Mục lục
Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Giang? Hắn quay trở lại lúc nào? Vì sao cậu không phát hiện ra? Chẳng lẽ Lục Bắc đã xảy ra chuyện?

Mạc Dao sợ hãi giãy giụa càng mạnh thậm chí cánh tay người đàn ông đã chịu không ít vết cào từ cậu. Nhưng hắn ta vẫn bình tĩnh nắm cổ chân thiếu niên, nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi ngách tủ.

"Trốn cái gì? Hết chỗ trốn rồi sao mà còn phải chui vào trong đấy?"

"Lý Giang" buồn cười vỗ nhẹ một cái vào mông cậu. Hắn cũng không ngại bẩn mà để thiếu niên ngồi lên đùi mình sau đó từ từ nâng mặt cậu lên. Khoảng cách của hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

"Dù đã chui rúc đến người lấm lem bụi mà sao vẫy thơm thế này?"

Gã thanh niên si mê mà ghé sát cần cổ cậu. Nơi này vừa đổ rất nhiều mồ hôi nên đây cũng là vị trí hắn có thể ngửi rõ mùi cơ thể của thiếu niên nhất. Hắn thậm chí còn biến thái tới nỗi vươn lưỡi liếm một giọt mồ hôi của thiếu niên.

Hắn định dùng búa gõ thủng đầu mình phải không?

Trong đầu Mạc Dao lúc này chỉ có hình ảnh cây búa tử thần của Lý Giang. Tuy nhiên thiếu niên không biết rằng trên người "Lý Giang" lúc này cũng có một cái búa chỉ có điều cây búa này đang muốn làm chuyện khác với thiếu niên.

Có lẽ vì trong phòng quá tối hoặc có lẽ vì Mạc Dao quá sợ hãi không dám ngọ nguậy nên khi kẻ bắt cóc vươn tay về phía cậu thiếu niên biết nhắm tịt mắt lại. Nhưng khác với những gì Mạc Dao tưởng tượng, sọ não của cậu vẫn còn nguyên vẹn không hao tổn gì mà thay vào đó lại là cảm xúc ẩm ướt truyền từ cằm. Thiếu niên lúc này mới ý thức được người nọ đang liếm cằm mình.

"Không..."

"Ngồi im nào. Vừa rồi ngã có đau không?"

Thiếu niên chợt nhận ra vị trí "Lý Giang" vừa chạm vào là vết thương khi nãy cậu ngã dập mặt. Không để ý thì không sao nhưng một khi đã phát hiện thì cảm giác đau đến ứa nước mắt xộc thẳng lên não. Mạc Dao sợ đau liền rụt người về phía sau nhưng hai má nhanh chóng bị người đối diện túm chặt không để cho thiếu niên chạy trốn.

"Tránh cái gì? Sao lúc Lục Bắc loạn cắn lại không tránh đi?"

"Lý Giang" có chút tức giận cắn lên má thiếu niên. Thậm chí hắn còn ác ý mút thật mạnh lên bầu má ấy. Mạc Dao ăn đau nhưng lại không biết cách tránh thoát chỉ có thể vô lực mà dùng tay chống lồng ngực người nọ rồi đẩy ra. Gã thanh niên thấy cậu phản kháng yếu ớt như vậy, có chút mủi lòng mà hôn hôn vị trí bị mút vào đã dần hình thành vết tím.

"Giữa tôi và Lục Bắc em chọn ai? Hửm, nói đi. Em chọn ai?"

"Không thích ai!"

Thiếu niên khó chịu né tránh khỏi những cái hôn vụn vặt. Bọn họ đều bắt nạt cậu vậy nên cậu không thích ai hết. Đều hư như nhau!

Lồng ngực kẻ bắt cóc vang lên tiếng cười trầm ấm. Mạc Dao không hiểu lời mình nói có gì hài hước. Câu tò mò ngẩng đầu lên. Ngay lập tức cái gáy của thiếu niên bị nắm lấy, ấn mạnh về phía trước.

Lần thứ hai Mạc Dao bị cưỡng hôn và lần nào cũng bất ngờ như lần nào. Chỉ có điều người trước mặt không điên cuồng như Lục Bắc, hắn nhẹ nhàng hôn Mạc Dao, nhẹ nhàng mút vào đầu lưỡi cậu và cũng nhẹ nhàng ép cậu ăn nước miếng của mình. Mặc dù mọi hành động đều dịu dàng như nước nhưng mục đích của hắn không khác Lục Bắc là bao, đều là muốn thiếu niên nhiễm lên hương vị của mình.

"Vì em đang bị thương nên tạm thời tha cho em." - "Lý Giang" cúi đầu hôn lên đôi mắt thiếu niên. - "Lần tới tôi muốn em tiếp nhận tất cả dịch thể của tôi. Từ trong ra ngoài đều thuộc về tôi. Giờ thì về nhà đi, bé cưng."

Mạc Dao ngơ ngác bị người nọ đẩy ra ngoài. Vì ở trong bóng tối quá lâu nên khi tiếp xúc với ánh sáng thiếu niên phải nhăn nhó mặt mũi một hồi mới nhìn rõ cảnh vậy.

{Éc éc Dao Dao cứu cứu...}

Chiếc thùng nhựa bên cạnh chợt vang lên tiếng lộc cộc nho nhỏ. Mạc Dao đề phòng mà từ từ mở chiếc hộp ra không ngờ lại là 005 bị nhốt trong đó.

"Cậu có sao không?" - Thiếu niên lo lắng xách quả cầu màu đỏ lên.

{Lần sau mị sẽ không dám bay loạn nữa hu hu. Mị sẽ không vì hóng drama mà bỏ Dao Dao lại đâu.}

005 khóc nức nở ôm lấy khuôn mặt thiếu niên. Nó vì tò mò trận đánh nhau giữa Lục Bắc và Lý Giang nên mới bay ra ngoài xem tí để lát về còn có chuyện kể cho 197 nghe. Mặc dù các npc khác đều không nhìn thấy hay chạm vào 005 nhưng các đồ vật trong chương trình có thể tác động vật lý lên nó. Đó là lý do vì sao 005 trong lúc hóng hớt drama bị nguyên cây búa đập vào mặt và hất văng vào thùng nhựa cạnh đó.

"Trước tiên chúng ta phải rời khỏi đây đã." - Nghĩ đến "Lý Giang" vẫn còn ở quanh đây Mạc Dao nhỏ giọng lôi kéo trợ lý nhà mình đi.

{Còn có 15 phút nữa là hết chương trình rồi. 197 nói hai ta có thể rời khỏi trường học.}

Thiếu niên theo chỉ dẫn của 005 mà tìm đường đi ra đến cổng. Phía ngoài đã đậu đầy xe cảnh sát thậm chí Mạc Dao còn bắt gặp một số bạn cùng lớp đang ngồi yên trong xe ô tô. Có lẽ Tô Vân Dương đã gọi cho cảnh sát đến cứu mọi người. Mạc Dao nhận lấy chăn cùng trà nóng từ một nữ cảnh sát sau đó ngoan ngoãn chờ người nhà đến.

"Mọi chuyện cứ như là mơ vậy."

Thiếu niên nhịn không được mà khẽ cảm thán. Gần 48 tiếng qua, Mạc Dao hoàn toàn không ngờ rằng mình đã tham gia một trò chơi trừng phạt, hơn nữa còn chứng kiến vô vàn cảnh máu me. Có lẽ đúng như những gì người kia nói, mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi.

[Cậu đã làm rất tốt.]

"197?"

[Là tôi.]

[Mặc dù đây là tác phẩm đầu tay của một đạo diễn mới nhưng với người chơi lần đầu như cậu, có thể sống sót đến cuối cùng mà không bị hao tổn gì thì thật sự là kỳ tích.]

"Vậy ạ?"

Thiếu niên kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía quản lý. Kể ra cậu cũng chẳng làm được gì ngoài bị ôm, bị hôn rồi bị chọc cho khóc. Ngay cả đến phút cuối cũng là "Lý Giang" tha cho cậu.

[Đúng vậy. Tôi đã cùng công ty kế cá cược xem câu có thể sống đến bao nhiêu phút. Tôi rất mừng vì cậu sống đến cuối chương trình.]

Nghe vậy, Mạc Dao có chút vui vẻ mà cong mắt cười với quả cầu màu xanh. Cậu không ngờ quản lý lại tin tưởng cậu đến như vậy. Đây là lần đầu tiên có người tin cậu làm được điều gì đó nên hồn. Vui quá đi~

Tuy nhiên lời nói tiếp theo của 197 liền khiến khuôn mặt rạng rỡ thiếu điều nở hoa của thiếu niên phút chốc biến thành sa mạc hoang tàn.

[Dù tôi cược cậu sống không quá 15 phút.]

Mạc Dao chết rồi đừng tìm Mạc Dao nữa. Mạc Dao đã hoá thành bươm bướm hay về trời rồi.

Nhận ra lời nói của mình đã đả kích rất lớn đến thiếu niên. 197 vội vàng sửa lại lời nói.

[Nhưng cậu đã làm rất tốt còn gì. Khiến tôi phải lau mắt nhìn lại cậu.]

[Cậu đã kiếm được đồng đội đáng tin.]

Dù sau đó cậu đã bị "đồng đội" hôn cho ná thở.

[Cậu đã phát hiện ra những manh mối quan trọng nhất.]

Dù để có được nó cậu đã bị boss nửa đêm mò vào sờ soạng.

[Và cậu đã an toàn ra bên ngoài.]

Dù cậu lại bị hôn cho ná thở lần nữa.

Thấy mặt thiếu niên vẫn ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, 197 chỉ có thể chuyển chủ đề sang cái khác.

[Vậy cậu nghĩ ai là chim cổ đỏ?]

Mạc Dao nghiêm túc nghĩ một lát sau đó thành thật trả lời.

"Ban đầu tôi nghĩ là Lạc Linh Hoa vì chỉ có mình cô ấy chết vì bị bắt nạt. Nhưng sau tôi lại cảm thấy tất cả mọi người đều có thể là chim cổ đỏ. Chắc là tôi đoán sai rồi ha ha."

[Cũng không hẳn là sai.]

Rốt cuộc chim cổ đỏ là ai? Đáp án là có rất nhiều. Yến Vi là chim cổ đỏ. Trần Cảnh Mục là chim cổ đỏ. Thậm chí Mạc Dao cũng là chim cổ đỏ. Bọn họ đã tồn tại nhưng vì quá khứ bị bắt nạt đã khiến linh hồn bọn họ chết đi. Thứ tồn tại trước mắt chúng ta lúc này chỉ là một cái xác không hồn duy trì sự sống bằng nỗi thù oán.

Vậy ai đã giết chết chim cổ đỏ? Đáp án cũng là rất nhiều. Khi chim cổ đỏ bị bắt nạt, mọi người đều thờ ơ với lời cầu cứu của nó đến khi nó thật sự chết đi rồi các loài xung quanh mới bắt đầu khóc than. Chim cổ đỏ chết là vì sự lạnh lùng của tất cả mọi người. Tất cả đã dồn chim cổ đỏ vào đường cùng.

[Được rồi, 3 phút nữa chương trình sẽ hoàn toàn kết thúc. Tôi sẽ đưa cậu về thế giới thực. Để tránh những điều tiêu cực trong chương trình ảnh hưởng đến tâm lý cậu, chúng tôi sẽ tự động làm mờ những hình ảnh kích thích mạnh đến não bộ cậu.]

Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu chờ thời gian trôi đi. Lúc này chợt có một viên cảnh sát tiến về phía thiếu niên.

