Mạc Dao ngơ ngác nhìn chó Golden... không đúng, là Kyle đang giúp mình mặc quần áo. Lần này Dan mang về một bộ quần áo quý tộc. May mắn, hắn cũng ý thức được thiếu niên không thích mặc váy nên đưa cho cậu một bộ trang phục hiện hành của các thiếu niên con nhà quyền quý. Tuy nhiên vì quen mặc đồ rộng thùng thình rồi nên khi mặc áo sơ mi ôm sát eo, xỏ tất dài đến đầu gối rồi được cố định bởi một đai kẹp tất, thiếu niên vẫn có chút không quen mà lắc lắc hai chân.
"Chúng ta phải trở về trang viên." - Kyle nhịn không được mà ôm lấy thiếu niên mà cọ cọ, ngón tay hắn đã sớm luồn vào trong ống quần đùi, nhẹ nhàng vuốt ve phần thịt đùi phía bên trong.
Thiếu niên kinh ngạc ngửa cổ nhìn người thanh niên.
"Vì sao lại trở về trang viên? Chẳng phải bọn họ muốn hãm hại cậu sao?"
"Phu nhân an tâm. Sẽ khôn còn kẻ xấu nào ở trang viên nữa. Giờ người an toàn rồi nên cũng phải về nhà thôi."
Nhà sao...
Nơi đó thật sự là nhà của cậu sao? Mạc Dao hoang mang mà tự hỏi.
"Tôi... tôi phải đi tìm Dan."
Thiếu niên đột ngột nhảy xuống khỏi người Kyle, đôi chân nhỏ bọc tất trắng cứ như vậy mà dẫm lên nền đất bẩn thỉu, loạng choạng mà hướng ra ngoài. Tuy nhiên ngay sau đó cả cơ thể bé nhỏ của thiếu niên đã bị nhấc bổng lên. Dan dùng một tay ôm lấy thiếu niên, tay còn lại vẫn cầm một rổ táo to đùng.
"Phu nhân ăn táo không?"
Hắn lau lau quả táo đỏ vào áo mình nhưng lại chợt nghĩ ra gì đó liền đặt thiếu niên xuống muốn vào trong nhà tắm cẩn thận rửa sạch táo. Táo cho phu nhân ăn phải rửa thật sạch mới được, cũng phải gọt sạch vỏ nữa. Tuy nhiên một bàn tay nhỏ nhắn chợt vươn ra, kéo kéo góc áo người thanh niên. Dan dừng bước chân, cúi xuống nhìn gương mặt bồn chồn của Mạc Dao, hắn yên lặng đặt giỏ táo sang bên cạnh, cơ thể to lớn hơi cúi xuống để nghe thiếu niên nói chuyện.
"Phu nhân không thích ăn táo sao? Vậy Dan đi tìm quả khác cho phu nhân nhé?"
"Không phải." - Thiếu niên lắc đầu nguầy nguậy. - "Chúng ta phải quay lại trang viên thật sao?"
Dan im lặng không đáp lại thiếu niên phải rất lâu sau cậu mới nghe thấy một giọng nói trầm lạnh vang lên.
"Đúng vậy."
"Nhưng mà..."
"Phu nhân đừng sợ. Dan sẽ đi cùng phu nhân, sẽ không ai có thể bắt nạt được phu nhân nữa."
Mạc Dao rối rắm không biết nên trả lời Dan như thế nào. Khó khăn lắm cậu mới trốn khỏi nơi đó vậy mà giờ lại mò quay về là sao? Chưa kể Edward còn có ý đồ xấu với cậu...
"Edward đã chết rồi." - Đỉnh đầu chợt vang lên một giọng nói.
