"Đây ạ." - Thiếu niên đưa cho chủ cửa hàng số tiền của mình. Trước khi đưa, cậu còn cẩn thận đếm lại số tiền.
"Không cần đếm lại đâu, cô biết Dao Dao là đứa trẻ thật thà mà." - Chủ cửa hàng là một bác gái có vẻ bề ngoài nhân hậu, mỉm cười nhìn thiếu niên trước mặt.
Mạc Dao ngượng ngùng nói cảm ơn sau đó cầm lấy túi đồ ăn đã được chủ cửa hàng đóng gói chắc chắn. Nhận ra người nọ lại cho mình thêm đồ uống, gương mặt cậu càng thêm đỏ bừng, lại một lần nữa nói cảm ơn với chủ cửa hàng.
"Ây dà, nói cảm ơn gì chứ, cái thằng bé này." - Có một vị khách ngoan ngoãn mỗi ngày đều đến cửa hàng của mình như vậy, bác gái đã sớm sinh ra cảm giác yêu mến. - "Mà trông Dao Dao dạo này càng có sức sống hơn nhỉ."
Bình thường cậu nhóc đều ru rú một góc khiến bà không khỏi nghĩ nhóc này bị bắt nạt học đường, may mắn dạo này Mạc Dao đã bộc lộ nhiều cảm xúc hơn, còn nói chuyện phiếm với bà nữa. Ôi chao, trông càng xinh xắn hơn biết bao. Chẳng bù thằng con trời đánh nhà mình.
Chủ cửa hàng thở dài nhìn thằng con vừa ăn mì tôm vừa chơi game ở trong phòng. Cùng tuổi nhau sao mà khác dữ vậy?
Càng ngày càng có sức sống hơn?
Khi ra khỏi cửa hàng, thiếu niên vẫn không ngừng nghĩ về câu nói của chủ cửa hàng. Chẳng lẽ do cậu đã cắt tóc? Mạc Dao theo bản năng sợ lên tóc mái của mình. Sau khi lần tham gia chương trình ở thôn Thủy, 005 và 197 quyết định để thiếu niên nghỉ ngơi dài ngày. Một phần vì kỳ thi cuối kỳ đã đến, thiếu niên dù muốn đi làm thêm cùng các quả cầu cũng không được. Cậu phải học hành, cậu phải cống hiến cho đất nước.
Tuy nhiên, nghỉ lâu như vậy, Mạc Dao cũng chưa gặp Trình Phong, bạn phòng kế đẹp trai đến lóa mắt của mình. Thiếu niên muốn hỏi hắn về chuyện của "Chương trình". Tất nhiên cậu không tin rằng người tốt như Trình Phong sẽ liên quan đến chuyện này. Dù sao trên đời này cũng có rất nhiều người tên Trình Phong, chưa kể, bạn phòng kế của cậu nghèo như vậy làm sao có thể là người của AZ được cơ chứ. Đáng tiếc, mấy ngày nay Trình Phong đều bận đến tối tăm mặt mũi, Mạc Dao vẫn chưa có cơ hội gặp mặt hắn.
Trong khi còn mải suy nghĩ về những lời 856 đã nói, một bên vai thiếu niên chợt bị người nhẹ vỗ. Mạc Dao giật mình, cho rằng đó là Trình Phong, thiếu niên cong môi cười nhìn sang. Đáng tiếc, đối diện với cậu là một gương mặt vô cùng xa lạ. Đó là một người rất cao, đầu đội mũ lưỡi trai. Gương mặt giấu dưới vành mũ tuy không quá rõ ràng nhưng lại mang đến cảm giác đáng sợ hầm hố.
Thiếu niên nuốt nước miếng, bàn tay run rẩy mò loạn xạ trong túi áo.
