{Dao Dao, bệnh viện đánh giá tôi hoàn toàn bình thường. Vậy là 005 có thể cùng Dao Dao đi xưng bá thiên hạ rồi.}
Thiếu niên còn đang cuộn mình trong chăn ngủ, bởi vì 005 quá ồn ào nên cậu đành phải nhăn mặt mà hé mắt ra.
"Đây không phải là kí túc xá sao?" - Thiếu niên dụi dụi mắt muốn trùm chăn ngủ tiếp. Mùi chăn màn cũng không giống của cậu, chẳng lẽ cậu mua nhầm bột giặt sao? A, phải rồi cậu đang ở tạm nhà của Doãn Hạ Chí.
Doãn Hạ Chí? Thiếu niên còn đang trong trạng thái ngái ngủ bỗng nhiên bật dậy dọa 005 phải lùi lại vài bước.
"005 tìm giúp tôi dây thừng. Tôi muốn tự tự!"
Thấy thiếu niên thật sự muốn nhảy xuống giường tìm đồ, 005 sợ hãi vội vàng chạy lại ôm thiếu niên, ánh sáng màu đỏ phát ra từ cơ thể nó không ngừng phát ra tín hiện cảnh báo.
{Đừng làm liều bé ơi!!!}
{Hu hu Dao Dao hãy nghĩ đến tôi cùng 197, cuộc sống này tươi đẹp biết bao xin đừng vì chút nông nổi mà khiến bản thân mình phải hối hận hu hu.}
Từ hốc mắt nhỏ như hạt đậu của quả cầu màu đỏ, hai dòng nước mắt bắt đầu ào ra như vòi phun nước.
"Xin lỗi 005, tôi chỉ nói đùa thôi." - Mạc Dao vội vàng dỗ dành quả cầu màu đỏ đang ôm chặt lấy mình mà khóc oe oe.
Cảm giác mỏi nhừ ở tay phải đang không ngừng nhắc nhở thiếu niên nhớ đến chuyện tối hôm qua. Dù lúc đó tinh thần cậu không tỉnh táo nhưng Mạc Dao không thể phủ nhận cậu thật thực sự đã tấn công bạn cùng bàn. Cao Bách, Cố Lãng và giờ là Doãn Hạ Chí...
Thiếu niên xấu hổ ôm lấy mặt mình, vành tay trắng nõn dần nhiễm một màu đỏ ửng. Cậu lỡ vấy bẩn tất cả bạn cùng phòng rồi. Bọn họ chắc chắn rất ghét cậu.
Tuy nhiên thiếu niên không có thời gian để mải suy nghĩ về việc bản thân "ép" Doãn Hạ Chí lau súng cướp cò, nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua, Mạc Dao nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên đầu giường. May mắn, Doãn Hạ Chí đã cẩn thận sạc đầy điện cho điện thoại của cậu. Mạc Dao áy náy thẩm cộng cho bạn cùng bàn thêm một điểm người tốt sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Trình Chính Khanh.
"Trùng hợp ghê, tôi cũng đang định gọi cho cậu." - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút uể oải của vị cảnh sát trẻ tuổi. - "Trong lúc tên nhóc lùn nhà cậu ngủ ngon trong chăn ấm thì tôi phải bật dậy lúc 5 giờ sáng để giải quyết một vụ giết người."
"Có phải nạn nhân bị giết trong một ngõ nhỏ phải không?" - Thiếu niên vội vàng mở miệng. Nếu như vậy thì rất có thể giấc mơ ngày hôm qua chính là một giấc mơ tiên tri. - "Hung thủ chính là kẻ đã giết Bùi Cảnh."
"Sao cậu biết? Lại đoán bừa à?" - Như một thói quen, Trình Chính Khanh lại bắt đầu mỉa mai thiếu niên. - "Nhưng mà có lẽ cậu đoán bừa đúng đấy. Kẻ này từng ở trong nhóm của Bùi Cảnh. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cả hai tách ra. Bùi Cảnh ở lại đây còn gã này chuyển đến thành phố khác. Nhưng không hiểu vì sao ngày hôm qua hắn lại vội vã về đây. Hừm, có thể là do nghe tin bạn tốt bị giết nên về chia buồn chăng."
"Đúng rồi, cậu biết ai tên Tề Trâu không?"
Bên kia chợt rơi vào một khoảng im lặng. Mãi một lúc sau, Trình Chính Khanh mới mở miệng nói chuyện.
"Sao cậu biết cái tên này? Đừng nói với tôi là cậu cùng hai con robot ngu ngốc kia hack máy tính tổ đạo diễn đấy nhé. Tôi mách bọn họ cho cậu biết tay."
