Vốn tưởng rằng Mạc Phú Huy sẽ không về, tuy nhiên đến nửa đêm, bên ngoài xảy ra tiếng động nhỏ lay tỉnh thiếu niên. Mạc Dao xoa xoa hai mắt, cho rằng trời đã sáng liền xỏ dép ra ngoài. Bầu trời bên ngoài vẫn tối thui mà đứng ở dưới bóng đèn treo trước cửa là Cố Húc với khuôn mặt không mấy vui vẻ và... Mạc Phú Huy.
"Dao Dao, chúng ta về nhà."
*****
Mạc Dao không biết bản thân mình chọc giận Mạc Phú Huy điều gì nhưng mà thiếu niên cảm thấy lý do người này giận chắc chắn có liên quan đến mình.
Cả hai người trở về căn nhà quen thuộc. Bởi vì cơn mưa lúc chiều mà một số đồ đạc trong sân nghiêng ngả sắp đổ rạp. Mạc Phú Huy lại không để ý mà bước qua, dù sao cũng đang là giữa đêm nếu sửa soạng gì thì cũng nên là ngày mai. Hắn bước vào nhà, Mạc Dao liền cun cút đi theo.
Mạc Phú Huy đưa túi bóng trên tay cho thiếu niên, không nói không rằng mà cầm quần áo bước vào trong nhà tắm. Bên trong túi bóng là một hộp bánh kem nhỏ. Có lẽ do đường đi quá xa nên lớp kem trên bề mặt đã dính hết vào mặt nhựa trong suốt bên trên. Đến khi người thanh niên đi ra khỏi nhà tắm, thiếu niên vẫn không sờ vào bánh kem trên bàn.
"Không ăn?"
Mạc Dao lắc đầu. Cậu không dám. Cậu cảm thấy bữa ăn này giống bữa ăn trước giờ hành quyết cho tử tù vậy.
"Vậy Dao Dao lại đây."
Lông mi của thiếu niên hơi run lên cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Mạc Phú Huy. Anh trai hờ vừa tắm xong, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ. Hắn ngồi trên ghế mây, tóc mái hơi ẩm rũ xuống trán, hai bàn tay đan vào nhau, bình tĩnh mà nhìn em trai nhỏ đang co quắp đứng trước mặt.
Bất kỳ ai tiếp xúc với Mạc Phú Huy lần đầu đều cho rằng hắn là dạng người ấm áp dễ gần, giống như anh trai hàng xóm nhà bên luôn sẵn sàng giúp đỡ khi người khác cần. Nhưng chỉ người thanh niên biết, hắn không hề là như vậy. Hắn giúp người khác, đơn giản vì hắn ghét bị làm phiền, bị người bám dính lấy cầu xin.
Sau này, bởi vì làm việc ở phố đèn đỏ thường xuyên, nắm tay tiếp xúc với xương người nhiều hơn với đất ở ruộng, khí chất cũng thay đổi ít nhiều. Do vậy, dẫu Mạc Phú Huy vẫn dùng giọng điệu mềm nhẹ như mọi khi nhưng Mạc Dao vẫn theo bản năng co rúm lại.
"Em... em không có làm gì sai cả." - Vậy nên anh trai hờ không được bắt nạt cậu.
Dù biết Mạc Phú Huy không vui nhưng cậu biết người này sẽ không làm tổn thương đến cậu. Cũng như Cố Húc, Mạc Dao không biết vì sao bản thân lại cho rằng như vậy. Chỉ biết rằng, bọn họ chắc chắn sẽ không nỡ làm cậu đau.
Thiếu niên dù không thông minh trong những vấn đề như thế này nhưng những lúc rảnh rỗi cậu vẫn suy tư một chút. Lúc ấy, thiếu niên vẽ vừa nghĩ vừa theo bản năng mà cắn đầu ngón cái. Sau đó, dòng suy nghĩ của cậu sẽ bị anh trai hờ phá vỡ, ngón tay cái sẽ bị kéo ra khỏi miệng, du nhập vào khoang miệng nóng bỏng. Đến khi tay thiếu niên bị buông ra, đầu ngón tay đã xuất hiện thêm vài dấu cắn nho nhỏ. Mạc Phú Huy sẽ mang vẻ mặt dịu dàng, tựa như kẻ vừa ma sát răng nanh lên phần đệm thịt ngón tay không phải hắn, nhắc nhở thiếu niên không được cắn ngón tay.
Trở lại với hiện thực, thiếu niên lại theo bản năng muốn cắn ngón tay. Phát hiện ra Mạc Phú Huy đang nhìn mình, Mạc Dao sợ hãi vội vàng giấu tay ra sau lưng. Tuy nhiên, khác với những gì thiếu niên nghĩ, lần này người thanh niên lại không làm gì cậu.
Hắn thở dài, dùng bàn tay to lớn của mình nhẹ xoa hai bên má Mạc Dao. Dù Mạc Phú Huy đã rất cẩn thận nhưng khi thả tay ra, hai bên má tròn tròn vẫn xuất hiện vệt đỏ nho nhỏ. Hắn khẽ cười, cúi người hôn lên vết đỏ, nhẹ giọng nói với em trai nhỏ của mình:
"Đi ngủ đi."
Cậu được ngủ thật sao?
Thiếu niên kinh ngạc nhìn Mạc Phú Huy. Như sợ hắn sẽ đổi ý, Mạc Dao vội vàng leo lên giường. Có lẽ vì nỗi lo sợ không còn, thiếu niên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, cậu mơ thấy 005 và 197. Quả cầu màu đỏ vừa khóc oe oe, nước mũi chảy dài trên mặt không ngừng gọi tên cậu. 197 có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, nó dán một tờ giấy tìm trẻ lạc lên mặt kính sau đó dắt tay 005 đi chỗ khác, tiếp tục dán thông cáo tìm người.
Cảnh trong mơ đột nhiên trở nên hỗn loạn, Mạc Dao mơ màng hừ nhẹ một tiếng. Dường như có thứ gì đó đang chạm vào chân cậu. Thiếu niên không vui giật giật chân, nhưng thứ kia giữ quá chặt, cậu chỉ có thể bỏ cuộc, bẹp miệng tiếp tục ngủ.
Nếu lúc này Mạc Dao đủ tỉnh táo hẳn sẽ phát hiện anh trai hờ Mạc Phú Huy đang đứng cuối giường, con ngươi đen đặc nhìn chằm chằm cổ chân của cậu. Dù đã sớm chiều bên nhau nhưng mỗi lần tiếp xúc da thịt với thiếu niên, đầu hắn vẫn sẽ nhịn không được mà nảy ra một câu cảm thán "nhỏ thật". Mọi thứ trên người Mạc Dao đều nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy, cho dù là bàn tay, vành tai, thậm chí là dương v*t, mọi thứ đều có thể nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
Có lẽ vì nơi nào cũng đáng yêu như vậy, tỏa ra mùi hương ngọt lịm khiến người khác nhịn không được đã nếm một ngụm lại muốn thêm một ngụm nữa, nên em trai nhỏ của hắn bị nhiều kẻ để ý.
Đáng lẽ ra hắn nên mua một sợi xích bằng vàng.
Mạc Phú Huy rũ mắt, bàn tay đang nắm chặt cổ chân thiếu niên hơi siết lại. Khi đưa thiếu niên từ nhà Cố Húc trở về, trong đầu hắn đã luôn quẩn quanh hình ảnh thiếu niên bị vòng cổ trói buộc. Vòng cổ da màu đen quấn chặt chiếc cổ mảnh khảnh sẽ đẹp đẽ đến nhường nào. Thậm chí chỉ tưởng tượng thôi, Mạc Phú Huy có thể tự mình bắn ra đầy tay.
Nhưng hắn lại không nỡ để em trai nhỏ đeo lên. Hắn có thể có muôn vàn suy nghĩ biến thái, đủ loại trừng phạt đáng sợ. Nhưng chỉ cần nhìn thấy con ngươi xinh đẹp cùng vành mắt hồng hồng kia thôi, mọi sự suy nghĩ tà ác đều bị kìm nén dưới đáy lòng.
Mạc Phú Huy nghĩ, trên đời này, ngoại trừ hắn ra, còn ai thương thiếu niên như vậy nữa. Vẫn là nên đổi sang xích vàng.
Một đầu xích sẽ quấn chặt lấy cổ chân kia, một đầu khác sẽ buộc chặt với thành giường. Mạc Dao chỉ có thể di chuyển trong phạm vi phòng ngủ, thậm chí có buồn vệ sinh, cũng chỉ khóc lóc cầu xin hắn. Chỉ cần nghĩ đến vậy, trong lòng người thanh niên đã xuất hiện cảm giác run rẩy vì quá đỗi sung sướng.
Hắn hưởng thụ cảm giác ấy, hưởng thụ cảm giác Mạc Dao phụ thuộc vào mình. Mạc Phú Huy biết, hắn không nên như vậy. Đây là phạm tội, là trái với đạo đức. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên mang vẻ mặt lấm lem bùn đất, run rẩy trốn trong chuồng gà nhà mình, mọi thứ đã không thể vãn hồi. Tựa như hắn trở nên biến thái như vậy, trở nên cuồng dục như vậy là bởi vì nhìn thấy Mạc Dao.
Mạc Phú Huy nhẹ nâng chân thiếu niên lên, nhẹ mút lên phần mắt cá chân kia. Dường như không thỏa mãn, hắn lại nhẹ cắn lên đó. Cắn một lần, tựa như cắn đến nghiện. Gã thanh niên không chỉ muốn để lại trên người thiếu niên những vệt dâu tây đỏ mà còn muốn cắn khắp cơ thể cậu. Mạc Phú Huy thầm nghĩ, có lẽ hắn đã không còn thuốc chữa nữa rồi.
******
Ngày hôm sau, Mạc Phú Huy để Mạc Dao ở nhà. Thiếu niên không biết vì sao bản thân mình không được đến nhà Cố Húc chơi nữa. Chẳng lễ Cố Húc chê cậu ăn nhiều còn thích dùng ké điều hòa nhà hắn nên tố cáo với Mạc Phú Huy? Hay do cậu không cho anh trai hờ hôn môi nên hắn phạt cậu? Thiếu niên nghĩ không ra. Cậu chỉ có thể ôm mấy quyển sách mà Mạc Phú Huy đem về, cuộn tròn chân ngồi trên ghế mà bắt đầu đọc sách.
Trong lúc Mạc Dao đang chăm chú từng dòng một, ngoài cổng chợt vang lên tiếng ma sát giữa bánh xe và mặt đường. Một chiếc minibus không ngừng nghiêng ngả lảo đảo, giống như bị mất tay lái mà lao thẳng vào cổng nhà Mạc Phú Huy. Tuy nhiên, thay vì tông hỏng cổng nhà người ta, chiếc minibus này lại xuyên qua nó mà đỗ ở trong sân. Thiếu niên ngơ ngác nhìn cửa xe bật mở, vô số đồ đạc trong xe đổ ào ra, kéo theo đó là một người đàn ông đội mũ chóp cao màu hồng.
"Khiếp, đường gì ghê thế." - Người đàn ông đội mũ chóp đứng dậy khỏi đống đồ lỉnh kỉnh, vừa phủi quần áo vừa lẩm bẩm. Khi thấy Mạc Dao nhìn mình, vẻ mặt cau có của hắn liền chuyển sang hồ hởi. - "Xin chào quý khách tôi là Đường Nâu đến từ công ty Cà Phê Đắng. Tôi nhận được một đơn khiếu nại từ quý khách không biết... Ớ! Hai con quỷ xanh đỏ đâu rồi?"
Nhận đối tượng gửi khiếu nại lên công ty mình không có ở đây, người bán hàng không ngừng nhìn quanh tìm hai bọn nó.
"Ý-ý chú là 197 và 005 ạ?" - Mạc Dao cẩn thận hỏi người đàn ông. - "Hai người họ không có ở đây ạ. Tôi bị lạc khỏi họ."
"Lạc... lạc á?"
Người bán hàng gãi gãi cằm mình. Sáng nay hắn đọc báo hình như có nói đến vụ chương trình trực tiếp xảy ra sự cố. Cái gì mà tinh thần lực vượt tầm khống chế, cái gì mà nhận thức bị chia đôi chia ba gì đấy. Xem ra bởi vì thế giới bị phá hủy nên thiếu niên bị văng đến đây.
"Xin lỗi, tôi muốn kiểm tra một chút."
Người bán hàng đột nhiên xoay người thiếu niên lại. Cẩn thận kiểm tra gáy cậu. Bằng chút thủ thuật của hắn, nơi ấy chợt nổi lên một dòng chữ nhỏ màu đỏ.
Mine.
"Tuyến thể vẫn còn. Thứ này sẽ có ích với cậu trong chương trình tiếp theo đấy." - Người bán hàng nhe răng cười mà vỗ vỗ vai thiếu niên.
Thứ này đã không có là tuyến thể nữa mà giống như một dạng ấn ký thì đúng hơn. Nếu thứ này vẫn còn, cho dù thiếu niên có trốn ở bất kỳ đâu cũng sẽ bị vị kia tìm thấy. Chỉ cần cậu để lọt ra chút hơi thở, một giọt mồ hôi cũng có thể thu hút kẻ kia. May mắn, thứ này chỉ có thể dùng sau gáy nếu như công ty của sếp hắn phát minh ra loại ấn ký có thể để lại trên cơ thể, hẳn xương quai xanh, hõm lưng, đùi trong của thiếu niên sẽ ngập tràn chữ "Mine" đỏ rực đầy chiếm hữu kia.
"Nhưng mà tôi còn chưa vượt qua chương trình này." - Giọng nói mềm như bông của thiếu niên nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của người bán hàng.
"Cũng phải ha." - Hắn vuốt vuốt cằm mình. - "Bởi vì quý khách đã mua hàng của công ty chúng tôi hai lần. Ngày hôm nay tôi sẽ tri ân khách hàng giúp quý khách một chút."
Hắn lôi từ trong túi ra một chiếc điện thoại gập màu hồng, không ngừng gõ gõ gì đấy.
"Hừm, chương trình này có tên là cô dâu của tà thần."
"Tà thần ạ?"
"Ừ, đại khái là hàng năm thôn dân đều cống lên cho tà thần một cô dâu. Tuy nhiên đó không phải là cô dâu mà tà thần đang tìm kiếm vậy nên hắn giết luôn cô dâu. Để bảo vệ bản thân, trong nhà mỗi thôn dân đều có một bức tượng tà thần. Tuy nhiên bức tượng đó phải bị bịt mắt để tránh vị thần đó nhìn thấy đường vào nhà họ. Thông tin chi tiết về sức mạnh của tà thần cũng như cách hạ nó sẽ được tìm thấy khi người chơi đi thu thập thông tin từ npc. Lưu ý: Cẩn thận bị tà thần bắt được."
Sau khi đọc xong dòng cuối cùng cùng của thông tin chương trình, người bán hàng liền quay sang thiêu niên trước mặt. Bị tà thần rượt đuổi à? Vậy thì thiếu niên chết chắc rồi.
Người bán hàng nghĩ một lúc rồi lôi từ trong đống đồ lỉnh kỉnh dưới chân mình ra một lọ thuốc màu hồng.
"Cậu dùng cái này đi."
"Cái này... không phải đồ kỳ quái gì đó chứ?" - Nghĩ đến hai lần sử dụng vật phẩm hỗ trợ trước, Mạc Dao có chút do dự không dám nhận.
"Thì... nó cũng có chút chút là lạ." - Nhìn mặt thiếu niên ngây thơ như vậy, người bán hàng cũng không nỡ lừa cậu. - "Khi cậu sử dụng cái này, mọi người cậu chạm vào sẽ yêu thích cậu. Như vậy khi bị tà thần đuổi bắt cậu có thể dễ dàng xin vào nhà bọn họ trú tạm."
"Thật vậy ạ?"
Hóa ra được nhiều người yêu thích lại có lợi như vậy.
"Nhưng mà cậu chỉ nên ở gần người cậu chạm vào 3 tiếng mà thôi. Một ngày sau hãy gặp lại bọn họ."
Mạc Dao nắm lấy lọ thủy tinh màu hồng, nghiêng đầu đầy khó hiểu với người bán hàng. Chẳng phải họ sẽ yêu quý cậu sao? Vì sao lại muốn tránh xa bọn họ?
"Khụ, bởi vì độ yêu thích sẽ tăng dần theo thời gian nên nếu ở cạnh bọn người này quá lâu... bọn họ sẽ làm ra vài chuyện kỳ quái."
Có đôi khi vì thích quá sẽ ăn luôn cậu.
Tất nhiên lời này người bán hàng sẽ không nói ra, nếu cái gì cũng nói hết cho khách hàng thì làm sao công ty bọn họ bán được hàng nữa. Gã đàn ông đội mũ hồng, chỉnh lại trang phục của mình, thấy thiếu niên vẫn còn cảnh giác với vật phẩm hỗ trợ, hắn liền nói tiếp.
"Thuốc chỉ có tác dụng khi cậu uống nó, nếu quý khách không muốn có thể không sử dụng. Nhưng hãy nhớ thuốc không có tác dụng với tà thần. Vậy nên thấy nó thì hãy nhanh chóng chạy đi."
"Vậy còn tiền..."
"Quý khách an tâm, đây là quà tri ân nên cậu không cần phải trả một khoản phí nào."
Quà tri ân gì chứ. Tất nhiên là nói dối rồi. Đợi thiếu niên hoàn thành xong chương trình này, hóa đơn tiền mua vật phẩm hỗ trợ sẽ được gửi thẳng đến nhà con quỷ keo kiệt 197.
Mạc Dao hoàn toàn không biết chiêu trò của gã bán hàng. Cậu cẩn thận cất lọ thuốc vào trong túi sau đó lại quay sang nhìn người đàn ông:
"Vậy tiếp theo tôi phải đi điều tra manh mối của tà thần ạ?"
"Tìm tà thần làm gì nữa. Bây giờ chúng ta cần phải trốn khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Trở về với nền văn minh của nhân loại mà tra google cách trị tà thần chứ sao."
Sau đó không đợi thiếu niên kịp ú ớ gì, người bán hàng đã kéo cậu lên chiếc minibus của mình. Cửa xe vừa đóng lại, chiếc xe liền vào trạng thái bán trong suốt, lần nữa xuyên qua cổng rồi phóng ra ngoài.
Tuy nhiên, có vẻ như gã bán hàng đã quá tự tin vào khả năng dò đường của mình. Chiếc xe hồng phấn di chuyển một hồi liền kẹt giữa cánh đồng ruộng.
"Má, ở đây không có sóng." - Gã đàn ông đội mũ hồng, ngồi trên nóc xe không ngừng vẩy vẩy chiếc điện thoại trên tay mình. - "Này quý khách, cậu biết đường ra khỏi đây không?"
"Không biết ạ, tôi cũng bị lạc đường nên mới tới đây." - Thiếu niên thành thật lắc đầu.
Mạc Dao cẩn thận nghĩ lại hoàn cảnh của bản thân khi tiến vào thế giới này. Lúc ấy cậu bị bỏ thuốc, cả người đều mệt nhoài không có sức lực. Có một gã đàn ông đến kiểm tra cậu, miệng khẽ lẩm bẩm nói "nó bệnh sắp chết rồi". Sau đó bọn họ hợp lực kéo thiếu niên ra khỏi xe, định bụng muốn ném cậu bên đường. Nhưng một trong số chúng nổi lên tà tâm, muốn nhân lúc thiếu niên chưa hoàn toàn chết mà làm một nháy. May mắn là Mạc Dao kịp tỉnh lại, đá hắn rồi bỏ chạy xuống thôn thủy. .
||||| Truyện đề cử: Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính |||||
Trong lúc thiếu niên còn đang mải suy nghĩ, phía xa chợt vang lên tiếng hô to:
"Ai? Ăn trộm?"
Thiếu niên giật mình thon thót. Dường như người nọ cho rằng cậu là ăn trộm, một tay cầm cuốc, hằm hằm xông về phía Mạc Dao. Thiếu niên muốn kéo tay người bán hàng, bảo hắn nhanh chạy đi. Tuy nhiên khi quay lại... người nọ cùng cái xe đã biến mất.
Mạc Dao:???
- ---------------------------------------
Người bán hàng: Sếp, em hoàn thành nhiệm vụ rồi. Đối tượng đã vào tầm ngắm của tà thần (*≧ω≦*)
Cà Phê: Tốt lắm, giờ gửi hóa đơn đến nhà cậu chủ Trình. Nhớ x4 x5 giá lên ( ๑‾̀◡‾́)σ"