Mục lục
Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Thông báo: Hai người chơi thuộc phòng 301 đã out khỏi chương trình trực tiếp "Bệnh viện tái sinh".]

Việc có người chơi out ngay ngày thứ ba của chương trình, Trình Chính Khanh cũng không ngạc nhiên lắm. Hắn đoán đây lại là phép thử của cặp song sinh Lê Dương, Lê Dạ. May mắn, người đầu tiên ra khỏi chương trình cũng không phải là Mạc Dao.

"Tôi còn cho rằng người bị out đầu tiên sẽ là cậu. Đáng tiếc, tôi mừng hụt rồi." - Dẫu trong lòng nghĩ một đằng nhưng ngoài miệng hắn vẫn trả lời một nẻo.

Đáng tiếc, lúc này thiếu niên cũng chẳng thèm để tâm hắn.

Mạc Dao ngồi trên giường, cằm tì lên gối đầu, ngón tay không ngừng di chuyển trên màn hình điện thoại, chỉ cần nhìn qua là biết thiếu niên đã chìm vào thế giới ảo mà hoàn toàn quên mất Trình Chính Khanh ở bên cạnh. Người thanh niên bực dọc, khoanh tay ngồi xuống bên cạnh thiếu niên.

Hắn cảm thấy bản thân quá mức nhân nhượng với người này. Không chỉ để thiếu niên trốn nhờ ở đây, hơn nữa còn phải đưa điện thoại cho cậu chơi. Hắn đường đường là một thiếu gia, cơm bưng tận miệng, nước rót tận mồm vậy mà cũng có lúc phải phục vụ người khác.

"Cậu nói không người chơi nào chịu chơi với cậu là giả phải không? Rõ ràng cậu đang kiếm chỗ núp để không phải làm việc."

Trình Chính Khanh nhíu mày, vươn tay gẩy gẩy phần tóc sau gáy thiếu niên. Mặc dù luôn miệng mắng thiếu niên ngốc xít, xứng đáng bị đồng đội bỏ rơi nhưng hắn biết chẳng bao giờ có chuyện Mạc Dao bị cô lập. Dù sao đẹp cũng là một lợi thế mà.

"Tôi bị cô lập thật mà."

Mạc Dao thật sự không nói dối. Sau sự việc ngày hôm qua, mọi người đều cho rằng cậu cùng Lê Dương có gì đó mờ ám vậy nên tất cả đều không dám lại gần bắt chuyện với Mạc Dao. Thiếu niên lại không dám ở trong phòng 511 quá lâu, cậu sợ tên biến thái hôm qua sẽ mò tới. Vậy nên thiếu niên chỉ có thể chạy đến tìm Trình Chính Khanh, ẩn núp đến giờ ăn trưa. Chưa kể phòng nghỉ của Trình Chính Khanh còn có điện thoại cùng đồ ăn vặt, từ giờ Mạc Dao sẽ cho nó là căn cứ bí mật của bản thân.

"Thật hết cách với cậu."

Thôi, coi như hắn rảnh rang nhặt về một con động vật nhỏ ăn hại. Ít ra con động vật nhỏ này còn rất đẹp, ưa sạch sẽ, trên người cũng rất thơm. Trình Chính Khanh, chống cằm nhìn đầu ngón tay của thiếu niên đang vụng về di chuyển trên màn hình điện thoại.

Đúng vậy, rất thơm.

Lúc này hắn mới ý thức được, từ lúc thiếu niên bước vào, căn phòng vẫn luôn tràn ngập hương trà đào tươi mới. Hắn biết đây là mùi hương đặc trưng của Mạc Dao nhưng bình thường, chỉ khi ghé sát vào cổ thiếu niên mới có thể ngửi được mùi hương này vậy mà lúc thiếu niên giống như hoa thành tinh, không ngừng tỏa hương mời gọi người khác.

"Cậu đang tỏa ra pheromone."

"Dạ?"

Mạc Dao ngơ ngác ngẩng đầu lên. Trình Chính Khanh cũng không hiểu bản thân mình đang nói gì nữa. Hắn duỗi một ngón tay ra, miết nhẹ phần gáy trắng nõn của thiếu niên. Nơi đó lúc này nóng bỏng đến nỗi đầu ngón tay của Trình Chính Khanh cũng bắt đầu dần nhiễm chút nhiệt. Cơ thể hắn dần trở nên kỳ lạ, nhịp tim dần đập nhanh hơn rất nhiều.

"Trình Chính Khanh?" - Phát hiện đồng đội của mình có biểu hiện bất thường, Mạc Dao lo lắng gọi tên hắn. - "Tôi trả điện thoại cho cậu nhé?"

"Mùi hương trên người cậu... Tôi có thể ngửi một chút được không?"

"Nhưng mà trên người tôi không có mùi gì hết."

Vì sao Trình Chính Khanh lại cư xử kỳ lạ như vậy? Còn nói trên người cậu có mùi lạ nữa. Mạc Dao theo bản năng kéo cổ áo lên ngửi thử. Tuy nhiên cậu chẳng ngửi được mùi gì hết. Cậu cũng không phải con gái, sẽ không xịt nước hoa.

Hành động kéo cổ áo của thiếu niên đã vô tình kích thích Trình Chính Khanh. Nước bọt trong miệng hắn phân bố ra ngày càng nhiều, cơ bắp trở nên căng chặt. Thậm chí để đè nén cảm xúc, hắn chỉ có dùng răng nanh đè lên đầu lưỡi.

"Tôi chỉ muốn ngửi... một chút thôi." - Trình Chính Khanh dùng giọng điệu gần như cầu xin mà hướng về phía Mạc Dao. Điều này khiến cậu có ảo giác, nếu như không để hắn ngửi, Trình Chính Khanh sẽ đau đớn đến chết.

Thiếu niên vội vàng lắc lắc đầu nhằm xua tan đi ý nghĩ kỳ lạ đó. Cậu nắm cổ áo, do dự một hồi cuối cùng cũng thỏa hiệp với đồng đội của mình.

"Vậy cậu có thể ngửi một xíu..."

Không để thiếu niên kịp nói xong, Trình Chính Khanh gần như không chịu nổi mà vùi mặt vào cổ của Mạc Dao. Ban đầu hắn cho rằng chỉ cần ngửi chút hương thơm ngọt lành đó, sự khó chịu sẽ biến mất. Nhưng càng hít vào hương thơm, đại não của hắn càng đưa ra tín hiệu không đủ. Nếu như ngửi thôi vẫn không hết khó chịu... vậy để hắn liếm một chút... chỉ một chút thôi.

Trình Chính Khanh đã mất đi năng lực tự hỏi, hắn hoàn toàn quên mất đây là người mà quản lý của chú hắn gửi gắm nhờ hắn bảo vệ. Hắn chỉ biết người này là Omega... Đây là Omega của hắn.

Cạch.

"A...a..."

Một tiếng hét chợt vang lên khiến Mạc Dao giật mình, vội vàng đẩy Trình Chính Khanh đè lên người mình ra.

"T-tôi xin lỗi. Tôi cho rằng trong phòng không có ai."

Lục Chi Châu xấu hổ vội vàng xoay người như muốn giải thích với người phía sau.

"Bác sĩ Đoàn, bên trong không phải người yêu của anh đâu. Anh... anh đừng vào. Tất cả chỉ là hiểu nhầm mà thôi."

Lục Chi Châu càng giấu diếm, Đoàn Bác Văn càng muốn vào xem. Đập vào mắt hắn là cảnh người yêu nhỏ ngoan mềm nằm trong lòng một gã bảo vệ.

*****

"Hửm? Chết rồi?"

Sau khi nhận được thông báo từ 000, Lê Dương nhàm chán vung vẩy con dao Thụy Sĩ trên tay mình.

"Hắn bị siết cổ đến chết."

Trước khi quăng hai kẻ kia ra ngoài, Lê Dạ đã gắn lên cổ họ một vật phẩm hỗ trợ có khả năng ghi hình. Tuy nhiên thành phẩm của nó ghi được lại khiến cặp song sinh không hành lòng. Thứ đó không có hình dạng cũng không có giới tính tuy nhiên nó lại vô cùng khát máu, không ngừng tấn công con mồi mà Lê Dạ và Lê Dương tung ra.

"Ít nhất chúng ta cũng biết rằng, nó không phải là con người."

Lê Dương nửa đùa nửa thật gõ lên màn hình điện tử của Lê Dạ. Màn hình dừng lại ở hình ảnh một trong hai người chơi phòng 301 ngã xuống, trên tay hắn dần xuất hiện những chấm tròn màu đỏ, giống như giác mút của bạch tuộc để lại.

"Vẫn không ngủ được?"

Đóng lại màn hình điện tử, Lê Dạ nhìn vành mắt đã có chút xuống màu của em trai. Bởi vì thiết lập của chương trình, đã hai ngày Lê Dương không được chợp mắt, cảm xúc bạo ngược trong lòng hắn ngày càng dâng cao.

"Về phòng thôi. Em có chút nhớ gấu Koala rồi."

Rõ ràng trong lòng đang vô cùng khó chịu nhưng nghĩ đến Mạc Dao, khóe môi Lê Dương bất giác cong lên. Một đêm không được ôm gấu Koala, hôm nay hắn phải đòi cho đủ.

Nghĩ đến chỉ cần mở cửa phòng là có thể nhìn thấy thiếu niên đang ngoan ngoãn chờ mình, hô hấp của hắn bất giác trở nên nặng nề, gần như vội vàng mà chạy về phòng 511. Đáng tiếc, khi cửa phòng mở ra, chào đón hắn chỉ là căn phòng trống không.

"Rõ ràng nhát gan như vậy thế mà cứ thích chạy lung tung."

Lê Dương giận dữ mà cười thành tiếng. Hắn tiến đến giường ngủ, nơi đó vẫn còn lưu lại mùi hương của thiếu niên, không, đúng hơn là kể từ khi tiến vào nơi này, cả căn phòng đã ngập tràn mùi trà đào quen thuộc.

"Lê Dạ, chẳng lẽ gấu Koala thật sự có thứ gọi là tuyến thể. Vì sao lúc nào cũng thơm như vậy?"

Lê Dương ngả ngớn cầm lấy một góc chăn rồi đưa lên mũi ngửi. Hắn hoàn toàn không ý thức được hành động của mình có bao nhiêu biến thái, Lê Dương chỉ biết, hắn muốn ôm Mạc Dao thậm chí còn muốn cùng cậu thân mật.

Lê Dạ không để ý đến câu hỏi của em trai. Sau khi vào phòng, hắn liền đi thẳng vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm rửa.

Hai đêm không được ngủ, Lê Dương cũng không còn đủ tinh lực để cười đùa nữa. Hắn mệt mỏi nằm lên giường, vùi mặt vào trong chăn. Có lẽ bởi vì trong chăn có lây dính mùi trà đào, tinh thần căng chặt của Lê Dương dần thả lỏng. Cơn buồn ngủ đầu tiên kể từ lúc bước vào chương trình trực tiếp dần kéo đến, gã thanh niên từ từ nhắm mắt lại.

Khi Lê Dạ từ trong nhà tắm bước ra, Lê Dương đã chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên có lẽ vì thiết lập chứng mất ngủ nên hắn ngủ không yên ổn chút nào. Lê Dương hoàn toàn vùi mặt vào sâu trong chăn, mặc cho bản thân có thể bị nghẹt thở hắn cũng không chịu để chút hương thơm sót lại trong chăn tràn ra ngoài. Đôi chân thon dài của người thanh niên kẹp chặt lấy góc chăn con lại, cử động eo nhẹ đỉnh về phía trước. Cả căn phòng dần tràn ra tiếng thở dốc thô nặng nhưng bởi vì không được thỏa mãn mà âm điệu có nó có phần đè nén.

"Ha... Mạc Dao... Ngoan quá."

Lê Dạ rũ mắt, hoàn toàn không vì những âm thanh kỳ lạ do Lê Dương phát ra mà cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên một tiếng "Mạc Dao" chợt vang lên lại giống như kích hoạt nút thắt trong lòng hắn. Đôi mắt nhắm nghiền của Lê Dạ bỗng chốc mở bừng. Hương thơm ngọt thanh bởi vì hai người tham lam hít lấy đã tan gần hết. Đáy mắt luôn bình tĩnh của người thanh niên lúc này lại cuồn cuộn sóng dữ. Rõ ràng khi ở trong nhà tắm hắn đã tự giải quyết một lần. Vậy mà...

Phía bên kia, Lê Dương cũng dần mở mắt. Hai mắt hắn vẫn tràn đầy tơ máu vì thiếu ngủ, tuy nhiên thay vì tràn ngập sự mệt mỏi, cảm xúc trong mắt Lê Dương lúc này lại là... dục cầu bất mãn. Chăn đã sớm bị người thanh niên xoa đến nhàu nhĩ, Lê Dương vẫn chưa thoát khỏi cảnh trong mơ mà nhẹ nhàng vuốt ve mặt chăn. Trong giấc mơ ngắn ngủi ấy, Mạc Dao ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, giống như những gì kẻ hôm qua miêu tả, thiếu niên bẻ ra hai chân cầu xin Lê Dương mau đánh dấu mình. Cậu nói bản thân mình có tuyến thể, không chỉ có tuyến thể mà còn có cả khoang sinh sản, có thể bắn ra sữa khi mang thai. Thiếu niên gọi Lê Dương là Alpha mà hắn khi ấy cũng giống như thật sự là một tên Alpha, không ngừng chảy nước miếng muốn cùng thiếu niên giao hợp.

Tiếng thở dốc âm khóc than dường như vẫn còn lưu luyến bên tai Lê Dương. Hắn mắng một cậu thô tục, bàn tay khẽ lần vào trong quần, chạm vào dương v*t đã sớm ướt đẫm dịch nhầy. Tiếng thở thô nặng nhanh chóng tràn ra khắp phòng.

Có lẽ... hắn thật sự là Alpha của thiếu niên.

******

Trong lúc này, Mạc Dao cùng trợ lý 005 của mình đang thấp thỏm ngồi trong văn phòng của Đoàn Bác Văn. Dù không hiểu vì sao mình bị đưa đến đây nhưng thiếu niên vẫn đóng vai học sinh ngoan ngồi chờ người thanh niên giải quyết xong việc riêng.

{Dao Dao, chúng ta sẽ không bị tên này giết người diệt khẩu chứ?}

005 nuốt nước bọt giật giật ống tay áo thiếu niên.

"Vì sao lại giết người diệt khẩu ạ?"

{Bởi vì chúng ta lỡ cắm sừng hắn ta. Không phải một cây mà là ba cây một lượt đấy Dao Dao ạ.}

"Nhưng mà tôi không ngoại tình."

{Ài giờ cậu có giải thích hắn ta cũng không tin đâu. Chi bằng hai ta cứ đổ hết lên đầu tên Trình Chính Khanh đó đi. A phải rồi, tôi có sổ tay hướng dẫn NTR. Dao Dao muốn đọc thử không?}

Quả cầu màu đỏ tính lôi ra bí kíp của bản thân mình, Đoàn Bác Văn đã xuất hiện, nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống trước mặt Mạc Dao dọa thiếu niên cùng 005 đồng thời giật mình mà thẳng lưng.

"Không có gì muốn nói với tôi sao?" - Hắn ngồi xuống trước mặt cậu, hơi nhướng mày nhìn về phía thiếu niên.

"Dạ? 005..."

{Từ từ để mị nghĩ đã.}

{Nếu chúng ta thừa nhận, tên bác sĩ trông có vẻ đạo mạo này có nổi khùng lao vào bóp cổ chúng ta không nhỉ? Nhưng nếu không thừa nhận hắn lại cho rằng chúng ta già mồm cãi láo.}

Thấy Mạc Dao chỉ rũ mắt không trả lời mình, Đoàn Bác Văn thở dài cũng không gặng hỏi cậu nữa. Có lẽ thiếu niên còn nhỏ hoàn toàn không ý thức được việc ôm ấp một người con trai trước mặt vị hôn phu của mình có bao nhiêu sai trái. Dù sao quần áo của cả hai vẫn chỉnh tề, hoàn toàn chưa có gì là vượt quá giới hạn. Nhưng vị bác sĩ trẻ tuổi vẫn cảm thấy khó chịu giống như có xương cá mắc ở cổ họng. Có lẽ sự mệt mỏi của hắn xuất phát từ ngày hôm qua, khi nhìn thấy vô vàn kẻ quẩn quanh bên Mạc Dao, thậm chí còn vì không được đáp lại mà trút giận lên người một y tá tên Lục Chi Châu.

Từ lúc nào? Từ lúc nào sự độc chiếm của hắn đã tăng vọt đến mức như vậy? Rõ ràng hắn chưa bao giờ mong muốn mối quan hệ này.

"Mạc Dao, lại đây."

Thiếu niên do dự nhìn sang 005, quả cầu màu đỏ liền gật đầu đẩy cậu về phía trước.

"Anh sẽ không... giết người diệt khẩu chứ?" - Thiếu niên run giọng nhìn lên người thanh niên đang ngồi trên ghế. - "Bác... bác sĩ không được giết người đâu ạ."

Giết người diệt khẩu? Đoàn Bác Văn nhịn không được mà cười rộ lên. Sao thiếu niên có thể tượng tưởng được như vậy chứ? Thật sự đáng yêu quá mức mà!

"Ngồi lên đây đi." - Hắn từ từ tách chân ra, bàn tay nhẹ vỗ lên đùi mình. Thấy khuôn mặt nhỏ của thiếu niên hơi nhăn lại, vị bác sĩ liền nhướng mày. - "Chẳng lẽ để tôi ôm một chút, bạn trai nhỏ cũng không muốn sao?"

Mạc Dao mím môi liền ngoan ngoãn làm theo lời của Đoàn Bác Văn. Phần mông mềm thịt nhanh chóng đè lên chân người thanh niên. Đúng như hắn suy nghĩ, trên người thiếu niên chẳng có chút thịt nào, cho dù có ngồi lên trọng lượng của cậu cũng chỉ ngang một bé mèo phì phì đang cố làm nũng trên chân chủ nhân mình.

"Có lẽ tôi nên nhốt mèo nhỏ của mình lại."

Đoàn Bác Văn nửa đùa nửa thật mà vùi mặt vào gáy thiếu niên. Hắn vẫn luôn cho rằng Mạc Dao cùng Lục Chi Châu dùng chung một loại nước xả vải nhưng khi sống mũi cao thẳng cọ vào lớp da thịt mềm ấm của thiếu niên hóa ra lại khác biệt đến vậy. Hắn biết ôm bạn trai trong lòng mà nghĩ đến người khác là sai trái nhưng hắn không thể thôi so sánh Lục Chi Châu với Mạc Dao. Giống như... bị trúng tà vậy.

"Mạc Dao..." - Đoàn Bác Văn khẽ nỉ non gọi tên bạn trai nhỏ của mình.

Mạc Dao còn đang nhỏ giọng kêu than với 005 về việc ai cũng coi cậu là gối ôm mà ôm tới ôm lui, đột nhiên bị Đoàn Bác Văn gọi tên, thiếu niên theo bản năng mà ngửa đầu nhìn hắn.

"Dạ?"

"Mạc Dao có muốn làm chuyện người lớn không?"

Vị bác sĩ khẽ cười, ngón tay thon dài đã luồn vào trong lớp áo bệnh nhân của thiếu niên.

Làm chuyện người lớn? Nhưng cậu đã là người lớn rồi mà. Cậu còn có thẻ công dân nữa. Chẳng lẽ cậu phải cầm thẻ công dân đến cho Đoàn Bác Văn xem, hắn mới chịu tin cậu là người lớn sao. Thiếu niên rối rắm khẽ mân môi, nhưng cậu để thẻ ở nhà mất rồi.

Trong lúc Mạc Dao còn đang mải nghĩ vẩn vơ, Đoàn Bác Văn đã sờ đến mép quần lót của cậu. Chỉ cần hắn nhẹ tay kéo xuống, phần dưới của thiếu niên sẽ hoàn toàn trần trụi.

Đúng lúc này ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa nặng nề. Đoàn Bác Văn chỉ có thể thả Mạc Dao xuống, mang vẻ mặt khó chịu mà ra mở cửa.

{Dao Dao, suýt nữa cậu bị biến thái tấn công rồi đó. Tôi biết ngay đám bác sĩ y tá ở cái bệnh viện này toàn một lúc dê xồm mà.}

005 mang vẻ mặt lo lắng bay lại gần Mạc Dao.

"Vậy chúng ta phải làm gì ạ?"

Thiếu niên lung túng cầm lấy cây thước ở trên mặt bàn.

"Chúng ta lấy cái này chọc vào mông hắn rồi bỏ chạy được không?"

{Nhưng mà... sao tôi cứ cảm thấy nếu chúng ta làm vậy sẽ bị tên bác sĩ đạo đức giả này đè xuống dùng thước tét mông vậy?}

Trong lúc Mạc Dao cùng 005 đều đang rối rắm không biết nên làm cách nào để trốn ra ngoài, phía bên kia, Đoàn Bác Văn lại đối diện với khuôn mặt e thẹn của Lục Chi Châu.

"Em thấy vừa rồi sắc mặt của anh không tốt lắm. Em sợ anh cùng bạn trai mình cãi nhau nên là..." - Lục Chi Châu xấu hổ nhìn thoáng qua thiếu niên đang ngồi trên ghế. - "Em có làm phiền hai người không ạ?"

[Mùi hương mê hoặc: tăng cường phát tán.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK