Ngày hôm nay Mạc Phú Huy muốn Mạc Dao tiễn mình đi làm. Thiếu niên chỉ có thể mang bộ dạng ngái ngủ đứng ở bậc thềm để hắn hôn đủ. Trước khi đi, gã thanh niên còn nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cậu dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Sao vậy ạ?"
"Dao Dao có muốn quà không?"
Mạc Dao không hề do dự liền gật đầu. Nếu là đồ ăn vặt hay bánh kem thì cậu rất thích. Tuy nhiên Mạc Phú Huy lại không nói hắn định tặng cho cậu quà gì mà chỉ nói chiều nay chờ hắn về sẽ biết.
Nhưng có lẽ hai người không ngờ rằng, lần gặp mặt tiếp theo hắn đã trong hình dạng khác.
*****
Nhóm Bạch Nguyên Vi tìm đến nhà Cố Húc. Dù sao ở trong thôn Thủy này, hắn cũng được tính là không quá quê mùa. Cố Húc vừa từ thành phố về đã bị bọn họ làm phiền. Hắn không kiên nhẫn nhìn Tạ Chi Vân lải nhải một hồi.
"Tóm lại là các người muốn tôi dẫn đến ngôi miếu thờ thần linh của thôn Thủy?"
"Đúng vậy, anh muốn bao nhiêu tiền?" - Bạch Nguyên Vi thẳng thắn mà hỏi Cố Húc tuy nhiên chỉ đổi lại một nụ cười khinh thường.
"Tôi không rảnh để giúp mấy người."
Nói rồi hắn liền đi vào trong nhà, kéo mạnh cửa sắt. Bạch Nguyên Vi tức đến dậm chân.
"Mẹ! Đã nghèo rồi còn bày đặt sĩ diện."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" - Tạ Chi Vân lo lắng hỏi những người còn lại. - "Hay chúng ta tìm tạm ngôi miếu nào đó rồi quay cũng được. Tôi cảm thấy nơi này có chút tà đạo."
"Nếu đi nơi khác, bối cảnh cảnh quay khác nhau sẽ dễ bị phát hiện." - Diệp Kiến bình tĩnh nói.
"Tạ Chi Vân, mày tự giải quyết đi. Dù sao mấy việc dành cho người hầu như vậy vốn là việc mày cần phải làm mà." - Đỗ Bình một tay kẹp thuốc lá, tay còn lại khoác vai người yêu Lâm Uyển Nhu của mình. - "Mày làm gì thì làm. Đến chiều mày phải tìm được người dẫn tụi tao lên ngôi miếu."
Thấy Tạ Chi Vân nhìn chằm chằm mình, Đỗ Bình bực mình phẩy tàn thuốc vào mặt hắn.
"Cụp mắt xuống rồi đi làm việc đi."
Đỗ Bình đi rồi những người khác cũng đi theo hắn. Chỉ còn mình Tạ Chi Vân trầm tư nhìn vào cánh cửa im lìm kia. Hắn chợt nhớ cậu bé Mạc Dao mà hắn mới quen cũng khá thân với Cố Húc. Nếu như nhờ thiếu niên nói hộ hắn, có lẽ sẽ được.
Vậy nên Mạc Dao cứ như vậy bị Tạ Chi Vân kéo đến nhà Cố Húc. Khác với lần trước, gã thanh niên đeo kính không còn rụt rè gõ cửa nhà người ta nữa mà hùng hổ đập vài cái. Hành động này của hắn đã chọc giận Cố Húc. Chỉ vài giây sau, cửa đã bị mở ra một cách thô bạo kèm theo gương mặt giận dữ của ai kia.
"Mẹ nó đập cái gì mà đập! Tin tao đập tụi mày luôn không? Muốn lên đồn... ớ."
Tiếng quát tháo bỗng dưng bị nghẹn lại khi gã thanh niên nhìn rõ người trước mặt là ai. Vẻ mặt hung dữ đã bốc hơi trong phút chốc và thay bằng vẻ lúng túng của chàng trai trẻ khi đứng trước đối tượng thầm mến của mình. Cố Húc không ngừng sờ gáy mình, giọng nói cũng trở nên lắp bắp:
"Là cậu à... C-cậu ăn sáng chưa? C-cằm cậu sao vậy? Thằng chó nào đánh cậu? Mau vào đây để tôi xem vết thương cho."
Tạ Chi Vân đứng bên cạnh cằm suýt nữa rớt xuống đất. Hắn biết so với người xa lạ như bọn hắn thì Mạc Dao sẽ dễ nói chuyện với Cố Húc hơn nhưng đến mức độ này thì...
Trong lúc người thanh niên đeo kính còn đang đoán già đoán non về mối quan hệ giữa hai người, Mạc Dao đã nói ra mục đích cậu tìm đến Cố Húc. Dù sao nhiệm vụ của cậu cũng liên quan đến tà thần, chi bằng đến miếu của hắn để xem rốt cuộc tà thần có hình dạng như thế nào để mà tránh.
"Dẫn bọn họ đến ngôi miếu thì cũng được nhưng mà..." - Cố Húc do dự gãi gãi đầu. - "Nếu để người dân ở đây phát hiện thì sẽ rắc rối to đấy. Bọn họ đều cho rằng những kẻ ngoại lại mà tiến vào sẽ đánh động đến "ngài" ấy."
"Ngài" mà Cố Húc nhắc đến hẳn là tà thần. Điều này càng khiến Mạc Dao thêm tò mò về vị kia. Người thanh niên da ngăm suy tính một hồi cuối cùng hẹn Mạc Dao cùng nhóm người Bạch Nguyên Vi lúc bảy giờ tối. Thôn dân ngủ rất sớm, vậy nên hẳn sẽ không có ai đến ngôi miếu vào thời gian này.
Sau khi hẹn xong, Mạc Dao còn bị Cố Húc giữ lại. Hắn muốn mời thiếu niên vào nhà nhưng bị cậu từ chối. Mạc Trì vẫn còn ở nhà, nếu như cậu đi quá lâu sẽ bị hắn trách mắng.
Mạc Trì không dễ nói chuyện như Mạc Phú Huy, mỗi lần cậu phạm lỗi hắn đều sẽ nghiêm mặt bảo thiếu niên xòe tay ra, sau đó không kiếm đâu ra cây thước nhỏ, nhẹ gõ vào tay cậu vài cái. Gã thanh niên cho rằng Mạc Phú Huy quá chiều Mạc Dao nên dẫn đến cậu sinh hư, ngay cả cơm cũng không chịu ăn mà lén để anh trai hờ ăn hộ. Vậy nên Mạc Trì cần phải chỉnh đốn lại phong cách của thiếu niên. Dù Mạc Dao không còn sợ gã thanh niên như lần đầu gặp mặt nhưng mỗi lần thấy hắn thiếu niên vẫn theo bản năng mà trốn sau lưng Mạc Phú Huy.
Anh Trì thật sự rất khó tính. Bảo sao không ai dám chơi với hắn.
Thiếu niên thầm nói nhỏ trong lòng. Khi cậu về nhà, Mạc Trì đang sửa lại ghế gỗ tiện thể làm luôn cho cậu một cái xích đu. Thấy thiếu niên đi đi lại lại không có việc gì làm, hắn liền kêu cậu đọc truyện cho hắn nghe.
"Vậy anh thích nghe truyện gì ạ? Em chỉ biết truyện cổ tích thôi."
"Vậy đọc người đẹp và quái vật đi."
Nghe đến cái tên quen thuộc, Mạc Dao hơi khựng lại. Hình như ở thế giới trước cũng có người nằng nặc muốn cậu đọc đi đọc lại câu truyện này. Mỗi lần đọc hắn đều sẽ hỏi nếu quái vật vẫn mãi là quái vật thì liệu người đẹp có yêu hắn không? Mạc Dao trả lời có, bởi vì người đẹp yêu hắn thì lời nguyền mới hóa giải. Thiếu niên vô thức chạm lên lồng ngực mình. Trong lòng cậu chợt toát ra một thứ cảm xúc giống như là... nhớ?
"Không biết câu chuyện đó sao?" - Mạc Trì ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Thiếu niên liền lắc đầu, ngồi xổm bên cạnh Mạc Trì vừa kể truyện cổ tích vừa xem hắn làm xích đu. Nếu như Mạc Trì không lôi cây thước ra thì hắn cũng rất dễ ở chung. Mạc Dao âm thầm cho gã thanh niên thêm vài điểm cộng.
Mạc Dao cùng Mạc Trì chung sống hòa thuận đến lúc trời tối. Mạc Phú Huy vẫn chưa trở lại.
Mắt thấy giờ hẹn sắp đến, thiếu niên nhân lúc Mạc Trì đi tắm liền chạy đến nhà Cố Húc. Trước cửa nhà hắn là nhóm người Bạch Nguyên Vi. Thiếu nữ vừa thấy Mạc Dao liền quay sang nhìn Tạ Chi Vân như muốn hỏi vì sao cậu lại ở đây, người thanh niên đeo kính chỉ biết cười trừ nói có Mạc Dao Cố Húc mới đồng ý dẫn bọn họ đi.
"Chứ không phải do hắn muốn chúng ta trả nhiều tiền hơn à?"
"Nguyên Vi à, đôi khi tiền cũng không giải quyết được vấn đề đâu."
Biết Bạch Nguyên Vi không để vào tai lời nói của mình, Tạ Chi Vân chỉ biết thở dài. Cố Húc nhanh chóng đi ra. Khác với nhóm người thành phố, ngoại trừ một cái túi nhỏ và một cái đèn pin, hắn không mang thêm bất kỳ thứ gì. Tạ Chi vân nhe răng cười chào hắn. Cố Húc lại không thèm nhìn Tạ Chi Vân mà chỉ quỳ một gối xuống trước mặt Mạc Dao, lôi từ trong túi ra một lọ thuốc, giúp cậu xoa khắp chân.
"Ban đêm rất nhiều muỗi và côn trùng, cậu xoa cái này sẽ không bị chúng cắn."
Bạch Nguyên Vi thấy vậy, nhịn không được mà lên tiếng:
"Này anh kia. Của chúng tôi đâu?"
"Các người ở thành phố thì hẳn có nhiều loại thuốc tốt hơn đám nông thôn chúng tôi chứ nhỉ." - Cố Húc thờ ơ đáp lại, sau đó dắt tay thiếu niên đi về phía trước. - "Các người chỉ có mười phút ở trong đó thôi. Nếu lâu hơn thì tự mò đường về."
Bị người thanh niên nói vậy, Bạch Nguyên Vi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng nghĩ bản thân còn cần người này, cô chỉ có thể nhịn cơn tức mà đi theo hắn.
Cố Húc đưa tất cả vào trong rừng. Đúng như hắn nói, ở trong rừng có rất nhiều loại côn trùng. Dù đã bôi đủ loại thuốc nhưng nhóm người Bạch Nguyên Vi vẫn bị cắn đến cả người sưng đỏ. Nếu không phải bọn họ không biết đường về thì có lẽ tất cả đã đầu hàng khi mới đi được vài bước.
Mạc Dao và Cố Húc là hai người duy nhất không bị bất cứ côn trùng nào bám vào người. Thiếu niên cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được mà dò hỏi người bên cạnh:
"Cố Húc, rốt cuộc thứ thuốc cậu bôi cho tôi là gì vậy?"
"Muốn biết sao?" - Mặc dù trời tối đã che lấp biểu cảm của người thanh niên nhưng Mạc Dao vẫn đoán ra người này đang cười đầy gian manh. - "Tối nay ngủ ở nhà tôi đi rồi tôi nói cho."
"Vẫn là thôi đi."
"Thứ tôi bôi cho cậu không có gì nhiều. Bên trong có máu của tôi đó."
"Tôi không tin. Cậu đang đùa phải không?"
Cố Húc im lặng một lúc rồi phì cười:
"Ừ đùa cậu đó. Thuốc gia truyền, mười cái hôn đổi lấy một lọ."
Bạch Nguyên Vi đi phía sau sớm không chịu được cả cả hai người kia thảnh thơi còn bản thân phải gãi sột soạt. Cô cao giọng gọi lại Cố Húc:
"Này anh kia, ít ra anh cũng phải nói qua về vị thần trong miếu chứ. Cứ dẫn chúng tôi đi thế này sao?"
"Không có điện thoại à? Lên mạng mà tra." - Khác với vẻ ngả ngớn khi nói chuyện với Mạc Dao, đối với Bạch Nguyên Vi, người thanh niên chỉ có cộc cằn và thô lỗ.
"Trên mạng toàn là bịa đặt. Làm sao tôi biết cái nào là thật."
Thiếu nữ bực dọc đáp lại, hoàn toàn không ý thức được thước phim quay chụp đầu tiên cửa mình ở đây cũng là cắt ghép nội dung từ trên mạng. Cố Húc suy nghĩ một hồi cuối cùng quyết định nói qua về vị thần mà người dân thôn Thủy thờ phụng.
Nếu được coi là thần thì có lẽ chỉ có những người thôn thủy mới coi hắn là thần còn những bộ tộc khác đều gọi hắn là tà thần. Thủy thần được sinh ra từ trứng rắn nằm cạnh bờ sông. Hắn lớn lên không bằng sữa mẹ mà là muôn vàn loại độc. Có lẽ vì độc tính quá cao dẫn đến hai mắt hắn mù lòa, phải dùng đến tấm vải trắng để che lại. Nhưng cũng có người nói là bởi vì mắt của thần có thể khiến người khác lộ rõ dục vọng sâu kín nhất. Nhưng chung quy lại đừng mở khăn che mắt của Thủy thần nếu không hắn sẽ nhìn thấu tất cả.
Quay lại với sự ra đời của vị thần thôn Thủy. Ban đầu, những người thờ hắn là các cô gái trong bộ tộc, muốn xin hắn cách làm bùa yêu, bùa mê hồn. Sau dần thần bắt đầu dạy mọi người cách dùng độc để trả thù, để yểm bùa. Tất nhiên, có nợ thì chắc chắn sẽ có trả. Nhiều người vì dùng bùa, dùng độc của thần linh mà bị phản phệ dù may mắn sống đến cuối đời thì con cháu cũng phải gánh. Mà thứ thần linh khoái chí thưởng thức lại chính là sự đau khổ của con người. Dẫu vậy, vì cái lợi trước mắt rất nhiều người vẫn lựa chọn thờ tà thần. Dần dần hắn trở thành vị thần mạnh nhất của Thủy tộc.
"Nghe giống như thờ ma quỷ hơn là thờ thần linh." - Tên mập Diệp Kiến nhịn không được mà rùng mình.
"Đúng vậy, nhưng những chuyện này chỉ có một số người già trong thôn biết. Theo thời gian, câu chuyện về Thủy thần đã biến tướng cho phù hợp với thời đại. Đa số người dân sẽ cầu mùa màng bội thu, tình duyên thuận lợi. Nhưng có một phong tục không bao giờ thay đổi, chính là cưới vợ cho thần linh."
"Cái này tôi đọc trên mạng rồi." - Tạ Chi Vân liền kêu lên. - "Đúng hơn là hiến tế người sống. Phải là trinh nữ mới được. Nếu thần linh không vừa ý sẽ giết luôn."
"Nói nhảm nhí gì vậy!" - Cố Húc cười lạnh.
Đúng là có phong tục cưới vợ cho thần linh. Nhưng đa số các cô gái đều tình nguyện hiến thân xác mình. Cái này dựa theo phong tục ngày xưa, khi cầu Thủy thần thứ gì đó quá mức to lớn như đồ sát cả một gia tộc, có thể năm thê bảy thiếp thì bọn sẽ đưa lên vật tế. Chỉ cần vật tế là thứ còn sống thì thần linh sẽ nhận. Còn về cưới vợ cho Thủy thần là sao? Đơn giản chỉ là bọn họ nghĩ thần linh sẽ cần.
Cụ thể buổi lễ tế ra sao thì Cố Híc không biết. Chỉ biết rằng, chẳng có vị Thủy thần nào đến đưa các cô gái đi hay ăn thịt họ cả. Đa số tất cả đều bỏ chạy xuống núi hoặc vào thành phố kiếm việc làm.
"Vậy thật sự không có Thủy thần nào sao?"
"Không biết. Các người tin ngài ấy có thì ngài ấy sẽ có còn không tin thì sẽ không có."
Sở dĩ nhiều người muốn tìm hiểu về Thủy thần chỉ đơn giản là vì bọn họ muốn cầu hắn. Nếu những thần linh khác sẽ phù hộ, dẫn đường cho bọn họ thì vị tà thần này là trực tiếp mang thứ họ cần đến trước mặt.
Bởi vì câu chuyện của Cố Húc mà tất cả mọi người ở đây đều không ý thức được bản thân đã đi vào sâu trong rừng.Người thanh niên chợt tắt đèn đi, dọa tất cả đều sợ đứng người.
"Đoạn đường này không thể bật đèn, mọi người bám chắc vào nhau."
Cố Húc lấy từ trong túi ra một sợi dây, yêu cầu mọi người tự buộc vào tay mình. Riêng Mạc Dao, hắn không yêu cầu mà chỉ nắm lấy tay cậu rồi nhét vào trong túi áo. Sau khi xác nhận tất cả đều đã buộc dây lên tay, Cố Húc bắt đầu di chuyển.
Không biết có phải vì xung quanh là màn đêm dày đặc nên ai nấy đều theo bản năng sợ hãi hay không mà tất cả đều không lên tiếng, ngay cả hơi thở cũng vô thức mà thả nhẹ. Ngay cả những người ồn ào như Bạch Nguyên Vi cũng ngậm miệng, nép vào lòng Đỗ Bình như con thỏ nhỏ. Tất cả không biết bọn họ đã đi bao lâu, chỉ biết rằng, không thể quay lại cũng không thể bị bỏ lại phía sau. Đến khi đằng trước vang lên một tiếng "Đến rồi", ai nấy mới cảm nhận được chân của bản thân đã mềm nhũn.
Đèn pin lần nữa được mở, chiếu sáng một bên khuôn mặt điển trai của Cố Húc. Nhưng tất cả mọi người đều không còn tâm trạng nhìn hắn nữa mà bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh. Không biết từ bao giờ, họ đã vào trong ngôi miếu.
"Đây là... miếu của Thủy tộc sao?" - Tạ Chi Vân kinh ngạc nhìn xung quanh.
Ngôi miếu này to hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều. Tuy nhiên không gian bên trong lại rất ngột ngạt. Có lẽ bởi vì khắp nơi đều giăng đủ loại bùa chú tạo thành những dải giấy dày đặc trên đầu. Bốn phía của bức tường, ngoại trừ treo tranh ảnh hình thù quỷ quái còn họa rất nhiều hoa văn, chú ngữ khó hiểu. Tạ Chi Vân nhìn mà vô thức rét run.
"Nơi này trông tà đạo quá, chúng ta rời khỏi đây đi."
"Từ từ đã." - Bạch Nguyên Vi liền ngăn Tạ Chi Vân lại. - "Do không khí ở rừng núi tác động nên cậu mới cảm thấy sợ vậy thôi. Chúng ta vào sâu hơn chút đi."
Dứt lời Bạch Nguyên Vi liền xuyên qua những dải giấy, tiến vào sâu hơn. Quả nhiên đằng sau tấm màn giấy là một bức tượng thờ Thủy thần. Bức tượng được đúc bằng đồng, trên người bức tượng họa vô số hoa văn màu đỏ. Dẫu vậy Bạch Nguyên Vi vẫn có thể mơ hồ nhận ra được người được người dân đúc là một người thanh niên tóc dài đang thờ ơ nhìn xuống dưới con dân của mình.
Như có ma lực nào đó thu hút, Bạch Nguyên Vi đột nhiên rất muốn cởi bỏ tấm lụa che trên mắt hắn. Tuy nhiên Đỗ Bình đột nhiên vỗ vai cô khiến Bạch Nguyên Vi thanh tỉnh.
"Sao đột nhiên ngây người vậy?"
"Không... không có gì."
Bên kia, Mạc Dao dù đã đạt được mục đích đến xem nơi thờ tà thần nhưng thiếu niên không dám chạy linh tinh như nhóm người kia mà chỉ biết núp sau Cố Húc mà len lén nhìn xung quanh. Cố Húc dẫn cậu đi ra một góc sau đó thắp một nén hương.
"Coi như tạ tội với thần linh vì đã làm phiền ngài." - Hắn cười cười nói.
Trong miếu nhanh chóng tản ra mùi hương cúng nhưng hòa lần trong đó còn là mùi hương vô cùng quen thuộc. Là mùi táo xanh. Mạc Dao còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị bức tượng đồng nhỏ đặt hai bên cánh của ngôi miếu dọa giật mình. Vì sao cậu cảm thấy bức tượng đang nhìn mình vậy?
"Hết giờ. Chúng ta nên rời đi."
Cố Húc vừa lên tiếng, Tạ Chi Vân đã vội vã đi ra cửa. Bạch Nguyên Vi có chút không muốn nhưng Đỗ Bình ở bên cạnh chợt ghé sát vào tai cô thì thầm gì đó, thiếu nữ mới vui vẻ rời đi.
"Khoan đã, Lâm Uyển Nhu đâu?"
Khi Cố Húc lầm nữa đưa cho bọn họ sợi dây, Đỗ Bình mới chợt nhớ ra bạn gái mình đã biến mất. Hắn muốn quay lại tìm nhưng lại bị Tạ Chi Vân cùng Bạch Nguyên Vi ngăn lại.
"Vừa rồi ở trong miếu em cũng không thấy Uyển Nhu. Có lẽ chị ấy đã xuống dưới trước, chi bằng chúng ta cứ về nhà đã."
Người thanh niên tóc cam muốn ở lại tìm bạn gái nhưng trời tối như vậy, hắn lại không biết đường. Cuối cùng Đỗ Bình chỉ có thể cùng mọi người đi xuống núi. Đèn pin lại tắt đi, so với lần đi lên thì lần đi xuống này bước chân mọi người trở nên gấp gáp hơn.
"Đừng dẫm vào chân của tôi!"
"Đ*t mẹ, đừng có xô đẩy."
"Đau..."
Đến khi đèn pin trên tay Cố Húc được bật lên, tình trạng lộn xộn này mới chấm dứt. Tuy nhiên, khoảnh khắc nhìn thấy bóng bản thân chiếu xuống mặt lá, Mạc Dao chợt phát hiện ra, trên đầu cậu nhiều thêm một cái mũ rơm. Đây chính là thứ cậu đánh rơi ở bờ sông lần trước.
- --------------------------
Ma nữ dưới sông: Vợ sếp xinh quá, qua chào vợ sếp mới được („ಡωಡ„)
Ma nữ dưới sông: Hi chị dâu, chị mau về nhà đi. Anh nhà đang kiếm chị nè.
Mạc Dao: M... ma!!!
Ma nữ: Lỡ dọa chị dâu rồi phải trả lại mũ cho chị dâu thôi.
Mạc Dao: (;Д;)