Thời tiết ban đêm có vẻ dễ chịu hơn nhiều so với ban ngày nhưng lại quá nhiều gió. Mạc Dao xấu hổ kéo kéo chiếc váy xếp ly ngắn đến đùi của mình, ánh mắt đầy lo lắng mà nhìn xung quanh.
{Dao Dao an tâm có mị ở đây không tên biến thái nào chạm vào Dao Dao được đâu.}
005 đầy tự tin mà đi về phía trước. Dù nó đã rất tận tâm trang điểm cho Dao Dao nhà mình nhưng cậu vẫn một mực muốn đeo khẩu trang để đi ra ngoài mặc trợ lý người máy đã nhiều lần cam đoan sẽ không ai phát hiện ra cậu.
Lần nữa kiểm tra lại váy của mình, Mạc Dao mới lấy hết can đảm tiến vào cửa hàng tiện lợi. Dù thế giới trước thiếu niên cũng đóng giả nữ nhưng đó là váy dài còn lần này là váy ngắn hơn nữa còn rất mỏng... May mắn lúc này cửa hàng cũng không quá nhiều khách. Có vài người để ý đến Mạc Dao nhưng rồi lại thờ ơ rời mắt đi. Thiếu niên nín thở đi thẳng đến quầy bán đồ cho con gái.
"Vì sao lại nhiều như vậy?"
Nhìn quầy đồ với đủ loại kích thước và màu sắc khác nhau, thiếu niên kinh ngạc quay sang cầu cứu 005.
{Chọn đại một cái đi. Đằng nào chúng ta cũng có dùng đâu.}
Mạc Dao do dự một hồi mới run rẩy vươn tay cầm lấy một gói nhỏ màu trắng.
"Đừng dùng loại đấy. Nó không thoải mái chút nào đâu."
Thiếu niên bị dọa giật mình thon thót. Cậu run run khóe miệng thả gói hình vuông vào chỗ cũ. Thiếu nữ bên cạnh nhiệt tình mà đưa cho thiếu niên một gói khác cùng kích cỡ có màu hồng nhạt.
"Dùng loại này nè vừa êm vừa thoáng." - Như muốn chứng minh lời nói của mình, cô gái liền lấy từ trong túi ra một gói nhỏ đã dùng dở. - "Rất mềm luôn. Cậu muốn sờ thử không?"
Khuôn mặt màu trắng sữa của thiếu niên trong nháy mắt đã bị nhuộm đỏ. Cậu không ngừng đảo tròng mắt không biết nên trả lời thiếu nữ ra sao, lòng bàn tay cầm đồ đã sớm ướt đẫm. Cuối cùng sau khi được cô gái nhiệt tình mới quen chưa được năm phút giảng về tầm quan trọng của việc dùng băng chất lượng và phổ cập về những món đồ có thể thay thế được băng, Mạc Dao chỉ biết cứng ngắc cầm gói nhỏ màu hồng ra quầy thanh toán.
{Không ngờ còn có loại ban đêm và ban ngày, có cánh và không có cánh. Lại thêm một kiến thức nữa dung nạp vào bộ nhớ.}
"Chúng ta nhanh chóng chấm dứt chuyện này thôi."
Khác với vẻ hào hứng của 005, Mạc Dao lại phụng phịu mà khẽ lẩm bẩm. Thiếu niên lôi điện thoại ra chụp túi đồ trên tay mình rồi gửi cho Thẩm Trạch Văn. Chưa đến một phút, bên kia đã gửi lại tin nhắn cho cậu.
[Trạch Văn: Đang ở cửa hàng tiện lợi trường đại học X sao? Thật trùng hợp, tôi đang ở gần đó.]
Chẳng lẽ...
005 cùng Mạc Dao hoang mang nhìn nhau. Cậu chưa kịp trả lời thì một tin nhắn nữa lại nhảy ra.
[Trạch Văn: Ra ngoài đi. Tôi ở bên ngoài.]
Mạc Dao kinh ngạc nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên đứng ở trước cửa hàng tiện lợi là bóng dáng cao gầy trong chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc của Thẩm Trạch Văn. Hắn ta dường như phát hiện có người đang nhìn mình liền ghé mắt nhìn sang, thiếu niên hoảng sợ vội vàng ngồi sụp xuống núp sau gian hàng đồ ăn.
{A... a... a chúng ta bị mắc lừa rồi Dao Dao!}
{Tên nhãi kia cố tình dụ cậu ra cửa hàng tiện lợi mua đồ để gặp mặt cậu đấy. Chắc chắn là hắn ta đã nghi ngờ gì đó rồi.}
Một tin nhắn nữa lại được gửi đến Mạc Dao cắn môi mở điện thoại ra.
[Trạch Văn: Vì sao lâu như vậy?]
[Mạc Meo Meo: Người ta về nhà mất tiêu rồi~]
Bởi vì tay quá run nên cậu có gõ sai vài từ nhưng thiếu niên không quan tâm mà trực tiếp gửi qua. Tin nhắn đã được xem nhưng không được đáp lại.
Lạch cạch.
{Dao Dao hắn vào rồi!}
005 hốt hoảng gọi tên thiếu niên. Mạc Dao luống cuống vội vàng trốn xuống cuối gian đồ dùng cá nhân.
"005, hắn ta ở đâu rồi?"
{Đi về phía này rồi. Chạy đi!}
Thiếu niên nuốt nước bọt từ từ di chuyển sang gian hàng khác. Mạc Dao cùng Thẩm Trạch Văn chơi "đuổi bắt" suốt mười phút đồng hồ, khuôn mặt của thiếu niên đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Tuy nhiên người kia vẫn không có ý định buông tha cho cậu, dường như hắn đã đoán ra Mạc Dao ở đâu lại cố tình chơi trò mèo vờn chuột để kích thích thần kinh thiếu niên.
"Cảm giác tôi sắp hóa thân thành chuột chũi luôn rồi."
Thở dốc một hồi, thiếu niên nhỏ giọng than thở với 005. 005 vẫn làm tốt nhiệm vụ trinh sát của mình mà quan sát bước đi của kẻ địch. Điện thoại trên tay Mạc Dao chợt rung lên, thiếu niên sợ hãi muốn tắt điện thoại nhưng vì quá luống cuống nên điện thoại rơi khỏi tay cậu mà bay vào trong lỗ hổng giữa các khe hàng. Thẩm Trạch Văn ở bên kia dường như cũng nghe thấy tiếng động mà đi về phía bên này. Mạc Dao căng thẳng đầu óc vội vàng quỳ xuống vươn tay với lấy điện thoại. Nhưng điện thoại bị văng vào rất sâu, dù thiếu niên đã gần như áp má xuống đất cũng không thể với đến điện thoại.
{Dao Dao, kệ nó đi!}
005 sốt ruột thúc giục thiếu niên.
"Sắp được rồi. Thêm một chút nữa là được..."
{Dao Dao!}
Thiếu niên mím môi cố gắng duỗi tất cả các ngón tay ra, đầu ngón tay tròn xinh cuối cùng cũng chạm được vào bề mặt kim loại lạnh băng. Mạc Dao vui mừng vội vàng ngồi dậy muốn báo với 005 một tiếng. Tuy nhiên 005 đã căng thẳng mặt mày nhìn về phía sau thiếu niên.
"???"
Lúc này cậu mới ý thức được thứ mình ngồi lên cũng không phải là sàn nhà mà là một vật thể lành lạnh, phần đầu phía trước hơi tròn hơn nữa còn rất cứng.
"Đúng vậy. Sự việc cứ tiến hành như bình thường."
Từ trên đỉnh đầu chợt vang lên giọng nói quen thuộc. Mạc Dao theo bản năng ngửa đầu lên nhìn, mà đồng thời người kia cũng nhìn xuống cậu. Thầm Trạch Văn một tay cầm điện thoại, tay còn lại hơi vươn ra chỉ chỉ về phía thiếu niên. Cậu lúc này mới ý thức được bản thân mình đang ngồi lên giày của hắn, vội vàng lúng túng muốn đứng dậy.
"Được rồi tôi sẽ báo lại cho cậu sau. Hiện tại tôi đang có việc gấp." - Dường như người bên kia hỏi đó là việc gì, khóe môi người thanh niên hơi cong lên. - "Đi bắt một đứa trẻ ngốc nghếch thôi."
Sau đó hắn liền kết thúc cuộc trò chuyện.
"Lại đây."
Thẩm Trạch Văn dùng ngón tay ngoắc ngoắc bóng dáng nho nhỏ nhân lúc hắn không chú ý muốn rón rén chuồn đi. Bước chân của thiếu niên liền cứng đờ giữa không trung không biết nên đặt xuống hay co giò chạy luôn.
"Lại đây!" - Thấy thiếu niên không có ý định xoay người lại, người thanh niên dần mất kiên nhẫn mà gằn giọng gọi lại lần nữa.
Vai thiếu niên hơi run lên một chút, giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, chỉ có thể bất an mà đảo mặt xung quanh tìm chỗ núp. Quả thực giống y hệt buổi sáng.
{Đừng sợ Dao Dao. Cậu còn có trợ lý đa năng là tôi mà.}
005 nhẹ nhàng vỗ đầu thiếu niên mà an ủi.
{Giờ cậu chỉ cần làm theo những gì tôi bảo đảm bảo thành công 100%.}
Mạc Dao tò mò đưa mắt nhìn quả cầu màu đỏ. Phía bên kia Thẩm Trạch Văn không được thiếu niên đáp lại liền vươn chân bước đến gần cậu. Tuy nhiên khi hắn vừa chạm vào vai thiếu niên, bên tai hắn chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết có phần run rẩy của người phía trước.
"Có... có biến thái!"
"???"
Ngay lập tức những người trong phòng liền đổ dồn ánh mắt về phía hai người. Thậm chí có vài người đã có ánh nhìn không thiện cảm về phía người thanh niên mặc áo sơ mi trắng.
Thẩm Trạch Văn:...
"Em gái, có phải em vừa kêu cứu không?"
Mạc Dao trong bộ dạng thiếu nữ liền yếu ớt mà gật đầu. Không những vậy cậu cậu còn nhỏ giọng mà "tố cáo" với chị gái mặc váy công sở:
"Hắn... hắn sờ mông tôi."
Thẩm Trạch Văn:...
"Tôi có thể giải thích." - Thẩm Trạch Văn gần như nghiến răng nghiến lợi mà nhìn về phía thiếu niên đang núp sau lưng người khác. - "Cô gái này là người yêu của tôi. Chúng tôi chỉ đang giận dỗi nhau một chút thôi."
{Nói với mọi người cậu đã có người yêu rồi. Là hắn mặt dày theo đuổi cậu.}
"Tôi có người yêu rồi. Do hắn ta mặt dày theo đuổi tôi còn ép tôi vào khách sạn với hắn."
Quả nhiên lời nói này đã khiến ác cảm của những người ở trong cửa hàng dành cho người thiếu niên chỉ có tăng chứ không giảm. Mạc Dao mím môi không dám nhìn thẳng vào Thẩm Trạch Văn, chỉ có thể tiếp tục làm đà điểu trốn sau lưng người khác.
"Nếu cậu có người yêu thì mau gọi hắn ra đây. Tán tỉnh tôi sau giờ lại phủi mông nói bản thân có người yêu là sao?"
Bàn tay cầm điện thoại của người thanh niên đã sớm siết chặt đến trắng bệch. Thẩm Trạch Văn muốn xem xem kẻ lừa đảo này có thể nói dối được đến bao giờ.
"Em gái, sợ cái gì chứ! Mau gọi cho người yêu em đến đá đít tên này đi." - Thiếu nữ trong bộ đồ công sở nhiệt tình mà chìa điện thoại mình ra. - "Nếu điện thoại em hết tiền có thể dùng điện thoại chị này."
"Nhưng mà..." - Thiếu niên cắn môi đảo mắt nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa, một người thanh niên trẻ tuổi khoác ba lô đen đẩy cửa bước vào.
"Cao Bách!"
Mạc Dao vội vàng chạy lại ôm lấy người thành niên. Nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã căng thẳng mở miệng giành quyền nói trước:
"Vì sao bây giờ anh mới đến? Em suýt nữa không gặp được anh rồi."
Người thanh niên nhíu mày nghi hoặc nhìn "thiếu nữ" đột nhiên bổ nhào về phía mình. Ngay lúc hắn muốn đẩy cậu ra, Mạc Dao đã nhanh tay nắm chặt lấy cổ áo của hắn, giương đôi mắt to tròn của mình lên mà nhìn chằm chằm vào người thanh niên. Cao Bách có chút giật mình hơi lùi lại, hắn đảo mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở khuôn mặt đen như đáy nồi của Thẩm Trạch Văn. Người thanh niên nhanh chóng nắm được tình hình, hắn liền vòng tay ôm lấy eo thiếu niên, kéo cậu áp sát về phía mình.
"Xin lỗi... em yêu..."
Trước hai từ "em yêu" của bạn cùng phòng, cơ thể thiếu niên hơi run lên một chút, tuy nhiên vì hai người đang "diễn kịch" nên cậu không thể thể hiện bản thân đang mất tự nhiên được.
"Cậu đó... đàn ông con trai gì mà không biết lo cho người yêu chút nào." - Chị gái mặc đồ công sở nhíu mày bắt đầu phê phán "bạn trai" của thiếu niên. - "Bạn gái cậu đến tháng mà còn phải tự mình đi mua băng vệ sinh. Cậu không thấy áy náy sao?"
Cao Bách đưa mắt nhìn bọc nhỏ trên tay thiếu niên. Mạc Dao xấu hổ vội vàng giấu túi băng vệ sinh ra sau lưng, ngón tay vì ngượng ngùng mà đỏ bừng lên. Truyện Lịch Sử
"Hơn nữa cho dù là mùa hè nhưng ban đêm nhiệt độ vẫn thấp hơn ban ngày rất nhiều. Một mình bạn gái cậu mặc váy ngắn đi ra ngoài mà cậu không nhắc nhở một chút sao? Con trai con lứa mà chẳng tinh tế chút nào vậy mà cánh đàn ông các người chê con gái tụi tôi khó hiểu."
Mặc dù người bị mắng là Cao Bách nhưng Mạc Dao càng nghe lại càng cảm thấy có lỗi với bạn cùng phòng. Rõ ràng là cậu lôi hắn vào chuyện này vậy mà... Tuy nhiên khác với vẻ thấp thỏm của thiếu niên, Cao Bách dường như thật sự tiếp thu những lời chỉ trích của cô gái kia thập chí hắn còn lấy áo khoác từ trong ba lô ra cho thiếu niên mặc. Đây là áo đồng phục của đội hắn, so với cơ thể quá mức nhỏ nhắn của thiếu niên quả thực có chút quá khổ, ngay cả ống tay áo cũng phải gấp lên vài lần mới nhìn thấy cổ tay trắng nõn của thiếu niên. Có người dường như cũng nhận ra bộ đồng phục này, hưng phấn mà kêu lên vài tiếng:
"Cậu là thành viên đội Chiến Thần sao?"
"Chiến Thần là cái gì?" - Có người không hiểu tò mò hỏi người nọ.
"Là đội tuyển đấu giải game <Tinh Tế> năm nay đó. Chiến Thần nổi trong giới game thực chiến lâu rồi. Đây là mùa đầu tiên họ tham gia vào giải của <Tinh Tế> không ngờ lại lấy luôn hạng nhất." - Người kia hâm mộ muốn tiến về phía Cao Bách và Mạc Dao. - "Anh đẹp trai, có thể chụp cùng tôi một tấm được không? Tôi là fan cuồng nhiệt của Chiến Thần đó."
"Xin lỗi,không được." - Cao Bách thẳng thừng mà từ chối người kia. Sau đó hắn ôm lấy vai thiếu niên, dìu cậu đi ra ngoài. - "Bạn gái tôi không khoẻ. Để tôi đưa cô ấy về nghỉ ngơi."
Thấy hai người kia đã rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Thẩm Trạch Văn muốn đuổi theo nhưng bị người xung quanh giữ lại.
"Không được chạy! Cảnh sát sẽ tới đây tóm cổ mi ngay lập tức."
"..."
****
Cao Bách ôm lấy vai Mạc Dao, kéo cậu đến một góc nhỏ rồi dừng lại.
"Mạc Dao?"
Hắn vươn tay kéo khẩu trang trên mặt thiếu niên xuống. Mạc Dao hơi rụt vai lại một chút nhưng vẫn để người thanh niên chạm vào mặt mình. Sau sự kiện lần đó, cậu đã cố tình né tránh Cao Bạch hơn nữa công việc ở công ty của hắn dạo gần đây cũng rất bận nên hai người tính ra chưa giáp mặt được bao lần. Vậy mà lần gặp lại này lại đem đến rắc rối cho người ta.
"Hắn ta là Thẩm Trạch Văn cậu biết chứ?"
Thiếu niên rầu rĩ gật đầu. Người thanh niên cũng không tức giận mà chỉ bình tĩnh tiếp tục hỏi thiếu niên:
"Cậu biết gia tộc nhà hắn có tầm ảnh hưởng như thế nào không? Nếu như Thẩm Trạch Văn thật sự muốn giải quyết cậu thì việc ăn cơm tù vài năm là chuyện bình thường."
"Xin lỗi..." - Thiếu niên rũ mắt không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
"Vì Bùi Cảnh? Ứng tuyển đại diện trường?"
Mạc Dao không biết nên lắc hay nên gật cuối cùng cậu đành chấp nhận mà gật nhẹ một cái.
Cao Bách không hiểu bạn cùng phòng mới đang nghĩ cái gì mà dám trêu chọc Thẩm Trạch Văn. Có lẽ chính thiếu niên cũng không ý thức được việc làm của bản thân có bao nhiêu nghiêm trọng, cậu chỉ đơn giản là muốn lấy lòng Bùi Cảnh. Rốt cuộc gã đó có gì tốt mà để thiếu niên hi sinh nhiều như vậy? Nhà giàu sao? Nhà hắn cũng giàu mà. Cao Bách không vui, theo bản năng chạm nhẹ lên chiếc băng cá nhân dán trên cổ, sự khó chịu liền tiêu biến mất một nửa.
"Lần sao không được như vậy nữa."
"Vâng..."
Mạc Dao cắn phần má trong nhẹ giọng đáp lại hắn. Cao Bách muốn mở miệng chất vấn thiếu niên tiếp nhưng cuối vẫn mềm lòng mà buông tha cho cậu. Hắn hơi cong lưng giúp thiếu niên kéo khoá áo lên cao.
"Hiện tại đã muộn rồi, một mình cậu về phòng thì không an toàn. Tôi có ít việc cần giải quyết rồi mới về được. Cậu chờ tôi được không?"
Thấy thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt lạnh lùng của người thanh niên cuối cũng xuất hiện một nụ cười nhạt. Rõ ràng không cần đóng kịch nữa nhưng hắn vẫn nắm lấy bàn tay non mềm kia, giam cầm nó trong tay mình mà dắt thiếu niên đi theo mình.
—-------------------------------
Thẩm Trạch Văn: Tôi là trai thẳng...
Cà Phê: Ờm...
Thẩm Trạch Văn:...Thẳng thắn yêu Dao Dao.
Cà Phê: ( ̄︿ ̄)