Điện thoại... điện thoại của cậu đâu rồi? Trình Phong đã cài cuộc gọi khẩn cấp, chỉ cần cậu ấn số 1 ngay lập tức sẽ kết nối cuộc gọi đến bạn phòng kế. Nhưng có lẽ vì quá sợ hãi, lòng bàn tay thiếu niên đã đổ đầy mồ hôi khiến việc cầm được điện thoại trở nên vô cùng khó khăn.
Kẻ đội mũ kia cũng không cho cậu thời gian có thể gọi điện cho Trình Phong. Hắn nhìn cậu đăm đăm một lúc, sau đó liền mở miệng:
"Mạc Dao? Là cậu phải không?" - Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của người kia vô cùng rõ ràng cũng vô cùng khó nghe. Cảm giác chẳng khác nào chà lên mặt giấy nhám thô ráp hết.
Thấy thiếu niên ngày càng lùi lại phía sau, cơ thể người đối diện liền cứng đờ. Hắn giống như suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lên tiếng lần nữa.
"Tôi là Hứa Khải đây."
Hứa Khải? Là ai vậy. Mạc Dao ngẩn ra một lúc. Cậu cảm thấy cái tên này rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ được đã gặp người này ở đâu. Chỉ đến khi người nọ lôi từ trong túi ra một con hạc giấy nhăn nheo, thiếu niên mới nhớ ra Hứa Khải là ai.
Hứa Khải... Người này là một kẻ vô cùng xấu tính. Khi ấy Mạc Dao vẫn là học sinh cấp 3. Bởi vì dáng người nhỏ nhắn, tính cách có phần hướng nội mà thành trung tâm của những kẻ bắt nạt. Hứa Khải chính là kẻ cầm đầu trong nhóm bắt nạt đó.
Tuy nói là bạo lực học đường nhưng cuộc sống của thiếu niên cũng không quá khổ cực. Một phần có lẽ do cậu chẳng hiểu bọn họ nói gì nên cũng không ý thức được bản thân đang bị bắt nạt. Hứa Khải luôn nói cậu giống con gái, nếu mặc váy thì so với nữ youtube nào đó còn nổi tiếng hơn. Thậm chí đôi khi hắn còn gọi cậu là "em gái Mạc Dao". Lúc đó, thiếu niên nào dám phản kháng, chỉ có thể kiên trì nói mình là nam. Mỗi lần như vậy Hứa Khải cùng đám bạn đều sẽ cười ồ lên nói rằng không tin, muốn cởi quần cậu ra để kiếm chứng. Có đôi khi bọn họ còn xuồng xã hơn, trực tiếp hỏi hôm nay thiếu niên mặc quần lót màu gì. Mạc Dao không cho bọn chúng lại gần, ôm chặt cặp sách, trừng mắt nói bọn họ không được chạm vào mình. Kết quả thiếu niên bị đám người bọn họ nhốt trong nhà vệ sinh. Tất nhiên, sau một tiếng vẫn sẽ có người đến thả cậu ra nhưng cũng vì chuyện này mà Mạc Dao bị chú đánh rất thê thảm với lý do đi la cà không về nhà giúp gia đình.
Sau này những trò đùa quái ác lại xuất hiện nhiều hơn. Mỗi ngày Hứa Khải đều sẽ chặn đường cậu, nói rằng muốn thu phí. Mạc Dao không có tiền chỉ có thể giao bài tập về nhà ra. Có hôm không có bài tập, thiếu niên sẽ đưa cho người nọ một con hạc giấy nói rằng đây là đồ thế chấp, ngày mai cậu sẽ giao bài tập. Hứa Khải nhếch môi cầm lấy hạc giấy nhưng vẫn yêu cầu trừng phạt thiếu niên. Trừng phạt của hắn là gì? Tất nhiên lại nhốt thiếu niên vào nhà vệ sinh. Nhưng hôm ấy Mạc Dao có kỳ thi vô cùng quan trọng, bởi vì bị Hứa Khải mà bỏ lỡ, cũng mất học bổng.
Mạc Dao không giận kẻ đã nhốt mình vào nhà vệ sinh, dù sao cậu có giận hắn thì cũng chẳng thể quay ngược quá khứ, ánh mắt khinh bỉ của thím, nụ cười nhạo của em họ nói cậu không biết xấu hổ đi xin tiền bọn họ vẫn in hằn trong tâm trí thiếu niên. Cho dù sau đó, Hứa Khải có đưa tiền cho thiếu niên nói rằng đó là tiền bồi thường, cậu vẫn sẽ cẩn thận trả lại hắn. Kết quả người nọ đột ngột tức giận, tiếp tục nhốt thiếu niên vào nhà vệ sinh. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại đến cuối cấp 3, Hứa Khải đột nhiên mò đến lớp học của Mạc Dao, bắt cậu sau giờ học phải đến sân thượng gặp mình. Nhưng hôm ấy em họ Mạc Lâm trốn học đua xe bị cảnh sát bắt được, không ngừng đe dọa thiếu niên đến chuộc mình. Mạc Dao chỉ có thể để Hứa Khải leo cây mà chạy đến đồn cảnh sát. Cũng từ đó cậu không còn thấy Hứa Khải nữa.
Trở lại với hiện thực, Hứa Khải năm ấy so với Hứa Khải bây giờ đã rất khác. Nhận ra thiếu niên đã nhớ ra mình là ai, người thanh niên nhịn không được mà khích động muốn lại gần thiếu niên. Nhưng thấy cậu vẫn lùi lại muốn né tránh mình, hắn chỉ có thể dừng lại bước chân.
"M... Mạc Dao, tôi không đến bắt nạt cậu. Tôi... Tôi đến xin lỗi." - Hứa Khải lúng túng lên tiếng. - "Tôi muốn xin lỗi cậu từ lâu rồi. N-Nhưng vì tôi phải nhập ngũ nên vẫn chưa có cơ hội tìm cậu."
"Không sao." - Thiếu niên mím môi, khó khăn lắm mới đáp lại người đối diện. - "Lúc đó... tôi cũng không biết đấy là bắt nạt."
Đúng vậy, không biết thì sẽ không cảm thấy đau, cũng không cảm thấy tủi thân.
"Mạc Dao... Tôi thật sự xin lỗi. Lúc đó tôi óc lợn nên mới bày trò với cậu." - Hứa Khải biết khi đó mình làm sai nhưng lúc này, ngoại trừ xin lỗi ra hắn còn làm gì được nữa.
Mạc Dao đáp lại người thanh niên. Với cậu, Hứa Khải chỉ là một người từng xuất hiện trong quá khứ. Cậu cũng không rõ bản thân mình có ghét hắn không nữa. Mạc Dao mới chỉ tập thích ứng với những cảm xúc vô cùng mới mẻ. Có nhiều cái cậu vẫn chưa thể làm rõ được.
Không tiếp tục suy nghĩ nữa, thiếu niên xoay người muốn trở về nhà.
Hứa Khải thấy vậy muốn giữ cậu lại. Hắn cho rằng thiếu niên đang rất hận mình nên càng khẩn khoản xin lỗi, thiếu điều trực tiếp quỳ xuống trước mặt cậu. Nhưng đáp lại hắn chỉ là gương mặt vô cùng bình tĩnh của Mạc Dao.
"Tôi phải về ôn bài. Ngày mai phải thi rồi." - Thiếu niên thật thà nói ra tình cảnh của bản thân.
Thấy cậu bình thản như vậy, người trở nên ngượng ngùng ngược lại là Hứa Khải. Hắn cũng chẳng còn lý do gì ở lại đây nữa, đành nói bản thân chờ cậu thi xong sau đó lại đến xin lỗi.
Mạc Dao ngơ ngác nhìn người thanh niên chợt xông đến xin lỗi sau đó lại bỏ đi còn cài sẵn lịch xin lỗi đợt hai nữa. Người này cuồng xin lỗi sao?
Không lý giải nổi, thiếu niên đành xách túi đồ ăn trở về phòng trọ. Cậu phải thi đã, thi xong rồi tính sau.
Nghĩ vậy thiếu niên liền vứt chuyện của Hứa Khải ra sau đầu. Ngay lúc Mạc Dao muốn bước vào trong, phía sau chợt vang lên một tiếng "này". Lại một người nữa muốn "xin lỗi" cậu sao? Nhưng cậu không cần xin lỗi, cậu muốn học bài mà... Giá mà môn tư tưởng và chủ nghĩa cũng mò đến xin lỗi cậu, cậu sẽ nhiệt tình mời họ vào nhà.
Mạc Dao thở dài xoay người lại, đập vào mặt cậu lại là gương mặt cau có của em họ Mạc Lâm. Trước đây 005 từng nói với cậu Mạc Lâm lén nhuộm tóc không ngờ mua phải loại thuốc rởm khiến tóc rơi lả tả. Giờ nhìn thiếu niên với cái đầu xơ xác tóc, Mạc Dao nhịn không được mà nở một nụ cười. Nhưng rất nhanh, cậu bị một bàn thay thô bạo đẩy lùi về phía sau.
"Mày còn cười được nữa sao? Em họ của mày bị như vậy mà mày còn cười được!"
Người thím của thiếu niên cau có mặt mũi không ngừng quát mắng thiếu niên.
"Là do mày! Tất cả là do mày dạy hư nó nên Mạc Lâm mới bị đám cho vay nặng lãi lừa. Thấy nhà tao bị như vậy chắc mày hả hê lắm phải không?"
"Con không có." - Thiếu niên hốt hoảng vội vàng muốn giải thích. - "Con không hề biết Mạc Lâm đi vay tiền người khác. Con..."
"Thôi đừng có trưng ra cái vẻ mặt kinh tởm đó nữa." - Người phụ nữ bày ra vẻ mặt buồn nôn cắt ngang lời nói thiếu niên. - "Em mày đang rất cần tiền. Nghe nói mày đang làm thêm kiếm được rất nhiều. Chẳng lẽ thân là anh trai mày lại không trả nợ hộ em mày?"
Mạc Dao có chút ngơ ngác nhìn người phụ nữ:
"Đó đâu phải là chuyện của con?"
"Á à, cái thứ ăn cây táo rào cây sung. Đúng là nuôi ong tay áo mà." - Người phụ nữ không biết xấu hổ vòi tiền mà ngược lại còn nằm vật ra giữa sân chung cư mà không ngừng ăn vạ. - "Các người mau ra đây mà xem. Tôi nuôi thằng nhãi này suốt mấy năm trời, đối xử với nó như con ruột vậy mà giờ em nó gặp nạn nó lại coi chúng tôi là người dưng."
Giọng của người thím không phải là nhỏ. Không ít người ở trong phòng đã chạy ra hóng hớt. Mà thiếu niên lại chỉ có thể cứng đờ người nhìn hai mẹ con bọn họ không ngừng khóc lóc muốn thiếu niên phải chịu trách nhiệm với khoản nợ không phải của cậu.
Đây thật sự là gia đình sao?
Mẹ cậu nói phải luôn tin tưởng những người trong gia đình nhưng đây thật sự là gia đình cậu muốn sao?
Trong lúc thiếu niên còn đơ như khúc gỗ chưa biết phản ứng sao. Người chú là người duy nhất có chút quan tâm cậu trong gia đình này lại bình thản cầm một tập giấy chìa ra trước mặt thiếu niên.
"Ký đi." - Ông ta lạnh nhạt không buồn nhìn cậu một cái nào.
"Đây là cái gì?"
"Hợp đồng chuyển quyền sở hữu nghiên cứu của cha mẹ mày. Trước khi chết bọn họ đứng tên mày cho nghiên cứu. Dù sao mày cũng ngu dốt không biết mấy cái này là cái gì chi bằng bán nó đi để kiếm tiền trả nợ cho em mày. Số tiền còn thừa lại thì sửa sang lại nhà cửa."
Người đàn ông chỉ giải thích qua loa một chút giống như vô cùng tự tin thiếu niên sẽ ký vào bản hợp đồng. Nhưng khác với suy nghĩ của bọn họ, Mạc Dao lại chỉ đưa mắt nhìn mẹ con nhà Mạc Lâm còn ngồi trên mặt đất sau đó lại nhìn người chú của mình.
"Các người nằm mơ à?"
Lời nói của thiếu niên đã dọa cho cả gia đình người chú mắt chữ a mồm chữ o. Bọn họ không tin được người trước mắt chính là đứa trẻ yếu ớt hoàn toàn không có chủ kiến như mọi khi. Thiếu niên giống như trưởng thành hơn trước không còn dựa dẫm vào cái bẫy mang tên "gia đình" mà do bọn họ tạo ra.
"Mày... mày dám nói như thế với gia đình của mày à?" - Người thím lắp bắp chỉ tay vào mặt thiếu niên. - "Uổng công tao coi mày là người nhà. Cho mày ăn học đàng hoàng. Thứ hư hỏng như mày, Mạc Uyển bị bệnh là phải."
"Các người... không phải là gia đình của tôi."
Thiếu niên thật sự muốn khóc nhưng cậu vẫn kìm nén không để bản thân rơi nước mắt trước gia đình người chú. Cậu biết, nếu cậu khóc bọn họ sẽ được đà mà tấn công cậu. Mạc Dao sẽ không khóc, bởi vì Mạc Dao hiểu được sẽ không còn ai ở bên cạnh nhắc nhở cậu nếu khóc nhiều mắt sẽ sưng lên nữa.
"Dù mày có muốn hay không thì nghiên cứu cũng bị bán cho người khác thôi. Không ký cũng được. Tao đến thông báo mà thôi."
Người chú dường như thật sự coi thiếu niên sẽ chẳng làm gì được bản thân mình. Hắn thờ ơ ném tập giấy về phía thiếu niên. Rồi xoay người bỏ đi.
"Tôi sẽ kiện các người."
"Cái gì?"
"Các người bạo hành trẻ em, còn ăn chặn tiền trợ cấp. Tôi sẽ kiện."
"Mày điên rồi Mạc Dao. Mày dám làm thế với chúng tao sao? Tao sẽ tống mày vào bệnh viện với con chị điên của mày."
Thấy thiếu niên không ngừng phản kháng lại mình, người thím cuối cùng không nhịn được nữa muốn tiến lên đánh thiếu niên. Tuy nhiên phía sau lưng bà chợt vang lên một giọng nói đầy nam tính:
"Các người đang làm gì vậy?"
Chủ nhân của giọng nói tuy còn rất trẻ tuổi nhưng lại toát ra ma lực khiến người khác vô thức cúi mình. Bàn tay đang giơ ra giữa không trung của người phụ nữ cũng vì thế mà ngượng ngùng thu lại. Người chú của Mạc Dao còn phản ứng kịch liệt hơn. Khác với vẻ lạnh nhạt khi nãy, ông ta lúc này giống như một con cún vẫy đuôi dưới chân chủ nhân không ngừng cười nịnh nọt người thanh niên.
"Ngài Trình, tôi không nghĩ sẽ gặp ngài ở đây. Xin lỗi vì để ngài thấy mấy chuyện không vui của gia đình tôi."
"Anh à, người này là ai vậy?"
"Đây chính là người ngỏ ý mua lại công trình nghiên cứu của anh trai với giá cao ngất ngưởng đấy. Cô đừng nói gì, để tôi tiếp ngài Trình là được rồi."
Trình Phong lại chẳng để ý đến gia đình bọn họ. Hắn bước đến trước mặt thiếu niên, cẩn thận kiểm tra tay cậu. Phát hiện trên cánh tay trắng nõn gầy guộc của thiếu niên có một dấu tay rõ ràng, ánh mắt người thanh niên liền biến đổi. Trình Phong cúi xuống, nhẹ thổi lên nơi đó sau đó lại ngẩng cầu hỏi cậu:
"Có đau không?"
Tuy nhiên lúc này Mạc Dao làm gì có tâm trạng để trả lời bạn phòng kế. Tầm mắt cậu vẫn luôn hướng về thiếu nữ đang thích thú quan sát bọn họ từ xa. Khác với vẻ luộm thuộm khi ở bệnh viện tâm thần, Mạc Uyển lúc này được trang điểm vô cùng tinh xảo. Nàng mặc lên một bộ váy công chúa, trên đầu là một chiếc nơ con bướm màu trắng. Nếu người nào không biết nàng, còn cho rằng đây là thiên kim tiểu thư nhà ai. Phát hiện ra Mạc Dao đang nhìn mình, thiếu nữ liền mỉm cười đầy đắc ý.
"Ô hóa ra Mạc Dao quen biết ngài Trình à? Mạc Dao mau lại đây với Thím nào."
"Mạc Dao? Mau lại đây nào con."
Mặc cho gia đình nhà chú bày ra vẻ mặt giả tạo không ngừng tỏ ra thân thiết với thiếu niên. Mạc Dao lại chỉ nhìn chằm chằm vào chị gái của mình. Trình Phong cũng phát hiện ra điều bất thường. Hắn nhẹ lay người thiếu niên:
"Mạc Dao?"
Một chạm của người nọ giống như hút toàn bộ sức lực của thiếu niên. Mạc Dao giống như người vô hồn mà từ từ ngã xuống mặt đất. Trước khi bản thân cậu hoàn toàn mất đi ý thức, đối diện với cậu chính là tờ giấy rơi ra từ bản hợp đồng người chú bắt cậu ký. Trên mặt giấy in rõ dòng chữ: Nghiên cứu về trò chơi thực tế ảo "Chương trình".
- --------------------------------------------------
Cà Phê: Mị sẽ không nói là nghỉ một tháng mị quên mất nội dung của chương trình đâu ಠ⌣ಠ. Thật ra chủ yếu là mị muốn đẩy phần "Báo ứng" lên trước. "Sủng vật" đã lập bản thảo rồi nhưng vẫn chưa hài lòng lắm nên tạm ẩn thôi. Tự dưng thấy boss hiền quá nên cần sửa ( •̀ω•́)σ. Mị đã cố bù đắp bằng một phần truyện dài tương đương phần "Sủng vật", mong các độc giả thông cảm ໒( ̿❍ ᴥ ̿❍)ʋ Vậy nên chương trình 6 từ "Sủng vật" sẽ chuyển thành "Báo ứng". Trong tương lai chương trình 5 chắc cũng sửa nhưng mị sẽ đăng ở bản khác (Vì mị muốn kinh dị hơn thôi ( ͡° ᴥ ͡°))
Cà Phê: Lê Dương Lê Dạ chắc là con ghẻ rồi vì chẳng hiểu sao viết đến hai thằng chả lại ngưng ʕ – ᴥ – ʔ (Mị đùa thôi). Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, lần này nhân dịp tránh nóng mị sẽ cố chăm chỉ hơn trước cày cả phần ngoại truyện lần chính truyện ʕ '•̥̥̥ ᴥ•̥̥̥'ʔ (Hoặc không).
Boss của "Sủng vật":...
Lê Dương, Lê Dạ:...
Cà Phê: ∑(ΦдΦlll Mấy người định làm gì mị? Cứu với! Help me!
(Nếu không thể ra chương mới chắc chắn tác giả đã bị bắt cóc rồi!)