Mạc Dao sợ hãi mà lắc đầu nguầy nguậy. Dù không hiểu vì sao hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy nhưng cậu có thể chắc chắn người này không có ý tốt. Tuy nhiên tay cậu vẫn bị người đối diện cầm lấy sau đó đưa về phía trước. Bởi vì phần mắt đã bị bịt chặt nên thiếu niên chỉ có thể cảm nhận chút xúc cảm truyền từ đầu ngón tay. Bàn tay nhỏ nhắn của thiếu niên như rơi vào một phần thịt đệm. Tuy không mềm mại nhưng cũng không cứng như đá, nó có phần săn chắc, độ co giãn vừa phải, điển hình cho những người thường xuyên rèn luyện.
Phía đối diện vang lên một tiếng cười khẽ. Hắn hướng dẫn thiếu niên tiếp tục di chuyển lên phía trước, chạm vào một vật nhỏ hơi gồ lên. Mạc Dao theo bản năng mà co đầu ngón tay nhưng lại giống như dùng móng tay nhẹ cào lên nó. Người đối diện khẽ rên một tiếng, giọng nói không giấu được hưng phấn mà trở nên trầm thấp:
"Dao Dao lại sờ nơi ấy tiếp đi. Dao Dao có thể làm được mà."
Biến... biến thái!
Thiếu niên bị dọa đến nước mắt rơi đầy mặt. Cậu phải làm sao đây? Cậu phải làm sao đây? Cậu sẽ bị biến thái ăn mất...
"Người xấu! Thả... thả tôi ra mau! Nếu không tôi... tôi sẽ gọi cảnh sát!" - Mạc Dao nức nở mà đe dọa lại người kia.
Ngay lập tức người đối diện bị lời nói của thiếu niên làm cho đần mặt. Đây mà là đe dọa sao? Mang giọng điệu mềm mại như bị người lạ kéo lên giường bắt nạt, ngay cả một lời đe dọa cũng không nói được đầy đủ, chỉ có thể vừa nấc vừa rơi nước mắt. Rốt cuộc thiếu niên đang muốn người xấu thôi bắt nạt mình hay mời gọi người khác tiếp tục bắt nạt đây?
Kẻ kia vốn chỉ muốn trêu chọc thiếu niên một chút, để cậu không mang vẻ mặt ngốc nghếch đâm đầu vào chuyện không liên quan đến bản thân. Tuy nhiên hắn đổi ý rồi.
Cổ chân nhỏ nhắn của thiếu niên chợt bị siết chặt, dọa cậu giật bắn người. Sau đó phần gan bàn chân mềm mại chợt bị một vật cứng cọ cọ vào. Mạc Dao rùng mình muốn rụt chân lại nhưng sức lực của người kia quá lớn, cậu chỉ có thể hơn cuộn tròn đầu ngón chân mà để mặc hắn cọ sát.
"Dao Dao có muốn dẫm nó không?" - Ở góc độ người thiếu niên không thấy, khuôn mặt điển trai của kẻ giết người đã sớm ửng đỏ đầy bệnh trạng. - "Dùng bàn chân mềm bụp của cậu mà tàn nhẫn giày xéo nó. Ư~ ha, Dao Dao giỏi nhất~ Tôi có thể bắn lên mặt cậu được không?"
Lần này thiếu niên thật sự bị dọa khóc rồi. Ban đầu tiếng khóc còn khụt khịt đầy đáng thương, dần dần thành từng tiếng nấc cục cùng tiếng hừ nhỏ như mèo nhỏ thiếu sữa mẹ mà "meo meo".
"Tôi... tôi không báo cảnh sát cũng không mách bạn cùng phòng nữa. Đừng... đừng hư như vậy!"
Theo tiếng nấc nhỏ nghẹn ngào của Mạc Dao, cơ thể tên biến thái run rẩy thành từng đợt. Trong phòng vệ sinh chật hẹp ngập tràn tiếng thở thô nặng của hắn. Kẻ kia chợt rướn người lên, hơi thở mang theo hương táo xanh nhàn nhạt phảng phất quanh chóp mũi của thiếu niên. Mạc Dao chợt cảm thấy người này rất quen thuộc nhưng không để cậu tiếp tục suy đoán, người kia chợt nhẹ nắm lấy cằm thiếu niên. Ngón cái của hắn nhẹ nhàng vuốt vê môi dưới của cậu.
"Dao Dao há miệng ra."
Thiếu niên muốn từ chối nhưng lại sợ chọc giận kẻ kia nên cậu chỉ có thể run môi mà từ từ hé ra. Kẻ kia rũ mắt nhìn đầu lưỡi mềm mại dần xuất hiện trước mắt mình mang theo hương trà đào mời người gọi người khác nhanh chóng ngậm lấy mà nhẹ nhàng mút vào. Hàm răng của Mạc Dao đều thẳng một hàng, cậu cũng không có răng nanh, hoàn toàn là một động vật nhỏ vô hại không hề có chút sức phòng vệ nào.
"Vì sao lại ngốc như vậy? Nếu như người xấu muốn cậu ăn thứ gì không sạch sẽ thì sao?" - Hắn khẽ thở dài cũng duỗi đầu lưỡi ra mà từ từ cúi xuống.
Tuy nhiên khi hắn sắp được ăn đầu lưỡi mềm ngọt của thiếu niên, từ phía xa bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Mạc Dao cũng nhận ra có người tiến vào nhà vệ sinh, cậu dùng toàn bộ sức lực mà kêu lên:
"Cứu tôi với!"
Kẻ giết người chưa muốn bại lộ thân phận của bản thân nên hắn chỉ có thể không cam lòng mà rời đi. Bên ngoài dường như truyền đến tiếng người đánh nhau sau đó tất cả dần yên tĩnh trở lại. Thiếu niên nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề tiến về phía nhà vệ sinh của mình. Cậu sợ hãi mà co rúm người.
Cạch.
Cửa phòng vệ sinh được mở ra. Đập vào mắt Cao Bách là hình ảnh thiếu niên ngồi trên nắp bồn cầu, trên khuôn mặt non nớt là một miếng vải màu đen đã sớm ướt đẫm nước mắt. Tuy quần áo trên người cậu vẫn còn đó nhưng phần bắp chân non mềm đã xuất hiện vài vệt tím xanh, thậm chí tất trắng của một bên chân đã bị cởi ra, đầu ngón chân tròn tròn vẫn còn dính chút dịch nhầy chảy ra từ đầu d**ng vật.
Vừa đáng thương lại vừa dụ dỗ người khác phạm tội...
*****
Tại ký túc xá, Doãn Hạ Chí nhàn nhã dựa người vào ghế mà đọc sách. Khi cửa phòng mở ra, ba người bạn cùng phòng của hắn cuối cùng cũng trở lại. Thấy Mạc Dao mang khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt hồng hồng bởi vì còn dư âm sợ hãi mà cổ họng phát ra tiếng nấc cục nho nhỏ. Doãn Hạ Chí nhíu mày vội vàng tiến lên vài bước. Hắn quỳ gối trước mặt Mặc Dao, nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt cậu.
"Vì sao lại khóc thành như vậy? Mắt đều sưng lên rồi."
"Cậu ấy bị người lạ tấn công. Nếu không phải Cao Bách phát hiện ra điều bất thường có lẽ..." - Nói đến đây Cố Lãng không nói tiếp mà chỉ nắm lấy măng cụt nhỏ của thiếu niên mà dắt vào trong phòng.
"Là kẻ đó phải không?"
"Kẻ đó?" - Cao Bách mang sắc mặt hằm hằm im lặng từ nãy đến giờ bất chợt lên tiếng.
"Trước khi đến bệnh viện, Mạc Dao ở trong phòng một mình đã bị kẻ giết Bùi Cảnh tấn công. Vậy nên cậu ấy mới đến nhà tôi ở tạm một đêm."
"Vì sao không nói chuyện này với tôi? Cậu không tin tưởng tôi sao?"
Cao Bách mở miệng hỏi thiếu niên. Ngay cả Cố Lãng cũng nhìn chằm chằm như chờ đợi lời giải thích từ cậu. Mạc Dao không thể nói bởi vì tất cả bạn cùng phòng của cậu đều nằm trong diện tình nghi là hung thủ được. Thiếu niên chỉ có thể rũ mắt, nhỏ giọng mà nói xin lỗi.
