Thiếu niên do dự không biết nên vạch trần thân phận của Đoàn Bác Văn ngay không. Nếu như vạch trần xong hắn... ăn thịt cậu thì sao? Cho dù không nhai cậu như nhai đồ ăn nhanh những việc mà quái vật đã làm ngày hôm qua cũng vô cùng quá đáng.
"Dao Dao sao lại nhìn tôi như thể tôi là tên biến thái như vậy?"
Đoàn Bác Văn sụt sịt mũi. Hắn cảm thấy hắn đang bị bạn đời định mệnh ghét bỏ. Hắn có làm gì sai đâu? Rõ ràng hắn rất ngoan. Thiếu niên không cho hắn tự ý sờ soạng hắn liền không sờ. Cậu không cho hắn giao phối hắn liền ngoan ngoãn cất chim đi. Hắn chính là bạn đời lý tưởng nhất trên đời này. Vậy mà bạn đời định mệnh còn luôn tỏ vẻ chê hắn. Đúng là cậy mình xinh xắn, cậy mình mềm mềm ngọt ngọt mà bắt nạt hắn.
Tất nhiên Mạc Dao không thể đọc được cái nội tâm yếu đuối của ai đó. Cậu không dám nhìn thẳng khuôn mặt đáng thương như chó lớn bị bỏ rơi của Đoàn Bác Văn cũng không dám nhìn về phía dương v*t to lớn đang đỉnh quần bệnh nhân thành một ngọn núi thật to. Thiếu niên chỉ biết cúi đầu mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Không ngờ rằng, hành động này lại để lộ phần gáy yếu ớt của cậu. Bình thường nơi đó sẽ mang màu trắng sữa nhưng bởi vì chuyện này hôm qua mà sau cổ thiếu niên xuất hiện những vệt đỏ tròn tròn bao phủ gần như toàn bộ phần gáy.
Khuôn mặt Đoàn Bác Văn trở nên cứng đờ, vẻ ngây thơ của hắn cũng vì vậy mà biến mất.
"Dao Dao." - Gã thanh niên đột nhiên mở miệng gọi tên thiếu niên, âm điệu có phần trầm hơn trước rất nhiều.
"Quả nhiên không nên để Dao Dao chạy linh tinh. Như vậy sẽ thu hút những kẻ không biết điều. Dao Dao hẳn nên ngoan ngoãn nằm trong tổ do tôi xây."
Rõ ràng là khuôn mặt ấy, cũng là giọng nói mè nheo đầy trẻ con. Nhưng lúc này Đoàn Bác Văn giống như một người khác không, đúng hơn là hắn đã dần rời xa bản tính của con người. Con người sẽ không dựng thẳng đồng tử, những lời nói ra cũng sẽ không phát ra những tiếng động kỳ lạ giống như sinh vật hay dùng sóng âm để truyền tin cho nhau.
Mạc Dao không biết có phải do chứng bệnh mù mặt của mình hay không mà cậu cảm thấy gương mặt của Đoàn Bác Văn càng ngày càng trở nên xa lạ.
"Anh có ổn không?"
"Nó chạm vào Dao Dao. Nó dám chạm vào Dao Dao!"
Lúc này Đoàn Bác Văn rất tức giận. Hắn cảm nhận được có một sinh vật giống như hắn đã để lại mùi hương của nó lên người thiếu niên. Hắn chưa bao giờ lo lắng về loài người sẽ cướp đi bạn đời định mệnh của hắn. Bởi vì chỉ cần thiếu niên thích ai hắn có thể biến thành hình dáng của bọn họ sau đó thay thế vị trí ấy mà tiếp cận thiếu niên.
Hắn chưa bao giờ lo lắng. Bởi vì tất cả đều là "hắn".
Nhưng kẻ kia lại khác. Bởi vì hắn cùng nó đều giống nhau.
Thông qua camera, Đoàn Tất Bình nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường. Nhiệt độ trong căn phòng của Đoàn Bác Văn đang liên tục giảm xuống. Cơ thể vốn mang màu da hồng hào của người bình thường bởi vì cảm xúc mất khống chế mà không ngừng chuyển đổi, từ màu da trắng bệch chuyển về trạng thái bán trong suốt, thậm chí phần dây thần kinh, não bộ... đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng nhưng nháy mắt tất cả lại khôi phục bình thường. Sự bất thường của Đoàn Bác Văn cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần khiến phòng nghiên cứu trở hỗn loạn.
