Thiếu niên mếu máo ngồi trên xe ngựa. Rõ ràng bọn họ nói cho cậu nghỉ ngơi một thời gian vậy mà sau khi nhận được thông báo bá tước đột tử, 612 liền dùng công tắc tua nhanh đến 5 năm sau.
[Ai bảo Lọ Lem cùng đám con nuôi cậu không chịu bắt nạt nên tổ đạo diễn mới tua đến 5 năm sau.]
612 thở dài đầy bất đắc dĩ.
[Giờ này cả con kế lẫn con nuôi đều lớn rồi. Cậu không được lấy cớ trẻ em ngây thơ để không hành hạ tụi nhỏ đâu đấy.]
"Tôi vẫn bắt nạt họ mà..."
Nhóm trẻ còn tức đến đỏ mặt nữa cơ.
612 quyết định làm lơ thiếu niên. Đến lúc bắt nạt nhân vật chính, nó nhắc nhở cậu một chút là được.
Xe ngựa cuối cùng cũng đến trang viên của bá tước. Sau 5 năm, nơi này không những không nghèo đi mà còn khang trang hơn trước rất nhiều. Mạc Dao nghiêng đầu nghĩ một hồi chợt nhớ ra bản thân mình đã ném hết mọi công việc trong nhà cho Red và Yellow. Không ngờ rằng, hai đứa con nuôi của cậu lại có khiếu kinh doanh như vậy.
"Tôi có nên vui mừng vì bản thân mình nuôi được hai đứa con mát lòng mát dạ như vậy không?"
[Cậu nên cầu nguyện bản thân không bị đám con nuôi hành hạ quá thảm.]
[Đừng quên kết cục của cậu sẽ bị bán vào nhà thổ.]
"612, đến giờ tôi vẫn không biết nhà thổ là nơi nào."
[Không biết? Thật luôn?]
[Đó là nơi cậu sẽ bị bắt phục vụ một đám đàn ông xấu. Mỗi ngày đều phải ngồi trên đệm mềm chờ người khác tiến vào. Nếu như nhiều người đặt hàng quá cậu sẽ phải tăng ca, phục vụ một lúc nhiều người. Cả người đều bẩn, hơn nữa mông còn đau nữa.]
Dù đã nói giảm nói tránh nhưng với thiếu niên lần đầu tiếp xúc với những thứ như vậy, Mạc Dao vẫn bị dọa cho xanh mặt. Thậm chí, khi xe ngựa dừng trước cổng trang viên, thiếu niên trong bộ váy xinh đẹp cũng không dám xuống xe. Cậu nước mắt lưng tròng nhìn quả cầu màu vàng, mũi đã có chút ướt ướt.
"612, chúng ta không đi nhà thổ được không?"
[...]
[Nếu không muốn vào nhà thổ thì phải ngoan ngoãn làm việc. Khi nào Lọ Lem cùng hoàng tử trừng phạt cậu, tôi sẽ dịch chuyển cậu đi nơi khác.]
Quả nhiên phải dọa một phát thiếu niên mới chịu đóng vai xấu. 612 đưa mắt nhìn nhóm người xem bắt đầu nhao nhao đấu giá đêm đầu của thiếu niên. May mắn, Mạc Dao không đọc được bình luận.
*****
Mạc Dao được quản gia của trang viên dẫn vào bên trong. Cậu mới chỉ ngủ ở nơi này một đêm vậy nên mọi thứ vẫn còn quá lạ lẫm với cậu. Đến khi nhìn thấy Red trong bộ dạng kỵ sĩ tóc đỏ lúc trưởng thành, thiếu niên mới cảm thấy thân thuộc đôi chút.
"Mẹ nuôi?"
Gã thanh niên kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt.
"Không được gọi là mẹ!" - Mạc Dao liền lắp bắp quát lên. Không hiểu vì sao, rõ ràng cậu đã hung dữ mà quát hắn, trong mắt gã thanh niên lại xuất hiện ý cười.
"Năm năm chẳng thay đổi gì."
Vì cậu có được tận hưởng kỳ nghỉ dài 5 năm đâu. Mạc Dao bĩu môi thầm nghĩ. Thiếu niên không muốn nói chuyện với em trai xấu tính, vội vàng bước qua người hắn.
Khi mẹ kế lướt qua, bên tai Red vang lên tiếng gió nhỏ kèm theo sợi hương thơm bí ẩn. Gã thanh niên tóc đỏ hơi ngẩn người. Khi hắn kịp định thần lại, khuỷu tay quá mức nhỏ nhắn kia đã nằm gọn trong tay hắn. Cơ thể thiếu niên theo bản năng co rúm lại, cậu vung tay muốn đẩy con trai nuôi ra, bàn tay mềm mại bọc trong lớp vải ren vô tình đè lên chóp mũi người nọ.
Thơm quá.
Hương trà đào men theo vải ren bắt đầu tiết ra, tựa như rượu gạo quý hiếm, huân say lòng người. Thanh niên tóc đỏ không biết vì sao tim hắn lúc này đập rất nhanh, gương mặt nóng bừng, cổ họng khát khô. Đột nhiên hắn rất muốn ăn thứ gì đó ngọt ngào. Không phải mật ong cũng không phải đường nâu. Một thứ gì đó có thể lấp đầy cảm giác khát khô lúc này.
"Nha~ Làm gì vậy!"
Mạc Dao hoảng hốt vội vàng thu tay lại. Mặt trên của găng tay trắng đã xuất hiện một vệt sẫm màu đủ để chứng minh vừa rồi con trai nuôi của cậu đã làm gì.
"Không được liếm linh tinh! Cậu không thấy dơ à?" - Thiếu niên mang ánh mắt trách móc nhìn chằm chằm con trai nuôi của mình.
"Mẹ nuôi thơm quá..." - Người thanh niên khẽ lẩm bẩm, gương mặt điển trai chợt xuất hiện những rặng đỏ bất thường.
[Đá hắn đi Mạc Dao.]
"Không được gọi tôi là mẹ cũng không được nói tôi thơm."
Thiếu niên trong bộ váy xinh đẹp khẽ nuốt nước miếng. Vì sao con trai nuôi lại lớn như vậy? Rõ ràng nhỏ tuổi hơn cậu mà...
[Mau đá đi.]
Mắt thấy gã thanh niên ngày càng tiến lại gần, 612 nhịn không được mà nhắc nhở lần nữa. Hành nghề trên web đen bao năm, làm sao nó không biết cái vẻ mặt của tên nhóc này là sao chứ. Hận không thể túm lấy eo thiếu niên, sau đó hôn thật sâu xuống bờ môi đỏ au kia. Thậm chí, bởi vì sự giãy giụa của thiếu niên quá yếu ớt khiến hắn càng thêm hưng phấn, hoàn toàn quên mất bản thân mình là ai, thân phận của hai người có bao nhiêu xấu hổ. Gã thanh niên chỉ biết, hắn muốn đè người nọ xuống thảm lông, hít hà hương thơm quá mức ngọt ngào kia.
Mạc Dao bị vẻ mặt đáng sợ của con trai nuôi dọa sợ. Cậu nghe lời 612, vung chân đá về phía trước. Đáng tiếc chân của thiếu niên quá ngắn, hoàn toàn không chạm được vào người của kẻ đối diện. Nhưng cũng vì lần vung chân lần này, chiếc giày nhỏ xinh đã tuột khỏi chân mẹ kế, "bộp" một tiếng rơi trên người Red. Mạc Dao không dám nhặt, vội vàng nhấc váy bỏ chạy.
[...]
Rốt cuộc ở thế giới này, ai mới là Lọ Lem?
Nhưng nó không nghĩ nhiều nữa. Quả cầu màu vàng nhanh chóng đuổi theo thiếu niên. Nó có linh cảm chỉ cần nó rời mắt khỏi Mạc Dao một giây thôi, thiếu niên chắc chắn sẽ bị một cánh tay rắn chắc ôm eo mà kéo vào trong phòng.