"Từ từ đã. Cao Bách, cậu nói cậu nhìn thấy hung thủ phải không?" - Doãn Hạ Chí chợt chuyển sự chú ý sang Cao Bách, ánh mắt mang theo sự dò xét. - "Vậy hẳn là cậu nhìn thấy khuôn mặt của hắn."
"Hắn đội mũ lưỡi trai. Hơn nữa khi tôi vừa đẩy cửa nhà vệ sinh hắn đã vung tay về phía trước tấn công tôi."
Như muốn chứng minh bản thân mình không nói điêu, Cao Bách liền nghiêng sườn mặt để bạn cùng phòng nhìn thấy bên sườn mặt hơi bầm tím của mình.
"Những gì tôi còn nhớ được là hắn cao xấp xỉ tôi."
Mạc Dao len lén nhìn ba người bạn cùng phòng của mình. Lúc này cậu mới phát hiện cả ba đều có một chiều cao tương đương nhau, người nhỉnh hơn một chút có lẽ là Cố Lãng.
"Mạc Dao." - Đột nhiên bị gọi khiến thiếu niên giật mình thon thót, tròn mắt ngẩng đầu lên. - "Cậu còn nhớ chút đặc điểm nào của tên hung thủ không?"
"Mạc Dao bị hắn dọa sợ thành như vậy. Cậu bắt cậu ấy nhớ lại làm gì!" - Cao Bách không vui mà đẩy người bên cạnh một cái.
"Ngực."
Một giọng nói nhỏ như tiếng muỗi chợt vang lên. Cả ba người thanh niên đều ngẩn người ra mà nhìn về phía thiếu niên. Hàng lông mi dày, đen bóng của cậu hơi run lên, do dự một lúc cuối cùng cậu cũng đủ can đảm mà nói thành một câu hoàn chỉnh:
"Hắn bắt tôi sờ ngực hắn."
"..."
******
Sau một hồi thảo luận, cuối cùng bạn cùng phòng của Mạc Dao cũng thống nhất rằng không thể để thiếu niên ở một mình được. Tuy nhiên cả ba người đều có công việc riêng phải ra ngoài mỗi ngày vậy nên nếu như ở kí túc xá không có ai thì một trong ba người sẽ phụ trách đem Mạc Dao đi cùng mình. Dù thiếu niên là trung tâm của cuộc thảo luận nhưng lại chẳng thể đưa ra ý kiến phản bác, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo quyết định của cả ba người.
Đến khi chuẩn bị đi ngủ, nghĩ đến giường của mình từng bị người xấu làm trò, Mạc Dao lại do dự không dám nằm lên đó.
"Tôi có thể ngủ chung..."
Lời mới chỉ nói được một nửa cậu đã bị ánh mắt của bạn cùng phòng dọa cho vội vàng ngậm miệng. Cố Lãng đang nằm trên giường chơi điện thoại, Doãn Hạ Chí đang ngồi trên bàn làm việc và cả Cao Bách đang ngồi đọc tạp chí. Cả ba người họ đều nhìn thiếu niên như đang chờ cậu nói ra về sau.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên dần nhiễm một mảng đỏ ửng. Cậu lúng ta lúng túng không biến nên nói gì tiếp theo. Cuối cùng thiếu niên chỉ có thể nhỏ giọng mà trả lời:
"Tôi... tôi ngủ một mình cũng được."
Dù sao chăn màn cũng đã được giặt sạch sẽ, bạn cùng phòng đều ở đây. Vậy cậu sợ cái gì cơ chứ?
"Mạc Dao, cậu lên giường trên ngủ đi. Còn tôi ngủ giường dưới của cậu."
Cao Bách là người lên tiếng đầu tiên. Kỳ lạ là hai người kia lại không tỏ vẻ gì. Thiếu niên thấy vậy liền ngoan ngoãn ôm chăn leo lên tầng trên trên. Lúc này 005 mới mặt dày mò về kí túc xá của thiếu niên. Nó khịt khịt mũi đầy cảnh giác mà quét qua ba người thanh niên trong phòng.
{Vì sao tôi cảm ngửi được mùi giống đực đang kìm kẹp lẫn nhau vậy?}
Nó gãi gãi cái đầu trọc lốc của mình một lúc rồi bay đến chỗ Mạc Dao.
{May quá nơi nay vẫn có mùi của Dao Dao.}
"Mùi? Tôi có mùi gì sao?" - Thiếu niên nhẹ kéo cổ áo lên ngửi.
{Dao Dao à~ mấy ngày ở trong bệnh viện 005 đã nghiên cứu rất nhiều về tiểu thuyết của loài người. Bọn họ còn có thể chia thành giống đực và giống cái. Bọn giống đực rất thích dùng mùi cơ thể của mình để đánh dấu địa bàn của bản thân nhằm cảnh báo giống đực khác không được chạy lại đây.}
005 vươn tay chỉ chỉ về ba người phía dưới.
{Bọn họ chính là một đám giống đực ngu ngốc.}
"Vậy tôi là giống đực thông minh phải không?" - Thiếu niên chớp mắt đầy mong đợi mà nhìn về phía quả cầu màu đỏ.
{Tất nhiên rồi, Dao Dao là giống đực thông minh nhất!}
005 đầy chắc nịch mà gật đầu. Dao Dao nhà nó chắc chắn là giống đực. Là giống cái vừa phải mang thai vừa phải chịu đựng lũ giống đực hư đốn, hơn nữa trong thời gian mang thai ngực sẽ luôn ướt đẫm vì chảy sữa chỉ có thể khóc lóc tìm giống đực nhờ hắn dùng miệng hút ra. Không được không được, Dao Dao nhà nó không thể chịu khổ như vậy được.
Có 005 trò chuyện cùng, tâm trạng của Mạc Dao đã tốt hơn trước rất nhiều vậy nên thiếu niên có thể chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Trong cơn mơ màng dường như có ai đó nhẹ nhàng sờ trán cậu. Mạc Dao muốn mở mắt ra nhưng hai mắt nặng trĩu, thiếu niên chỉ có thể nhăn mặt bày tỏ bản thân mình không thích.
"Bị dọa sợ đến vậy sao."
Người kia khẽ thì thầm. Nếu thiếu niên còn tỉnh táo hẳn sẽ nhận ra giọng nói của hắn khi đè thấp xuống sẽ có phần giống kẻ đã nhốt cậu trong nhà vệ sinh hôm nay. Nhưng lúc này thiếu niên quá buồn ngủ, cậu chỉ biết ngoan ngoãn mà để hắn nhẹ xoa vành tai mềm như bông.
Người kia cũng chỉ xoa nắn thiếu niên một lúc sau đó liền rời đi. Hắn quay sang hai người còn lại, bình tĩnh mà thông báo kết quả.
"Cậu ấy không sốt. Có lẽ vì mệt nên ngủ say hơn bình thường."
*****
Ngày hôm sau, Mạc Dao ở lại ký túc xá dưới sự canh chừng của Cố Lãng. 005 thấy vậy liền trốn ở trên giường thiếu niên để đọc tiểu thuyết. Nó đưa mắt nhìn Cao Bách không ngừng dặn dò Mạc Dao cẩn thận người xấu, lại nhìn chủ nhân của nó ngoan ngoãn bị người xoa đầu, chỉ thiếu mỗi cái tạp dề nữa thôi là cậu trở thành cô vợ nhỏ rồi.
005 cẩn thận đọc lại tiểu thuyết sau đó lại ngẩng đầu lên. Dao Dao của nó thật sự là giống cái sao? Nước mắt từ hai hạt đậu đen sì của con robot bắt đầu tuôn ra như mưa. Dao Dao của nó sẽ bị bắn cho sưng bụng, ngày nào cũng sẽ bị bọn giống đực hư đốn đó nhốt ở lãnh địa của chúng, ngay cả ga trải giường cũng toàn là mùi dịch thể của giống đực. Ngoại trừ đeo lắc chân bằng vàng, khuyên nhũ bằng bạc, Dao Dao sẽ không được mặc gì hết.
{Noooo!}
005 đau khổ đến nỗi ánh đèn đỏ trở nên lập loè, nhấp nháy giống như đèn treo trên cây thông noel. Ở dưới kia, Mạc Dao hoàn toàn không biết 005 sau lần đầu tiếp xúc với văn học mạng của thế giới loài người đã tự tưởng tượng ra đủ thứ trên đời. Cố Lãng chuẩn bị đến sân tập vì vậy cậu cũng sẽ đi cùng hắn.
"Mạc Dao, cậu giúp tôi buộc tóc lên được không?"
Cố Lãng mỉm cười đặt vào tay thiếu niên một chiếc dây buộc tóc hình quả cà chua. Sau đó hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
"Nhưng mà tôi không giỏi mấy khoản buộc tóc này đâu."
Mạc Dao vươn tay nhẹ vuốt mái tóc người thanh niên. Tóc hắn rất mềm, càng sờ lại càng thấy giống chó Cocker, thiếu niên nhịn không được mà xoa mạnh vài cái.
"Cho dù cậu buộc xấu thế nào cũng không che lấp được vẻ đẹp trai của tôi đâu." - Khuôn mặt đẹp đến loá mắt của người thanh niên liền bày ra vẻ đắc ý. - "Lần sau cậu tặng tôi mấy cái kẹp tóc màu hồng, tôi sẽ đeo cả ngày cho cậu xem."
Mạc Dao phì cười liền gật đầu:
"Vậy tôi sẽ tặng nó vào sinh nhật của cậu. Nhưng mà tôi tặng kẹp tóc cho cậu, bạn gái cậu không ghen chứ?"
"Tôi có bạn gái?" - Cố Lãng kinh ngạc mà nhướng mày.
"Đây không phải là dây buộc tóc của bạn gái cậu ạ?"
Thiếu niên vươn tay nhẹ gảy hai quả cà chua trên đầu người thanh niên. Loại dây này trước đây chị gái cậu cũng hay dùng. Sau này Mạc Uyển cắt tóc ngắn nên cậu không còn thấy nàng dùng mấy loại dây đáng yêu như vậy nữa.
"Đây là của em gái tặng cho tôi. Trường học cũ của tôi là trường nam sinh thì lấy đâu ra bạn gái. Hơn nữa tôi cảm thấy..."
Bàn tay không biết đặt bên hông thiếu niên từ lúc nào chợt buộc chặt. Mạc Dao chưa kịp hiểu gì đã bị người thanh niên kéo lại gần. Cách một lớp quần áo, Cố Lãng tựa cằm lên bụng Mạc Dao, hai mắt hắn cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, càng nhìn càng giống động vật vô hại. Tuy nhiên khi người thanh niên lần nữa mở miệng đã để lộ răng nanh của thú săn mồi.
"Mạc Dao càng thích hợp trở thành bạn gái của tôi."
******
{Wow đám giống đực này chơi cừ quá!}
Nhìn đám thanh niên trẻ tuổi tranh nhau một quả bóng rổ trên sân, 005 phấn khích mà bay theo bọn họ. Nếu không phải bọn họ không thể chạm vào nó thì có lẽ nó đã sớm bị đám thanh niên cơ bắp này ném vào rổ cả chục lượt rồi. Ngay lúc quả bóng sắp bay vào rổ, 005 liền vươn đôi tay người que của mình sờ một chút.
{Ú hú Dao Dao mau nhìn này. Tôi vừa ghi được một điểm cho đội bạn đó.}
Quả cầu màu đỏ phấn khích muốn quay lại khoe khoang với chủ nhân nhà mình tuy nhiên thiếu niên đã sớm không thấy tăm hơi. Cùng lúc đó trại nhà kho cũ kỹ nọ chợt xuất hiện hai bóng đen. Bóng đen đi đầu rất cao có lẽ phải lên đến mét chín. Hắn bước vào trong nhà kho trước, sau đó xoay người nhìn người đi phía sau. Dẫu bên trong nhà kho tối đến nỗi khó nhìn ra hình dáng của người đối diện nhưng thiếu niên đi phía sau vẫn có cảm giác người nọ đang nhìn chằm chằm mình mà cười. Một lúc lâu sau người đối diện cậu mới mở miệng, giọng nói không giấu nổi hưng phấn:
"Chúng ta bắt đầu chứ nhỉ? Đầu tiên là hôn môi."