Ngay lúc thiếu niên gần như tuyệt vọng, từ phía xa, một bóng đen bất giác đi về phía cậu. Sau đó, phía sau bóng đen đó xuất hiện thêm nhiều bóng đen hơn. Để nhìn rõ xem đó là thứ gì, Mạc Dao chỉ có thể tiến về phía trước. Sương mù quá dày, phải đến khi vị trí của cậu chỉ cái bóng đen đi đầu vài bước chân, cậu mới nhìn rõ được thứ đó.
Đó... là một người đàn ông. Hắn mặc một bộ trang phục đen từ đầu đến chân, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, trên má xăm hoa văn hình rắn đỏ. Người đàn ông không bước mà nhảy chồm chồm giống như cương thi, tay hắn hơi cong ra, trên tay là một bộ tấm vải lụa trắng. Mà những người phía sau người đàn ông cũng không khác hắn là bao, đều mặc áo choàng đen, má xăm hoa văn rắn đỏ. Điều khác biệt duy nhất có lẽ thay vì ôm vải lụa, có người ôm chậu rửa mặt, có người ôm hài đỏ.
Người đi đầu nhảy vài bước đến trước mặt thiếu niên, hắn há miệng ra, thứ duỗi ra không phải là đầu lưỡi mà là một con rết thật to.
"Chuẩn bị chải đầu cho tân nương lên kiệu." - Người đi đầu chợt hét lên một tiếng chói tai, kèm theo đó là tiếng xì xào của vô số côn trùng dưới lớp da trắng bệch kia.
Hắn vừa dứt lời, những người phía sau đồng loạt nhảy về phía thiếu niên. Lúc này Mạc Dao mới giật mình, vội vàng lùi lại.
"Không! Không cần!"
Thiếu niên kêu lên một tiếng sau đó xoay người bỏ chạy. Nhưng dù cậu có chạy nhanh cỡ nào, phía sau vẫn vang lên tiếng "bộp bộp" bởi nhóm người cao lớn kia nhảy lên nhảy xuống theo sau thiếu niên.
"Chuẩn bị chải đầu cho tân nương lên kiệu." - Người đi đầu lần nữa lại kêu lên.
Có lẽ bị dọa sợ, Mạc Dao loạng choạng vài cái rồi ngã xuống đất. Thiếu niên muốn đứng dậy nhưng cơ thể lại không nghe bản thân cậu sai bảo, chỉ có thể cứng đờ ngồi dưới đất. Thiếu niên kinh hoàng nhìn nhóm người áo đen bao vây quanh cậu. Người ôm lụa trắng đứng gần Mạc Dao nhất. Tuy nhiên hắn chỉ đứng đực ở đấy, hoàn toàn không có ý định chạm vào thiếu niên.
Lúc này, tấm vải lụa chợt nhúc nhích. Từ trong tấm vải trắng, một con rắn to đùng màu đỏ từ từ bỏ xuống. Nó "xì xì" vài tiếng, con ngươi màu trắng đối diện với gương mặt sợ hãi đầy nước mắt của thiếu niên.
Nó chậm rãi bỏ lên chân cậu, cơ thể lạnh băng của loài bò sát tiếp xúc với nhiệt độ ấm nóng của loài người khiến nó cảm giác được vô hạn thỏa mãn. Chưa kể người trước mặt còn là tân nương của nó.
"Đừng... đừng mà... Mau cút đi!" - Mạc Dao sợ hãi đến cả người run rẩy. Nước mắt từng viên, từng viên to như hạt đậu rơi xuống cằm.
Tuy nhiên dẫu thiếu niên có khóc nấc lên, nhóm người vây quanh cậu vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh. Đúng hơn, ngoài vẻ mặt đó bọn họ chẳng thể biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc nào nữa.
"Chuẩn bị chải đầu cho tân nương lên kiệu." - Lại là một tiếng hét chói tai. Tất cả những người mặc áo đen đồng loạt tiến gần Mạc Dao. Theo động tác nhảy của bọn họ, áo choàng đen bị lật lên, để lộ lồng ngực trống rỗng đã bị hoại tử.
"Không... Không... Mạc Phú Huy! Mạc Trì!"
*****
"Mạc Dao? Mạc Dao!"
Mạc Dao sợ hãi mở choàng mắt. Đập vào mắt cậu là gương mặt quen thuộc của Mạc Trì. Thiếu niên sợ hãi vội vàng ôm lấy hắn. Hành động của cậu khiến người thanh niên trở nên lúng túng nhưng cũng không đẩy cậu ra.
Lúc này là bốn giờ sáng và Mạc Phú Huy vẫn chưa trở lại.
Mạc Dao cuối cùng cũng khóc đủ, gương mặt toàn nước mắt lẫn nước mũi cũng cọ hết vào áo Mạc Trì. Người thanh niên cũng không chê dơ, bắt cậu ngửa mặt lên một chút, cẩn thận kiểm tra hai mắt đã sưng vù của cậu.
"Rốt cuộc mơ thấy gì mà khóc thành như vậy? Lát nữa lấy chút đá lạnh chườm vào nếu không mai sẽ không nhìn thấy đường đi."
Thiếu niên nhẹ gật đầu, miệng vẫn phát ra những tiếng nấc khe khẽ. Mạc Trì thấy cậu không nói bản thân mơ gì cũng không hỏi lại. Hắn cho rằng Mạc Dao nhớ Mạc Phú Huy. Dù sao trong lúc mê man cậu cũng gọi tên hắn liên tục. Gã thanh niên thở dài, do dự một lúc cũng vươn tay xoa đầu cậu.
"Tôi đun nước nóng cho cậu tắm."
Mắt thấy Mạc Trì muốn rời đi, thiếu niên vội vàng nằm lấy góc áo của hắn. Gương mặt vốn đáng thương nay bởi vì khóc quá nhiều mà trông càng đáng thương hơn, giống như vật nuôi xinh xắn bị chủ bỏ quên, cho dù có được ai nhận nuôi cũng vẫn luôn cảm thấy bất an. Mạc Dao nuốt nước miếng, dùng giọng điệu mềm mềm quen thuộc mà nói chuyện với người thanh niên:
"Anh Trì, chúng ta tắm chung được không?"
Sau giấc mơ kia, Mạc Dao quá sợ hãi. Cậu sợ bản thân sẽ bị bọn họ bắt đi làm tân nương. Giờ phút này thiếu niên chỉ muốn bám dính lấy Mạc Trì 24/24 giờ.
"Được." - Phải mất một lúc lâu, Mạc Trì mới có thể đáp lại thiếu niên.
Hắn hơi cúi người, dùng cơ bắp của cánh tay mà ôm thiếu niên lên. Mạc Trì thuần thục dùng một tay ôm "chị dâu" của mình, một tay còn lại đổ nước nóng vào trong thùng gỗ. Cảm nhận được nước đủ ấm, Mạc Trì bảo Mạc Dao ngồi vào trong thùng gỗ, ánh mắt hắn không dám nhìn thẳng vào thiếu niên.
"Muốn gội đầu không?"
Mạc Dao do dự một lúc rồi gật đầu. Mạc Trì nhẹ nhàng thấm ướt tóc thiếu niên, cúi đầu cầm lấy một chai dầu gội đặt trong góc. Hắn không rành lắm những sản phẩm chăm sóc da đầu nhưng chỉ cần liếc mắt, gã thanh niên liền biết giá cả không hề rẻ. Hẳn Mạc Phú Huy mua riêng cho thiếu niên. Mạc Trì đổ dầu gội ra tay, trong lòng đột nhiên có chút nặng nề.
"Lát nữa phải hong khô tóc mới được đi ngủ. Nếu không sẽ ốm."
"Vâng ạ. Tất cả đều nghe anh Trì."
Mạc Trì hơi cong môi, bắt đầu mát xa đầu cho thiếu niên. So với ngày đầu tiên đến thôn Thủy, tóc của thiếu niên đã dài ra không ít, đã vượt qua gáy. Từng sợi tóc mềm mượt cứ như vậy mà xuyên qua kẽ tay của người thanh niên. Hắn vô thức nghĩ, có lẽ trên cơ thể thiếu niên nơi nơi đều mềm mại. Vừa xinh đẹp lại vừa mềm mại. Cho dù là con trai cũng khiến người khác muốn nuông chiều.