Đến khi quả cầu hệ thống tìm được mẹ kế Mạc Dao, trước mặt cậu lại là một người thanh niên cao lớn khác.
[Biết ngay mà.]
612 vội vã bay đến cạnh thiếu niên. Lúc này nó mới nhận ra, người thanh niên tóc vàng trước mắt chính là trưởng kỵ sĩ hay đúng hơn là con trai nuôi Yellow của Mạc Dao. Quả không hổ là người dẫn đầu đội kỵ sĩ giáp vàng, cho dù mất đi ký ức, hắn vẫn toát ra phong thái của người cầm quyền.
"Mừng người trở về nhà, phu nhân."
Người thanh niên khẽ mỉm cười nhưng ngay sau đó tầm mắt hắn chợt dừng lại trước bên chân thiếu mất giày của thiếu niên, khóe môi còn đang nhếch lên chợt hạ xuống thành một đường thẳng. Mạc Dao nhanh chóng chớp lấy thời cơ mà tố khổ với người con trai nuôi khác của mình.
"Là do Red lấy mất."
Vậy nên mau đánh hắn đi. Nếu Yellow đánh Red, cậu sẽ không cần phải động tay động chân đi đánh người nữa. Mạc Dao tự cho là bạn thân mình thông minh, lén cười trộm một tiếng. Hành động này của mẹ kế làm sao được người đã bị ném cho cả gia tộc từ tuổi thiếu niên. Nhưng gã thanh niên tóc vàng không vạch trần cậu ngược lại còn đồng ý sẽ trừng phạt em trai mình thay cho mẹ kế.
"Nhưng trước tiên phu nhân cần phải nghỉ ngơi."
Yellow mỉm cười chợt nhấc bổng mẹ kế lên. Bởi vì phần da giữa hai chân quá yếu ớt, Mạc Dao không dám mặc quá nhiều, vậy nên khi lớp vải váy bị động tác bế của người thanh niên làm cho căng ra, có thể mơ hồ thấy rõ phần mông tròn vo đang đè lên cánh tay hắn. Thiếu niên nhẹ kêu một tiếng, lông mi dài mảnh đã thấm chút hơi nước.
[Sao vậy?]
"Ngứa..." - Mạc Dao nhỏ giọng nói chuyện với 612.
Tư thế ôm khiến hai đùi của cậu ép sát nhau, cảm giác tê dại quen thuộc chợt truyền đến. Ban đầu là chút ngưa ngứa khó chịu, dần dần, cảm giác ấy bắt đầu biến dạng thành thứ cảm giác có phần khó nói thành lời. Găng tay ren bị người thanh niên tóc đỏ liếm bẩn, vậy nên Mạc Dao đã sớm ném vào thùng rác. Hiện tại, thiếu niên để tay trần, khớp ngón tay hồng hồng nhẹ bám lên bờ vai của người thanh niên.
"Phu nhân sao vậy?"
Thấy mẹ kế sắc mặt đỏ ửng, Yellow lo lắng hỏi han cậu.
"K-khó chịu..." - Chóp mũi thiếu niên đã sớm tiết ra chút mồ hôi, cậu khẽ thở hổn hển, không hề ý thức được nguy hiểm mà kề sát tai con trai nuôi. - "Đừng ôm chặt quá..."
Ở góc độ của 612, nó có thể thấy rõ cổ họng của người thanh niên tóc vàng hơn lên xuống một chút. Hắn vẫn để thiếu niên ngồi lên tay mình, một tay còn lại đã nhẹ luồn vào trong váy, bàn tay to lớn nổi bật bởi chiếc nhẫn gia tộc màu tím nhẹ nhàng ôm lấy đầu gối của thiếu niên.
"Mẹ, người khó chịu ở đâu?"