"Không... không phải, là do tôi dùng vật phẩm hỗ trợ nên biết được. Nhưng rốt cuộc Tề Trâu là ai vậy?"
"Hắn ta là cái tên tóc đỏ chết đầu tiên đấy. Nhưng cái tên Tề Trâu này là tên cũ của hắn. Hắn đã đổi thành tên khác từ năm lớp 11 rồi. Đấy, đúng rồi. Cái vụ bê bối mà có liên quan đến cái chết của Thẩm luật sư ấy, tôi đã giúp cậu điều tra rồi. Tuy nhiên bởi vì có sự nhúng tay của các gia tộc lớn nên phần lớn thông tin về vụ việc này đã bị tiêu hủy. Nhưng theo như tôi điều tra được thì ngoại trừ Tề Trâu cùng Bùi Cảnh, có khoảng bốn người nữa bị kiện. Bọn họ đều là học sinh cấp ba và có ít nhiều quan hệ với hai người kia."
Nói đến đây Trình Chính Khanh liền nghiêng đầu kẹp điện thoại vào vai sau đó vươn tay gõ vài dòng chữ vào cổng tìm kiếm của cảnh sát. Màn hình nhanh chóng nhảy ra dòng chữ "tệp không tồn tại".
"Về danh sách thông tin của bốn người còn lại thì đã hoàn toàn bị xóa sạch. Người duy nhất biết được bốn người còn lại là ai có lẽ chỉ có Thẩm luật sư cùng gia đình nạn nhân. Hiện tại đã có ba người bị giết, nếu như kẻ giết người kia thật sự có liên quan đến vụ án năm ấy và hắn muốn giúp người nhà nạn nhân báo thù vậy thì vẫn còn ba người nữa bị giết."
"Tôi có thể hỏi một chút được không?"
"Có gì thắc mắc thì cứ hỏi đi, đừng có một tí lại "xin lỗi" "làm phiền", cậu là con trai thất lạc của hoàng gia hay gì mà cứ câu nệ như vậy."
"Xin lỗi... À tôi muốn hỏi năm ấy sáu người kia bị kiện vì chuyện gì vậy?"
"À..." - Vị cảnh sát trẻ tuổi đưa mắt nhìn tập tài liệu trên mặt bàn. - "Là cưỡng hiếp tập thể."
*****
{Ui trời, Dao Dao muốn đi lột quần bọn họ thật sao?}
Đứng trước cửa vào bệnh viện, 005 nhịn không được mà lên tiếng hỏi. Nếu đi làm chuyện xấu thì ít ra cũng phải dùng khẩu trang che mặt lại chứ.
"Không phải." - Dù biết mọi người xung quanh không nghe thấy 005 nói gì nhưng thiếu niên vẫn theo bản năng mà ngó trái ngó phải. - "Chúng ta đến tìm Thẩm Trạch Văn, tiện thể đi thăm Cố Lãng. Thẩm Trạch Văn là cháu của vị luật sư kia hẳn hắn vẫn còn giữ chút tài liệu về vụ việc năm ấy."
{Ài nhờ hắn giúp thì khó lắm. Chưa kể lần trước chúng ta còn lừa gã họ Thẩm này một vố đau nữa. Giờ gặp lại chắc chắn bị hắn xách lên đồn vì tội lừa đảo.}
{Nhưng mà chúng ta cũng chẳng cần phải sợ. Giờ Thẩm Trạch Văn đang bị thương, nếu hắn tính động tay động chân với cậu thì chúng ta cứ đá vào chim hắn là được.}
"Tôi nghĩ chúng ta nên thành tâm xin lỗi Thẩm Trạch Văn." - Mạc Dao nhỏ giọng đáp lại. Cậu cẩn thận nhìn địa chỉ ghi trên giấy lần nữa rồi ngẩng đầu nhìn cửa phòng trước mặt. - "Đây là phòng bệnh của Thẩm Trạch Văn."
{Quào là phòng đơn. Rốt cuộc tên nhãi biến thái này giàu đến cỡ nào vậy. Biết thế chúng ta bán vài tấm lộ chân cho hắn với giá trên trời như vậy Dao Dao nhà chúng ta phát tài rồi.}
"005."
Mạc Dao không vui mà nhắc nhở trợ lý của mình sau đó cậu vươn tay gõ cửa vài cái. Bên trong không có người đáp lại. Mạc Dao chỉ có thể đẩy cửa mà bước vào.