"Xin hỏi đây có phải là điện thoại của cậu không?"

Mạc Dao nhỏ giọng nói cảm ơn sau đó dùng hai tay đón lấy điện thoại. Cậu theo thói quen bật nguồn điện thoại lên. Màn hình vừa phát sáng thì ngay lập tức có một cuộc điện thoại gọi tới. Dù bản thân sắp rời đi nhưng xuất phát từ lễ phép, Mạc Dao vẫn chấp nhận cuộc điện thoại.

"Alo Mạc Dao à? Sao anh gọi mãi mà em không nghe máy?" - Phía bên kia chợt vang lên giọng nói lạ hoắc của một người đàn ông.

"Ai vậy ạ?"

[Chú ý. Đếm ngược thời gian đóng lại chương trình. 30... 29... 28...]

"Anh là Tô Vân Dương, anh họ của em đấy. "

[20... 19... 18...]

"Gì cơ ạ?"

"Ơ cái thằng này. Anh đi thực tập một tháng trời mà đã quên anh rồi sao? Anh bị mất điện thoại nên miss nhiều thông tin quá. Về đến nhà mới biết có thiệp mời đi họp lớp."

[8... 7... 6...]

"Mạc Dao? Sao không nói gì? Alo?"

Nếu như đây là Tô Vân Dương thật thì người bên cạnh cậu mấy hôm nay là ai?

Thiếu niên hoang mang siết chặt điện thoại.

[3... 2... 1.]

[Hoàn tất thoát ly chương trình.]

[Chúc người chơi có mộ trải nghiệm thú vị.]

*****

Khi Mạc Dao tỉnh lại thì bản thân cậu đang nằm trên chiếc giường mềm mại. Đầu óc thiếu niên lúc này nặng trĩu cả tinh thần lần thể xác đều mệt mỏi vô cùng. Cậu không quan tâm hôm nay có bài kiểm tra gì đó nữa mà cởi áo khoác ra, quăng sang một bên rồi chui vào chăn.

Thiếu niên mơ mơ màng màng cuộn tròn mình lại, tìm một tư thế thoải mái rồi chép miệng ngủ tiếp. Cảnh trong giấc mơ của cậu có chút hỗn loạn, hầu hết đều là những sự việc xảy ra trong chương trình. Đến khi có một bàn tay lạnh băng chạm vào má cậu, Mạc Dao mới hơi hé mắt ra.

"Không sốt. Vì sao lại nghỉ học?"

Là giọng bạn phòng kế. Mạc Dao suýt chút nữa đã quên mình có bạn phòng kế. Cậu rầm rì đáp lại mấy câu, cũng chẳng biết bản thân mình nói gì liền xoay người sang bên cạnh rồi ngủ tiếp.

Bạn phòng kế bình thản đặt túi thức ăn lên bàn sau đó mặc tạp dề, đi vào trong bếp bắt đầu nấu cơm.

"Canh có muốn cho hành không?"

Trong ổ chăn lại vang lên tiếng lầm rầm không rõ âm tiết.

"Được rồi, không cho."

197 từ một góc trong nhà lúc này mới lăn ra. Nhìn thiếu niên ngủ đến thơm ngọt trong ổ chăn nó chợt cảm thấy việc mình lo lắng cậu sẽ gặp ám ảnh tâm lý gì đó là quá thừa thãi.

[Nghỉ ngơi đi. Hai, ba ngày sau chúng ta sẽ bắt đầu chương trình thứ hai.]

Dù đang ngủ say như chết nhưng nghe đến chữ "nghỉ" khoé môi thiếu niên vẫn cong lên rõ ràng.

Tuy nhiên có nhiều chuyện chúng ta không thể lường trước được. Ví dụ như sau một đêm ngủ đến chẳng biết trời trăng gì, khi Mạc Dao mở mắt ra thì thứ đập vào mắt cậu không phải là trần nhà quen thuộc mà là hai quả cầu 1 xanh và 1 đỏ.

{Dao Dao~}

005 vui vẻ bay đến cọ cọ má thiếu niên.

Mạc Dao:?

[Khụ để tôi giải thích.]

[Đáng lẽ ra theo như lịch trình sắp xếp thì cậu sẽ được nghỉ vài ngày rồi mới bắt đầu chương trình mới. Nhưng mà ngày hôm qua công ty sau vài tháng chưa trả tiền điện đã chính thức bị cắt điện toàn công ty. Để giải quyết vấn đề này chúng ta phải nhận thêm chương trình nhằm kiếm tiền đóng tiền điện.]

"..."

Công ty mà cậu ký hợp đồng thật sự nghèo đến vậy sao? Liệu có quỵt lương người làm công không?

[Mạc Dao, cậu an tâm. Đây là trường hợp hi hữu tôi đảm bảo không có lần sau.]

[Hơn nữa số tiền được trả công lần này rất cao. Nghe nói đạo diễn kiếm mấy tháng trời không tìm được diễn viên ưng ý. Khi nhìn thấy ảnh cậu ông ta liền liên hệ với công ty ngay.]

{Ổng nói là không có ai phù hợp với nhân vật này hơn ngoài Dao Dao á.}

"Tôi ạ?"

Mạc Dao lúc này mới phát hiện ra có gì đó không ổn. Cậu đang mặc váy. Hơn nữa tóc còn rất dài hình như là tóc giả. Ngón tay đang nắm chặt vạt váy của thiếu niên có chút run lên, ánh mắt cậu bộc lộ sự hoang mang đến tột độ. Vì nghệ thuật nên cậu phải hi sinh cả giới tính của mình sao?

Thấy khuôn mắt tinh xảo của thiếu niên dần đỏ lên, nước mắt cũng sắp từng hạt từng hạt đổ xuống, 197 biết cậu đã hiểu lầm cái gì vội vàng giải thích.

[Đừng lo lắng. Cậu vẫn là con trai.]

[Lần này đạo diễn rất có tâm nên gửi cho chúng ta khá nhiều thông tin.]

[Cậu sẽ vào vai một kẻ lừa đảo vì ham hư vinh mà chấp nhận giả gái. Mọi chuyện bắt đầu khi cậu vô tình nghe mọi người nói về một vị tử tước giàu có chuẩn bị kết hôn với con gái của một vị chủ buôn. Tuy nhiên Cô gái này đã có bầu với bạn trai nên không thể cưới người nọ được nhưng cô cũng không muốn làm xấu mặt gia đình mình. Vậy nên cậu chấp nhận giả làm cô ta để đến đây. Vị tử tước này còn độc thân nhưng đã có hai người con trên danh nghĩa. Vì sao lại là trên danh nghĩa? Bởi vì thực chất chúng là con đẻ của người anh trai quá cố của hắn. Và cả hai đều căm ghét "người mẹ kế" này.]

[Đạo diễn giao cho cậu nhiệm vụ trước khi chương trình bắt đầu, cậu phải tụ vững ở toà trang viên gia tộc này có như vậy chương trình mới có thể bắt đầu.]

[Còn nữa, tên chương trình lần này là: Ngủ ngon Aisha.]

- --------------------------------

Cà Phê: Ngủ mơ thấy Dao Dao về khóc lóc nói tác giả bắt nạt mình nhiều quá. Vậy nên tác giả quyết định bắt nạt nhiều hơn để tiếp tục mơ thấy Dao Dao ( ̄▽ ̄).

Cà Phê: Ở chương trình 1 chắc mọi người cũng đoán ra rồi. Kẻ bắt cóc thực sự là ai thì quá rõ. Ta có thể hiểu rằng: Kẻ bắt cóc đang nhàm chán liền giúp Lý Giang thực hiện ý đồ của mình tiện thể bắt nạt luôn Dao Dao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK