như một con gà trống đang cất tiếng gáy thì bị một dao chém rụng đầu, tất cả các thanh âm đều nuốt vào trở lại.
Mà giờ phút này, bên cạnh lôi đài cũng xuất hiện tầng ánh sáng rất lớn, chúng nó tạo thành những tấm tường đồng vách sắt không thể phá vỡ, mặc cho vô số mảnh nhỏ giống như một kích toàn lực của thập tầng võ sĩ công kích lên cũng vô pháp có thể phá hủy được.
Những mảnh nhỏ cường đại này mạnh mẽ tấn công lên chiếc lồng ánh sáng, tạo thành hiện tượng tương đối quỷ dị.
Vài tên võ sĩ thánh đường sắc mặt thoáng thay đổi, ánh mắt của bọn họ đã trở nên ngưng trọng.
Kỳ thật, khi Trương Xuân Hiểu và Cừu Quý Dương tiến hành sinh tử quyết đấu, bọn họ cũng không để trận đánh này ở trong lòng, dù sao đây chỉ là giao đấu giữa hai võ sĩ mà thôi. Đối với bọn hắn mà nói, những trận so đấu của võ sư còn gặp phải liên tục thì loại trình độ quyết đấu này không đáng kể.
Nhưng nhìn tầng phòng ngự của lôi đài bị kích phát, trong lòng bọn họ nổi lên chấn động mãnh liệt.
Phòng ngự trận không ngờ lại bị kích phát, cái này chứng minh một chuyện, những đạo ánh sáng nho nhỏ kia do Trương Xuân Hiểu kích phát ra đã bộc phát ra lực lượng còn cường đại hơn võ sư bình thường.
Chính bởi vì cảm nhận được cỗ lực lượng kinh khủng này, vì không để cho nó khuếch tán ra ngoài lôi đài, cho nên phòng ngự trận mới bị động kích phát.
Một gã tu vi thất tầng chân khí lại có thể phóng xuất ra lực lượng đáng sợ như vậy thì tuyệt đối làm cho bọn họ phải nhìn với cặp mắt khác.
Tầng ánh sáng trên lôi đài rất nhanh biến mất, mọi người lập tức thấy được cảnh tượng bên trên.
Trương Xuân Hiểu giống như một con rùa đen rụt đầu, đem toàn bộ thân hình mình núp vào sau tấm thuẫn.
Khi đoản kiếm nổ tung, hắn chỉ phải làm một việc chính là đứng ở góc lôi đài, đem tấm đại thuẫn chắn trước người, hơn nữa mang toàn bộ chân khí bản thân dồn vào trong đó.
Đây chính là chuyện Doanh Thừa Phong dặn dò, hắn hoàn toàn không làm sai chút nào.
Dưới sự thúc dục toàn lực của hắn, tổ hợp linh khí bộ đồ tấm thuẫn đã phóng thích ra uy lực mạnh mẽ nhất. Bằng vào lực phòng ngự của tầng ánh sáng cùng với tính chất của tấm thuẫn, đã mạnh mẽ đem những mảnh vụn của thanh đoản kiếm đều ngăn cản ở bên ngoài.
Nhưng mà phía đối diện hắn, Cừu Quý Dương bộ dạng lại vô cùng thê thảm.
Trên người hắn có vô số lỗ nhỏ, từ đầu đến chân không chỗ nào là không có lỗ máu, tuy rằng trên người hắn mặc linh khải cường đại, nhưng loại linh khải này dù sao cũng không phải là tổ hợp linh khí, mà chỉ bằng vào một kiện sĩ cấp cực phẩm linh khí thì làm sao có thể chống đỡ được bao nhiêu công kích tương đương với một đòn mạnh nhất của thập tầng chân khí tấn công vào?
Sau khi cản trở đợt tấn công thứ nhất, linh khải đã tiêu hao lực lượng tới mức gần như không còn chút nào.
Nếu hắn hắn chịu đựng chỉ là dư chấn của vụ nổ thì có lẽ còn giữ được tính mạng, nhưng đáng tiếc chính là do bị chính diện công kích, cho nên hắn nhận lấy tuyệt đại đa số mảnh nhỏ của đoản kiếm bắn tới.
Ở vòng tấn công đầu tiên, linh khải mặc trên người hắn đã không còn lực lượng phòng ngự, bị vô số lần tấn công tiếp theo của các mảnh nhỏ, cả người hắn đều biến thành một đống thịt băm.
Hít......
Mọi người ở xung quanh nhìn thấy tình cảnh này không khỏi sâu một hơi, vô luận là người Cừu phủ hay thánh đường võ sĩ, thậm chí cả Doanh Lợi Đức đều có chút hết hồn.
Uy lực nổ tung của thanh đoản kiếm kia quá mức mạnh mẽ, đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, đối với bọn họ những võ sĩ mà nói, gặp phải loại tấn công này chỉ có một kết quả duy nhất mà thôi. Đó là chết.
- Tiểu đệ.
Bỗng nhiên, một hán tử Cừu phủ bi thương kêu lên, ánh mắt hắn phún lửa nhìn lên Trương Xuân Hiểu ở trên lôi đài, nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này Trương Xuân Hiểu đã sớm bị hắn nghiền thành tro bụi.
Một vị thánh đường võ sĩ thấy vậy thì thoáng nhăn mặt, hắn đi tới cũng không biết làm ra động tác gì mà tầng ánh sáng quanh lôi đài đã lập tức biến mất.
Theo màn ánh sáng biến mất, vô số tiếng động nhỏ vang lên, những mảnh nhỏ khảm lên trên tầng ánh sáng lập tức rơi xuống mặt đất xung quanh lôi đài.
Mọi người nhìn những mảnh nhỏ này mà trong ánh mắt đều xuất hiện một tia sợ hãi.
Chỉ là những mảnh nhỏ như thế mà có thể bộc phát ra uy lực cường đại mức này, thật sự không biết được loại ám khí này chế tạo thành như thế nào?
- Quyết đấu chấm dứt, Trương Xuân Hiểu thắng. - Vị thánh đường võ sĩ kia lạnh lùng nói.
Chỉ có điều, trong dáng vẻ lạnh lùng của hắn, thì bản thân đối với sự cường đại của ám khí kia có chút khiếp sợ.
- Các hạ! Người này làm trái với quy tắc quyết đấu. - Hán tử Cừu phủ kia bi thương nói:
- Xá đệ ta đã nhận thua, hắn vẫn như trước đuổi tận giết tuyệt không dừng. - Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Lần quyết đấu trước, bọn họ vừa nhận thua cái là biểu đệ lập tức buông bỏ đuổi giết, thế mà....
Vị thánh đường võ sĩ kia vung tay lên, không kiên nhẫn cắt đứt lời của hắn, nói:
- Đúng hay sai chúng ta đều chính mắt thấy, lúc lệnh đệ nhận thua thì Trương Xuân Hiểu đã kích phát ám khí ra, ngươi muốn hắn thu hồi lại như thế nào?
Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:
- Huynh đài nói rất đúng, chẳng nhẽ sư huynh ta phải xả thân cứu giúp sao?
- Ha ha....
Ở phía sau hắn, tất cả mọi người của Khí Đạo Tông đều phát ra tiếng cười vang.
Hán tử Cừu phủ lập tức nghẹn lời, sắc mặt hắn đỏ bừng lên, quát lớn:
- Trương Xuân Hiểu! Ta muốn đích danh khiêu chiến ngươi.
- Câm miệng.
Sắc mặt Cừu Nhân Nghĩa xanh mét lại, cuối cùng quát lớn một tiếng.
Hán tử Cừu phủ thoáng rùng mình, mặc dù không cam lòng nhưng vẫn cúi thấp đầu xuống, lui về phía sau một bước. Chỉ có điều thân hình hắn không ngừng run rẩy, hai nắm đấm nắm chặt lại, biểu hiện kích động của hắn biểu hiện ra ngoài rất rõ ràng.
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Cừu huynh! Nếu các ngươi cũng nguyện ý xuất ra bảo vật giá trị như vậy, vậy sư huynh của ta khẳng định sẽ nguyện ý phụng bồi một lần nữa.
Ở trong tay Trương Xuân Hiểu còn có ba đoạn đoản kiếm nữa, chỉ bằng vào những thứ này thì có quyết đấu thêm một trận nữa cũng không có vấn đề.
- Nhị vị, chúng ta trước khi quyết đấu đã nói qua, ân oán đều giải quyết ở trên lôi đài, một khi phân ra thắng bại thì đoạn ân oán này phải dừng ở đây. Nếu các ngươi còn muốn tiếp tục giằng co chính là khiêu chiến với toàn bộ Linh Đạo Thánh Đường. - Vị võ sĩ thánh đường ở cạnh lôi đài sắc mặt ngưng trọng nói.
Khi vừa mới gặp lại, bỏi vì những người cũng không có cường giả võ sư cho nên thái độ của hắn có chút ngạo mạn. Nhưng mà, khi nhìn thấy linh khải chói mắt kia cùng với uy lực đoản kiếm lúc nổ tung, bọn họ đã hiểu được những người này nhất định rất có bối cảnh, cho nên ngôn ngữ của hắn cũng khách khí rất nhiều.
- Ha ha... Các hạ hiểu lầm rồi. - Trên mặt Cừu Nhân Nghĩa cố hiện ra một nụ cười, nói:
- Chúng ta cũng không có ý tứ trả thù, chỉ có điều khá thương cảm với chuyện vừa xảy ra mà thôi. - Hắn vung tay lên, nói:
- Đi lên thu dọn đi.
- Vâng.
Tên hán tử Cừu phủ kia lập tức lên đài, chỉ có điều hình thi thể huynh đệ mình như đống thịt băm hắn làm thế nào cũng không thể động tay được.
Cũng may, đám người Cừu phủ có rất nhiều, bọn họ lấy ra một tấm vải dài, đem cỗ thi thể đặt vào bên trong.
Sau một lát, một người đi lên, cẩn thận nói:
- Công tử! Đã thu thập xong mọi thứ, nhưng mà.... Linh khải của ngài....
Nhận lấy một kích mạnh mẽ như vậy, linh khải mà Cừu gia chuẩn bị tỉ mỉ cho hắn đã gần như hoàn toàn bị hỏng hẳn.
Trên mặt thoáng hiện ra một tia ảo não, hận ý trong lòng hắn đối với Doanh Thừa Phong càng sâu thêm một tầng.
Tuy rằng, lần này Cừu Quý Dương không phải là chết vào tay Doanh Thừa Phong, nhưng nếu không có bàn tay của hắn ở sau màn, Cừu Quý Dương làm sao có thể chết ở chỗ này? Hơn nữa đối phương còn làm hỏng linh khải mà gia tộc chuẩn bị cho hắn.
Chẳng qua, Cừu Nhân Nghĩa chung quy vẫn không phải là người bình thường, sau khi thoáng liếc mắt qua phía Doanh Thừa Phong thì lập tức xoay người rời đi.
Sau một lát, hắn đã trở về tới đại viện của mình, hơn nữa lại một lần nữa đi tới trước mặt vị lão giả tóc bạc kia.
Khi hắn cẩn thận đem mọi chuyện xảy ra kể lại một lần, liền hai tay chắp lại buông thõng trước người, đứng sang một bên chờ lão nhân nói.
Tuy rằng thái độ làm người của hắn rất cao ngạo, nhưng ở trước mặt vị lão nhân này thì vô cùng nhu thuận và nghe lời giống như một con chó, không dám có chút loạn động.
- Ám khí.... Không ngờ lại có ám khí lợi hại như vậy. - Lão nhân nhìn bộ linh khải chất đống trên mặt đất như đã trở thành đống sắt vụn, không khỏi cau mày lại lẩm bẩm.
Lão cúi xuống cẩn thận kiểm tra qua một hồi lâu, lúc này mới thở dài một tiếng, nói:
- Không thể tưởng được, lão gia hỏa kia thật sự nghiên cứu ra được thứ này.
Cừu Nhân Nghĩa nhẹ giọng nói:
- Sư tổ! Vật này xuất phát ra từ tay Phong Huống đại sư sao?
Lão nhân chậm rãi gật đầu, nói:
- Ở trên những mảnh vỡ găm vào linh khải này có khí tức sát khí vô cùng mãnh liệt, ngoại trừ Phong Huống ra thì còn có người nào có thể đem sát khí hung lệ phong ấn vào trong đoản kiếm này? - Lão thở dài một hơi, nói:
- Ngày xưa, lão phu và Phong Huống tường đàm luận Linh Đạo, hắn từng có ý tường đem sát khí phong ấn vào trong một kiện linh khí, sau đó khiến cho nó trong nháy mắt bạo phát ra. Ha ha.... Chỉ là muốn làm được điều này thì nói dễ hơn làm, sát khí cường đại như thế sao có thể dễ dàng phong ấn lại? Nhưng không nghĩ tới, hắn... Cuối cùng đã chế tạo thành. Tuy rằng chỉ là sĩ cấp linh khí, nhưng đây cũng là một sáng kiến rất giỏi a.
Sắc mặt Cừu Nhân Nghĩa thoáng thay đổi nói:
- Sư tổ! Nếu Doanh Thừa Phong sử dụng ám khí này, không phải là sẽ có thể đánh bại hết mọi người tham gia Truyền Thừa Tháp sao?
Sắc mặt lão nhân thoáng ngưng trọng nói:
- Uy lực vật này tuy rằng không phải lớn, nhưng đối với các ngươi đúng là có uy hiếp rất lớn a.
Khóe miệng Cừu Nhân Nghĩa hơi nhếch lên, vật này có lẽ không tạo ra uy hiếp gì với ngài, nhưng trong số chúng ta mà gặp phải thì tuyệt đối là chỉ có chết mà thôi. Sau khi nhìn thấy uy lực đoản kiếm nổ tung, ngay cả hắn cũng bị hù dọa.
- Cũng được. Lão phu phải đi bái kiến một vị lão bằng hữu. - Lão nhân thản nhiên nói:
- Tranh đấu Truyền Thừa Tháp không nên xuất hiện hung khí như thế.