Khác với phòng bệnh bình thường, phòng bệnh của Thẩm Trạch Văn không toàn mùi thuốc khử trùng mà thay vào đó là mùi thơm nhè nhẹ của hương hoa. 005 bay lượn vài vòng sau đó chuẩn xác mà đáp xuống giỏ đồ ăn.
{Tên nhãi này không chỉ giàu mà còn quen biết nhiều nữa. Nhìn số quà cáp này xem... chậc chậc không ai ăn thì thật là phí.}
"Hình như Thẩm Trạch Văn không có ở trong phòng. Chúng ta tự tiện vào đây có tính là vào tội xâm nhập bất hợp pháp không?" - Mạc Dao lo lắng mà xoắn xoắn hai tay lại với nhau. - "Hay là chúng ta đi ra ngoài chờ đi."
Thiếu niên vừa dứt lới bên ngoài liền vang lên giọng nói của vị tào tháo mà cậu vừa nhắc thời. Mạc Dao lúng túng đưa mắt cậu cứu 005 nhưng nó đã hoàn toàn bị che lấp trong đống quà cáp. Cuống quá hóa liều, thiếu niên liền vội vàng chui xuống gầm giường.
Cạch. Cửa phòng mở ra, Thẩm Trạch Văn trong bộ quần áo bệnh nhân từ từ bước vào, một bên tai hắn đeo tai nghe không dây hẳn đang nói chuyện điện thoại. Lúc này sự chú ý của hắn hoàn toàn đổ dồn vào cuộc trò chuyện điện thoại nên không chú ý quá nhiều, trực tiếp ngồi xuống giường mà tiếp tục cùng người trong điện thoại nói chuyện.
"Chuyện của Bùi gia thì cậu giải quyết cho gọn gàng vào. Bùi Cảnh là con trai độc nhất của lão già đó vậy nên chắc chắn bọn họ sẽ không để yên chuyện này. Nhân lúc đang dậy sóng thì thả một vài thông tin thú vị vào. Sao tôi có mấy thông tin này à? Bởi vì tôi quen Doãn Hạ Chí."
Thẩm Trạch Văn cùng Doãn Hạ Chí quen biết nhau sao?
Nghe đến cái tên quen thuộc, Mạc Dao núp dưới gầm giường nhịn không được mà cự quậy một chút. Không ngờ rằng một chút âm thanh này lại thu hút sự chú ý của người thanh niên.
"Được rồi, tôi sẽ gọi lại cho cậu sau."
Cuộc trò chuyện kết thúc, không gian trong phòng bỗng trở tĩnh lặng. Mạc Dao theo bản năng muốn nuốt nước miếng nhưng lại sợ bị người kia phát hiện. Giờ phút này ngay cả tiếng tim đập trong lồng ngực thiếu niên cũng cảm thấy quá mức vang vọng. Ngay lúc cậu muốn dịch người vào phía trong một chút, cổ chân chợt bị một bàn tay to lớn bao lấy.
"A!" - Thiếu niên sợ hãi kêu lên một tiếng.
Tuy nhiên thay vì kéo cậu ra, người kia lại chui vào gầm giường cùng cậu. Không gian vốn chật hẹp nay lại càng trở nên khó thở hơn. Thẩm Trạch Văn đè lên người thiếu niên, bởi vì có chút hưng phấn mà hơi thở của hắn không ngừng phả vào cần cổ thơm ngọt của thiếu niên. Mạc Dao theo bản năng mà rụt rụt cổ.
"Tôi còn tưởng rằng là trộm hóa ra là có một con mèo nhỏ đi lạc vào đây." - Người thanh niên nhịn không được mà nhoẻn miệng cười. - "Muốn gặp tôi lắm phải không? Nếu nhớ tôi đến vậy thì cần gì phải trốn chui trốn lủi như vậy. Tôi cũng đâu làm gì cậu."
"Không... không phải." - Thiếu niên lắp bắp mà giải thích. - "Tôi chỉ sợ đi tù... Hay hai chúng tôi ra ngoài đã. Chỗ này chật quá tôi không thở được."
Thẩm Trạch Văn cũng không làm khó thiếu niên mà cùng cậu chui ra khỏi gầm giường.
"Được rồi mau nói đi. Vì sao lại đến tìm tôi? Chẳng lẽ tên nhóc lừa đảo cắn rứt lương tâm nên muốn tìm tôi để xin lỗi? Lời xin lỗi không được chấp nhận."
"Tôi... chưa nói gì mà." - Thiếu niên lí nhí mà phản bác. Dù mục đích ban đầu của cậu là giảng hòa với người này nhưng cậu không cắn rứt lương tâm. Thẩm Trạch Văn xấu tính như vậy còn lâu cậu mới thấy tội lỗi. - "Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ anh..."
"Đứng xa thế làm gì. Lại đây."
Mạc Dao do dự một chút cuối cùng cũng tiến lên. Tuy nhiên từng ấy khoảng cách cũng không khiến người thanh niên hài lòng. Hắn trực tiếp bước đến trước mặt thiếu niên.
"Há miệng ra đi."
Mạc Dao cảnh giác muốn lùi lại nhưng vai đã bị người nọ giữ chặt.
"Chỉ là yêu cầu nhỏ thôi cậu cuống cái gì? Nhóc con, cậu còn đang nợ tôi đấy vậy mà còn dám đến nhờ vả tôi."
"Nhưng mà..."
"Tôi chỉ nghiên cứu một chút thôi."
Dù cảm thấy yêu cầu của người này vô cùng kí quái nhưng nghĩ đến hắn đang nắm trong tay manh mỗi quan trọng nhất, thiếu niên chỉ có thể ngoan ngoãn mà hé miệng ra một chút.
"Đầu lưỡi lè ra một chút."
Dù ngoài mạnh miệng như vậy nhưng vành tai của Thẩm Trạch Văn đã sớm đỏ đến nỗi có thể tích thành máu. Thật sự là màu hồng phấn! So với ảnh chụp lần trước thiếu niên gửi cho hắn hoàn toàn giống, non mềm đến nỗi khiến người khác muốn ăn luôn vào bụng. Đầu óc người thanh niên "oanh" một tiếng thật to, hắn vươn tay che mặt mà lùi lại một chút. Tuyệt đối không được để thiếu niên quyến rũ thành công.
"Được rồi, cậu muốn nhờ gì tôi đây? Số người muốn tôi giúp nhiều lắm nhưng không phải ai cũng may mắn như cậu đâu." - Thẩm Trạch Văn hơi mất tự nhiên mà ngồi xuống giường.
"Về vụ kiện cách đây ba năm có liên quan đến Bùi Cảnh cùng một người tên Tề Trâu... Tôi muốn mượn chút tài liệu của Thẩm luật sư."
Nghe thiếu niên nói vậy sắc mặt người thanh niên liền tối lại.
"Gì đây? Muốn trả thù giúp bạn trai sao?" - Hắn không vui mà mỉa mai. - "Bùi Cảnh xứng đáng để cậu làm vậy à?"
"Không... không phải." - Thiếu niên vội vã lắc đầu. - "Đúng là chuyện này có liên quan đến Bùi Cảnh nhưng mà tôi muốn tìm ra sự thật để minh oan cho người bị hại."
Thẩm Trạch Văn trầm mặc nhìn thiếu niên một lúc rồi quay mặt đi chỗ khác.
"Tạm tin cậu. Nhưng sao cậu chắc chắn tôi sẽ giúp cậu? Cậu tôi đã chết rồi vậy nên những món đồ còn lại của cậu đều là những kỷ vật vô cùng quan trọng."
"Tôi..."
Mạc Dao mím môi không biết trả lời sao cho phải. Trong lúc này Thẩm Trạch Văn cũng âm thầm mà đánh giá thiếu niên. So với bộ dạng thiếu nữ thì thiếu niên lúc này trông thuận mắt hơn nhiều. Ít nhất hắn không cần phải đội một mớ tóc giả lên đầu rồi trang điểm sao cho giống con gái nhất.
Từ từ, hắn chỉ cảm thấy thiếu niên trông thuận mắt hơn thôi chứ không phải nảy sinh tình tố gì với cậu. Người này đã lừa hắn hơn nữa còn khiến hắn không thể tập trung học hành được. Người như vậy hắn còn lâu với thích. Người gì đâu mà vừa gầy vừa nhỏ nhưng phần thịt mông lại béo đến nỗi người khác phải nhìn nhiều vài lần. Thịt mông nhiều như vậy chắc chắn mặc quần lót cũng không bao được hết, ngay cả khi đặt vào trong lòng bàn tay hắn cũng sẽ theo kẽ tay mà tràn ra ngoài.
Thẩm Trạch Văn hơi mất tự nhiên mà đổi tư thế ngồi. Tên nhóc lừa đảo lại câu dẫn hắn rồi!
"Tôi cũng không phải người thích gây khó dễ cho người khác. Chuyện lấy tài liệu đối với tôi thì quá đơn giản. Nhưng cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện."
Nhìn thiếu niên hướng hai mắt sáng trưng về phía mình, người thanh niên ho khan vài cái rồi nói tiếp:
"Cậu làm bạn gái của tôi."
Tia sáng trong mắt Mạc Dao liền vụt tắt.
"Tôi là con trai."
"Ừ thì là bạn trai cũng được... Từ từ, đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ đang nghiên cứu xem rốt cuộc yêu đương có gì thú vị mà khiến nhiều kẻ thèm thuồng đến như vậy. Cậu đừng có mà suy nghĩ lệch lạc."
"Chỉ là thử nghiệm thôi đúng không ạ?"
Mạc Dao cẩn thận hỏi lại. Người thanh niên liền ậm ờ mà gật đầu.
"Vậy được ạ."
"Thế cậu thích ăn gì? Hoa gì nữa? Cậu thích đi du thuyền không? Nếu không thì leo núi cũng không tệ. Cuối tuần sau tôi rảnh, cậu có muốn đến gặp gia đình tôi không? Không được, tối nay cậu phải viết luận văn mô tả sở thích của cậu thật kỹ càng rồi gửi cho tôi."
Đến khi rời khỏi phòng bệnh của Thẩm Trạch Văn, thiếu niên mang vẻ mặt đầy thắc mắc mà tự hỏi bản thân. Thử cảm giác yêu đương cũng cần nhiều bước đến vậy sao?
Chuyện của Thẩm Trạch Văn coi như xong, kế tiếp cậu phải đi thăm Cố Lãng nữa. Bởi vì vừa rồi trốn dưới gầm giường nên khuỷu tay Mạc Dao dính chút bụi bẩn, cậu đành đổi hướng bước vào nhà vệ sinh trước.
"Phải rồi, phải báo cho Trình Chính Khanh nữa."
Chợt nhớ ra người đồng đội tạm thời của mình, Mạc Dao nhanh chóng mở điện thoại lên. Màn hình vừa sáng, hàng loạt tin nhắn lần lượt xuất hiện.
[xxx: Bởi vì câu hỏi hôm qua em không trả lời được nên phải nhận trừng phạt.]
[xxx: Nhưng tôi vẫn sẽ cho em thêm một cơ hội nữa.]
[xxx: Dê con đang ở đâu? Ở nhà hay ở hang ổ của sói?]
[xxx: Hết thời gian trả lời rồi.]
[xxx: Trừng phạt bắt đầu.]
Mạc Dao chưa kịp kinh hãi đã bị một bàn tay nắm lấy, kéo cậu vào một gian nhà vệ sinh. Kẻ kia nhanh tay dùng cà vạt che lại đôi mắt thiếu niên sau đó đặt cậu ngồi lên đùi mình, như gấu koala mà ôm lấy thiếu niên. Hắn dùng chóp mũi cọ cọ xương quai xanh của Mạc Dao, cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
"Vì sao cứ thích chạy lung tung như vậy?" - Kẻ kia có chút trách cứ mà dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi thiếu niên, hoàn toàn làm lơ cơ thể nhỏ bé đang run lên của cậu.
"Vì sao lại chọn Doãn Hạ Chí cơ chứ? Hắn hoàn toàn không tốt chút nào. Dao Dao ngốc toàn tin lời của kẻ xấu."
"Xin... xin lỗi..." - Thiếu niên mếu máo mà đáp lại.
Hắn sẽ giết cậu sao? Cậu phải làm sao đây?
Mạc Dao hoảng sợ mà nghĩ, cái mũi nhỏ bắt đầu sụt sịt. Nếu giờ cậu ngoan một chút thì hắn sẽ giết cậu một cách nhẹ nhàng chứ?
Kẻ giết người hoàn toàn không biết được thiếu niên lúc này thiếu niên đang suy nghĩ gì. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay non mềm của cậu sau đó kéo về phía trước, chạm vào lồng ngực cứng rắn.
"Dao Dao muốn sờ ngực tôi không? So với Doãn Hạ Chí thì ngực của tôi đẹp hơn nhiều."
Mạc Dao:???
- ---------------------------------------------------
[xxx]: Tôi đẹp trai hơn hắn, body tôi ngon hơn hắn. Dao Dao choose me!
Cà Phê: Biến thái nhà người ta thì chơi phòng tối play, xích sắt các thứ còn biến thái nhà mình lấy le trai bằng cách khoe ngực. Mị đang phân vân có nên thêm tag thiểu năng vào thuộc tính của công không.
Độc giả: Biến thái đã nói như vậy có lẽ Doãn Hạ Chí không phải boss lớn.
Thẩm Trạch Văn: Phản đối! Ai biết tên kia có đam mê tự ntr chính bản thân mình hay không!