"Vật thí nghiệm đang bị mất khống chế. Mau đưa người an ủi ra khỏi phòng."
Đoàn Tất Bình nhíu mày ra lệnh cho đám y bác sĩ bên cạnh. Mạc Dao cứ như vậy mà bị một nhóm người áo trắng đưa ra khỏi phòng. Khi cửa phòng sắp đóng lại, thiếu niên theo bản năng quay đầu lại liền phát hiện Đoàn Bác Văn đã bị cưỡng chế nằm bò ra đất, đôi mắt hắn đỏ đến đáng sợ. Sau đó cửa phòng đóng lại hoàn toàn.
*****
Mạc Dao được thả nhưng cậu lại chẳng biết đi đâu. Sân nghỉ không có lấy một bóng bệnh nhân, có lẽ bọn họ đang cùng đồng đội đi tìm hiểu về bệnh viện này. Trong khi đó hai người đồng đội song sinh, à cũng không tính là đồng đội, bọn họ chỉ xem như là một phần hai bạn cùng phòng thôi, đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thiếu niên. Những người chơi bị bỏ lại như Mạc Dao thường sẽ là đối tượng bị quái vật nhắm đến nhiều nhất vì luôn đơn độc một mình. Nhưng đến giờ, thiếu niên vẫn sống sót, nguyên vẹn gần như không hao tổn gì.
Có lẽ quái vật cảm thấy thịt cậu không ngon chăng?
Mạc Dao vì quá mải mê đi tìm nguyên do vì sao quái vật lại buông tha cho mình hòa toàn không chú ý rằng phía trước có người. Đến khi bả vai đau nhói, cơ thể loạng choạng về phía sau, cậu mới hốt hoảng nhận ra mình vừa va phải ai đó.
"Xin lỗi, tôi không chú ý đường đi. Anh có sao không ạ?"
Thiếu niên cẩn thận dò hỏi vị bác sĩ trước mặt nhưng người nọ hoàn toàn không chú ý đến cậu. Hắn bước qua thiếu niên, tiếp tục đi về phía trước như một người máy được lập trình sẵn. Mạc Dao không nhịn được tò mò mà quay đầu lại nhìn, tầm mắt vô thức lướt qua sườn mặt hắn. Cậu cảm thấy người này rất quen nhưng bởi vì chứng mù mặt mà không thể nhớ ra hắn là ai. Trong lúc Mạc Dao đang cố nheo mắt nhớ lại xem người vừa rồi mình va phải rốt cuộc là ai, một khuôn mặt đột nhiên nhảy ra chắn ngang tầm mắt của cậu.
"Niệm Niệm?" - Mạc Dao rụt rè thử gọi tên thiếu nữ trước mặt. Cậu cho rằng thiếu nữ cùng Vũ Đồng đã về rồi chứ. Sao cô gái này còn ở đây?
"Anh Mạc Dao, em tìm anh nãy giờ đó." - Lâm Niệm Niệm đầy thân mật mà ôm lấy tay thiếu niên. - "Anh Vũ Đồng vừa phát hiện ra một bí mật động trời nên bảo em đưa anh đến phòng của Trình Chính Khanh."
Trình Chính Khanh? Phải rồi cậu suýt nữa quên mất người đồng đội này. Sau sự việc Đoàn Bác Văn, Mạc Dao vẫn chưa gặp lại Trình Chính Khanh một lần nào.
"Chúng ta đi chứ anh?"
Lâm Niệm Niệm khẽ thúc giục thiếu niên. Dù biết bản thân mình có đến "họp nhóm" cùng ba người Trình Chính Khanh, Vũ Đồng và Lâm Niệm Niệm cũng chỉ đóng vai trò là người nghe nhưng thiếu niên vẫn ngoan ngoãn đi theo cô gái. Tuy nhiên, Mạc Dao vừa mới bước được mấy bước, bả vai đã bị người nắm chặt.
"Theo như sự sắp xếp của chương trình thì người này là thành viên của đội tôi."
Không biết từ bao giờ Lê Dạ đã xuất hiện bên cạnh thiếu niên, kéo cậu về phía mình.
"Các người bỏ rơi anh Mạc Dao rồi mà. Hiện tại anh ấy là thành viên của nhóm chúng tôi." - Nhìn bàn tay đang đặt lên vai thiếu niên, Lâm Niệm Niệm liền bày tỏ địch ý với người thanh niên cao lớn trước mặt.
"Chúng tôi chưa bao giờ từ bỏ Mạc Dao. Là bởi vì anh ấy rất quan trọng, nếu chưa cần thiết thì không thể dùng được."
"Anh cho rằng anh Mạc Dao là công cụ hay sao mà dùng hay không dùng!"
"Là do cô cho rằng như vậy."
Lời nói của Lê Dạ luôn ít đến đáng thương nhưng vẫn đủ để chọc thiếu nữ tức giận đến trừng mắt nhìn chằm chằm hắn. Cuối cùng cô gái chỉ có thể bất lực quay sang nhìn thiếu niên đang gần như bị cơ thể cao lớn kia ôm vào lòng.
Mạc Dao do dự một lúc sau đó vẫn chọn Lê Dạ.
"Xin lỗi nhé Niệm Niệm. Anh sẽ nhanh chóng đến chỗ Trình Chính Khanh."
Cô gái còn chưa đáp lại, thiếu niên đã bị người thanh niên với biệt danh thiên sứ kia dẫn đi. Đến khi Mạc Dao đã hoàn toàn biến mất Lâm Niệm Niệm mới từ từ xoay người đi về hướng ngược lại. Đi được vài bước, tầm mắt của cô liền dừng lại trên người thanh niên đang đứng ngẩn ngơ dưới gốc cây.
Hắn ta chính là người Mạc Dao vừa va phải. Khi thiếu nữ lại gần, kẻ kia liền ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt hắn trống rỗng hoàn toàn không có tia sáng nào tựa như một con rối gỗ không có linh hồn. Lâm Niệm Niệm nghiêng đầu suy nghĩ một lúc cuối cùng nhớ ra tên người này. Hắn tên Quyền Long, là một người chơi.
À hiện tại cũng không tính là một người chơi nữa rồi.
Phía bên kia, Lê Dạ nắm lấy tay thiếu niên thong thả bước về phía trước.
"Không giận sao?"
"Dạ?" - Câu hỏi quá bất ngờ khiến Mạc Dao không kịp phản ứng, chỉ có thể mờ mịt ngẩng đầu.
"Như cô gái kia nói. Tôi coi anh là công cụ để lợi dụng."
Mạc Dao thật thà lắc đầu. So với việc bị người khác lợi dụng, cậu càng để ý xem bản thân mình có gì để lợi dụng hơn. Đó cũng là lý do vì sao cậu lựa chọn đi theo người này.
"Có lẽ anh không biết."
Không biết vì lý do gì, Lê Dạ đột nhiên nở nụ cười. So với Lê Dương luôn cười hì hì nhe răng nanh thì Lê Dạ thích cười mỉm hơn. Có lẽ cũng chính vì vậy mà hắn đem đến cảm giác an toàn hơn người em trai song sinh của mình rất nhiều. Đầu ngón tay thon dài của người thanh niên nhẹ miết phần sau gáy của Mạc Dao.
"Nếu cái gì cũng thuận theo sẽ khiến người khác này sinh ra thói tham lam."
Thiếu niên nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu. Lê Dạ liền nói tiếp.
"Nếu như cái thứ gọi là tuyến thể thật sự tồn tại. Thì lý do tại sao bệnh mất ngủ của Lê Dương được trị khỏi, vì sao quái vật tìm đến phòng ngủ của anh cũng dễ dàng giải đáp. Bởi vì mùi hương của anh đang tỏa ra mời gọi bọn họ cũng như chữa trị cho bọn họ."
Giống như một loại bản năng. Một số loài động vật khi tiến vào mùa động dục sẽ không ngừng kêu xuân để mời gọi bạn tình. Cũng có một số sinh vật khác sẽ tỏa ra mùi hương để lôi kéo các giống đực.
"Tôi không có động dục." - Thiếu niên nghiêm túc mà giải thích cho Lê Dạ. - "Bởi tuyến thể... tuyến thể có công dụng chữa lành."
Lê Dạ mỉm cười, lần này là cười thành tiếng. Tất nhiên Mạc Dao không nhận ra việc bản thân mình đang không ngừng tỏa ra hương thơm ngon ngọt, dụ dỗ người khác cùng mình giao hoan. Bởi vì không thể ngửi thấy nên bản thân cậu vẫn luôn trong trạng thái mất cảnh giác, hoàn toàn không ý thức được bản thân mình sẽ có thể bị một bàn tay bất chợt vươn ra và kéo vào bụi cỏ.
"Mạc Dao biết nếu như anh bị người khác phát hiện có khả năng an ủi tinh thần thì sẽ ra sao không?"
Đây là bệnh viện tâm thần. Bất kỳ người chơi nào cũng sẽ mắc một chứng bệnh bất kỳ. Cũng giống như Lê Dương, chứng bệnh đó có thể hành hạ họ đến phát điên. Nếu như bọn họ phát hiện ra thiếu niên có thể trị được những căn bệnh này...
Mạc Dao đột nhiên hiểu được ý nghĩa của từ "rất quan trọng" mà Lê Dạ nói. Hắn muốn cậu "chữa trị" cho tất cả người chơi?
*****
"<Vương>?"
Cầm quyển sách với tiêu đề "Sự trở lại của Vương", Lê Dương đầy hứng thú mà lật vài trang. Phát hiện bên trong cũng chỉ toàn ảnh là ảnh hơn nữa còn bị nhòe khá nhiều, cho dù có chữ cũng chỉ là một vài suy đoán của tác giả, hắn mất hứng thú quăng quyển sách cho một người khác.
Trong lúc Vũ Đồng cùng Lâm Niệm Niệm phát hiện ra được quyển sách này tại nhà Đoàn Tất Bình, cặp song sinh cũng đã tìm được quyển sách tương tự ở phòng chứa đồ. Dù sao chương trình trực tiếp có rất nhiều người tham gia vậy nên việc các manh mối nằm rải rác khắp nơi cũng là chuyện thường.
Tất nhiên mấy ngày nay nhóm người chơi bệnh nhân cũng không phải ăn không ngồi rồi. Ở chương trình này có ba người ở trong bảng xếp hạng là cặp song sinh Lê Dương Lê Dạ và Trình Chính Khanh. Trình Chính Khanh đã biến mất không thấy tăm hơi vậy nên các người chơi còn lại thống nhất đi theo cặp song sinh.
"Nghe nói tối hôm qua cặp song sinh đã đối đầu với quái vật. Nhưng làm sao bọn họ biết được quái vật đang trong trạng thái yếu ớt nhất nhỉ?"
"Ai biết. Tiếc là chúng ta chỉ bắn thương nó thôi. Nếu như nó còn sống chắc chắn lần gặp tới sẽ mạnh hơn trước rất nhiều."
Những lời nhóm bệnh nhân nói, Lê Dương đều nghe rành mạch. Sắc mặt của hắn dần trở nên âm u tối tăm. Không phải vì việc hắn cùng Lê Dạ đã không thể giết chết quái vật, trên thực tế, cả hắn và anh trai song sinh của mình đều biết, thân là boss của chương trình, quái vật sẽ không dễ dàng chết được. Điều khiến Lê Dương không vui chính là sự xuất hiện của Mạc Dao trong căn phòng đó. Cảm giác giống như bắt gian vậy!
Trong lúc Lê Dương giống như tên cuồng ngược không ngừng nghĩ về hình ảnh của thiếu niên trong ngày hôm qua, Lê Dạ đã cùng Mạc Dao tiến vào trong phòng.
Bị một loạt ánh mắt đổ dồn về phía mình, Mạc Dao theo bản năng rụt rụt người mà núp sau người thanh niên đi bên cạnh. Cậu không biết bọn họ đang nhìn mình hay nhìn Lê Dạ nhưng nếu như nhìn cậu hẳn sẽ là ánh nhìn không mấy thiện cảm. Dù sao trong mắt mọi người cậu đang ôm chân cặp song sinh để thuận lợi vượt qua chương trình mà. Tuy nhiên bọn họ đâu biết rằng, sắp tới Mạc Dao sẽ là người chữa trị cho bọn họ.
"Sáng nay còn vùi mặt vào lòng tôi vậy mà giờ đã bám lấy Lê Dạ không buông." - Lê Dương ngồi trên bàn gỗ, mang vẻ mặt khó chịu mà nhìn thiếu niên đang siết chặt lấy góc áo của anh trai mình. - "Mau lại đây."
Mạc Dao còn chưa biết có nên đi qua hay không, Lê Dạ đã nắm lấy tay cậu vỗ nhẹ vài cái. Nháy mắt, sắc mặt Lê Dương liền tối sầm.
"Lê Dạ, Lê Dương hai người thật sự tìm ra cách dụ dỗ con sinh vật ngoài hành tinh đó ra ngoài sao?" - Một người chơi mang vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía cặp song sinh.
"Nó bị thu hút bởi mùi hương." - Người lên tiếng là Lê Dạ.
"Hương? Hương gì?"
"Mùi trà đào."
"Lê Dạ." - Lê Dương nhíu mày nhắc nhở hắn.
"Mùi hương đó có khả năng an ủi tinh thần nó. Cũng như có khả năng an ủi tinh thần chúng ta."
Cảm giác được an ủi sẽ thoải mái đến lỗ chân lông đều giãn ra, phấn khích giống như sử dụng chất cấm. Không chỉ cơ thể căng tràn sức sống mà tính dục cũng tràn đầy.
Theo lời nói của Lê Dạ, dường như những người trong phòng cũng thật sự ngửi được một mùi hương ngọt nị bắt đầu tràn ra trong phòng. Ngọt như vậy sẽ từ đâu tỏa ra đây? Tầm mắt tất cả người chơi đều dừng lại ở phía Mạc Dao.
Bọn họ giống như đã hiểu được vì sao Lê Dương vẫn luôn thích dán sát thiếu niên, cũng hiểu được vì sao Lê Dương bị căn bệnh mất ngủ của chương trình hành hạ, chỉ sau một đêm lại trở lại bình thường như trước.
Khác với an ủi mà Mạc Dao tưởng tượng là ghé vào cổ ngửi ngửi vài cái. An ủi mà đám người ở đây nghĩ tới không chỉ là an ủi về tinh thần mà còn là an ủi về thân thể. Giống như một số loại thuốc đông y, từ rễ đến ngọn đều có thể chế biến thành thuốc. Thiếu niên cũng sẽ như vậy, ngón chân hay sợi tóc, nước mắt hay mồ hôi đều có thể trở thành thuốc đối với bọn họ.
Trước ánh mắt đầy đáng sợ của những người chơi phía dưới, Mạc Dao theo bản năng muốn bỏ chạy. Vì sao cậu cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy...
"Lê Dạ, anh tính làm gì?"
Lê Dương là người đầu tiên không chịu nổi ánh mắt dính nhớp của đám người chơi. Hắn nhảy khỏi bàn, muốn vươn tay túm lấy cổ tay thiếu niên nhưng một người chơi gần đó đã hấp tấp mà lên tiếng.
"Chúng tôi muốn được an ủi."
"Chẳng phải các người muốn chúng tôi giết quái vật sao. Hãy cho chúng tôi được an ủi trước đã."
"Cái quái gì vậy?" - Nhìn những người chơi bắt đầu trở nên nhốn nháo, Lê Dương thật sự muốn chửi tục vài câu. Đúng là hắn và anh trai cần mấy tên làm mồi nhử nhưng không đời nào hắn để bọn họ chạm vào Mạc Dao.
"Được." - Trước ánh mắt kinh ngạc của Lê Dương, Lê Dạ mỉm cười đồng ý với yêu cầu này.
"Vậy thì..." - Kẻ đứng gần Mạc Dao nhất nuốt nước miếng nhìn thiếu niên.
"Lê Dạ, chỉ là tiếp xúc an ủi bình thường thôi. Đúng không ạ?"
Lê Dạ rũ mắt nhìn thiếu niên đang nơm nớp lo sợ. Thật sự quá ngốc! Ngốc đến nỗi khiến người ta không nỡ lừa. Hắn đã từng cho rằng suốt từng ấy năm thiếu niên vẫn luôn bị người khác nhốt trong lồng, ngăn cách với thế giới bên ngoài nên mới không hiểu được lòng người có bao nhiêu khó lường.
"Mạc Dao, an ủi không chỉ là tinh thần mà còn là nhiều phương diện khác. Bao gồm cả tình dục." - Lê Dạ nhẹ cười với thiếu niên. - "Anh hỏi chỉ tiếp xúc bình thường phải không? Câu trả lời là không."
Mạc Dao đột nhiên cảm thấy cả người choáng váng. Cùng lúc này ngoài cửa có một người từ từ bước vào. Mỗi bước đi của người nọ đều mang theo mùi trà đào đặc trưng nhưng cũng đầy xa lạ. Mạc Dao biết đây là ai. Lục Chi Châu.
"Bởi vì ngay cả chạm vào anh. Bọn họ cũng không thể."