Thiếu niên kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Kyle gần mình trong gang tấc. Khác với điệu bộ sướt mướt mọi khi, dáng vẻ nghiêm túc lúc này của hắn đã khiến lời nói vừa rồi càng thêm chắc chắn. Lúc này Mạc Dao chợt hiểu ra vì sao Dan và Kyle đều phải quay về. Cả hai người bọn họ đều là con cháu dòng chính nhà Gelbero vậy nên vị trí gia chủ hẳn thuộc về một trong hai người bọn họ. Nhưng vì sao lại muốn dẫn theo cả cậu về? Cậu đã không còn là phu nhân của nhà Gelbero nữa rồi mà.
Tuy nhiên có lẽ thiếu niên không biết rằng, dù nhà Gelbero thay bao nhiêu đời chủ nhân thì bọn họ vẫn chỉ muốn một người duy nhất làm phu nhân của tòa trang viên này.
*****
Cho đến khi xe ngựa của nhà Gelbero dừng trước cổng trang viên, Mạc Dao vẫn thấp thỏm không yên.
"Phu nhân, đã đến nơi rồi ạ."
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến thiếu niên không thể không nghĩ tớ lần đầu tiên bản thân mình bước vào trang viên này. Sự u ám và ẩm ướt của nó khiến cậu nhịn không được mà nghĩ rằng dù cậu có chạy đi đâu thì vẫn luôn sẽ trở về nơi này.
Xe ngựa chợt lung lay một chút dọa thiếu niên sợ hãi kêu lên một tiếng. Từ ngoài cửa Dan nghiêng đầu ngó vào. Nhìn thiếu niên run rẩy xù lông ngồi nép vào một góc trên xe ngựa, hắn liền mềm giọng an ủi thiếu niên.
"Không sao đâu."
Cuối cùng vẫn phải trở lại...
Mạc Dao ngơ ngác nhìn những gương mặt quen thuộc đang dìu cậu vào bên trong trang viên. Trước sự ra đi của ba chủ nhân, bọn họ vẫn bình thản làm đúng phần nhiệm vụ của mình thậm chí khi biết Mạc Dao là con trai, tất cả vẫn bình tĩnh mà tiếp nhận.
{Dao Dao!}
Trên không trung chợt xuất hiện một quả cầu màu đỏ. Thấy đồng đột của mình, thiếu niên liền nhanh chóng thoát khỏi hai người hầu, vội vàng chạy về phía 005.
"Phu nhân?"
"Tôi đi vệ sinh!"
Bỏ lại một câu nói thiếu niên vội vàng chạy về phía 005. Điều ngạc nhiên là người hầu cũng không đuổi theo mà để Mạc Dao và 005 biến mất sau hành lang.
{Dao Dao, tôi bảo cậu kiếm chỗ núp rồi mà sao lại chạy về đây làm gì vậy?}
"Thì tôi cũng có muốn vậy đâu..." - Thiếu niên dẩu môi phản bác lại. - "005, bao giờ chúng ta có thể rời khỏi chương trình này?"
{Khoảng nửa tiếng nữa là chạy được rồi. Hay là trong lúc đó chúng ra đi tham quan trang viên này một lượt đi.}
"Tôi không muốn tham quan đâu. Hay chúng ta trèo tường trốn ra ngoài đi."
"Mạc Dao."
Chợt nghe thấy âm điệu quen thuộc, thiếu niên giật mình thon thót mà xoay người lại. Kyle đã trở lại sau cuộc đàm phán với những người trong gia tộc. Tuy nhiên điều Mạc Dao không ngờ tới nhất là những người đó lại đồng ý để hắn giữ chức vị trí chủ nhân của trang viên một cách dễ dàng như vậy.
"Mọi người họp xong rồi ạ?" - Thiếu niên chột dạ mở miệng hỏi người thanh niên.
"Đúng vậy."
"Vậy tôi..."
"Đừng nhắc đến kẻ khác nữa. Phu nhân thấy bộ trang phục này thế nào? Có đẹp không?" - Tựa như đứa trẻ lần đầu được thưởng kẹo, Kyle hào hứng mà xoay một vòng trước mặt thiếu niên. - "Hiện tại tôi đã có thân phận của riêng mình rồi. Như vậy có thể đường đường chính chính mà cầu hôn phu nhân."
"Dạ?"
Tap... tap...
"Phu nhân không nghe rõ sao? Kyle sẽ kết hôn với phu nhân đó."
Tiếng gậy gỗ va chạm với mặt sàn không ngừng đánh vào màng nhĩ của thiếu niên. Mạc Dao theo bản năng mà lùi lại.
"Phu nhân, người sao vậy?" - Thấy thiếu niên né tránh mình người thanh niên lúng ta lúng túng vội vàng tiến về phía cậu. - "Chẳng phải phu nhân rất thích gương mặt này sao? Aisha không thể thỏa mãn phu nhân được nhưng Kyle có thể. Phu nhân có thể coi tôi là thế thân của Aisha cũng được nhưng người nhất định phải kết hôn với tôi."
Thiếu niên không đáp lại mà chỉ mím chặt môi sợ sệt nhìn Kyle. Ngay cả 005 cũng cảm thấy kỳ lạ, nó nhịn không được mà bay sát vào bên cạnh cậu.
{Dao Dao sao vậy?}
"Ch... chiếc nhẫn..."
005 khó hiểu mà nhìn chiếc nhẫn trên tay người thanh niên. Nó định mở miệng hỏi có cái nhẫn thôi thì có gì lạ nhưng rồi 005 chợt nhớ tới chủ nhân của nó cũng có một cái nhẫn y hệt như vậy, à không phải nói là một cặp với cái nhẫn trên ngón áp út của cái gã có gương mặt giống Aisha này. Đó là nhẫn cưới của Mạc Dao và tử tước.
Mạc Dao đột nhân cảm thấy rất sợ. Cậu nhận ra từng người từng người một khi ngồi lên vị trí chủ nhân trang viên đều sẽ thay đổi. Từ Aisha, Edward đến Kyle và giờ Dan cũng sẽ dần thay đổi theo.
"Tôi muốn gặp Dan!"
Nụ cười gượng ép trên môi của người thanh niên chợt vụt tắt.
"Vì sao lại là Dan? Tôi không được sao hả, Mạc Dao?"
Một lần nữa nghe thấy tên thật của mình, thiếu niên nhịn không được mà run lên. Cậu cắn môi, các khớp ngón tay đã siết chặt vạt áo đến trắng bệch. Kyle sẽ không bao giờ gọi thẳng tên cậu ra...
"Vì sao phu nhân không tìm đến tôi?" - Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị thu hẹp. Người thanh niên chợt cúi xuống, làn môi mỏng dọc theo sườn mặt xinh đẹp của thiếu niên. - "Phu nhân lúc nào cũng bất công như vậy."
"Mi không phải là Kyle."
Thiếu niên hốt hoảng đẩy người thanh niên cách xa khỏi mình rồi nhanh chóng chạy đi mất.
{Dao Dao đợi tôi với!}
Dù 005 có la ó thế nào thiếu niên cũng không chịu dừng lại. Lúc này trong đầu cậu đã sớm loạn thành một đống hồ nhão. Thứ duy nhất là kim chỉ nan giúp thiếu niên duy trì tỉnh táo chính là suy nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây. Mắt thấy bóng dáng quen thuộc của nữ hầu Ariel, Mạc Dao như người chết vớ được cọc vội hô to tên cô.
"Phu nhân?" - Có lẽ do lần đầu thấy thiếu niên không mặc đồ con gái tên nữ hầu có chút giật mình mà ngơ ngác nhìn cậu chạy lại gần mình.
"A... Ariel, chị có thể giúp em rời khỏi trang viên được không? Em cần phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Chị giúp em được không?"
Tưởng rằng người hầu sẽ lo lắng hỏi cậu vì sao hoặc may mắn cô sẽ chấp nhận giúp vị phu nhân mà mình yêu thích này nhưng trên đỉnh đầu cậu chợt vang lên giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ.
"Vì sao phu nhân luôn muốn rời khỏi đây? Nơi này không tốt sao?" - Cằm đột nhiên bị năm lấy, giọng nói của Ariel nhẹ nhàng mà thổi qua vành tai của thiếu niên. - "Phu nhân đã trốn ra khỏi trang viên một lần rồi. Người nghĩ rằng tôi sẽ để cho người tiếp tục đi nữa sao? Phu nhân, thời gian ta để cho em bay nhảy đến đây là hết."
Thiếu niên khó hiểu ngầng đầu lên nhìn nữ hầu thân cận của mình. Nhưng thứ đập vào mắt cậu đầu tiên là chiếc nhẫn bạc trên tay nàng. Giây phút ấy cả người cậu như rơi vào hầm băng.
*****
Cạch.
Mạc Dao hốt hoảng đóng chặt cửa phòng. Sau khi xác định sẽ không ai có thể vào được trong phòng cậu mới dám thở ra một hơi.
{Bọn họ bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là nhiễm bệnh độc của zombie. Dao Dao, có khi nào tử tước chết đi rồi hóa thành zombie cắn người không?}
{Ài mà thôi chúng ta quan tâm làm gì. Còn 15 phút nữa là có thể rời khỏi nơi này rồi cơ mà.}
"Tận mười lăm phút nữa sao."
Thiếu niên thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên người hầu đang vây quanh Kyle để chuẩn bị đi tìm cậu. Như có cảm biến, Kyle đang nghe người hầu nói chuyện chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Mạc Dao giật mình thon thót vội vàng kéo rèm lại.
{Ây ây Dao Dao, hình như đây là phòng tử tước đó. Nhìn này toàn đồ quý hiếm không hà.}
"005 chúng ta phải trốn."
{Trốn? Còn chưa tới mười lăm phút thì trốn làm gì.}
Mạc Dao không trả lời mà quỳ gối ngó xuống gầm giường. Cậu có cảm giác nếu như bản thân mình bị bắt lại sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở chương trình này.
{Gầm giường bẩn lắm. Hay trốn trong tủ quần áo đi.}
Nghe trợ lý nói vậy, thiếu niên vội vàng tiến đến mở tủ quần áo to đùng của tử tước ra.
Xoạt.
Một mẩu giấy từ trong tủ chợt bay ra, rơi xuống bên chân thiếu niên. Mạc Dao tò mò nhặt mẩu giấy lên. Đó là một tờ báo được cắt ra với tiêu đề vô cùng nổi bật - "Đám cháy xảy ra tại trang viên Gelbero, tất cả người trong gia tộc đều đã chết". Mạc Dao ngây người nhìn tờ báo.
[Mạc Dao!]
Cùng lúc này 197 vội vàng xuất hiện trước mặt thiếu niên.
{Đại ca, ngài đây rồi. Ngài đến đón chúng em sao?}
005 vui mừng chạy lại cọ cọ nó nhưng bị 197 quen chân mà đá ra.
[Tôi đến đây để thông báo cho hai người một chuyện.]
[Bởi vì lỗi kĩ thuật nên chương trình đã kế thúc trước khi chúng ta tham gia. Nói cách khác khi Mạc Dao vào trong chương trình này Aisha đã chết rồi.]
{Ơ... từ từ đã... Cái gì cơ? 197, cậu bị mê sảng à?}
[Câm miệng!]
[Trong quá trình bị cưỡng hiếp Aisha đã vô tình làm đổ giá nến dẫn đến toàn trang viên bốc cháy. Tất nhiên đám người gây ra chuyện đó đã nhanh chóng bỏ chạy. Linh hồn của Aisha mãi mãi không được yên nghỉ nên nàng đã làm giao kèo với ác quỷ Allison. Hắn tạo ra ảo ảnh nhốt đám người kia ở trong này và hành hạ chúng đến chết. Còn chúng ta, chỉ là loài người tội nghiệp vô tình lạc vào đây.]
Ác quỷ Allison tinh thông mọi thứ. Hắn có khả năng thôi miên người khác cũng như tạo ra ảo ảnh.
Đó là lí do vì sao Jacson không có chút kí ức nào về vết bỏng trên tay hắn.
[Nói một cách dễ hiểu, tử tước là Allison, Aisha cũng là Allison, Edward là Allison. Tất cả những người trong trang viên đều là Allison. Mà lúc này đám người xấu kia đã bị Aisha giết chết. Con người duy nhất còn tồn tại ở thế giới của Allison chỉ còn mình cậu thôi, Mạc Dao.]
[Giao kèo với Aisha đã kết thúc. Hắn không còn lí do gì để diễn kịch nữa.]
[Hắn đang lùng sục cậu.]
[Những kẻ gây ra cái chết cho Aisha là con mồi của nàng còn cậu là con mồi của Allison.]
{Nh... nhưng mà Dao Dao nhà chúng ta có làm gì đâu. Con quễ đó tìm Dao Dao làm gì?}
005 khẩn trương nhìn vị quản lý. Một lúc lâu sau 197 mới lạnh giọng đáp lại.
[Kết hôn. Toàn trang viên này muốn kết hôn với cậu, Mạc Dao ạ.]
{Đùa à! Nhưng giờ chúng ta phải làm sao?}
[Chạy. Mau chạy đi. Cho đến khi chương trình kết thúc đừng để hắn tóm được cậu.]
Cộc cộc.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân cùng tiếng gậy gỗ va chạm với mặt đất. Cảnh cửa vốn được đóng chặt nay lại rung lên, không có bất kỳ lực nào tác động mà từ từ mở ra. Qua khe hở của cánh cửa, Mạc Dao có thể thấy rõ ràng bóng của kẻ kia in trên mặt tường, từ hình dạng của Kyle nó biến đổi thành tử tước, thành Aisha, thành Edward, thành Dan và cuối cùng thành thứ gì đó nhầy nhụa có xúc tu.
Cộc... cộc...
Bước chân ngày càng gần hơn kéo theo đó là tiếng nước dính nhớp ma sát vào nhau.
"Mạc Dao... lại đây..."
Bên ngoài... là âm thanh của tử tước nhưng lại không giống tử tước bởi vì hòa lẫn trong đó là giọng của rất nhiều người. Nam có nữ có nhưng tất cả đều có chung một đặc điểm là mang chấp niệm sâu nặng với thiếu niên.
Mạc Dao sợ hãi vội vàng đẩy bàn làm việc của tử tước ra chắn cửa. Âm thanh nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự yên tĩnh.
[Mạc Dao, mau kiếm chỗ trốn!]
Trốn? Có thể trốn được sao?
Chợt nhớ đến đường hầm bí mật mà trước đó Kyle đã chỉ cho cậu, Mạc Dao vội vàng tiến đến đẩy chiếc gương to đúng trong phong tử tước. Bởi vì quá sợ hãi nên bàn tay cậu đã bị phủ một lớp mồ hôi mỏng khiến việc di dời chiếc gương trở nên khó khăn hơn.
Cánh cửa bị chặn lại bởi bàn gỗ bất chợt run lên bận bật như có một lực đẩy vô hình nào đó đang cố gắng đẩy cánh cửa ra. Trái tim của thiếu niên gần như sắp nhảy ra khỏi cổ, Mạc Dao chỉ có thể cắn chặt răng tiếp tục gồng mình mà đẩy, ngay cả 005 và 197 cũng bất chấp luật mà lại gần giúp thiếu niên.
Cạch... cạch...
Một chút nữa thôi...
Cạch... cạch... cạch... cạch...
Ngay khi cửa phòng bị bung ra, Mạc Dao đã thành công chạy vào trong đường hầm. Tuy nhiên dù đã thoát khỏi con quái vật kia nhưng cậu vẫn nghe thấy có ai đó đang theo sát mình. Thậm chí mỗi bước đi của thiếu niên đều vang lên tiếng gọi "Mạc Dao, Mạc Dao".
[Ba phút nữa thôi Mạc Dao.]
Cổ chân cậu chợt bị thứ gì đó túm lấy. Con đường bỗng chốc hóa thành một một vũng lầy bao bọc lấy thiếu niên.
"Phu nhân... Phu nhân..."
"Không! Cút xa tao ra!"
Mạc Dao tuyệt vọng dùng chân đạp thật mạnh vào xúc tu. Nhưng chúng dường như không cảm thấy đau mà vẫn tiếp tục bò lên.
[Còn hai phút nữa.]
Quần áo trên người thiếu niên dần dần biến mất. Chiếc xúc tu màu đỏ trong suốt quấn chặt eo thiếu niên, một cái khác bắt đầu vuốt ve đùi non của cậu. Cả người Mạc Dao đều bị chất lỏng màu đỏ bao phủ. Những chiếc xúc tu nhỏ hơn đầy yêu thích mà cọ xát phần ngực của thiếu niên.
[30 giây nữa.]
197 và 005 đã căng thẳng đến sắp cháy máy nhưng trong những phút cuối cùng của chương trình bọn họ không thể can thiệp được.
"Cứu... úc..."
Nhân lúc Mạc Dao mở miệng muốn kêu cứu, một chiếc xúc tu thô to hơn đã nhân cơ hội chui vào trong. Thiếu niên tuyệt vọng nước mắt rơi nhiều hơn.
[10... 9... 8...]
Trên ngón áp út của thiếu niên xuất hiện một vòng tròn nhỏ giống như một chiếc nhẫn.
[7... 6... 5...]
"Kết hôn xong rồi kế tiếp là động phòng."
Xúc tua bắt đầu hướng đến phía sau mông của Mạc Dao. Cậu tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.
[4... 3... 2... 1]
[Hoàn tất thoát ly chương trình.]
[Tiến hành xóa phần ký ức gây kích thích mạnh đến não bộ người chơi.]
[Chúc người chơi có một trải nghiệm thú vị.]
*****
{Dao Dao sao rồi?}
[Vì vừa thoát ly khỏi trò chơi nên não bộ của cậu ấy vẫn còn choáng váng. Sau vài lần hẳn sẽ thích ứng được. Trước cứ để Mạc Dao nghỉ ngơi đi.]
{197, cậu có biết chuyện ngày hôm nay là sao không?}
[Là lỗi đến từ "Chương trình". Tôi sẽ hỏi lại phía bên kia.]
[Giờ đừng làm ảnh hưởng đến Mạc Dao.]
Hai quả cầu vừa biến mất thì cửa phòng Mạc Dao liền mở ra. Bạn phòng kế cầm theo thức ăn bước vào trong phòng. Thấy thiếu niên vẫn say giấc trên giường hắn hơi nhíu mày mà tiến lại gần kiểm tra.
"Không sốt."
"Đừng..."
Thiếu niên né tránh xoay người sang hướng khác, người thanh niên nhíu mày thu tay lại.
Hắn nhìn cậu một hồi cuối cùng cũng quyết định đi xuống cửa hàng dưới nhà mua thuốc cho Mạc Dao. Trong lúc thanh toán tiền, một tấm ảnh từ ví người thanh niên chợt rơi ra. Cậu bé con bên cạnh thấy vậy liền ngoan ngoãn nhặt lên đưa cho người thanh niên.
"Anh ơi anh làm rơi cái này nè... Ủa?"
Cậu nhóc ngơ ngác nhìn "cô bé" trong ảnh. Nếu Mạc Dao ở đây chắc chắn cậu sẽ ngạc nhiên vì người trên bức ảnh chính là cậu hồi nhỏ bị Mạc Uyển bắt giả gái.
Người thanh niên nhận lấy tấm ảnh mỉm cười với cậu nhóc sau đó đưa tay lên môi.
"Suỵt."