Qua kính xe, vị tài xế chỉ biết dùng ánh mắt bất lực nhìn ba con người ngồi ghế sau xe mình. Thật ra vị trí ghế sau cũng không tính là chật, bình thường khách của gã cũng sẽ ngồi ba ngồi bốn. Nhưng ai bảo hai cậu thanh niên ngồi hai bên quá to lớn, thậm chí, khi ngồi xuống xe đầu bọn họ còn suýt chạm nóc xe, quả thực chính là hai gã titan.
Chỉ tội nghiệp cậu bé mang khăn quàng cổ màu xanh kia. Nếu không phải hai người kia vẫn luôn săn sóc cậu, hắn còn cho rằng thiếu niên đang bị hai gã ngoại quốc (?) kia bắt cóc.
"Không sao, ngồi như vậy ấm áp hơn." - Người lên tiếng là Triều Thiên nhưng Mạc Dao ở bên cạnh đã âm thầm rơi nước mắt.
Cậu không cảm thấy ấm chút nào hết. Nóng chết mất! Ở góc độ người lái xe không nhìn thấy, Mạc Dao âm thầm thử rút tay ra khỏi bàn tay to lớn kia. Tuy nhiên, rất nhanh, người bên cạnh nhận ra điều bất thường của cậu, liền nắm chặt hơn.
"Không muốn lạnh thì ngồi yên." - Cố Diêm Vân lạnh lùng lên tiếng.
Tưởng như đây là lời nhắc nhở của người anh trai dành cho thằng em nghịch ngợm của mình nhưng ở phía dưới, những ngón tay to lớn của người nọ đã đan vào tay thiếu niên. Bởi vì nắm quá lâu mồ hôi đã bắt đầu chảy đem đến cảm giác dính nhớp. Mạc Dao không khỏi thắc mắc rằng vị học sinh giỏi nào đó không thấy khó chịu sao. Dù sao ở lớp học ai cũng cũng đều biết hắn mắc bệnh sạch sẽ mà.
Không lý giải được tâm tư của Cố Diêm Vân, thiếu niên chỉ có thể quay sang người bên tay phải mình. Triều Thiên có vẻ ngoan hơn, có lẽ thử rút tay ra một chút sẽ không sao. Kết quả, đối diện với thiếu niên chính là một đôi mắt cún con đầy tủi thân.
"Dao Dao... Cậu chê tôi là quái vật nên mới không muốn gần tôi sao?"
"..."
Được rồi, mặc kệ tên này muốn nắm bao lâu thì nắm đi.
"Dao Dao cậu khó chịu lắm sao?" - Phát hiện thiếu niên không thoải mái, Triều Thiên có chút lo lắng dò hỏi cậu.
Không thoải mái sao? Tất nhiên là không thoải mái rồi. Thử ngồi giữa hai kẻ cơ bắp cuồn cuộn cơ thể nóng như lò than xem. Chưa kể cậu còn bị bắt chơi trò dung dăng dung dẻ nữa, thiếu niên cảm thấy bản thân sắp thành bánh mì kẹp thịt đến nơi rồi.
Trong lúc cậu còn đang cầu nguyện bác lái xe có thể hóa thân thành tay đua tốc độ mà đưa cậu đến nơi nhanh nhất có thể thì một bàn tay chợt nắm lấy eo thiếu niên. Mạc Dao chợt bị nhấc lên, thiếu niên chỉ kịp "oa" lên một tiếng, cả người cậu đã bị đặt ngồi trên đùi Triều Thiên.
"Như vậy sẽ không chật nữa."
Người thanh niên mỉm cười vui vẻ nhìn thiếu niên ngồi trong lòng mình. Bởi vì lớp trưởng nhà hắn quá nhỏ nên dễ dàng ngồi thọt lỏm trong lòng hắn, thậm chí hai chân cũng vì vậy mà không thể chạm đất. Thiếu niên dường như cũng nhận ra được điều này mà có chút bất mãn với hình thể to lớn của người thanh niên. Nhưng cậu chẳng thể nghĩ ra được cách trút giận nào ngoài việc nắm lấy bàn tay to lớn có chút thô ráp kia mà véo.
Dễ thương quá đi mất~
Trái tim Triều Thiên bởi vì quá kích động mà đập liên hồi. Tuy Mạc Dao véo chẳng đau chút nào nhưng nếu được hắn ước thiếu niên có thể đổi phương pháp khác, chẳng hạn như dùng răng thỏ cắn ngón tay hắn cũng được. Người thanh niên vừa nghĩ vừa nhìn phần gáy xinh đẹp của thiếu niên bị lộ ra khỏi lớp khăn quàng cổ.
Là mùi đào quen thuộc. Nhưng sẽ tốt hơn nếu nó nhiễm lên hương vị của hắn.
Từ từ đã. Mạc Dao còn đang cúi đầu giày vò bàn tay của Triều Thiên bỗng dưng dừng lại. Cảm nhận được có thứ gì đó nóng hổi dưới mông mình, thiếu niên không khỏi trừng mắt liếc nhìn người thanh niên phía sau.
Tên ngốc hư hỏng này!
Thiếu niên tức giận phồng hai má, muốn ngồi dây. Tuy nhiên người kia đã nhanh tay hơn mà ôm lấy thiếu niên, má áp sát má cậu.
"Dao Dao ghét tôi à? Dao Dao ghét tôi lắm sao?" - Triều Thiên mang theo giọng điệu nức nở mà không ngừng cọ cọ mặt mình vào mặt thiếu niên.
"Chuyện này không liên quan đến yêu ghét." - Thiếu niên vươn tay đẩy gương mặt người nọ tránh xa khỏi gương mặt mình. Triều Thiên bị đẩy đến hơn ngửa cổ ra sau nhưng vẫn muốn tiến đến muốn tiếp tục cọ cọ mặt với lớp trưởng của mình.
"Triều Thiên tránh ra. Cậu cầm tinh con chó hay sao vậy."
Chẳng mấy chốc, vì chênh lệch thể lực mà thiếu niên đã bị hoàn toàn ôm lấy. Triều Thiên mở áo khoác của mình ra, sau đó nhét thiếu niên vào bên trong. Mặc kệ cậu mắng mình là chó hư nhưng người thanh niên vẫn cảm thấy mỹ mãn mà ngửi ngửi đỉnh đầu đã có mấy sợi tóc bị rối loạn của cậu. Tuyệt quá, lớp trưởng đã có mùi của hắn rồi. Nhưng vì sao vẫn chưa đủ nhỉ?
Cổ chợt truyền đến cảm giác bị dây thừng thắt chặt. Triều Thiên còn chưa kịp phát hiện, bên cạnh chợt truyền đến cảm giác lạnh buốt người. Cố Diêm Vân dùng ánh mắt như muốn băm người đối diện ra hàng nghìn mảnh mà nhìn thằng bạn nối khố của mình.
"Mày đang làm cái mẹ gì vậy?" - Người thanh niên chợt mở miệng, giọng trầm đến đáng sợ. Hắn chỉ mới trả lời tin nhắn của cậu mình thôi vì sao lại có động vật đơn bào nào đó dòm ngó đồ của hắn rồi?
Sau đó, không đợi Triều Thiên đáp lại mình, Cố Diêm Vân đã vươn tay đào Mạc Dao từ trong lòng người thanh niên ra rồi bế cậu giống bế một đứa trẻ mà đặt lên đùi mình. Thiếu niên bị Triều Thiên bao kín đến suýt ngột thở mang một đầu rối loạn ngây ngốc nhìn xung quanh.
Phải mất một lúc, Mạc Dao mới nhớ ra hành vi đáng ăn đòn của tên ngốc nào đó, cậu vừa tức vừa xấu hổ nhìn về phía người lái xe. Bác lái xe sẽ không cảm thấy bọn họ nhí nhố mà đuổi xuống giữa đường chứ?
Nhưng khi thiếu niên nhìn vào mắt gương xe, chạm vào mắt cậu lại là một đôi mắt trợn to với đôi con ngươi gần như muốn lòi ra ngoài. Vùng mắt xung quanh con mắt cũng mang một màu xám xịt, ngay cả da cũng trở nên nhăn nheo đến khó hiểu. Trái tim thiếu niên đập mạnh một cái, cả người đột nhiên lạnh toát, ngay cả đầu lưỡi cũng trở nên cứng đờ.
"Cố... Cố..." - Mạc Dao mấp máy môi, cố gắng gọi tên người thanh niên.
"Mạc Dao, sao vậy?"
Cố Diêm Vân chuẩn bị cùng Triều Thiên đánh lộn đến nơi chợt nhận ra thiếu niên có biểu hiện bất thường. Bàn tay thiếu niên siết chặt đến nhàu nhĩ mảnh vải trước ngực người thanh niên còn hai mắt cậu vẫn luôn mở to nhìn về phía trước. Vẻ mặt này của thiếu niên giống như đã nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng. Hắn nhíu mày nhìn về gương xe, nhưng lại chỉ đối diện với một nửa gương mặt hết sức bình thường của người lái xe.
Thấy cả Cố Diêm Vân lẫn Mạc Dao đều nhìn mình, người lái xe có chút khó hiểu mà mở miệng:
"Có chuyện gì không các chàng trai? Em trai cậu bị say xe sao? Ở đây tôi có thuốc say xe này."
"Không cần đâu." - Người thanh niên liền lập tức từ chối.
Cảm nhận được cơ thể thiếu niên trong lòng mình đang run lên, hai mày Cố Diêm Vân càng nhíu chặt hơn. Rốt cuộc cậu đã nhìn thấy gì vậy? Vì sao lại có biểu cảm sợ hãi đến như vậy?
"Mạc Dao, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ông ta... ông ta..."
Ông ta không phải là người.
Nhưng cho dù thiếu niên có cố gắng thế nào cũng không thể nói được thành lời. Đúng lúc này, Triều Thiên đột nhiên lên tiếng:
"Cố Diêm Vân, nhìn ra ngoài cửa sổ đi."
Người thanh niên nhíu mày đưa mắt hướng ra ngoài. Vừa rồi bọn họ vẫn luôn chú ý Mạc Dao vậy nên hoàn toàn không có tâm trạng ngắm cảnh. Nhưng lúc này, khi nhìn ra bên ngoài, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc.
Không thể nào. Đó là suy nghĩ đầu tiên của vị học sinh giỏi. Hiện tại là 12 giờ trưa, không có lý nào lại xuất hiện sương mù. Chưa kể, khi bọn họ đi ra ngoài trời quang mây tạnh, lý nào có sương mù.
"Cậu cũng phát hiện ra điểm bất thường phải không?" - Cố Diêm Vân cúi đầu nhìn thiếu niên.
Mạc Dao rớt nước mắt mà gật gật đầu nhỏ. Suy nghĩ một lúc, người thanh niên lấy từ trong túi ra một viên kẹo. Hắn dùng một tay lột vỏ kẹo sau đó nâng cằm thiếu niên lên, làm cậu ngửa cổ đối diện với mình.
"Mạc Dao, há miệng. Ăn cái này sẽ dễ chịu hơn."
Thiếu niên không hề nghĩ ngợi mà làm theo. Ngay lập tức, hai ngón tay chợt vói vào trong miệng thiếu niên. Miệng bị căng ra bất chợt, Mạc Dao theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng cảm nhận được vị ngọt truyền đến, thiếu niên lại có chút ngạc nhiên.
Cố Diêm Vân đặt kẹo vào trong miệng cậu xong cũng không có ý định rời đi, ngược lại còn dùng ngón tay nhẹ ấn lên mặt lưỡi của thiếu niên. Ngón tay vói vào quá sâu khiến lưỡi của thiếu niên hơi duỗi ra, đầu lưỡi đặt vào khe giữa hai ngón tay, nước bọt cũng đã chảy đầy tay người nọ.
Mạc Dao bị nghẹn, hai mắt đã rơm rớm nước mắt, ngay cả con ngươi cũng mất đi tiêu cự mà đảo lên trên một chút. Thiếu niên bám chặt lên cánh tay người nọ nhưng lại chẳng còn sức mà đẩy ra, ngực vẫn không ngừng phập phồng lên xuống.
"Này, nhét kẹo mà làm gì lâu vậy!" - Triều Thiên ngồi ở bên cạnh không nhìn thấy được biểu cảm cũng như hành động của Cố Diêm Vân nhưng hắn vẫn mất kiên nhẫn mà đá người kia một cái.
Sau đó, người thanh niên giống như giận cá chém thớt hướng về phía người lái xe:
"Này ông kia, ông là tên bắt cóc phải không? Chọc nhầm đai đen rồi đấy thằng khốn! Hiện tại cho chúng tôi xuống xe. Ngay bây giờ."
Nhưng người lái xe giống như không nghe thấy lời nói của người thanh niên, ngược lại còn hồ hởi lấy ra một chai nước, giọng điệu vẫn hòa ái như trước:
"Các cậu khát sao? Tôi có nước này."
"Này!"
"Các cậu say xe à. Tôi có thuốc say xe này."
Triều Thiên có chút ngẩn người. Hắn quay sang nhìn Cố Diêm Vân đang vỗ vỗ vào gáy Mạc Dao. Người nọ cũng đáp lại hắn bằng một ánh mắt tương tự.
Đúng vậy, hành vi của người này quá kỳ dị.
Do dự một lúc, Triều Thiên vẫn quyết định nhổm người dậy vươn tay nắm lấy cổ áo người đàn ông.
"Đừng giả ngu với tụi tao. Dừng xe ngay lập tức!"
Tuy nhiên, có lẽ vì lực kéo quá mạnh mà chiếc áo của người lái xe bị người thanh niên xé toạc, để lộ cơ thể gầy trơ xương phía dưới. Không, cái này không gọi là cơ thể nữa rồi, từ lồng ngực đến bụng đã bị phanh ra toàn bộ, bên trong hoàn toàn không có một chiếc xương nào. Thứ duy nhất chống đỡ cơ thể người đàn ông chính là một thanh gỗ thật dài chọc từ cr xuống phí dưới..
Triều Thiên bị dọa đến ngây ngốc. Mà người lái xe giống như không biết bí mật của bản thân đã bị phanh phui, ông ta nghiêng đầu nhìn sang người thanh niên rồi nở một nụ cười:
"Cậu bị say xe sao? Tôi có thuốc say xe cho cậu đây."
Nhưng người thanh niên hoàn toàn không phản ứng lại ông ta. Hoặc đúng hơn, hắn đã bị dọa đến choáng váng. Đúng lúc này, bên tai người thanh niên chợt vang lên tiếng nghiến răng. Tiếng "ken két" ấy không ngừng vang bên tai hắn, lặp đi lặp lại liên tục, cho đến khi cổ họng người đàn ông chui ra một con mọt béo tròn.
"Ồ xin lỗi cậu nhé, tôi vẫn luôn cảm thấy ngứa cổ, hóa ra là do thứ này."
Kẽo kẹt. Kẽo kẹt. Kẽo kẹt.
"Hình như vẫn còn một con nữa. Ở đâu nhỉ? Ôi ngứa mắt quá."
Kẽo kẹt. Kẽo kẹt. Kẽo kẹt.
"Ngứa quá đi. Muốn gãi quá."
Sau đó người đàn ông liền đem ngón tay nhét vào trong mắt mình. Rõ ràng hành động kinh dị như vậy nhưng vẻ mặt người đàn ông lại lộ rõ sự thoải mái.
"A hình như nó xuống mũi rồi." - Người đàn ông rút ngón tay từ trong hốc mắt mình ra. Mặt trên đã bám rất nhiều dịch nhầy cả trắng lẫn đỏ, nhưng ông ta giống như không quan tâm mà nhét vào lỗ mũi mình.
Tất cả hành động của người đàn ông đều bị Triều Thiên chứng kiến từ đầu đến cuối. Hắn không hề do dự vươn tay nắm lấy đầu người lái xe đập thật mạnh vào cửa kính khiến nó vỡ toang. Xe đã dừng lại. Âm thanh nghiến răng kia cũng biến mất.
*****
Cửa xe vừa mở ra, Mạc Dao đã trượt khỏi người Cố Diêm Vân mà chạy về phía Triều Thiên. Người thanh niên đứng một góc, rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay bị thương do bị mảnh kính văng vào của mình.
"Triều Thiên? Cậu..."
"Dao Dao, g-ghê tởm quá... Tôi... tôi muốn nôn... Cậu ôm tôi được không..."
Thiếu niên gật đầu kiễng chân lên muốn ôm người thanh niên, nhưng vì hắn quá cao, Triều Thiên chỉ có thể cúi xuống để thiếu niên có thể dễ dàng vòng tay qua cổ mình. Chỉ khi tiếp xúc gần với người thanh niên như vậy, Mạc Dao mới phát hiện cơ thể hắn đang run rẩy.
"Hôn tôi đi..." - Như sợ thiếu niên sẽ từ chối, Triều Thiên liền nói thêm. - "Giống như ngày hôm qua vậy. Cậu an ủi tôi như lúc ấy đi."
Mạc Dao nhấp môi suy nghĩ một lúc vẫn làm theo những gì người thanh niên nói. Cơ thể Triều Thiên dần dần bình ổn lại. Hắn vùi mặt vào khăn quàng cổ của thiếu niên mà nhẹ nhàng hít thở. Cho đến khi mông bị đá một cái thật mạnh.
"Xin lỗi, nhiều sương mù quá nên không nhìn thấy đường."
Mẹ nó, tên này chắc chắn cố ý.
Triều Thiên nghiến răng nghiến lợi lườm người đối diện một cái, thần sắc cũng khôi phục lại bình thường.
"Sương mù dày như vậy thì biết đi đâu bây giờ." - Người thanh niên gãi đầu đứng chắn tầm mắt thiếu niên với chiếc xe vẫn còn xác của người lái xe với cái đầu đã nát bét. - "Mày gọi được cho Cố Từ không?"
Cố Diêm Vân lắc đầu, giơ điện thoại mình lên. Không có sóng.
"Mẹ nó, chẳng lẽ tên quái vật kia đưa chúng ta lên vùng đồi vùng núi nào sao?" - Vừa nói xong, hắn lại lập tức đưa ra lời phản đối. - "Không đúng, đường đi rất bằng phẳng nào giống đi lên vùng núi."
Trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng vị học sinh giỏi đưa ra quyết định:
"Tạm thời chúng ta cứ đi về phía trước xem có nhà dân nào không. Cứ đứng ở đây không biết chừng lại gọi đến gã quái dị nào nữa."
Triều Thiên không lên tiếng hiển nhiên không phản đối còn Mạc Dao cũng gật đầu nhẹ giọng nói "vâng".
"Dao Dao, có cần tôi cõng cậu không? Không bế công chúa cũng được."
Hiển nhiên, suốt quãng đường đi, Triều Thiên lại hóa thành chim vàng anh không ngừng hót líu lo quanh thiếu niên. Nhưng dù hắn có dụ dỗ thế nào cũng bị thiếu niên trừng mắt mà đẩy ra. Cậu đã không còn là Mạc Dao của ngày xưa nữa rồi, đừng hòng lừa cậu để sờ soạng. Mèo nhỏ kiêu ngạo mà vểnh râu cho rằng bản thân đã trưởng thành.
Bị mèo nhỏ ghét bỏ, người thanh niên chỉ có thể để đầu lưỡi chống răng nanh, nhìn chằm chằm thiếu niên đi phía trước mình. Cố Diêm Vân ở bên ngoài vẫn một bộ lạnh băng nhưng trong lòng đã vui như mở hội, mặc dù hắn sau sự kiện đút kẹo cũng đã bị Mạc Dao tránh như tránh tà.
"Hình như sương mù đã tan bớt rồi. Phía trước có nhà... C-cái lù má!"
Triều Thiên chưa kịp vui mừng vì cuối cùng cũng tìm thấy một căn nhà thì sau khi sương mù tan, trước mặt bọn họ chính là cổng trường quen thuộc.
"Gã lái xe kia đưa chúng ta đến trường học làm gì cơ chứ?" - Triều Thiên khó hiểu mà gãi gãi đầu. Như chợt nhớ ra cái gì đó, hắn chợt kêu lên. - "Chắc chắn là gã Cao Bình Châu làm!"
"Hiệu trưởng Cao?" - Cố Diêm Vân nhíu mày lên tiếng.
"Đúng vậy, ngày hôm qua trước khi hoàn toàn mất đi ý thức tao đã nhìn thấy ông ta ở đó. Dù ít dù nhiều chắc chắn lão ta có liên quan đến chuyện lần này."
Nói đến đây Triều Thiên lẫn Cố Diêm Vân đều có chút do dự có nên bước vào bên trong hay không. Cao Bình Châu biết nhiều tà thuật như vậy, bọn họ sao đủ trình cân được ông ta. Nhưng quay lại đường cũ cũng chưa chắc bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm.
Lúc này, Mạc Dao với lực chiến đấu bằng 0 chợt mở miệng nêu ra ý kiến của mình:
"Chúng ta có thể lên tầng 4 tìm Tô Đình."
"Tô Đình?" - Cả hai người thanh niên đều đồng loạt lên tiếng.
"A-anh ta là một hồn ma... chính là hồn ma trong lời đồn của các anh chị khóa trên ấy ạ. Vì... vì nhiều lý do nên hiện tại Tô Đình đang ở phe ta." - Không hiểu vì sao, Mạc Dao lại có chút chột dạ mà đưa mắt nhìn đi nơi khác.
"Mẹ nó, chính là cái gã đã dụ cậu lên tầng 4 phải không?" - Triều Thiên nghiến răng nghiến lợi chất vấn thiếu niên.
"Nói đi, cậu và hắn quen nhau bao lâu? Gặp nhau được bao lần?" - Cố Diêm Vân trầm giọng hỏi.
Mạc Dao theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, hai chân cũng lùi lại phía sau. Cậu có linh cảm nếu như cậu nói ra sự thật rằng cậu khen người thanh niên đẹp trai nên hắn mới đi theo cậu chắc chắn cậu sẽ xong đời. Vậy nên thiếu niên chỉ có thể trả lời qua loa, nói rằng do bản thân hứa không yêu sớm nên mới được Tô Đình đồng ý giúp.
Bất ngờ là cả Cố Diêm Vân lẫn Triều Thiên đều gật đầu đồng tình.
"Đúng là không nên yêu sớm."
Cố Diêm Vân + Triều Thiên: Trừ mình ra Mạc Dao yêu ai cũng là yêu sớm.
"Cũng không còn cách nào khác ngoài việc đi lên tầng 4 tìm vị Tô Đình nào đó. Hi vọng hắn ý thức được bản thân mình đã già mà không động tay động chân với ngọn cỏ non nào đó. Bên cạnh đó, rất có thể Tô Đình sẽ biết Hạ Thư Dương ở đâu."
Nghe Cố Diêm Vân nói vậy cũng không ai phản đối. Cả ba người cứ như vậy mà từ từ bước vào trong trường học.
*****
Ngày 25/11/XXXX
Camera ghi lại hình ảnh ba nam sinh tiến vào trường học đã bị phong tỏa. Sau đó hoàn toàn mất liên lạc với cả ba.
Ngày 28/11/XXXX
Chỉ có một nam sinh được tìm thấy, hai người còn lại hoàn toàn biến mất.
- ---------------------------------------
Cà Phê: Vì sao chương trình này lại dài như vậy? (ლ ^ิ౪^ิ)ლ
Cà Phê: *Đọc lại kịch bản* (⌐▀͡ ̯ʖ▀)
Cà Phê: Tuyệt có dính nhớp, có thân hình biến dạng, có tẩy não. Tổ đạo diễn làm tốt lắm! ╰(⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)╯
Ai sẽ là boss đây?