Mục lục
Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

May mắn, khi về đến nhà, Mạc Dao đã không gặp bất kỳ con ma nào nữa. Tuy nhiên cậu vẫn cẩn thận xin Tạ Chi Vân vài món đồ trừ tà. Trước khi đến đây, người thanh niên đeo kính cũng chuẩn bị không ít đồ phòng thân. Tuy nhiên ngoại trừ hắn ra, trong nhóm Bạch Nguyên Vi lại chẳng ai tin vào chuyện ma quỷ. Nay được thiếu niên ngỏ ý, người thanh niên liền hồ hởi đưa cho cậu hai cái vòng dâu tằm hơn nữa còn khoe ra là vòng đã được trì chú.

Sau khi tắm xong, Mạc Dao liền vội vàng đeo vòng vào tay sau đó lại cầm lấy vòng còn lại đưa cho Mạc Trì. Người thanh niên không đeo vòng chỉ hơi nhướng mày chờ thiếu niên giải thích.

"Vòng để đuổi ma ạ."

"Đuổi ma?" - Mạc Trì buồn cười vươn tay nhéo mũi thiếu niên. - "Ở đây thì lấy đâu ra ma quỷ chứ."

Mạc Dao biết người này không tin nhưng cậu cũng không thể giải thích rằng bản thân mình đã gặp ma được. Thiếu niên hơi phồng má, mặc kệ ánh mắt cười nhạo của người thanh niên, dùng sức kéo tay hắn ra sau đó đeo vòng dâu tằm vào.

Dẫu chẳng tin mấy chuyện ma quỷ nhưng Mạc Trì vẫn mặc kệ thiếu niên thích làm gì thì làm. Nhìn vòng gỗ lỏng lẻo trên tay Mạc Dao nhưng lại có phần căng chặt trên tay mình, người thanh niên không khỏi vuốt ve mặt vòng.

"Nếu như vòng này có thể trừ tà, Mạc Phú Huy trở về tìm cậu thì phải làm sao?"

"Vòng dâu tằm hẳn phân biệt được ma tốt với ma xấu chứ."

"Đồ ngốc!" - Mạc Trì nhịn không được mà gõ đầu thiếu niên một cái.

Chẳng lẽ thiếu niên cho rằng vòng trừ tà gắn máy nhận diện khuôn mặt hay sao? Đến giờ hắn vẫn không hiểu vì sao nhóc con này lên được lớp được. Ngốc như cậu xứng đáng ở lại lớp 6 năm. Chưa kể Mạc Phú Huy cũng chẳng phải người tốt có chết cũng sẽ không thành ma tốt được. Nếu nói hắn là người tốt có lẽ chỉ là do thiếu niên là ngoại lệ nên hắn mới vờ là người tốt trước mặt cậu thôi.

"Đi ngủ đi. Có tôi ở đây ma nào dám bắt cậu."

Mạc Trì để thiếu niên nằm vào bên trong còn mình nằm ngoài canh gác. Cảm nhận được thân thể mềm như bông mang theo hơi ấm đang dựa sát vào người mình kèm theo mùi hương ngọt lịm quen thuộc. Người thanh niên lại bắt đầu phiền não. Rõ ràng nhóc con này không dùng nước hoa nhưng mọi thứ thiếu niên chạm vào đều mang theo mùi đào thoang thoảng. Tấm chăn mỏng vốn chỉ có mùi bột giặt rẻ tiền nay chỉ cần ghé mũi ngửi là sẽ ngửi ra được mùi hương cơ thể của thiếu niên.

Đối với mùi này Mạc Trì cảm thấy bản thân mình không sao cả. Nhưng cậu em của hắn thì chẳng ổn chút nào. Hiện tại Mạc Dao vẫn còn ỷ lại Mạc Phú Huy nếu như hắn làm gì quá đáng hẳn sẽ dọa sợ thiếu niên. Mạc Trì thở dài dùng chăn mỏng bao chặt lấy thiếu niên rồi ôm vào trong lòng.

"Anh Trì không lạnh sao?" - Mạc Dao bị cuốn chặt cũng không kêu ca gì, chỉ dùng hai mắt nhìn chằm chằm người thanh niên.

"Không lạnh. Ngủ."

Dẫu miệng buông ra lời lạnh lùng như vậy nhưng tay của người thanh niên đã sớm lần mò xuống dưới, cầm lấy dương v*t nóng hổi đã hơi ngẩng đầu. Hắn nhẹ vuốt vài cái, cũng chẳng cảm nhận được khoái cảm gì đành nhét lại vào trong quần mặc kệ nơi đó đã đỉnh lên một khối to. Cả ngày hôm nay hắn cũng rất mệt rồi, Mạc Trì ôm lấy thiếu niên bị bọc kín trong chăn mà nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ ngày hôm nay bị Mạc Dao "câu dẫn" quá nhiều, đêm hôm đó thiếu niên thật sự xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Thiếu niên cả người trần như nhộng, làn da trắng nõn sạch sẽ bởi vì ngượng ngùng mà như mạt lên thân mình một màu hồng phấn xinh xắn. Mạc Dao cưỡi lên người của Mạc Trì, mông nhỏ nhẹ ma xát cơ bụng của hắn. Phát hiện ra người thanh niên tỉnh, thiếu niên liền hưng phấn đến hai má đỏ bừng. Cậu đắc ý để hắn xem phần thân dưới của mình, chim nhỏ xinh xắn đang không ngừng ngẩng đầu mà phun ra một chút chất lỏng sền sệt.

"Anh Trì thấy chưa. Chim nhỏ của em đã phát dục hết rồi."

Mẹ nó, cậu lột sạch đồ rồi ngồi lên người tôi chỉ để chứng minh cậu đã dậy thì rồi hay sao?

Mạc Trì gần như nghiến răng nghiến lợi muốn ngồi dậy. Tuy nhiên hắn chợt nhận ra, cho dù có cố gắng thế nào, cơ thể hắn cũng chỉ biết nằm im lìm mặc kệ thiếu niên muốn làm gì mình thì làm. Người thanh niên chỉ có thể tức giận gọi tên thiếu niên:

"Mạc Dao, mau đi xuống!"

Khác với mọi khi, bởi vì đè nén dục vọng mà âm điệu của hắn có phần trầm thấp, nghe vào tai thiếu niên giống như tiếng khẽ quát. Mạc Dao bị người thanh niên mắng dọa cho ngây người. Cậu chớp chớp mắt, vành mắt liền đỏ bừng.

"Anh quát em đấy à?"

"..." - Mạc Trì có chút chột dạ vội vàng giải thích. - "Tôi không quát cậu. Cậu còn nhỏ đừng có học hư..."

"Mạc Dao không còn nhỏ." - Thiếu niên không vui mà phồng má. - "Em đã đủ mười tám rồi."

Như muốn chứng minh bản thân mình đã đủ tuổi và có kinh nghiệm, thiếu niên chợt vươn người về phía trước, n*m v* hồng hồng đè ép lên phần ngực cứng rắn của người thanh niên. Cậu ghé sát vào cần cổ của Mạc Trì, đầu lưỡi đỏ hồng mang theo hương thơm nhẹ liếm lên cổ hắn, giống như mèo con liếm sữa, vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại có sức công phá vô cùng lớn đối với người nằm dưới.

Cơ bắp người thanh niên bởi vì động tác của Mạc Dao mà sớm căng chặt, bàn tay cắm chặt ga giường đã sớm đục thủng một lỗ. Khi thiếu niên liếm đến yết hầu của hắn, cậu còn hư hỏng há miệng ngậm lấy nơi đó, dùng răng nanh nhỏ mà cắn cắn vài cái. Mạc Trì kêu rên một tiếng, hai mắt đã sớm vì tình dục không được phóng thích mà đỏ bừng.

"Thấy chưa. Em đã không còn nhỏ nữa." - Mạc Dao đắc ý vểnh râu cười với người thanh niên.

Tuy nhiên lúc này người thanh niên còn để ý cái gì mà lớn với không lớn nữa. Hắn chỉ ước lúc này có thể ch*ch chết thiếu niên. Mẹ nó, hắn muốn ch*ch thiếu niên bò đầy nhà. Fuck, cái gì mà từ từ bồi dưỡng tình cảm cơ chứ. Cái gì mà sợ dọa thiếu niên cơ chứ. Nếu cậu dám bỏ trốn thì lôi về nhà sau đó ch*ch cậu không xuống giường là được.

Vẻ mặt bởi vì tình dục không được thỏa mãn của Mạc Trì quá đáng sợ, cho dù Mạc Dao ở trong mơ cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng. Tuy nhiên rất nhanh cậu lấy lại tinh thần, giống như cậu chủ nhỏ mà ngạo nghễ nhìn người thanh niên từ trên cao xuống.

"Anh Trì đã thấy ân hận vì không thương em chưa?"

"Fuck, tôi không thương câu hồi nào?" - Dẫu đã động d*c đến nỗi thần trí mê mê tỉnh tỉnh nhưng Mạc Trì vẫn nghiến răng nghiến lợi mà phản bác lại thiếu niên.

"Anh bắt em ăn rau. Còn không cho tự mình tắm rửa. Mỗi lần muốn trốn ra ngoài chơi đều sẽ trừng mắt với em. Còn có cả ngủ nóng như vậy còn không cho đạp chăn. Đó là không thương!" - Thiếu niên cẩn thận xòe măng cụt nhỏ ra bắt đầu liệt kê những điểm người thanh niên không thương mình. Còn vô cùng đồng tình mà tự gật đầu với ý kiến mình đưa ra.

"Mẹ nó, nhóc con đừng có kiếm cớ gây sự. Nếu không thương cậu thì tôi quan tâm mấy thứ đó là gì. Nếu không thương cậu, sợ cậu bị dọa sợ tôi đã sớm đè cậu lên giường ch*ch đến bại liệt rồi. Cả đời tôi chẳng thương ai nhiều như vậy đâu đấy. Mạc Trì mà không yêu thương Mạc Dao thì còn yêu thương ai được nữa."

Khi nói những lời này vành tai người thanh niên nhịn không được mà đỏ lên. Hắn không phải là người thích nói ra những cảm xúc trong lòng. Tuy nhiên ai bảo nhóc con này cứ thích dồn hắn đến chân tường cơ chứ. Đúng là không ch*ch không được mà.

Mạc Dao nghe Mạc Trì nói ra những lời như vậy cậu có chút kinh ngạc mà đứng hình vài giây. Lúc sau thiếu niên liền vui vẻ cong cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm.

"Vậy là anh Trì rất thích rất thích em phải không?"

"Mẹ nó, không phải quá rõ rồi sao."

"Khen thưởng này~"

Thiếu niên vui vẻ cúi xuống dùng môi mình cọ xát lên môi người thanh niên một cái.

"Đấy mà là hôn sao?" - Mạc Trì không thỏa mãn dùng lưỡi liếm môi mình. - "Há miệng ra, tôi muốn ăn đầu lưỡi của cậu."

Mạc Dao ngoan ngoãn hé miệng đầu nhụy hoa đỏ au hơi duỗi ra. Mạc Trì đã gấp không chờ nổi mà dùng thiếu niên trao đổi một nụ hôn sâu. Hắn chưa hôn ai bao giờ, lần hôn đầu tiên của hắn đúng nghĩa như những gì người thanh niên vừa nói: muốn ăn luôn thiếu niên. Mạc Dao bị hắn hôn đến nghẹn thở, miệng chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" đầy yếu ớt. Mắt thấy thiếu niên muốn rời đi, Mạc Trì liền dùng răng, nhẹ giữ đầu lưỡi nhỏ thơm tho, sau đó kéo sang miệng mình.

Đến khi thiếu niên thoát ra khỏi nụ hôn, đầu lưỡi cậu vẫn còn dính chút sợi nước bọt giữa hai người. Thậm chí, nếu nhìn kĩ hơn còn có thể thấy nơi đó có vài dấu răng nho nhỏ. Mạc Trì không thể cử động đã đáng sợ như vậy. Nếu như hắn hoàn toàn thoát ra thì...

Lồng ngực Mạc Trì phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở. Vẻ mặt hắn là vạn phần không thỏa mãn, con ngươi đen đặc nhìn chằm chằm thiếu niên đang ngồi trên người mình hơi lè lưỡi thở dốc. Hắn dùng giọng điệu khàn khàn mà ra lệnh cho Mạc Dao:

"Mạc Dao, lại đây."

Chỉ cần nhìn cũng biết, người này lại muốn tiếp tục hôn cậu. Thiếu niên ôm lấy miệng mình, có chút sợ hãi mà lắc đầu. Nếu tiếp tục hôn, hắn chắc chắn sẽ nhai luôn đầu lưỡi của cậu.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó thiếu niên lấy lại sự tự tin. Cậu hơi nghiêng người, dùng một tay đè lên phần thân to trướng ở phía dưới của Mạc Trì. Thiếu niên liếm liếm môi nhìn người thanh niên đầy khiêu khích.

"Anh Trì chắc khó chịu lắm rồi. Để em giúp anh."

Sau đó, không chờ người kia đáp lại. Thiếu niên liền quay người về phía hắn. Hai cánh mông tròn tròn giống như đào mật chín ngọt hoàn toàn bại lộ trước mặt Mạc Trì. Hắn chửi tục một tiếng, chỉ có thể đỉnh hông về phía thiếu niên. Mạc Dao vội vàng đè lại người thanh niên, có chút sợ hãi nhìn con quái vật dưới lớp quần kia. Cuối cùng thiếu niên cũng quyết định khám phá kho tàng bí ẩn kia.

Sau đó... Cậu bị vẻ bề ngoài của nó dọa khóc.

"Vì... vì sao lại xấu như vậy?" - Thiếu niên òa khóc nhìn thứ trước mặt mình.

"..."

Nhóc con... Là vì dương v*t hắn xấu đến khóc?

Mạc Trì không biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa. Hắn biết thứ đó của hắn không trắng như cục bột giống như của Mạc Dao. Mặc dù kích cỡ có chút quá khổ, gân cũng hơi nhiều một chút, lại thêm bởi vì nín nhịn lâu ngày mà có phầm tím đen. Nhưng... cũng không hẳn là xấu đi...

Thiếu niên cũng nhận ra bản thân mình đã vô tình làm tổn thương "anh Trì". Cậu nhỏ giọng an ủi hắn:

"C-cũng không hẳn là xấu đâu ạ. Chỉ cần chăm tắm rửa sẽ lại trắng hồng trắng xinh ngay."

Mạc Trì:...

Nhóc con hình như thèm bị đánh mông lắm rồi.

Mạc Dao nuốt nước miếng, cố gắng bỏ qua vẻ ngoài đáng sợ của thứ kia. Thiếu niên giống như đang nghiên cứu một hành tinh mới, rụt rè vươn một ngón tay ra, chọc chọc lên phần thân. Phát hiện ra mỗi khi cậu chạm vào chim nhỏ của Mạc Trì là thứ đó lại rùng mình một chút, thiếu niên thích thú dùng tay đùa nghịch không ngừng. Đến khi phía sau vang lên tiếng quát nhẹ, cậu mới hoảng sợ vội vàng thu tay lại.

Mạc Dao đặt một ngón tay dưới môi, hơi nghiêng đầu nhìn phần đầu đỉnh đã phun ra không ít dịch nhầy. Thiếu niên do dự một lát sau đó lè lưỡi liếm một chút.

"Mùi... mùi vị lạ quá." - Thiếu niên nhăn mặt rụt cổ lại.

Phát hiện ra, người phía sau hơi hừ nhẹ, biểu cảm của cậu có chút khác thường. Mạc Dao dường như phát hiện ra cách trêu chọc mới, thiếu niên ghé sát vào dương v*t của Mạc Trì, mùi vị nam tính đặc trưng khiến cậu hơi nhăn mặt. Nhưng cuối cùng thiếu niên vẫn quyết định liếm một lượt từ phần phần thân lên đỉnh.

Mạc Trì bị thiếu niên hành hạ khiến toàn bộ máu trong người đều dồn xuống nơi đó. Hắn không nhịn không được nữa vừa thở dốc vừa đỉnh hông về phía miệng thiếu niên. Có lẽ vì là trong mơ nên Mạc Dao cũng rất phối hợp. Cậu ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy phần đầu đỉnh. Mặc dù không thể hoàn toàn chọc vào trong miệng nhưng được khoang miệng ấm áo bao lấy đầu dương v*t, Mạc Trì vẫn thỏa mãn mà nhẹ rên một tiếng. Sau một hồi bị dày vò phần thân dưới, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, hoàn toàn bắn đầy khoang miệng thiếu niên.

Mạc Dao ngậm một miệng toàn chất lỏng trắng đục. Ngơ ngác nhìn thanh niên. Mạc Trì thở hổn hển, nếu không phải lúc này hắn thể cử động được có lẽ hắn đã vươn tay xoa đầu thiếu niên rồi.

"Nuốt đi." - Hắn khàn giọng ra lệnh, cảm nhận được nơi đó lại có xu hướng ngóc đầu hắn liền nói tiếp. - "Sau đó ngồi lên trên."

*****

Mạc Trì tỉnh khỏi giấc mơ ngọt nị tràn ngập hương đào. Mạc Dao vẫn được chăn mỏng bao lấy, ngoan ngoãn ngủ trong lòng hắn. Tuy nhiên phía dưới của người thanh niên đã lộ ra hoàn toàn, cương cứng cách một lớp chăn mà không ngừng đỉnh lộng về phía thiếu niên, giống như muốn chọc thủng nó mà chạm vào cậu. Mạc Trì vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ vừa rồi. Hắn mơ hồ mà nghĩ rốt cuộc hắn đã làm thiếu niên bao nhiêu lần.

Có lẽ là năm lần hoặc hơn.

- -----------------------------------------------

Mạc Trì sau khi tỉnh giấc:...

Lục Bắc: *Vỗ vai* Tôi hiểu cảm giác của người anh em mà.

Mạc Trì: Mẹ nó, thằng nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK