Cà Phê: Mị nói là "có thể" thôi!
- ---------------------------------------
[Một bệnh viện vô cùng kỳ lạ...
Những bệnh nhân ở đây, dù bệnh tình nguy kịch đến thế nào, sau khi được bệnh viện điều trị sẽ khỏe lại một cách thần kỳ.
Nhà xác trống trơn. Tỉ lệ tử vong ở bệnh viện là con số 0.
Rốt cuộc... đây là kỳ tích do thần thánh ban tặng hay là lời nguyền giáng thế của ác ma?
Nhiệm vụ tất cả người chơi là phải tìm ra được bí mật thật sự của bệnh viện tái sinh.]
[Tít...]
[Hoàn tất kiểm tra.]
[Chào mừng người chơi đến với đại sảnh của "Chương trình".]
Mạc Dao từ từ mở mắt ra. 197 và 005 đã sớm biến mất, lúc này xung quanh cậu chỉ có vô số người chơi. Một số người đã quen biết từ trước nên họ dễ dàng tạo thành một nhóm mà nói chuyện rôm rả. Ngoại trừ Trình Chính Khanh và Lục Chi Châu, thiếu niên chưa bao giờ tiếp xúc với những người chơi khác, vậy nên cậu chỉ có thể rụt rè đứng một góc, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám.
"Xin chào."
Vai đột nhiên bị người nắm lấy, thiếu niên theo bản năng mà giật bắn mình. Mạc Dao cho rằng bản thân mình chỉ là người vô hình ở đây nhưng có lẽ cậu không biết, kể từ khi con ngươi đen tròn được mở ra đã có rất nhiều cuộc trò chuyện phải ngừng lại giữa chừng. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thiếu niên và cũng là lần đầu tiên bọn họ bắt gặp tại chương trình chết chóc một tạo vật đẹp đẽ đến như vậy. "Đẹp đẽ" ở đây không phải vẻ đẹp của các minh tinh màn ảnh nếu đẹp như vậy thì bảng xếp hạng top 10 của "Chương trình" không thiếu, vẻ đẹp của thiếu niên là kết tinh của sự yếu ớt, sợ sệt mời gọi người khác phá hủy. Làm da trắng sứ, cơ thể nhỏ bé, tay chân gầy guộc tưởng như chỉ mạnh tay một chút thôi cũng có thể khiến sự mỹ lệ ấy vỡ vụn thành đống tro tàn.
Vì sao ở "Chương trình" lại tồn tại một sinh mệnh yếu ớt đến như vậy? Chưa kể để có thể tham gia chương trình trực tiếp, bọn họ phải vượt qua ít nhất 3 chương trình riêng. Làm sao thiếu niên có thể an toàn vượt qua các chương trình đó?
Phòng phát sóng trực tiếp đã có nhiều người chú ý đến thiếu niên. Bảng điện tử ở đại sảnh không ngừng thay đổi thể hiện rất nhiều người theo dõi đang chú ý đến thiếu niên lạ mặt.
<Người chơi này là ai? Vì sao tôi chưa thấy cậu ta tham gia chương trình nào?>
<Mọi người có để ý hai chân nhỏ của cậu ta đang run không. Sợ đến vậy sao? Rốt cuộc cậu ta sống sót kiểu gì vậy?>
<Dù trong mắt tôi Lê Dương, Lê Dạ vẫn luôn đẹp nhất nhưng không hiểu sao nhìn bé con tôi lại có cảm giác muốn bắt nạt... Tôi không có máu S!>
<*Âm thầm trở thành fan*.>
Tất nhiên trong phòng phát sóng có không ít người nhận ra Mạc Dao nhưng đã bị lượng bình luận dày đặc đẩy đi mất. Tất cả đều tỏ ra hứng thú với việc vì sao thiếu niên lại có thể sống sót ở những chương trình kia. Mà Mạc Dao đang bị nhiều người chú ý lại chỉ có thể run bần bật không dám ngẩng mặt.
"Người chơi mới chảnh vậy? Cậu cũng nên chào mọi người chứ."
Người lên tiếng chính là người thanh niên đang khoác vai cậu. Hắn ta rũ mắt nhìn vành tai đã đỏ bừng của thiếu niên, đáy lòng chợt truyền đến cảm giác tê dại, không ngừng thúc giục hắn dùng răng nanh cắn nát vành tai tròn tròn đó.
"Người chơi mới xịt nước hoa gì vậy? Thơm quá!"
Người thanh niên không phát hiện bản thân mình dần trở nên kì lạ. Hắn chợt phát hiện người đối diện rất thơm, giống như một loại chất gây nghiện dụ dỗ hắn sa vào chút da thịt lộ ra bên ngoài.
"Tôi thật sự là con trai!"
Bị người lạ áp sát, đầu óc Mạc Dao liền trở nên lộn xộn. Cậu không biết người kia hỏi gì mình cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm cậu. Thiếu niên rất nhạy cảm với ác ý của người khác, vậy nên khi bị người chú mục, cậu liền theo bản năng nói bản thân mình là con trai, cậu không phải nữ giả trai cũng sẽ không mặc váy lộ mông.
Tuy nhiên có lẽ Mạc Dao không biết rằng, khi giọng nói mềm mại yếu ớt như bị bóp nghẹt sinh mệnh ấy được vang lên, ác ý trong mắt một số người chơi đã trở nên dày đặc. Bọn họ dùng ác ý để soi mói thiếu niên, đánh giá xem rốt cuộc vì sao lại một kẻ trông ăn hại như cậu lại có thể đứng ở nơi này. Nhưng dẫu ác ý cùng mỉa mai có nhiều thế nào cũng không thể ngăn được vài tiếng thở dốc thô nặng cùng trí tưởng tượng đã sớm vượt ra khỏi tầm kiểm soát của chủ nhân nó.
Có lẽ để vượt qua chương trình cũng không hẳn là cần phải giết boss chính. Có lẽ... thiếu niên sẽ quy phục hắn, nhẹ tách hai đùi ra để đổi lấy sự sống. Những kẻ được chọn làm boss đều là những kẻ tâm thần, là những vật thể bị thần vứt bỏ. Chúng không được dạy dỗ bài bản như những người bình thường, hoàn toàn không biết được "yêu thương" và "nhẹ nhàng" là gì. Thân thể quá mức mềm mại đó hẳn sẽ bị chơi đến rách nát, thậm chí trong bụng cậu sẽ chứa những thứ không thuộc về loài người. Thiếu niên chỉ biết run rẩy cuộn tròn trong thứ gọi là "ổ", màu trắng ngà đã sớm phủ đầy hai đùi đầy vết xanh tím.
"Tụi mày làm trò gì vậy?"
Không gian yên tĩnh chợt bị phá vỡ bởi tiếng quát của người thanh niên. Bên tai vài người chơi vang lên tiếng "rầm" nhỏ sau đó một cơ thể to lớn đã che lại thân thể nhỏ bé của thiếu niên. Người này là Trình Chính Khanh, một trong những kẻ điên thuộc bảng xếp hạng.
"Bỏ tay mày ra!" - Người thanh niên lạnh lùng hất tay kẻ đang quấn lấy Mạc Dao sau đó lại bực dọc nhẹ mắng thiếu niên. - "Cậu bị đần từ nhỏ phải không? Bị người khác quấy rối thì phải kêu lên chứ. Người gì mà cứ như cục bột như vậy hả? Nhìn muốn đánh vài cái!"
Mặc dù miệng không ngừng mắng thiếu niên ngốc nhưng tay người thanh niên vẫn nắm lấy vai thiếu niên mà kéo về phía mình như muốn khẳng định bản thân mình và cậu quen biết nhau.
<Thì ra cậu ta quen biết Trình Chính Khanh. Bảo sao...>
<Gì vậy? Hôm nọ livestream tên nhãi còn mạnh miệng nói không chơi với kẻ yếu, còn miệng tiện chê mấy kẻ ở dưới đáy bảng xếp hạng nữa mà.>
<Quan hệ giữa hai người là gì vậy?>
<Có lẽ là người yêu...>
<Tôi vẫn ghim vụ hắn nói Lê Dương Lê Dạ nhà tôi nhá.>
<Nghe nói Lục Chi Châu cũng là thành viên công ty hắn vậy mà ở chương trình trực tiếp trước Trình chó con còn làm ngơ cậu ấy rơi xuống đầm lầy. Bây giờ diễn cảnh quan tâm người mới cho ai coi? Cũng chỉ có cái mặt đẹp hơn xíu.>
<Fans Lục Chi Châu ngậm mỏ lại. Cậu Lục nhà mấy người cũng có hơn được ai đâu.>
Sự xuất hiện của Trình Chính Khanh giống như một viên đá ném xuống mặt hồ. Mọi người đều biết gã này có bao nhiêu xấu tính, mở miệng nói câu nào là muốn đấm vào mặt hắn từng ấy cái. Sở dĩ mọi người không dám động vào hắn bởi vì hắn rất mạnh nhưng phần lớn vẫn là vì e ngại quyền lực của gia tộc hắn. Đặc biệt là vị kia.
Đối với những bình luận mắng mỏ mình, Trình Chính Khanh đã sớm quen. Hắn dửng dưng kéo thiếu niên ra một góc, dùng thân thể to lớn của mình để che chắn tầm mắt mọi người.
"Đầu đất!"
Bởi vì có người thanh niên nên biểu cảm của Mạc Dao đã trở nên tự nhiên hơn trước rất nhiều. Tất nhiên nó không đồng nghĩa cậu để cái người xấu tính này mắng cậu suốt. Thiếu niên không vui mà dùng tay nhỏ của mình đánh vào bàn tay đang đặt ở trên vai cậu.
"Tôi không phải đầu đất, Trình Chính Khanh ngốc!"
"Vừa nãy tên kia ôm cậu, cậu không đánh giờ đến tôi cậu lại bày ra vẻ mặt này là sao? Cậu không biết thế nào là một giọt máu đào hơn ao nước lã à?"
So với hình tượng vị cảnh sát trẻ mặc cảnh phục trong thế giới trước, Trình Chính Khanh trước mặt Mạc Dao có vẻ trẻ hơn rất nhiều. Hắn mặc một bộ đồ da màu đen, đeo găng tay hở ngón, trên tai đeo xỏ vài cái khuyên, tóc cũng được nhuộm đỏ ở phần cuối đuôi. Hóa ra Trình Chính Khanh ở bên ngoài lại có hình tượng ăn chơi như vậy.
"Nhìn gì mà nhìn! Gu thẩm mĩ của tôi lạ lắm à?" - Người thanh niên không vui mà bĩu môi. - "Thế giới trước cậu đi không chào tôi tiếng nào. Ngay cả thông tin liên lạc cũng không để lại. Hơn nữa người chơi của bên 856 tham gia cậu cũng không nói với tôi một tiếng nào."
"Tại vì tôi cũng không biết cậu ấy là người chơi mà..."
"Được rồi, bỏ đi. Hiện tại cậu với tôi là một phe rồi. Tôi mà thấy tên nhóc nhà cậu lén đi theo phe bên kia thì coi chừng tôi đó."
Trước ánh mắt đe dọa của người thanh niên, Mạc Dao chỉ có thể rụt cổ mà ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng 197 dặn cậu không được chơi với cả Lục Chi Châu lẫn Trình Chính Khanh. Cậu có nên nói với hắn không? Thiếu niên len lén nhìn bắp tay to lớn của người thanh niên sau đó lại so sánh với hai đùi mình, cuối cùng cậu đành phải là em bé ngoan đứng cạnh người thanh niên.
Rất nhanh chóng, sự chú ý của mọi người đã rời khỏi thiếu niên cùng Trình Chính Khanh. Mạc Dao nghe thấy người xung quanh bắt đầu hút khí, có người còn nhỏ giọng trầm trồ, thiếu niên liền tò mò đưa mắt nhìn qua. Thì ra có thêm người chơi tiến vào đại sảnh của "Chương trình".
"Là Lê Dương và Lê Dạ đó! Nghe nói bảng top 10 chỉ có hai người bọn họ và Trình Chính Khanh tham gia. Xem ra người đạt hạng nhất là cặp song sinh rồi."
Bởi vì số người bao vây xung quanh cặp song sinh quá đông nên Mạc Dao chỉ có nhón chân lên để nhìn kỹ hai người bọn họ.
"Làm cái gì vậy?" - Thấy thiếu niên không ngừng nhón mũi chân muốn nhìn xem hai người kia, Trình Chính Khanh mang ý xấu mà nắm lấy eo cậu mà kéo xuống. - "Hai con khỉ đó có gì đáng để xem."
"Tôi muốn nhìn cặp song sinh."
Song sinh thì có gì để quan tâm cơ chứ? Trình Chính Khanh hừ lạnh mặc kệ thiếu niên muốn nhìn gì thì nhìn. Ở bảng xếp hạng, Trình Chính Khanh đứng vị trí số 7 còn hai anh em Lê Dương và Lê Dạ lần lượt ở vị trí số 5 và 6. Tuy không quan tâm đến bảng xếp hạng vớ vẩn đó nhưng xuất phát từ hiệu ứng tâm lý, hắn vẫn không ưa hai người bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Trình Chính Khanh cùng cặp song sinh chung một chương trình. Theo như thông tin trên mạng, cặp song sinh này mới tròn 18 nhưng sự tàn ác của cả hai đã sớm đồn xa. Như những gì các diễn đàn đã nói, khi tiến vào chương trình, các chuẩn mực đạo đức của cặp song sinh đều là con số 0. Bọn họ sẵn sàng hy sinh người khác để đạt được lợi ích tối đa, hoàn toàn không bị bất cứ thứ tình cảm nào ràng buộc. Trình Chính Khanh tự nhận bản thân mình không phải người tốt nhưng có thể nhẫn tâm để tất cả người chơi chôn sống tại hầm mộ sau đó trở thành hai người duy nhất sống sót trong chương trình đó, có lẽ hắn không làm được.
[Tất cả người chơi thân mến.]
Màn hình điện tử còn đang hú hét vì sự xuất hiện của cặp song sinh nay đã bị thay bằng khuôn mặt vô cảm của người máy đến từ chương trình. Nó cũng giống như những con robot khác đều mang màu sắc và hoa văn riêng biệt, chỉ có điều, vị trí được gọi là mắt của người máy không phải là hai hạt đậu đen sì mà là màu bạch kim, loại mắt chỉ có ở những con robot đời đầu.
[Tôi là 000 là người phụ trách chương trình lần này. Nhiệm vụ của các bạn đều giống nhau là tìm ra bí mật của bệnh viện tái sinh.]
[Khi chương trình bắt đầu, hệ thống sẽ bắt đầu tính giờ. Người chơi càng tồn tại trong chương trình lâu sẽ càng thu được nhiều tiền công cũng như tăng thứ tự trên bảng xếp hạng.]
[Những ai chưa có vị trí trên bảng xếp hạng...]
000 đột nhiên dừng lại, ánh mắt nó hơi đảo qua vị trí thiếu niên đang đứng. Ngay lúc Mạc Dao sắp phát hiện ra bất thường, 000 đã nói tiếp:
[Có thể thông qua lần này để vào được bảng xếp hạng.]
[Trước khi chương trình bắt đầu, hệ thống sẽ tiến hành phân loại người chơi vào 4 chức năng tương ứng với phạm vi người chơi có thể hoạt động.]
Quả cầu hệ thống vừa dứt lời trong đầu Mạc Dao chợt vang lên giọng nói lạnh băng của hệ thống điện tử.
[Phân loại hoàn tất.]
[Người chơi: Mạc Dao
Vai trò: Bệnh nhân số 8 (Hội chứng mù mặt)
Phạm vi hoạt động: Khu A và B.]
Sau khi nhận được phân loại, thiếu niên theo bản năng nhìn về phía Trình Chính Khanh.
"Vai trò của tôi là bảo vệ, phạm vi hoạt động là toàn bệnh viện."
"Tôi là bệnh nhân, chỉ có thể hoạt động ở khu A và B. Nhưng mà, phía bên cạnh chữ bệnh nhân còn chú thích thêm "hội chứng mù mặt" nữa ạ."
Trình Chính Khanh theo bản năng muốn mỉa mai thiếu niên vài câu nhưng lại bị một thiếu nữ tóc ngắn cắt ngang.
"Anh là bệnh nhân số 8 đúng không ạ?" - Nhận được cái gật đầu rụt rè của Mạc Dao, hai mắt thiếu nữ liền sáng lên. - "Em là Lâm Niệm Niệm, vai trò của em là người thân của bệnh nhân số 8. Số 8 không phải con số may mắn của em, em còn cho rằng sẽ gặp phải ông chú khó tính nào cơ. May mắn, giờ em có một anh trai đáng yêu."
Mắt thấy thiếu nữ tóc ngắn muốn nhảy vào ôm lấy Mạc Dao, Trình Chính Khanh vội vươn tay giữ cô lại.
"Xin hỏi phạm vi hoạt động của vai trò người nhà bệnh nhân là như thế nào vậy?"
"Người nhà bệnh nhân có thể tự do hoạt động bên ngoài nhưng lịch tiến vào bệnh viện sẽ được phân ra. Như với em, em chỉ có thể tiến vào bệnh viện lúc buổi sáng. Vũ Đồng thì khác, ngày lẻ anh ấy sẽ được vào buổi sáng còn ngày chẵn sẽ là buổi tối." - Nhắc đến bạn mình, Lâm Niệm Niệm vội vàng nhìn quanh. - "Vũ Đồng! Vũ Đồng! Anh tìm được bệnh nhân của mình chưa?"
Người được gọi là một người thanh niên trông khá trẻ hơn nữa cũng không quá cao. Phát hiện Lâm Niệm Niệm đang gọi mình, anh ta liền bước nhanh về phía cô.
"Nhìn Vũ Đồng như vậy thôi chứ anh ấy 27 tuổi rồi đấy." - Thiếu nữ nhỏ giọng giải thích cho Mạc Dao. - "Anh đừng nói mặt anh ấy non choẹt, anh ấy khóc đấy."
Hai... hai bảy? Thiếu niên kinh ngạc nhìn người thanh niên tên Vũ Đồng. Sau đó cậu lại quay sang nhìn Trình Chính Khanh. Có khi nào Trình Chính Khanh cũng là ông chú 30 tuổi không?
"Cậu lại suy nghĩ linh tinh gì đấy!"
"Yo, Niệm Niệm, em tìm được người nhà của mình rồi à?"
Vũ Đồng là người hướng ngoại vậy nên anh dễ dàng hòa nhập được với bạn mới. Ai có thể ngờ được Lâm Niệm Niệm cùng anh mới chỉ làm quen với nhau được 15 phút.
"Vâng, anh ấy là Mạc Dao. Là cái người mà em thấy giống idol trong nhóm nhạc của em ấy." - Lâm Niệm Niệm vui vẻ mà khoác vai thiếu niên. - "Rất giống phải không anh?"
"Giống giống giống. Giờ giúp anh tìm số 12 và số 13 đi. Thế quái nào anh lại là anh trai của 2 bệnh nhân. Tìm một người đã khó rồi giờ tìm tận hai người. "Chương trình" có thù với anh phải không?"
"Nếu 12 và 13 là một cặp anh chị em có khi nào là hai anh em song sinh kia không ạ?" - Nghĩ đến hai anh em Lê Dương và Lê Dạ, Mạc Dao nhịn không được mà nói ra suy đoán của mình.
"Hai người bọn họ á... Thôi thôi, anh thà làm anh trai của ông chú râu dê kia còn hơn. Chú em không biết anh nằm vùng ở group kín, bọn họ mắng hai tên nhóc đó thế nào đâu. Còn hơn cả Trình Chính Khanh nữa."
"Hử?" - Người thanh niên khoanh tay đứng một góc liền nhướng mày nhìn qua.
"Khụ, coi như tôi chứ nói gì."
"Việc tìm người thân hãy để sau. Con hệ thống kia vừa nói có 4 loại vai trò. Hai người có biết loại vai trò cuối cùng là gì không?"
"Hình như là y tá và bác sĩ á. Bạn của anh là thuộc nhóm đó mà."
Theo hướng chỉ của Lâm Niệm Niệm, Trình Chính Khanh nhanh chóng phát hiện ra lẫn trong đám người chơi có một người thanh niên tím từ đầu đến chân.
"..."
Con mắt nào mấy người thấy tôi là Lục Chi Châu là bạn bè vậy?
"Nếu tôi đoán không lầm, vai trò của y tá và bác sĩ sẽ có phạm vi hoạt động cao nhất. Bọn họ có thể thoải mái ra ngoài cũng như di chuyển ở bệnh viện. Còn vai trò hạn chế nhất có lẽ là bệnh nhân." - Như sợ thiếu niên sẽ buồn, Vũ Đồng liền nói thêm. - "Nhưng mà bệnh nhân lại là người có khả năng thu thập nhiều thông tin nhất. Sau này chúng ta phải nhờ bạn nhỏ Mạc Dao rất nhiều."
"Em sẽ cố gắng hết sức ạ." - Thiếu niên siết chặt hai tay, hướng ánh mắt đầy quyết tâm về phía hai người bạn mới.
Trình Chính Khanh đang muốn nhắc nhở thiếu niên nên làm một người vô hình ở chương trình này, phía 000 đã đưa ra mệnh lệnh thứ hai.
[Thời gian thông báo và tiếp nhận vai trò đã kết thúc.]
[Ngoại trừ những người có vai trò là bệnh nhân, các vai trò khác sẽ tiến vào chương trình.]
"Vì sao chúng tôi không được tiến vào chương trình?" - Một người chơi có vai trò là bệnh nhân bất mãn mà phản đối. phản đối.
[Những người còn lại cần phân loại thêm một lần nữa.]
[Mỗi phòng bệnh sẽ có ít nhất hai bệnh nhân. Trong vòng 5 phút tới, người chơi sẽ phải tìm cho mình một nhóm. Nếu không sẽ bị loại khỏi chương trình.]
"Thành viên trong nhóm bắt buộc là bệnh nhân à?"
[Đúng vậy.]
"Chuyện này đơn giản thôi." - Trình Chính Khanh liền ngoắc tay gọi một người lại. Người kia có chút sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn lại gần.
"Mày. Chung nhóm với tên nhóc này." - Vừa nói hắn vừa đẩy thiếu niên lên trước. - "Chỉ cần chung phòng bệnh thôi những chuyện còn lại mày không được xía vào."
"Dạ dạ."
Sau đó Trình Chính Khanh cùng Vũ Đồng và Lâm Niệm Niệm bị buộc phải rời đi. Vũ Đồng đi bên cạnh nhịn không được mà thầm cảm thán.
"Trình Chính Khanh nhìn giống gà mẹ thật đấy."
"Em... em lại nghĩ đó là tình huynh đệ cảm động trời xanh..." - Lâm Niệm Niệm chớp chớp mắt mà quay đầu nhìn Mạc Dao ở phía sau. - "Otp quá đẹp!"
Vũ Đồng: Em gái, sao đột nhiên em lại đỏ mặt?
Phía bên kia, Lục Chi Châu đã âm thầm theo dõi Mạc Dao rất lâu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
"856, cơ hội của chúng ta đến rồi."
[Cậu tính làm gì? Vận phẩm hỗ trợ của chúng ta là đi thuê đấy. Một lần sử dụng đã tiêu tốn của tôi một đống tiền rồi.]
Vì để tránh "Chương trình" phát hiện mình lén đột nhập vào, 856 chỉ có thể núp sau lưng Lục Chi Châu mà nhỏ giọng cùng hắn bàn luận. Lần này vai trò của Lục Chi Châu là y tá, nếu như hắn đủ thông minh có lẽ sẽ sống sót đến cuối chương trình, như vậy cơ hội lọt vào top 20 sẽ cao hơn. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối người thanh niên tóc tím không để tâm đến nội dung chương trình mà chỉ nhắm vào thiếu niên tên Mạc Dao.
Từ trước đến giờ hắn luôn cố gắng xây dựng hình tượng ngây thơ trong sáng nhằm lấy lòng người hâm mộ. Cho đến khi Mạc Dao xuất hiện. Thiếu niên không có đầu óc nhanh nhạy như hắn, chỉ biết vụng về mà lấy lòng những phân thân của kẻ kia. Kỹ thuật kém đến rách nát, bị dồn vào đường cùng cũng chỉ biết mếu máo xin tha. Vậy mà cậu cậu vẫn trở thành đồ vật trân quý trong lòng "hắn", bị "hắn" nửa trêu đùa nửa yêu thương mà dẫn dắt vượt qua các chương trình ma quỷ.
Đây không phải là may mắn mà là bị người cố tình chiều hư.
Vì sao cơ hội tốt như vậy không phải của Lục Chi Châu? Vì sao luôn là Mạc Dao mà không phải hắn? Hắn hiểu chuyện hơn thiếu niên, khi bị trêu đùa cũng biết lắc mông mà hùa theo. Vậy mà"người kia" lại không chọn hắn.
Ban đầu Lục Chi Châu tham gia vào chương trình của Mạc Dao chỉ có một mục đích muốn để thiếu niên tận mắt nhìn thấy kẻ đã dành hết mọi tâm huyết để gặp được cậu đang trở thành ngựa giống của hắn. Đáng tiếc... hắn quá coi thường Mạc Dao rồi. Lần này Lục Chi Châu quyết định sẽ chơi tới bến với thiếu niên. Thậm chí hắn còn ác độc nghĩ đến cảnh bản thân mình làm tình rồi bị thiếu niên phát hiện sau đó trong cơn kịch động hắn sẽ đem toàn bộ t*nh d*ch của mình bắn vào mặt thiếu niên.
"856, tôi muốn dùng "mệnh lệnh hắc ám"."
[Cậu định làm gì?]
Mệnh lệnh hắc ám là một vật phẩm hỗ trợ dạng thôi miên trong thời gian ngắn. Dựa theo mong muốn của chủ nhân, nó có thể lây lan từ người này sang người khác giống như virus khiến bọn họ tin vào những mệnh lệnh mà người sử dụng đưa ra. Tất nhiên với mỗi một lần lây lan sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền của người sử dụng.
Dù không biết Lục Chi Châu muốn làm gì nhưng điểm yếu của 856 vẫn nằm trong tay hắn, vậy nên nó chỉ có thể ngoan ngoãn lấy vật phẩm hỗ trợ ra.
Lục Chi Châu nhẹ kéo góc áo người bên cạnh. Khi người kia nhìn sang, hắn liền nhẹ nhón chân thì thầm vào tai hắn.
"Mạc Dao là kẻ hèn mọn, đáng ghê tởm. Không một ai thích hắn cũng không một ai muốn cậu ta chung một nhóm. Kẻ dơ bẩn như vậy đáng bị cô lập, loại khỏi chương trình này."
[Mệnh lệnh hắc ám được kích hoạt.]
[Phạm vi: Tất cả người chơi có vai trò bệnh nhân.]
[Thời gian kích hoạt: 5 phút.]
- ----------------------------------------
Cà Phê: Làm việc xấu sẽ bị trời phạt.
Lục Chi Châu: Bên phe tôi có 856. Vì sao tôi phải sợ?
Cà Phê: Đúng vậy, bên Dao Dao có 005, 197, 612, 872 và 000. Dao Dao sao phải sợ!
Boss lớn: *Mỉm cười*