Bởi vì cảm giác bức bối giữa hai đùi, Mạc Dao hoàn toàn không để ý người con trai nuôi của mình đã lén đổi xưng hô. Thiếu niên nhẹ thở ra chút hơi nóng, đôi mắt xinh đẹp đã sớm bị phủ lên một lớp sương mù.
"Hư... Đùi ngứa."
[Mạc Dao...]
Người thanh niên khẽ thở dài một tiếng. Không biết vì tiếc thương cho mẹ kế quá dễ lừa hay vì tiếc thương cho bản thân hiện tại vẫn chưa thể làm việc quá phận hơn. Bàn tay hắn đặt trong váy thiếu niên hơi dịch lên một chút nhưng lại hoàn toàn không không chạm đến phần đùi trong. Không chọc đúng chỗ ngứa, Mạc Dao chỉ có thể kẹp chặt lấy bàn tay kẻ xâm nhập, thịt non nhẹ đè ép lên mặt nhẫn.
"Mẹ, nếu người cứ như vậy sẽ không thể tham dự được bữa tiệc tối nay mất."
"Tiệc tối?" - Thiếu niên mơ màng lặp lại.
"Đúng vậy. Để chào mừng người đã về nhà và cũng để công bố người thuộc về gia tộc này. Con đã làm tốt nhiệm vụ của mình. Mẹ hẳn nên khen thưởng con trai ngoan của người."
Vừa nói, đầu ngón tay đặt trong váy của người thanh niên tóc vàng nhẹ miết một chút. Mạc Dao liền kẹp chặt đùi hơn, một tiếng nức nở chợt trào ra khỏi khóe môi.
"Đừng... đừng chạm vào nơi đó..."
"Tối nay, người sẽ đến phòng của con chứ?"
******
Mạc Dao được Yellow ôm trở về phòng. Bởi vì còn rất nhiều việc cần chuẩn bị cho buổi tiệc tối, người thanh niên chỉ có thể rời đi.
Đi đến góc khuất hành lang, bước chân vững chãi của vị gia chủ tạm thời hơi dừng lại. Hắn hơi ma sát các đầu ngón tay với nhau, rõ ràng bàn tay vô cùng khô ráo lại khiến người khác có cảm giác nơi đó đang dính lên chút mật nước. Yellow chợt cảm thấy, bản thân hắn cũng không đủ kiên nhẫn như hắn tưởng tượng.
Phía bên kia, Mạc Dao mang khuôn mặt đỏ lử mà vùi mặt vào trong lớp chăn mềm mại.
"612, tôi muốn tự sát."
[Đừng nói linh tinh.]
[Thuốc tôi đặt cho cậu sắp về rồi. Chỉ cần bôi lên sẽ không nhạy cảm như vậy nữa.]
612 mềm giọng trấn an thiếu niên. Lượng donate của tuần này sắp đầy rồi, nó không thể để Mạc Dao xảy ra chuyện gì được.
"Nhưng mà nó lạ lắm..."
Mạc Dao chợt ngồi dậy bắt đầu vén váy lên.
[N-này!]
612 chưa kịp tắt hình ảnh trong phòng phát sóng, nhóm người xem liền nhìn thấy hình ảnh thiếu niên đang cúi mình cởi quần lót.
[Mạc Dao!]
Mẹ kế nhỏ không buồn liếc mắt nhìn quả cầu hệ thống, cậu có chút sầu não nhìn quần lót của mình. So với đồ của con trai, quần lót nữ có rất nhiều kiểu khác nhau. Giống như thứ trên tay Mạc Dao, đây là một chiếc quần lót ren màu hồng phấn, mặt sau có có hai cái tai thỏ đang rủ xuống. Nhưng điểm đáng chú ý hơn là mặt trên của quần lót có một vệt nước sẫm màu.
"612, mông chảy nước là bị bệnh gì?"
[...]
[Do cơ thể cậu hơi... nhạy cảm mới dẫn đến tình trạng này. Đừng lo, xoa chút thuốc là hết ngay.]
Dù giọng nói thì vô cùng bình tĩnh nhưng trong đầu quả cầu màu vàng đã không ngừng nhảy loạn xạ. Xong rồi, 197 sẽ giết nó mất. Rốt cuộc thứ thuốc nó mua là thứ thuốc gì vậy? Chẳng phải công ty Cà Phê Đắng đã cam kết là hàng chính hãng hay sao?
Cộc... cộc...
Vì mải cầu nguyện cho số phận hẩm hiu của mình, 612 không hề chú ý đến tiếng đập cửa bên ngoài. Mạc Dao chỉ có thể đi chân trần chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở, thiếu niên đã bị dáng người cao lớn dọa sợ.
"Ai... ai vậy?"
[Lọ Lem.]
Đây mà là Lọ Lem sao? Lọ Lem gì cao như vậy. 612 lừa người!
Quả thực cô gái xinh đẹp dù ăn mặc rách rưới vẫn tỏa sáng lấp lánh trên hoạt hình đã đánh sâu vào tâm trí thiếu niên cho dù là thiếu niên của 5 năm trước cũng tinh xảo như búp bê sứ. Mà người đối diện... Khuôn mặt ưu tú điển trai, nhưng đường nét rất cứng rắn đầy nam tính. Mạc Dao không hiểu rốt cuộc người này đã bị hành hạ như thế nào khiến một thiếu niên nhỏ xinh bỗng chốc trở nên cao lớn như người khổng lồ.
Lọ Lem máu chiến như vậy có lẽ không cần hoàng tử giúp mình trả thù, một mình hắn cũng đủ đánh cậu đến nhập viện rồi.
"M... Phu nhân, ta nghe nói người mới trở về."
Khuôn mặt điển trai của người thanh niên đã sớm ửng đỏ.
"Cậu không giận sao?" - Thiếu niên khó hiểu nhìn người thanh niên. Cậu đã cướp mọi thứ của con trai kế còn để người lạ mặt quản lý gia tộc của cha hắn. Đáng lẽ Lọ Lem phải rất hận cậu mới đúng.
"Tôi... tôi sao dám giận phu nhân chứ."
Mạc Dao cảm thấy người thanh niên trước mặt quá mức lương thiện rồi. Cậu phải nhanh chóng tìm hoàng tử giúp người lương thiện như hắn có được bến bờ hạnh phúc. Nhưng mà nếu tìm được hoàng tử rồi mẹ kế sẽ bị ném vào nhà thổ.
Mạc Dao sợ hãi vô thức nhéo quần lót trên tay mình. Lọ Lem cũng để ý đến vật thể lạ trên tay thiếu niên, khuôn mặt hắn càng trở nên đỏ hơn.
"Phu... phu nhân đang..."
"Nhìn... nhìn gì mà nhìn! Không được nhìn!"
Mạc Dao hoảng hốt vội vàng giấu chiếc quần lót sau lưng mình. Cùng lúc này 612 mới thong thả bay ra. Dường như nó không hề phát hiện ra sự xấu hổ giữa hai người, một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ được giao.
[Mạc Dao, mau bắt nạt Lọ Lem.]
"Nhưng mà..."
[Không muốn vào nhà thổ thì nhanh làm việc đi.]
Thiếu niên xấu hổ tiếp tục giấu quần lót sau lưng, một tay khác nhẹ vẫy người thanh niên.
"Cậu... vào đây với tôi một lát..."
- ----------------------------
Cà Phê: Nhóc à, tôi khuyên thật. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông đâu. Nhóc đừng có...
Red: Tôi... tôi không thích mẹ kế! Cho dù là con trai hay con gái, tôi... tôi cũng không thích. Tôi là trai thẳng!
Yellow: *Liếm mép* cảm ơn mẹ nuôi.
Lọ Lem: *Liếm mép* cảm ơn phu nhân.
Hoàng tử: *Liếm mép* Cảm ơn người, mẹ.
Red: Gì? Gì vậy? Phần của tôi đâu? Σ(°ロ°)