Mục lục
Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không... không phải tôi." - Âu Duệ sợ hãi khóc thút tha thút thít. - "Khuynh Diệp... cứu anh..."

"Muốn chịu thay bạn trai mày không?"

Từ khi cái búa xuất hiện. Vẻ mặt hùng hổ của lớp trưởng đã biến mất. Cô rũ mắt không dám nhìn thẳng về phía trước. Phía dưới, Mạc Dao nửa tò mò muốn xem tiếp nhưng nửa lại sợ hãi trước mấy cảnh bạo lực như vậy. Cuối cùng Lục Bắc ép cậu núp sau lưng mình không cho thiếu niên tiếp tục xem.

"Không... không phải tôi..." - Âu Duệ sợ đến nỗi nước dãi chảy giàn giụa bên khoé miệng. Mắt thấy Trần Cảnh Mục đã rất sát mình, gã đột nhiên nhìn về phía Lâm Dịch rồi kêu lên:

"Là Lâm Dịch là hắn ép tôi làm mấy chuyện đó."

"Đ*t mẹ đừng có lôi tao vào chuyện này." - Lâm Dịch đã ăn quá đủ phản bội rồi. Hắn tức giận muốn đạp tên khốn hai mặt kia nhưng lại bị dây trói giữ chặt không thể cử động.

Tuy nhiên điều hắn không ngờ tới chính là sự phản bội không chỉ dừng lại ở đó.

"Không... không tin mày hỏi đám đàn em cũ của Lâm Dịch xem."

Âu Duệ run giọng hất mặt về phía đám người đang bị xích ở dưới kia. Gã biết những người này trước khi đi theo Lâm Dịch đều từng bị hắn bắt nạt nên nếu không phải đỏ mắt ghen tị với gia cảnh giàu có thì cũng là căm thù đến tận xương.

"Hình như... chính là Lâm Dịch bảo Âu Duệ làm vậy á."

"Âu Duệ chỉ làm theo những gì Lâm Dịch nói thôi."

"Lâm Dịch là kẻ chủ mưu."

"Bọn chó!" - Lâm Dịch trợn tròn mắt nhìn đám người trước đây thi nhau gọi hắn một tiếng đại ca hai tiếng đại ca giờ lại lạnh mặt đổ hết tội lỗi lên người hắn.

Bóng ma bao trùm lên con ngươi hung tợn của người thanh niên. Giờ đây trước mắt hắn chính là những thực thể màu đen đang hi hi ha ha mỉm cười.

"Đúng vậy, mọi tội lỗi đều từ Lâm Dịch mà ra."

Lâm Dịch tựa như con rối gỗ quay đầu nhìn về phía người anh em tốt Âu Duệ của mình. Gã khoái chí cong mắt. Nụ cười ngoác đến tận mang tai như ấn rịn vào trong mắt Lâm Dịch. Hoá ra những người hắn coi là bạn... cũng không thật sự là bạn của hắn.

"Vậy... người sẽ mất cánh tay phải hẳn là Lâm Dịch nhỉ?"

"Chúng mày điên hết rồi à? Cả một lũ học hết đại học lại bị thằng cha kia dắt mũi!"

Lâm Dịch điên cuồng giãy giụa. Nhưng tất cả đều mặc kệ hắn. Dường như chẳng một ai quan tâm đến tiếng gào thét của kẻ tội đồ nữa. Hoặc họ cũng biết sự thật đấy nhưng họ chính là muốn mua vui, muốn nhìn kẻ mà bọn họ luôn phải vờ khúm núm nịnh bợ kia gào thét đau đớn. Giây phút này dường như sự thật cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Lâm Dịch trơ mắt nhìn kẻ gây ra mọi tội lỗi này được thả ra. Âu Duệ mỉm cười lại gần giúp mọi người đè tay Lâm Dịch lên bàn.Trần Cảnh Mục cầm búa từ từ tiến đến. Hắn vuốt ve đầu búa rồi từ từ nâng lên. Không khí xung quanh dần nóng lên như một đấu trường thời trung cổ. Mà Lâm Dịch và Âu Duệ chính là hai kẻ bị đưa vào đấu trường. Cho dù kết quả ai thắng ai thua thì cũng đem đến cảm giác thoả mãn cho người xem.

Sự kiêu ngạo của Lâm Dịch lúc này đã hoàn toàn vỡ vụn. Hắn nhắm mắt lại, giọt nước mắt theo con mắt nhắm tịt của hắn từ từ chảy xuống. Tuy nhiên búa chỉ giơ lên chứ không hạ xuống.

"Từ từ đã nào..."

Trần Cảnh Mục đột nhiên mở miệng. Được chứng kiến vẻ mặt tuyệt vọng của hai kẻ bắt nạt đã đem đến cho hắn cảm giác cực độ sung sướng. Thậm chí hắn còn có ảo tưởng bản thân mình đã nắm quyền sinh sát cả hai. Giờ ai bị kết tội cũng như nhau thôi vì hắn còn nhiều thời gian để ngược đãi bọn họ. Nhưng mà...

"Người bị bắt nạt cũng không chỉ có mình tao." - Hắn lần nữa hướng mắt về phía vị trí phía cuối. - "Đánh ai hủy tay ai thì để cho Mạc Dao quyết định đi."

Mạc Dao không biết đây là lần thứ mấy bình bị điểm tên rồi. Cậu giật mình thon thót không dám ngó đầu ra.

"Mạc Dao, lên đây đi."

Thấy thiếu niên không phản ứng mình mà chỉ ôm chặt lấy tấm lưng của Lục Bắc, một ngọn lửa vô danh chợt xuất hiện trong lòng Trần Cảnh Mục.

Mạc Dao hơi run rẩy thân mình từ từ đứng dậy. Lục Bắc nhíu mày muốn giữ thiếu niên lại nhưng cậu đưa mắt nhìn hắn ý bảo hắn an tâm.

{Mạc Dao...}

005 lo lắng bay xuống cạnh Mạc Dao.

{Hay ta lên chỉ đại một người rồi chạy xuống đi.}

Mạc Dao không trả lời trợ lý của mình hoặc đúng hơn là giờ cậu sợ quá không nghĩ được gì. Vừa nãy ngồi ở vị trí xa, Lục Bắc lại giúp cậu che gần hết hình ảnh nên những gì Mạc Dao nghe thấy cũng chỉ là âm thanh mà thôi. Nhưng lúc này hình ảnh ngày càng gần hơn khiến mức độ chân thật ngày càng rõ nét. Ánh mắt sợ hãi của Lâm Dịch. Sự đắc ý của Trần Cảnh Mục. Dường như cậu chính thức tham gia vào khung cảnh trước mắt và cậu chính là một phần của nó. Nó khiến mọi suy nghĩ tự thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là giả của cậu bị phủ nhận. Bọn họ ở đây. Bọn họ có nhịp thở.

Bỗng một bàn tay nắm lấy ngón tay lạnh ngắt của thiếu niên. Mạc Dao ngạc nhiên nhìn gương mặt bình tĩnh của Tô Vân Dương. Hắn hơi cúi người, dùng môi lướt qua ngón tay của thiếu niên rồi thản nhiên hỏi cậu:

"Vì sao tay lại lạnh như vậy?"

"Tô Vân Dương!"

Người đứng trên bục cao nghiến răng nghiến lợi gọi tên của hắn. Ngay cả Mạc Dao lẫn 005 đều không hiểu người này đang định làm gì.

"Tao không quan tâm mày đang làm cái gì nhưng đừng lôi cậu ta vào."

"Tao sao?"

Trần Cảnh Mục cười đầy giận dữ. Hắn bước lại gần phía Mạc Dao cùng người thanh niên đeo kính. Tô Vân Dương vẫn mang dáng vẻ bình chân như vại mà chống lại ánh mắt chứa đầy lửa giận của ai kia.

Bộp.

Một cú đánh dáng thẳng xuống gương mặt đẹp trai của Tô Vân Dương. Cú đánh mạnh đến nỗi gương mặt người bị đánh nghiêng sang một bên, bên khoé môi cũng rớm một ít máu đỏ.

"Tao cùng cậu ấy đều bị bắt nạt. Chúng tao đều có chung một kẻ thù. So với chúng mày, thì tao và cậu ấy có mối liên kết sâu đậm hơn rất nhiều."

"Mày không nhận ra rằng chính mày đang doạ cậu ấy sợ sao?"

Trần Cảnh Mục ngẩn người nhìn sang thiếu niên có gương mặt trắng bệch đứng cạnh mình. Hắn muốn vươn tay chạm vào cậu một chút nhưng một chút run rẩy của thiếu niên cũng khiến mọi động tác của hắn phải dừng lại giữa chừng.

"Tôi... Chúng ta là cùng một phe cơ mà... Tôi sẽ không làm tổn thương cậu."

Hắn đưa cây búa trong tay mình ra cho thiếu niên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Mạc Dao.

"Cậu cầm cái này đi. Cậu muốn đánh ai cũng được. Cả hai người họ hay bất cứ kẻ bắt nạt nào ở đây."

Lông mi của thiếu niên hơi run rẩy một chút. 005 bay đến gần cây búa dùng tay chạm chạm vài cái. Nó muốn khuyên chủ nhân của mình cầm lấy búa đập luôn kẻ trước mặt rồi xưng bá thiên hạ nhưng lại sợ lỡ Mạc Dao nhà mình đập trượt bị kẻ xấu này trừng phạt thì làm sao đây. Nó so sánh cây búa với cổ tay chủ nhân mình một chút cuối cùng đưa ra kết luận chủ nhân nhỏ bé của nó sẽ không thể vung nổi cây búa này lên.

{Mạc Dao, tôi thấy tên nhóc họ Trần này rất sợ cậu. Hay hai ta bảo nó đập hết mấy tên ở đây cho end chương trình sớm đi.}

005 dù sao cũng chỉ là một con robot nên nó sẽ không bị ràng buộc bởi luân lý đạo đức nhưng Mạc Dao thì khác. Cậu nhát gan. Kể cả biết đây là giả cậu cũng không dám tấn công bất cứ ai.

Mạc Dao do dự một lúc cuối cùng vẫn cầm lấy cây búa trên tay Trần Cảnh Mục. Ngón tay mềm mại của cậu hơi lướt qua da thịt hắn khiến khuôn mặt người thanh niên thoáng đỏ bừng. Tuy nhiên Mạc Dao lúc này đã sớm bước đến trước mặt Lâm Dịch. Hắn bị Âu Duệ ép sát người xuống mặt bàn, tay phải chìa ra như chỉ chờ sẵn kẻ hành hình đến lấy tay hắn đi.

Lần này Lâm Dịch không kêu ca nữa. Hắn biết sẽ chẳng ai cứu hắn. Thiếu niên cũng từng bị hắn bắt nạt cũng nhận đủ loại dày vò của hắn. Nhưng để bản thân chật vật như vậy trước cậu, Lâm Dịch lại có chút ngượng ngùng. Mạc Dao rũ mắt nhìn người thanh niên. Hương trà đào toả ra từ cơ thể cậu khiến Lâm Dịch bình tĩnh hơn bao giờ hết. Hắn chợt cảm thấy mình đến bước đường ngày hôm nay cũng là nghiệp do hắn tạo ra thôi.

Tuy nhiên cơn đau đớn lần nữa không đến như hắn dự định. Thiếu niên chỉ đặt cây búa lên bàn rồi quay người. Tất cả đều ngạc nhiên nhìn cậu, bao gồm cả Lâm Dịch.

"Kẻ bị bắt nạt có quyền đưa ra hình phạt cho người bắt nạt vậy hẳn họ cũng có quyền tha cho họ phải không?" - Mạc Dao nhỏ giọng giải thích.

Cậu biết nếu là nguyên chủ chưa chắc cậu ta sẽ tha cho Lâm Dịch. Đối với một kẻ ngược đãi mình trong suốt ba năm học sẽ chẳng có ai đủ rộng lượng để tha thứ cho họ. Nhưng Mạc Dao không trải qua những điều đó. Cậu chỉ mới đến thế giới này vài ngày và cậu cũng chỉ quen biết tất cả những người ở đây chưa đầy 24 tiếng. Mạc Dao chỉ có thể dùng ánh mắt của người ngoài để tham gia vào vậy nên cậu cũng sẽ xử lý mọi việc theo cách mà người khác sẽ nghĩ là hèn nhát yếu mềm nhất.

Trước mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía mình, Mạc Dao có thể cảm nhận được đủ loại cảm xúc đặt lên nó. Có người oán trách cậu, có người nhìn cậu như một tên khờ đần độn. Nhưng Mạc Dao không cảm thấy bất kể áp lực nào. Bởi vì cậu đã quen rồi. Cậu đã quen với đủ loại ánh mắt như vậy.

"Được rồi, Mạc Dao đã nói như vậy thì như vậy đi."

Dù không quá vui nhưng Trần Cảnh Mục vẫn rất tuân thủ lời hứa. Tuy nhiên điều hắn không ngờ tới nhất chính là Âu Duệ đột nhiên cầm lấy cây búa trên bàn, đập thật mạnh xuống tay phải Lâm Dịch. Mạc Dao bị tiếng động đằng sau thu hút. Cậu theo bản năng quay đầu lại nhưng không ngờ bị máu tươi nhiễm đầy mặt. Trước mắt cậu là một mảng đỏ tươi. Âu Duệ nhấc chiếc búa dính máu ra rồi lại mạnh tay hạ xuống.

Một lần... hai lần... ba lần...

Phộc... phộc... phộc...

Trong tiếng hét đau đớn của Lâm Dịch là vẻ mặt đắc ý của Âu Duệ. Gã che lại gương mặt đang cười hả hê của mình, xuyên qua kẽ tay nhìn một lượt những người ở nơi đây.

"Sao mọi người lại ngỡ ngàng như vậy? Tôi cũng bị Lâm Dịch bắt nạt vậy tôi cũng chính là kẻ bị bắt nạt rồi. Mà chẳng phải luật đã nói kẻ bị bắt nạt được quyền trừng phạt kẻ bắt nạt sao?"

{Mạc Dao? Mạc Dao ổn không?}

005 dường như đã quên mất nhiệm vụ quay phim của mình. Nó lo lắng nhìn gương mặt nhiễm máu tươi của thiếu niên. Lúc này Mạc Dao hoàn toàn không nghe thấy trợ lý nói gì. Đầu óc cậu ong ong giống như ai đó nhét hàng trăm con côn trùng vào tai cậu vậy. Thiếu niên cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh nhưng cơ thể đã theo bản năng tìm kiếm người thân cận giữa hàng chục khuôn mặt xa lạ.

"Mạc Dao..."

Thiếu niên theo bản năng bước về phía giọng nói vừa vang lên. Một bàn tay mang theo hơi ấm cơ thể giúp cậu lau đi giọt máu còn đọng trên mí mắt rồi lại dịu dàng lau sạch máu trên mặt thiếu niên.

"Không sao đâu. Tôi ở đây với em. Sẽ không ai làm tổn thương em được."

Tô Vân Dương nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng thiếu niên. Thông qua lớp quần áo mỏng manh đang bao bọc lấy khung xương nhỏ bé, hắn có thể cảm nhận được từng cơn run rẩy của thiếu niên. Thật đáng thương. Ngay cả sự run rẩy cũng làm người ta sinh ra cảm giác trìu mến.

Đến khi Mạc Dao lấy lại tinh thần thì Lâm Dịch cũng đã được đưa xuống để băng bó. Cậu lúc này mới nhận ra bản thân mình đang ngồi trong lòng của người thanh niên. Thiếu niên hốt hoảng muốn đứng dậy thì đã bị Tô Vân Dương ngăn lại.

"Nếu sợ hãi thì không cần cậy mạnh. Tôi cũng không kẹt sỉ cho em ngồi nhờ thêm một chút."

"Nhưng bây giờ tôi cảm thấy khá hơn rồi..."

"Nghe lời."

Mạc Dao chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi im trong lòng người thanh niên. Dẫu sao cũng không ai để ý đến cậu và Tô Vân Dương... ngoại trừ Lục Bắc đang trừng sắp cháy cả da mặt cậu.

[Thật là một màn biểu diễn ấn tượng.]

"Điên khùng thì có!" - Lưu Nghi nhìn Âu Duệ trong trạng thái thần kinh không ổn định cắn môi quát lên. - "Mau thả chúng tôi ra đi! Ngài muốn bao nhiêu tiền cũng được. Làm ơn!"

Nhưng kẻ bắt cóc hoàn toàn làm ngơ cô. Chữ trên màn hình biến mất rồi lần nữa xuất hiện với dòng thông báo mới.

[Vòng hai sẽ được bắt đầu ngay sau đây.]

[Vòng hai: Lục Bắc, Lăng Tề Minh, Yến Vi.]

Mạc Dao kinh ngạc nhìn về phía Lục Bắc. Cả ba người hoàn toàn không nghĩ tới bản thân sẽ bị đề tên. Nhất là Lục Bắc, hắn còn đang mải mê suy nghĩ xem rốt cuộc đùi của mình hay đùi của Tô Vân Dương khiến Mạc Dao thích hơn. Đến khi tất cả để hướng mắt về phía hắn, người thanh niên mới phát hiện có gì đó không đúng.

Lục Bắc dù gây sự không ít người nhưng hắn chưa bao giờ chơi xấu hay cậy lớn bắt nạt nhỏ. Vậy nên Lục Bắc hoàn toàn bình tĩnh đối diện với hai người kia. Yến Vi lại ngược lại. Từ lúc bước lên ghế thú tội, cô chưa lần nào rời mắt khỏi Lục Bắc. Gương mặt thiếu nữ lúc này lạnh băng trong mắt dường như chất chứa thù hận nào đó với người thanh niên Lục Bắc này.

Cô bình tĩnh mở hộp gỗ ra đọc qua một lượt hướng dẫn của kẻ bắt cóc rồi lại đưa mắt nhìn Lục Bắc.

"Lục Bắc, nếu cậu nhận tội bây giờ tôi sẽ cho cậu hình phạt nhẹ nhất có thể."

"Khoan đã. Tôi với cô quen nhau sao? Hai chúng ta thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau lần nào." - Hắn nhíu mày nhìn cô gái.

Lời nói của người thanh niên giống như chạm phải điểm chết của Yến Vi. Ngón tay cầm tờ giấy của cô siết chặt lại gần như muốn bóp vụn nó ra.

"Nếu cậu đã nói vậy..."

Cô đưa tay chỉ về phía cuối phòng. Nơi ấy có hai cái thùng hình hộp trong suốt bằng thủy tinh có kích thước tương đối lớn, có thể nhét được hai người vào đó. Phía góc của chiếc hộp được nối một chiếc ống dẫn nước nhỏ màu đen, đầu còn lại nối liền với một chiếc vòi nước. Xem đến đây cũng có vài người lờ mờ đoán ra "ép cung" tiếp theo sẽ là gì rồi.

Yến Vi nhìn sang những kẻ bị bắt nạt khác, bình tĩnh ra hiệu cho họ.

"Để Lục Bắc và Lăng Tề Minh vào đi. Tuy nhiên khoá nước bên Lăng Tề Minh vặn một nửa thôi. Còn Lục Bắc, mở hết cỡ có thể."

- ----------------------------------

Cà Phê: Tâm lý của Mạc Dao chính là như thế này: Nếu ai đó đưa con dao cho bạn và bảo bạn chặt tay kẻ giết gia đình mình bạn sẽ không ngần ngại nhưng nếu người đó bảo bạn chặt tay một kẻ bạn không quen bạn sẽ do dự.

Cà Phê: Công dù không phải người tốt nhưng không phải loại khốn nạn (hoặc chỉ khốn nạn với thằng nên khốn nạn). Phải giải cứu Bắc Bắc thôi!! (*ノωノ)

005: Nhưng Tô Vân Dương dịu dàng với Dao Dao hơn.

Cà Phê: Cún con Bắc Bắc tự cứu mình đi mị đưa Dao Dao qua nhà anh Tô chơi ( ̄▽ ̄)/

Chúc mọi người năm mới vui vẻ ❤ (ɔˆз(ˆ⌣ˆc)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK