Tất nhiên Lục Bắc không biết mình bị ghét bỏ. Hắn còn rất hào hứng lấy áo ngoài của mình trải xuống đất cho thiếu niên nằm.
"Cậu còn bị thương hay để tôi ra chỗ Tô..."
"Ngồi yên đấy."
Mạc Dao đành ngoan ngoãn ngồi một góc chờ đợi.
Dù Lục Bắc đã hi sinh áo mình để làm đệm lót cộng thêm tấm vải cũ Lý Giang đưa cho cậu nhưng nền nhà thật sự quá cứng và lạnh khiến thiếu niên đã quen ngủ đệm êm chăn ấm có chút không quen. Mạc Dao cả người khó chịu nhưng không dám cựa mình, sợ làm ảnh hưởng đến người khác nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Sau đó cả cơ thể bé nhỏ của thiếu niên bị người bên cạnh kéo lại gần. Lục Bắc để đầu thiếu gối lên tay mình. Hắn như ôm một cái gối ôm thơm tho mềm mại, cả người như bị điện giật, tê dại đến trái tim đập bùm bùm. Dù vậy người thanh niên mặt ngoài vậy tỏ ra ghét bỏ mà chê bai:
"Cậu là công chúa hạt đậu hay sao mà chịu khổ một tí cũng không chịu được." - Sau đó tay hắn liền lần mò xuống phía dưới, cách một lớp quần áo mà bóp bóp eo thiếu niên. - "Người cứ như không chút xương nào vậy. Yếu ớt như vậy sao đi làm được. Chi bằng..."
Để tôi nuôi còn hơn.
Tuy nhiên lời này hắn không dám nói ra. Nhỡ đâu bị mèo nhỏ nghĩ hắn là người không đứng đắn thì sao. Ngoại trừ thích sờ sờ Mạc Dao một tí, thích ngửi cậu một tí, ừ thì đôi khi cũng muốn liếm chỗ này chỗ kia một xíu thì Lục Bắc cảm thấy mình là người đứng đắn. Đúng vậy, hắn là người tốt hơn nữa còn rất đẹp trai, thiếu niên không thích hắn thì thích ai.
Trong lúc Lục Bắc còn đang tự hào vì bản thân mình có quá nhiều điểm tốt, Mạc Dao có chút không thoải mái muốn tránh ra khỏi ma trảo của người thanh niên. Cả người Lục Bắc đều cứng như đá, nằm lên cũng không thoải mái chút nào. Hơn nữa nhiệt độ cơ thể của người thanh niên cũng cao hơn người bình thường, Mạc Dao bị hắn ôm một hồi sau gáy đã đẫm mồ hôi.
"Giãy cái gì." - Rõ ràng người bị ép cho mồ hôi nhễ nhại là Mạc Dao nhưng cậu lại cảm nhận được người phía sau còn nóng hơn cậu.
Thiếu niên không hề biết chó hư Lục Bắc đang nhìn chằm chằm gáy Mạc Dao bằng ánh mắt thèm thuồng. Hắn thừa nhận từ sợi tóc đến móng tay của người ngày đều có thể hấp dẫn được hắn. Chưa kể ở khoảng cách gần như vậy, mũi của Lục Bắc có thể ngửi thấy rõ ràng hương thơm tỏa ra người cậu. Rõ ràng cả ngày bị lăn lộn nhưng Mạc Dao vẫn mềm mềm thơm tho như ngày nào.
Lúc Bắc mím môi trong lòng không ngừng chửi tục. May mắn giờ đã tắt điện nên không ai phát hiện khuôn mặt người thanh niên đã đỏ bừng. Rõ ràng đã làm tốt từng bước một theo đuổi người ta rồi hắn không thể nuốt lời được. Nhưng mà muốn liếm quá. Liếm một ngụm thôi... cắn một cái cũng được. Không được không được phải từ từ từng bước.
"Này cậu để hộp sữa vào trong quần à? Bỏ ra đi tôi khó chịu quá." - Mạc Dao bị thứ gì đó chống chống vào eo. Cậu nhăn mặt hơi dịch mông về phía trước.
Người đằng sau im lặng một hồi. Sau đó là tiếng nuốt nước miếng rõ to. Mạc Dao tưởng người này không muốn trả lời mình liền lim dim muốn ngủ. Ngay lúc cậu đang mơ màng sắp ngủ, Lục Bắc đột nhiên mở miệng.
"Đó không phải là hộp sữa."
Mà là chai coca hai lít. Của hắn phải to bằng từng đấy cơ!!!
*****
Mạc Dao khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ sâu thì bị cảm xúc lạnh băng truyền từ cổ chân làm cho giật mình thức giấc. Thiếu niên hơi hé mắt ra nhìn. Một bóng đen lù lù xuất hiện đập thẳng vào mắt cậu. Mạc Dao bị doạ suýt rớt tim ra ngoài. Cậu muốn hét lên nhưng bị kẻ kia nhanh tay bịt chặt miệng.
"Suỵt~ im lặng nào bé cưng."
Bóng đen bất chợt đè cậu xuống đất. Mạc Dao run rẩy giãy giụa mạnh hơn. Tất nhiên sức lực của cậu làm sao bằng được người đàn ông có thân hình to lớn kia. Cả người hắn áp lên người thiếu niên tựa như gã nghiện không ngừng hít hà mùi hương cơ thể của thiếu niên.
"Từ lúc thấy em ở cửa hàng tiện lợi tôi đã muốn làm thế này rồi."
Như có sự sắp đặt từ trước, ngay từ ánh mắt đầu tiên hắn đã bị dáng vẻ thiếu niên thu hút. Tựa như hạt giống độc dược không ngừng sinh trưởng trong cơ thể, ăn mòn lý trí của hắn khiến hắn không ngừng được mà dõi theo thiếu niên. Đẹp đẽ như vậy nếu như nhốt trong lồng kính hẳn sẽ thành một tuyệt tác của tạo hoá. Nhưng mà hắn luyến tiếc làm tổn thương người này. Giống như một tình yêu biến thái đến cực điểm nhưng lại pha trộn trong đó sự ngây ngô của mối tình đầu. Vậy nên gã sát nhân quyết định bày ra một trò chơi để dọa nạt thiếu niên một chút. Tuy nhiên hắn đã coi thường sức hút của người này. Mềm mại yếu ớt nhưng lại xinh đẹp quá mức như vậy. Không phải mỗi mình hắn muốn bắt nạt.
Kẻ bắt cóc tức giận muốn lột đi áo ngoài của thiếu niên. Mạc Dao sợ hãi chỉ có thể yếu ớt vươn tay ngăn cản động tác thô bạo của người này. Cuối cùng áo ngoài của cậu vẫn bị cởi ra để lộ ra chiếc áo sơ mi mà theo 005 nói là quá mức sắc tình. Ở góc độ của kẻ bắt cóc, vì đã quen hành động trong bóng tối nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng trang phục thiếu niên đang mặc. Áo sơ mi quá mức mỏng manh, phía trên còn xẻ làm hai, nối liền với hai đầu là hai sợi dây. 005 đã giúp Mạc Dao thắt phần trên thành hình nơ con bướm khiến thiếu niên càng giống như một gói quà mời gọi người khác đến mở hộp. Bóng đen vươn tay chạm vào vòng cung nho nhỏ lộ ra chút da thịt ở phía dưới chiếc nơ. Hắn thậm chí ác ý muốn luồn tay vào trong đó rồi trực tiếp xé nát lớp vải.
Kẻ bắt cóc hít một hơi thật sâu rồi vươn tay kéo sợi ruy băng ra. Chiếc nơ xinh đẹp cứ như vậy bị hủy đi, dây đỏ tản ra hai bên bày biện ra trước mắt kẻ xấu là phần xương cánh bướm cân đối. Kẻ bắt cóc si mê mà cúi đầu hôn lên tấm lưng trần xinh đẹp. Hắn nhịn không được mút vào một chút để lại trên nền da trắng như tuyết một dấu hôn xanh tím.
"Ăn mặc như vậy muốn câu dẫn ai?" - Bên tai vang lên thở dốc thô nặng. Mạc Dao nên cảm thấy may mắn vì lúc này cậu không nhìn thấy gì nếu không sẽ bị ánh mắt của hắn dọa cho khóc nhè. - "Nói đi bé cưng. Định câu dẫn ai? Chẳng lẽ là Lục Bắc?"
Mạc Dao không hiểu vì sao người này lại đề cập đến Lục Bắc nhưng hiện tại cậu cũng không có thời gian nghĩ cho người khác. Dù bị bịt miệng nhưng động tác của hai người cũng gây ra tiếng động không nhỏ vậy mà chẳng ai trong phòng bị đánh thức ngay cả Lục Bắc nằm sát bên cạnh. Bọn họ dường như đã bị tên bắt cóc đánh thuốc mê mà người duy nhất tỉnh táo là Mạc Dao.
Nghĩ đến việc không ai có thể cứu giúp mình, cơ thể thiếu niên run rẩy kịch liệt hơn. Nhưng cậu chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm" nho nhỏ như tiếp thêm động lực cho kẻ kia phạm tội. Cảm thấy bàn tay kẻ kia đã luồn vào trong áo, thiếu niên hoảng sợ bật khóc.
Kẻ bắt cóc không ngờ trò đùa dai của mình lại dọa khóc Mạc Dao. Hắn vội vã nâng mặt thiếu niên lên, thấy nước mắt đã chảy đầy khuôn mặt xinh đẹp liền mềm lòng dùng môi hôn lên mí mắt cậu.
"Mới dọa một chút đã khóc rồi sao? Nếu sau này mấy màn trừng phạt sau đáng sợ hơn thì phải làm sao đây. Không trêu em nữa. Đừng khóc được không?"
Mạc Dao mặc kệ hắn dỗ dành mình, nước mắt cứ từng hạt từng hạt chảy ra mà tất cả đều bị đầu lưỡi của kẻ kia cuốn đi. Hắn giúp thiếu niên thắt lại nơ rồi mặc lại áo ngoài sau đó ôm cả người thiếu niên vào trong lòng. Thấy thiếu niên vẫn khụt khịt mãi không thôi, kẻ bắt cóc lúng túng vỗ vỗ lưng cậu.
"Ngoan, không khóc nữa. Mai mắt sưng lên thì sao?"
Thật ra Mạc Dao đã sớm nín khóc nhưng vì bị kẻ bắt cóc bắt nạt lâu như vậy nên cậu muốn trả thù hắn một chút. Giờ sợ hãi cũng qua đi rồi, thiếu niên chợt nhớ đến nhiệm vụ hiện tại của mình. Cậu cảm thấy đây là cơ hội để điều tra về bí mật của chương trình lần này.
"Nếu anh trả lời tôi vài câu hỏi tôi sẽ không khóc nữa."
Kẻ bắt cóc im lặng một lúc rồi "ừ" một tiếng.
"Ai đã giết chim cổ đỏ là sao?"
"Tôi không biết." - Hắn thật thà trả lời.
Chẳng lẽ cái tiêu đề của chương trình chỉ là đặt cho vui thôi sao? Hoặc là vì nó ảnh hưởng đến nội dung sau này nên đạo diễn không để npc tiết lộ trực tiếp được. Mạc Dao không đoán ra được ý đồ của đạo diễn nên đành đổi một câu hỏi khác.
"Vậy anh rốt cuộc là ai?"
Lần này người phía sau lựa chọn im lặng. Trong lúc Mạc Dao cho rằng hắn sẽ không trả lời mình thì người kia đã mở miệng.
"Hiện tại tôi không thể nói thân phận của mình cho em được. Nhưng tôi có một gợi ý nho nhỏ. Tôi không quan sát mọi người từ phía xa."
Là sao? Thiếu niên nhăn nhó mặt mũi nghĩ một hồi. Hắn nói hắn không quan sát từ phía xa hẳn nói là theo dõi qua camera vậy nếu không theo dõi qua qua máy ghi hình thì... thì là quan sát trực tiếp rồi. Mạc Dao vì phát hiện của bản thân mà tim đập mạnh hơn. Nói như vậy trong số những người ở đây có tên bắt cóc sao? Hay nói cách khác người gây ra mọi chuyện này là người quen của các nhân vật trong chương trình này.
Thiếu niên muốn hỏi thêm nhưng cả người cậu đã bị bế lên rồi đặt về vị trí cũ.
"Ngủ đi. Mai sẽ là ngày mệt nhọc đấy." - Kẻ bắt cóc hôn nhẹ lên sườn mặt thiếu niên.
Mạc Dao muốn ngồi dậy nhưng chóp mũi chợt ngửi được mùi hương thơm ngọt. Thiếu niên cứ như vậy mà mơ màng chìm vào giấc ngủ. Ngày mai cậu phải nói cho 005 biết thông tin mà mình thu được.
Tuy nhiên hôm sau khi mở mắt ra, thiếu niên chưa kịp nghĩ đến buổi tối đáng sợ hôm qua đã bị hình ảnh trước mắt thu hút. Tại bàn thú tội, Lưu Nghi và Khuynh Diệp đã ngồi sẵn ở đó. Cả hai dường như cũng vừa tỉnh dậy, hoang mang nhìn sang nhau. Ở vị trí người bị bắt nạt lại không phải là người mà là một con búp bê mặc váy đỏ. Mọi người còn chưa hiểu gì thì con búp bê đột nhiên vang lên tiếng "rè... rè..." dọa hai cô gái sợ hãi hét lên. Cùng lúc này màn hình tivi cũng phát sáng.
[Chào buổi sáng.]
[Chúng ta sẽ bắt đầu vòng 3 luôn.]
[Vòng 3: Khuynh Diệp, Lưu Nghi, Lạc Linh Hoa.]
Nghe đến cái tên quen thuộc tất cả mọi người trong phòng đều run rẩy nhìn nhau. Lạc Linh Hoa không phải đã chết rồi sao?
"Mày đang nói gì vậy? Lạc Linh Hoa đã chết rồi sao có thể..."
Khi nghe đến tên người bị bắt nạt, Khuynh Diệp có lẽ là người sợ hãi nhất. Cô cắn môi muốn phản bác nhưng con búp bê lần nữa vang lên tiếng động lạ cắt ngang lời nói của vị lớp trưởng.
"Tội lỗi... tội lỗi... tội lỗi..."
"Gì... vậy..." - Lưu Nghi run lên bần bật khi chứng kiến cảnh đầu búp bê không ngừng rung lên như bị ma nhập. - "Không... phải Lạc Linh Hoa hiện về đó chứ..."
"Trừng phạt... trừng phạt... trừng phạt..."
"Mẹ nó ai đó làm ơn tắt con búp bê đi!!!" - Khuynh Diệp sợ hãi ôm lấy hai tai. Lưu Nghi thấy vậy vội vàng ôm bạn thân vào lòng.
"Chúng tôi chấp nhận trừng phạt. Xin hãy dừng con búp bê lại."
Quả nhiên búp bê váy đỏ rung lên vài cái rồi im bặt. Lúc này dòng chữ trên màn hình mới thản nhiên đổi mới.
[Trừng phạt là điều tất nhiên nhưng tao muốn biết một sự thật.]
[Ai đã giết Lạc Linh Hoa?]
Đọc đến đây mọi người đều ngơ ngác nhìn sang nhau. Lạc Linh Hoa không phải tự sát sao?
"Lạc Linh Hoa... là do cô ta tự mình nhảy xuống. Không... không ai ép cô ta hết." - Khuynh Diệp dù rất sợ nhưng vẫn cắn răng phản bác lại.
[Nếu như không ai trả lời được. Thấy con dao trên bàn không?]
Mọi người lúc này mới phát hiện trên bàn thú tội có một con dao sắc lẹm.
[Dùng nó tự sát đi.]
"Cái gì!" - Lưu Nghi định sờ vào con dao liền sợ hãi rụt tay về. - "Cái chết của Lạc Linh Hoa hoàn toàn không liên quan đến chúng tôi vì sao lại ép chúng tôi tự sát? Hơn nữa..."
Lưu Nghi hướng ánh mắt thăm dò về phía màn hình tivi.
"Ngài dường như rất để tâm đến Lạc Linh Hoa. Mục đích ngài bắt cóc chúng tôi là để điều tra về cái chết của cô ta phải không? Lạc Linh Hoa có mối quan hệ gì với ngài?"
Tuy nhiên kẻ kia lại không trả lời nghi vấn của thiếu nữ tóc xoăn. Chữ trên màn hình lần nữa thay đổi.
[Nếu vẫn không ai nhận mình giết chết Lạc Linh Hoa. Vậy đành dùng biện pháp mạnh vậy.]
[Bên cạnh con dao có hai hộp kẹo.]
Lưu Nghi và Khuynh Diệp đều nhìn qua. Quả nhiên có hai hộp kẹo giống hệt nhau. Bên trong mỗi hộp kẹo là mười viên kẹo đủ màu sắc.
[Bên trong mỗi viên kẹo đều chứa đựng một "phần quà". Mỗi lần búp bê đưa ra một gợi ý hai kẻ bắt nạt sẽ phải chọn một viên kẹo cho vào miệng và cắn nát nó.]
[Một gợi ý nho nhỏ là có vài viên kẹo bọc mảnh lưỡi dao lam.]
[Trò chơi bắt đầu.]
"Rè... rè... rè... bắt đầu... bắt đầu..."
- -------------------------------------------------
Kẻ bắt cóc: Thật ra khi nói chuyện với Dao Dao tôi không thèm che giấu giọng mình. Nhưng vì em ấy quá ngốc nên không hề phát hiện ra. ( ̄  ̄|||)