"Có thể mở mắt được rồi."
Xà phòng được xả sạch, Mạc Dao hơi run run lông mình rồi từ từ mở mắt ra. Vừa rồi khóc quá nhiều, vành mắt thiếu niên đã đỏ ửng. Nhưng thật ra, bình thường xung quanh mắt cậu cũng đã hồng hơn những người khác.
Khá giống nai con, Mạc Trì thầm nghĩ trong khi bản thân đã hơi nghiêng về phía trước, nhẹ hôn lên đôi mắt thiếu niên. Chỉ là một cái chạm nhẹ rồi sau đó nhanh chóng tách ra. Nhưng rất nhanh sau đó, thiếu niên chợt cảm nhận được có gì đó ấm nóng đang đè lên trên. Mạc Trì đang liếm cậu.
"Anh Trì?" - Mạc Dao không phản kháng lại. Hiện tại cậu vô cùng ỷ lại Mạc Trì, vì biết rõ điều đó nên hắn mới làm như vậy. Chút đạo đức cuối cùng, từ giây phút thiếu niên chui vào trong lòng hắn rấm rứt khóc đã sớm không còn nữa. Hắn đã không thể trốn tránh được nữa rồi.
Mạc Trì nghĩ, nếu như Mạc Phú Huy đồng ý chia sẻ...
*****
Ánh sáng từ bên ngoài nhanh chóng rọi vào mắt của Mạc Trì. Hắn theo bản năng muốn vươn tay che khuất tầm mắt của Mạc Dao nhưng gã thanh niên nhanh chóng nhận ra, cậu đã hoàn toàn vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, không hề bị chút ánh nắng bên ngoài tác động.
Trước khi đi ngủ, hai người cũng không dựa gần nhau như vậy. Nhưng bởi vì thói quen tìm kiếm hơi ấm, Mạc Dao vừa say giấc liền vô thức mà chui vào trong ngực hắn. Giấc ngủ của Mạc Trì cũng không sâu, hắn hơi mở mắt ra sau đó lại nhắm vào nhẹ vỗ cánh lưng có phần gầy guộc của thiếu niên. Hắn không giỏi an ủi người khác cũng không biết làm cho thiếu niên vui. Hắn từ cậu thanh niên mười tám, lăn lộn đủ thứ nghề nghiệp cũng luyện cho bản thân mình một trái tim cứng rắn. Nhưng cuối cùng lại thua thảm bại trước nước mắt một người.
Mạc Trì không biết nên vui hay nên buồn. Hắn tơ tưởng chị dâu của mình, hơn nữa còn nhân lúc anh trai vắng nhà mà dụ dỗ chị dâu. Nếu là hắn của vài ngày trước hẳn sẽ một bên đỏ mặt một bên trách móc thiếu niên câu dẫn mình. Nhưng Mạc Trì lúc này chỉ biết thở dài nói thiếu niên quá mức xinh đẹp, quá mức ngoan ngoãn khiến hắn không kìm lòng được. Dù sao so với Mạc Phú Huy, Mạc Trì cũng không kém cạnh là bao. Mấy hôm trước hắn cũng lén đo kích cỡ dương v*t, hoàn toàn thuộc top thô dài cứng.
Nhìn "chị dâu" nhỏ vẫn còn say giấc bên cạnh mình, gã thanh niên hơi giật giật khối thịt to đùng, nóng hổi như bàn ủi phía dưới bị cẳng chân thiếu niên vô tình đè vào. Ngủ ngon thật đấy! Dù cho đã nóng đến khuôn mặt đỏ bừng cũng không chịu buông rời khỏi hắn. Mạc Trì áp trán mình lên trán thiếu niên, miệng không nhịn được mà khẽ nói:
"Cục nợ hư đốn."
******
Nhóm người Bạch Nguyên trở lại căn nhà mình thuê từ tối hôm qua nhưng cũng không gặp Lưu Uyển Nhu. Bởi vì trời tối, tránh đánh động thôn dân, bọn họ không đi tìm cô ngay mà chờ đến gần sáng. May mắn, rạng sáng nay, Lưu Uyển Nhu mang vẻ mặt trắng bệch đã trở về nhà.
"Chị Uyển Nhu, chị đi đâu mà không báo trước với mọi người vậy. Anh Đỗ Bình lo cho chị mà mất ngủ cả đêm đấy." - Bạch Nguyên Vi mang theo trách móc mà nhìn thiếu nữ.
Lúc này Lưu Uyển Nhu rất mệt, trước sự trách móc của đồng đội, nàng chỉ biết nở nụ cười yếu ớt:
"Xin lỗi, mọi người đi quá nhanh nên tôi theo không kịp, chỉ có thể ngồi trên núi chờ người dân đi làm sáng đi qua để theo họ về."
"Vậy họ có phát hiện ra chị không?" - Thay vì lo lắng cho chị em thân thiết của mình, thiếu nữ tóc ngắn lại lộ ra lo lắng sợ bị phát hiện chuyện bọn họ lén vào trong núi. - "Nếu để bọn họ biết tối qua chúng ta làm gì thì rắc rối to."
"An tâm, họ không biết."
Lúc này Bạch Nguyên Vi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô quay sang Diệp Kiến đang ngồi ôm camera:
"Anh nói tối qua anh có đánh dấu đường đi. Vậy khi nào chúng ta quay lại ngôi miếu đó?"
"Đợi vài ngày đi. Dù hôm qua chúng ta có cẩn thận thế nào cũng sẽ bị vài người nghi ngờ. Hơn nữa, chúng ta còn phải chuẩn bị một số đạo cụ cho việc quay chụp."
Nghe gã béo nói vậy, Bạch Nguyên Vi cũng không tiện thúc giục thêm. Để tránh mọi người nghi ngờ, cô đành đánh trống lảng sang chuyện khác. Thôi, đành chờ thêm vậy.
Bởi vì bận rộn làm đạo cụ giả ma quỷ, nhóm Bạch Nguyên Vi hoàn toàn quên mất gã vệ sĩ Mạc Trì. Một ngày nữa lại trôi qua, Mạc Phú Huy vẫn không trở về nhà. Nhìn thiếu niên ủ rũ ngồi một chỗ, Mạc Trì quyết định đưa cậu đến thành phố tìm Mạc Phú Huy.
Mạc Phú Huy từng nói qua cho hắn về nơi làm việc của mình. Buồn cười là nơi ấy Mạc Trì lại khá quen thuộc. Hắn nhanh chóng tìm đến trụ sở làm việc của Bạch gia. Sau khi nhắc nhở thiếu niên ngồi yên trong xe, Mạc Trì liền đi vào bên trong.
Hắn không lo không tìm được anh trai, điều hắn lo là Mạc Dao sẽ bỏ trốn. Dù biết thiếu niên đã đồng ý ở lại với Mạc Phú Huy nhưng gã thanh niên biết, ngốc như thiếu niên, chỉ cần dụ dỗ cậu vài câu thì cho dù kéo cậu lên giường thiếu niên cũng sẽ tin chỉ là mát xa đơn thuần.
Mạc Dao bị lạc mới đến thôn Thủy. Dù thiếu niên không nhớ rõ những sự việc trước đây, nhưng nếu như cha mẹ cậu vô tình tìm được cậu thì sao? Liệu thiếu niên có chịu ở với bọn họ không? Hay cậu sẽ ngoan ngoãn về nhà với cha mẹ, sau đó cưới một cô gái, không, cũng có thể là một tên thiếu gia giàu có. Mạc Trì dường như cũng hiểu được sự lo sợ của Mạc Phú Huy. Giống như, chỉ cần bọn họ không chú ý một chút thôi, thiếu niên có thể bị tên đàn ông xa lạ nào kéo đi mất.
Khi đóng lại cửa xe, Mạc Trì bắt đầu ân hận vì mang thiếu niên đến thành phố. Tốt nhất cậu chỉ cần... ở trong nhà là được rồi.
Mạc Dao lại không biết được sự lo lắng của Mạc Trì. Từ khi gã thanh niên rời đi, thiếu niên liền cảm thấy không khí xung quanh bản thân dần hạ xuống. Dường như có thứ gì đó đang không ngừng nhìn chằm chằm cậu, dọa Mạc Dao suýt nữa mở cửa xe bỏ chạy.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa xe. Thiếu niên hơi nghiêng đầu nhìn sang. Đó là một người thiếu phụ xinh đẹp, một tay ôm con, một tay xách hành lý. Thiếu phụ mang vẻ mặt đáng thương mà nói với Mạc Dao:
"Tôi... tôi bị cướp hết đồ đạc. Tôi lạnh quá... có thể cho tôi vào trong ngồi được không?"
Bởi vì cách một lớp kính, phải mất một lúc lâu, Mạc Dao mới có thể nghe hiểu những gì thiếu phụ nói. Mặc dù biết Mạc Trì sẽ không vui nếu cậu cho người khác vào xe của hắn nhưng thiếu phụ quá đáng thương, thiếu niên vội vàng nắm lấy tay nắm cửa. Ngay lúc cậu chuẩn bị mở cửa ra, thiếu niên lại do dự. Cậu hơi run rẩy mà nhìn người phụ nữ.
Bây giờ là cuối hè rồi, dù không nóng bức như trước nhưng chắc chắn cũng không lạnh đến nỗi phải mặc một lớp áo lông dày đến như vậy. Chưa kể người phụ nữ còn mang sắc mặt tái nhợt, không giống như người bình thường. Thiếu niên gần như quên mất hô hấp, ngón tay nhỏ nhắn từ từ rời khỏi tay nắm cửa.
Người thiếu phụ cũng đoán ra cậu đã biết mình là ai. Ả ta không diễn kịch nữa, điên cuồng đập tay lên mặt kính, đứa trẻ trong ả ta cũng mở mắt, con người đỏ lòm nhìn chằm chằm Mạc Dao. Ả ma nữ đã hoàn toàn lộ nguyên hình là một con ma tóc dài với cái miệng ngoác đến mang tai. Trông xấu hơn cả con ma dưới sông.
"Mở cửa! Mau mở cửa nhanh!"
Không, không được mở cửa xe!
Thiếu niên run rẩy lùi lại, hai tay ôm chặt lấy tai, cố gắng ngăn tiếng đập cửa chui vào lỗ tai mình. Mạc Trì đâu? Vì sao hắn vẫn chưa ra? Nếu như hắn cũng biến mất giống như Mạc Phú Huy thì sao?
Mạc Dao không dám nghĩ nữa. Nước mắt lại theo bản năng rơi ra. Tuy nhiên, lần này không có cái giúp cậu lau nước mắt.
Không biết từ lúc nào, tiếng đập cửa đã biến mất. Con ma tóc dài trông xấu ơi là xấu kia cũng không còn nữa mà thay vào đó là một người phụ nữ già nua, mặc áo choàng đen. Nếu như ông chủ Bạch ở đây, hẳn sẽ biết người này chính là thầy Dạ do ông ta thuê đến.
"Cậu không nên rời khỏi thôn Thủy. Trên người cậu đã bị yểm bùa rồi." - Thầy Dạ đánh giá thiếu niên một lượt rồi nói tiếp. - "Người yểm bùa cậu đã chết do tai nạn xe."
Ban đầu thiếu niên còn có chút sợ sệt người phụ nữ kỳ lạ này. Sau khi xác định bà ta là người cậu mới bình tĩnh trở lại. Người này trông giống như những vị thầy bói, nhà tiên tri ở thế giới của cậu.
"Cứ kéo kính xuống mà nói chuyện. Cậu được thần phù hộ nên tôi không làm gì cậu được đâu. Tôi biết cậu đến tìm người tên Mạc Phú Huy."
Nghe đến tên anh trai hờ, Mạc Dao liền tin tưởng thầy Dạ hơn chút. Cậu hạ cửa kính xuống, đủ để hai người có thể nói chuyện với nhau. Thiếu niên nhịn không được mà dò hỏi tung tích Mạc Phú Huy tuy nhiên lại nhận được một đáp án "Hắn đã chết rồi".
"Dạ?" - Thiếu niên không tin được mà trợn tròn mắt.
Mạc Phú Huy chết rồi ư? Mạc Dao không biết lúc này bản thân mình đang có cảm xúc gì. Ở các chương trình khác, thời điểm khai máy thường bắt đầu khi có một npc chết. Mạc Dao gần như đã quen với điều này. Nhưng nếu người đó là anh trai hờ...
Thấy biểu cảm ngơ ngác không dám tin tưởng của thiếu niên, thầy Dạ cũng đoán được mối quan hệ giữa hai người này. Hẳn người mà Mạc Phú Huy muốn tặng nhẫn là thiếu niên này.
"Con gái lớn Bạch Liễu Liễu của ông chủ nơi này tự sát, mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của ông ta. Ông chủ Bạch cho rằng con gái quá cô đơn cần có người bầu bạn cùng nàng. Trùng hợp thay, ngày tháng năm sinh của Mạc Phú Huy lại vô cùng phù hợp với Bạch Liễu Liễu."
"Vậy nên các người giết anh ấy?" - Mạc Dao căm giận nhìn vị thầy pháp.
Tại sao bọn họ có thể làm ra các việc tày trời như vậy chứ? Bọn họ không hề nghĩ tới, nếu Mạc Phú Huy chết những người thân của anh trai hờ sẽ cảm thấy thế nào sao? Đột nhiên thiếu niên không hề muốn trò chuyện với kẻ đã tiếp tay giết hại Mạc Phú Huy nữa. Cậu sẽ báo cảnh sát.
"Báo cảnh sát cũng vô dụng thôi." - Như đoán được thiếu niên nghĩ gì, người phụ nữ liền thay cậu trả lời. - "Nhưng đừng lo, hắn đang tồn tại dưới dạng linh hồn. Hẳn cậu có thể nhìn thấy được. Chỉ có điều, Mạc Phú Huy đã quên hết những chuyện trước đây. Có lẽ hắn cũng không nhớ ra cậu."
Thầy Dạ không biết vì sao bản thân lại nói nhiều điều với thiếu niên đến như vậy. Có lẽ trên người cậu mang đến cảm giác thân thuộc cho bà. Là cảm giác vị thần linh bà đang thờ phụng, Thủy thần.
Sau khi trò chuyện với Mạc Dao xong, thầy Dạ lần nữa quay lại căn phòng dán đầy bùa chú của mình. Nơi này được bà thiết kế để Bạch Liễu Liễu và Mạc Phú Huy gặp nhau. Bà ta cho rằng Mạc Phú Huy đã quên hết mọi thứ sẽ nhanh chóng yêu Bạch Liễu Liễu. Tuy nhiên, khi cửa phòng mở ra, tình cảnh bên trong lại khiến gương mặt lạnh băng của người phụ nữ hiện lên sự kinh ngạc.
Ông chủ Bạch sau khi đuổi được Mạc Trì đi cũng vội vàng đến tìm thầy Dạ. Ông ta gấp không chờ được mà dò hỏi tình trạng Bạch Liễu Liễu cùng Mạc Phú Huy. Tuy nhiên đổi lại chỉ là hình ảnh vị thầy Pháp yếu ớt nằm dưới đất:
"Hắn đi rồi. Hắn đã tìm được cô dâu của mình."
Mà Bạch Liễu Liễu bị Mạc Phú Huy đánh đã chỉ còn một sợi hồn thoi thóp.
- --------------------------------------
Cố Húc: Rốt cuộc cậu coi tôi là gì?
Mạc Dao: Bạn tốt ạ.
Mạc Phú Huy: Vậy còn anh?
Mạc Dao: Anh trai tốt ạ.
Mạc Trì: Tôi thì sao?
Mạc Dao: B... Bố...
Mạc Trì:...
Cà Phê: Thì là bố đường, anh trai mưa và fwb (‿!‿) ԅ(≖‿≖ԅ)