"Ảo ma là gì vậy 197?" - Mạc Dao ngồi bên cạnh nhịn không được quay đầu hỏi quả cầu màu xanh.
[Khụ, ngôn ngữ mạng của 005 thôi.]
Mới mấy ngày không gặp vì sao nó lại nhớ tên nhãi đó rồi... Không đúng! Nó không hề nhớ tên nhân viên vô tích sự đó. Chỉ là do công ty có nhiều việc nên nó chưa quen mà thôi!
197 không ngừng tự thôi miên bản thân, một mặt nó lại tiếp tục cùng thiếu niên tìm hiểu về mối nghiệt duyên giữa Triều Thiên và Hạ Thư Dương.
[Nói như vậy, Hạ Thư Dương chính là vật chết thay của Triều Thiên nhưng vì mẹ của Hạ Thư Dương là Hạ Mạt phát hiện nên bắt cóc Triều Thiên muốn dùng hắn để thực hiện nghi thức "Quỷ nhập hồn".]
Đúng ra là việc nhập hồn đã thành công nhưng khi buổi lễ diễn ra, tên Triều Thiên kia lại mạng lớn, làm gãy được dây xích rồi bỏ trốn. Tuy cuối cùng cũng được về nhà nhưng kể từ đó Triều Thiên vẫn luôn bị một đám ma quỷ bám theo. Dù sao hắn cũng từng được lựa chọn làm thức ăn cho quỷ nghìn năm như vậy trong mắt đám quỷ khác chẳng khác nào sơn hào hải vị cả.
Nếu cứ tình hình như vậy, chắc chắn một ngày nào đó người thanh niên sẽ bị ăn mất. Vậy nên mẹ của hắn là Lưu Giai Nghi cũng là một dòng phụ của thầy phong thủy nhà Cố gia đã quyết định cứu con trai mình. Kết quả thì ai cũng đoán được rồi, mạng đổi mạng. Hiện tại, có lẽ bởi vì do bị quỷ vương truy đuổi nên nghi lễ năm xưa đã mất tác dụng, rất nhiều linh hồn đều truy lùng người thanh niên để nhập xác vào hắn.
Tất nhiên, khi nghe những lời này Triều Thiên nào dám tin bản thân chính là nguyên nhân khiến cho mẹ mình mất. Hắn chẳng buồn quan tâm hiện tại đã là 1 giờ sáng, liền nhấc máy gọi điện chất vấn cha mình.
Tưởng rằng người đàn ông sẽ chối lấy chối để, không ngờ, hắn lại thản nhiên thừa nhận như vậy. Hơn nữa, cha của Triều Thiên còn yêu cầu hắn phải nhanh chóng ra sân bay rời đi ngay lập tức trong đêm.
"Ông mơ à ông già. Con dâu của ông còn ở trong nước làm sao tôi dám bỏ đi một mình. À quên, con dâu ông là con trai nhé. Triều gia của ông xong đời rồi!"
Sau khi nói ra những lời này người thanh niên liền không hề do dự tắt máy sau đó tiện thể tắt luôn nguồn điện thoại. Hắn vươn vai một cái nói rằng bản thân muốn đi tắm rồi bỏ đi.
Có lẽ ở chung với nhau một thời gian hoặc do tên não ngắn này quá dễ đoán nên Mạc Dao liền hiểu người này chui vào nhà vệ sinh chắc chắn lại thầm khóc trong đó. Dẫu sao bản thân là nguyên nhân khiến mẹ mình tử vong, cả gia tộc là kẻ giết người không gớm tay, Triều Thiên dù vô tri đến đâu cũng không thể tỏ ra như không có gì xảy ra được.
Do dự một lúc, Mạc Dao vẫn quyết định đẩy cửa nhà tắm. Quả nhiên, cậu liền bắt gặp Triều Thiên đang ngồi trên nắp bồn cầu mà âm thầm rơi nước mắt.
Mắt thấy thiếu niên, người nọ cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại, cơ thể to lớn vẫn luôn căng chặt lại giống như thả lỏng. Hắn dùng ánh mắt đáng thương nhìn về phía Mạc Dao, giống như cậu chính là cọng rơm cuối cùng cứu mạng hắn.
"Dao Dao, tôi rốt cuộc là ai? Tôi là người phải không?" - Triều Thiên vừa nói vừa không ngừng nắm lấy tóc mình kéo sang hai bên.
Hiện tại hắn không biết bản thân mình là ai nữa. Là người hay quái vật. Vô số thông tin ồ ạt tràn vào não bộ khiến đầu hắn đau nhức đến muốn nổ tung. Hiện tại hắn nên làm gì? Hắn nên tin ai? Triều Thiên cũng không biết nữa.
Cho đến khi cánh tay nhỏ bé chợt vòng qua ôm lấy đầu người thanh niên, cảm giác đau đớn gần như nổ tung bất chợt biến mất.
"Không phải lỗi của cậu. Triều Thiên, đây không phải là lỗi của cậu.." - Thiếu niên nhẹ giọng an ủi người thanh niên. Không hiểu sao Mạc Dao lại cảm thấy đồng cảm với Triều Thiên. Khi cha mẹ mất cậu cũng giống như hắn, vẫn luôn suy nghĩ rằng nếu người chết là bản thân mình có lẽ sẽ tốt hơn.
"Cậu là con người. Cậu không phải là ma quỷ."
"Thật sao..."
Triều Thiên lo lắng ngẩng đầu hỏi lại thiếu niên. Hắn đã hai lần làm tổn thương thiếu niên. Dù không biết vì sao con quỷ vương kia nhắm vào Mạc Dao nhưng hắn thật sự rất sợ bản thân mình lần nữa tấn công cậu. Thậm chí hắn cũng biết, Cố Diêm Vân vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, chỉ cần vài phút nữa không thấy Mạc Dao ra, hắn sẽ xông vào.
Chính bản thân người thanh niên cũng hiểu, hiện tại hắn không nên lại gần Mạc Dao. Hoặc đúng hơn, hắn không nên lại gần bất cứ ai.
Hắn... hắn không nên...
Cảm nhận được bất an của Triều Thiên, Mạc Dao muốn chấn an hắn nhưng lại không biết làm thế nào. Cậu chợt nhớ đến ở thế giới trước, dường như cậu đã được người nọ an ủi rất nhiều lần.
Mạc Dao cúi đầu nhìn Triều Thiên, hai tay chợt vươn ra ôm lấy má hắn sau đặt nhẹ lên mắt người nọ một nụ hôn. Cơ thể người thanh niên bất giác cứng đờ, nhưng thiếu niên lại giống như không phát hiện mà tiếp tục hôn lên vành tay hắn. Hôn xong, thiếu niên không rời đi ngay mà chị hơi dịch môi một chút, dùng giọng điệu thì thầm vào tai người thanh niên:
"Lần bị nhập thứ hai cậu đã không làm tổn thương tôi. Cố Từ nói cậu có thể ngăn cản quỷ vương nhập vào mình. Đừng tự trách mình nữa Triều Thiên, khi ấy cậu hoàn toàn mất đi ý thức, đó là ma quỷ làm, không phải cậu."
Như để an ủi người thanh niên lần nữa, Mạc Dao khẽ hôn lên xương quai hàm của hắn. Thiếu niên hôn rất nhẹ, tưởng như chỉ là cánh bướm phớt qua nhưng nó lại trở thành bão tố trong lòng vị thiếu gia nào đó.
Đến khi cậu nhìn về phía Triều Thiên, gương mặt của hắn đã đỏ bừng, hai mắt đã sớm mất đi tiêu cự, miệng hơi mở ra đang không ngừng đớp lấy không khí bên ngoài. Mạc Dao hốt hoảng kiểm tra trạng thái người nọ, đây không giống như bị nhập mà ngược lại có phần giống... chơi thuốc hơn.
[Tóm tắt lại một chút. Vì nhà họ Triều gây chuyện nên bị nguyền rủa. Bọn họ tìm được cách trốn chạy nguyền rủa là tìm người có cùng ngày sinh tháng đẻ và mang giọt máu của người Triều gia. Chuyện này cứ kéo dài như vậy đến đời của tên nhãi Triều Thiên đó, mẹ của Hạ Thư Dương biết được con trai mình là kẻ chết thay liền trực tiếp dâng lên Triều Thiên để kết thúc vòng luẩn quẩn này. Đáng tiếc, hắn mạng lớn nên vẫn sống sót dưới sự hi sinh của mẹ hắn. Lần này đến lượt Hạ Thư Dương thực hiện nghi lễ, vậy nên con quỷ nghìn năm kia mới xác định được vị trí mà con mồi hắn bỏ lỡ nhiều năm trước.]
Giọng nói nghiêm túc của 197 chợt vang lên kéo thiếu niên về hiện thực. Cậu theo bản năng kéo cổ áo lên cao, che đi phần chi chít dấu xanh tím.
Học sinh hư Triều Thiên!
[Này, Mạc Dao cậu có nghe tôi nói không?]
"C-có."
197 thắc mắc nhìn thiếu niên sau đó nó lại khoanh tay tiếp tục phân tích.
[Dựa theo tình hình hiện tại, có lẽ chỉ khi Triều Thiên chết đi chương trình này mới kết thúc, vòng luẩn quẩn này cũng kết thúc.]
"Không còn cách nào cứu Triều Thiên sao?"
[Cậu muốn cứu hắn sao?]
Thiếu niên do dự một lúc rồi gật đầu. Cậu không muốn Triều Thiên, dù vì lý do gì cậu cũng không muốn hắn chết.
197 nghiêm túc nhìn thiếu niên sau đó lại tự mình thở dài. Con cái lớn rồi, không thèm nghe lời cha mẹ nữa rồi.
[Mạc Dao, cho dù vì lý do gì thì cậu nên nhớ, Triều Thiên chỉ là một đoàn số liệu. Hắn được lập trình theo thiết lập của thế giới. Đừng nảy sinh tình cảm cá nhân quá nhiều.]
Khi nghe đến những lời này, không hiểu sao bàn tay nắm vạt áo của Mạc Dao hơi siết chặt một chút, cảm giác khó thở chợt ập đến khiến cậu không khỏi hé miệng mà thở hổn hển. Đúng vậy... sau khi chương trình kết thúc Triều Thiên cậu cũng sẽ biến mất khỏi đây.
[Hơn nữa, cậu cũng đã có chồng rồi không nên cùng con trai giao du.]
"Ai cơ ạ?" - Cậu có chồng á? Khoan đã, vì sao lại là chồng?
[Thì là cái tên người chồng quỷ ấy...]
Quả cầu màu xanh hơi mất tự nhiên mà trả lời. Sao nó thấy sai sai ở đâu vậy nhỉ? Nghĩ vậy, 197 liền mở miệng nói tiếp:
[Đừng lo, sau khi li hôn cậu có thể yêu bất cứ thằng nào cũng được.]
Vì sao càng nói càng thấy quái vậy?
"197, cậu học hư rồi."
[Tôi không có!]
"Ngày hôm qua tôi đã gặp Tô Đình trong mơ. Hình như tình trạng của anh ấy không được tốt lắm. Tô Đình nói tạm thời anh ấy không thể rời khỏi trường học."
Đây cũng là điều Mạc Dao băn khoăn. Cậu rất muốn đến trường học kiểm tra tình trạng của người thanh niên ma kia nhưng lúc này nơi ấy chính là nơi nguy hiểm nhất khi có sự xuất hiện của "thầy Cao". Thiếu niên vẫn không quên chính ông ta là người đã đẩy Tô Đình lẫn Hạ Thư Dương vào tình trạng hiện tại.
Chỉ mong rằng Cố Từ sẽ tìm ra được cách giải quyết tình hình hiện tại.
[Chương trình lần này thật khó giải quyết.]
Cả Mạc Dao lẫn 197 đều đồng loạt thở dài bước xuống dưới. Lúc này, từ trong nhà bếp chợt truyền đến tiếng xào nấu cùng mùi hương thức ăn thơm phức. Cả thiếu niên lẫn quả cầu màu xanh đều bị kìm chân lại.
Tưởng rằng người nấu ăn là người giúp việc của Cố gia, không ngờ rằng người đứng ở đó lại là thiên tài Cố Diêm Vân. Nhìn chiếc tạp dề hoa trên người hắn, thiếu niên thật sự không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
"Dậy rồi sao?" - Người nọ vẫn mang vẻ mặt lạnh băng như cũ nhưng không hiểu vì sao, Mạc Dao lại cảm nhận được sự dịu dàng trong giọng nói của hắn.
Chẳng lẽ cậu bị cái lạnh băng của đám ma quỷ hôm qua dọa thành bệnh tâm lý khiến nhìn đâu đâu cũng ra tình người ấm áp sao?
Không không, như vậy chẳng khác nào nói trước đây Cố Diêm Vân là người sắt lạnh lùng cả. Thiếu niên vội vàng lắc lắc đầu nhỏ của mình, sau đó lại len lén nhìn Cố Diêm Vân. Quả thực hình ảnh người thanh niên trong chiếc tạp dề kia quá mức đánh sâu vào thị giác. Không phải không đẹp nhưng mà nó cứ... quái quái thế nào vậy.
Cố Diêm Vân sau khi cởi áo khoác chính là một bộ dạng khác, làm người ta không thể liên tưởng đến thanh niên tri thức toát ra vẻ văn nhã được. Lúc này dây buộc tạp dề vắt qua eo hắn sau đó thắt một cái nút phía sau lưng, hoàn toàn để lộ ra phần eo thon đầy lực đẩy. Mà phía trên tại phần ngực... lại bị căng ra một đoạn rõ lồ lộ.
Không hiểu sao Mạc Dao lại cảm thấy có chút nóng. Cho đến khi Cố Diêm Vân đặt phần đồ ăn sáng ra trước mặt cậu, thiếu niên cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
"Mạc Dao." - Nhìn cái đầu nhỏ gần như úp mặt vào đĩa thức ăn, người thanh niên không khỏi nhíu mày gọi tên cậu.
Bị gọi bất ngờ, thiếu niên có chút nghẹn. Cố Diêm Vân liền đưa cho cậu một cốc nước. Mạc Dao đón lấy bằng cả hai tay sau đó há miệng uống một ngụm thật lớn.
Không phải là nước lọc mà là trà mật ong. Thiếu niên nhìn cốc trà trên tay mình, cả gương mặt cũng trở nên hồng hào hơn. Ấm quá.
Ngay lúc Mạc Dao muốn mở miệng cảm ơn người thanh niên, người nọ lại lên tiếng trước, giọng điệu có chút trầm thấp:
"Cậu ghét tôi đến vậy sao?"
"?" - Thiếu niên ngơ ngác nghiêng đầu.
"Ngày hôm qua cậu... cậu không để ý đến tôi." - Mặc dù hắn đã tự nhủ phải kiềm chế bản thân nhưng giọng điệu của người thanh niên vẫn không tránh được có chút tủi thân. - "3 câu. Cậu chỉ nói với tôi 3 câu."
"197, Cố Diêm Vân bị làm sao vậy?" - Mạc Dao nhịn không được nhỏ giọng hỏi quả cầu hệ thống. Vì sao cậu lại cảm giác bản thân mình giống như đã làm chuyện gì đó rất kinh khủng với người này vậy.
[Rối loạn tuổi dậy thì thôi. Đừng để ý.]
Thật là như thế sao? Sao cậu lại không thấy vậy nhỉ?
Thiếu niên mím môi suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng đáp lại người thanh niên:
"Tôi... tôi không ghét cậu. Thật đấy!" - Như sợ người thanh niên không tin, thiếu niên còn cường điệu nhấn mạnh hai chữ "thật đấy".
"Mạc Dao, tôi chấp nhận làm thế thân."
Thế thân? Thiếu niên lần nữa đưa mắt nhìn 197, kết quả quả cầu màu xanh chỉ phẩy phẩy tay mà nói.
[Tuổi dậy thì. Tuổi dậy thì.]
"Cậu nói tôi rất giống một người phải không? Hắn như thế nào. Dáng vẻ ra sao? Tôi sẽ cố gắng bắt chước." - Người thanh niên vừa nói, khóe mắt liền có chút ẩm ướt dọa thiếu niên sợ đến ngây người.
Hình như trước đây bản thân cậu từng nói người này rất giống một người mà cậu từng gặp. Khi ấy thiếu niên mới bước sang thế giới mới, chỉ có Cố Diêm Vân đem lại cảm giác thân thuộc cho cậu vậy nên cậu vô thức muốn gần hắn hơn. Nhưng hiện tại, cảm giác quen thuộc dường như đã bão hòa đôi chút, hoặc đúng hơn, nơi nào thiếu niên cũng cảm nhận được sự quen thuộc vậy. Giống như... giống nơi nào cũng có "hắn".
Nơi nào cũng có? Thiếu niên mơ hồ nhận ra điều gì đó nhưng rất nhanh, suy nghĩ của cậu đã bị cắt ngang bởi tiếng gọi thật lớn của vị trùm trường nào đó.
"Dao Dao! Lớp trưởng! Kim cương hột xoàn!"
197: [?]
Kim cương hột xoàn?
Chỉ trong chớp mắt, phòng bếp liền xuất hiện bóng dáng của một con chó xù to lớn đang vẫy đuôi chạy về phía Mạc Dao. Không biết là cố tình hay vô tình, người vừa xuất hiện lập tức chen vào giữa thiếu niên và Cố Diêm Vân. Trong nháy mắt vị học sinh giỏi nào đó liền đen mặt, nào còn vẻ đáng thương giống như bị bỏ rơi như vừa rồi.
Suýt chút nữa đã thành công rồi!
Triều Thiên cùng Cố Từ đã ra ngoài từ sáng sớm. Khi trở lại, trên cổ người thanh niên đã xuất hiện một sợi dây thừng màu đỏ. Hắn cũng không còn điệu bộ ủ rũ như trước nữa, mặc dù hai mắt vẫn còn sưng vù tuy nhiên khi thấy Mạc Dao, đôi mắt người thanh niên lại phát sáng như đèn pha. Hắn lôi từ trong túi ra một đống bùa, từng cái từng cái một mà đeo lên cho thiếu niên.
"Đây là bùa trừ tà. Đây là bùa cầu bình an. Đây là bùa sức khỏe. Còn đây nữa, đây là bùa cầu học hành."
"Triều Thiên, cậu cùng chú Cố Từ đi đâu vậy?" - Mắt thấy người thanh niên còn muốn đeo cho cậu thêm mấy món đồ phong thủy nữa, Mạc Dao vội vàng đè lại tay của hắn. - "Trường hợp của cậu... có cách giải quyết phải không?"
"Tất nhiên rồi. Tất nhiên rồi." - Triều Thiên không hề do dự mà gật đầu. Hắn vươn tay chỉ vào sợi dây quấn quanh cổ mình mà nói. - "Tôi cùng ông gi... Cố Từ đi lên chùa một chuyến. Bọn họ liền đưa cho tôi thứ này. Có lẽ là giải quyết xong rồi... nhỉ?"
197 ở một bên cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Cố Diêm Vân thấy Cố Từ trở lại liền mở miệng hỏi ông:
"Cậu, mọi chuyện giải quyết xong rồi?"
Hoàn toàn trái ngược với Triều Thiên, Cố Từ lại mang vẻ mặt đăm chiêu giống như đang suy nghĩ gì đó. Đến khi lại gần ba người trẻ tuổi, ông mới mở miệng:
"Thứ này chỉ có tác dụng mang tính tạm thời mà thôi. Ta không rõ năm xưa Lưu Giai Nghi sử dụng cách nào để giấu đi tên nhãi này. Ta định đến Triều gia một chuyến nhưng tên nhãi này nằng nặc không muốn đi cùng, ta chỉ có thể gửi mấy đứa lên chùa cùng nó mà thôi."
Nói rồi người đàn ông chợt lôi ra hai sợi dây thừng màu đỏ giống hết của Triều Thiên mà đưa cho Mạc Dao và Cố Diêm Vân.
"Cậu bé, cậu nên cẩn thận một chút." - Khi đưa sợi dây cho thiếu niên, Cố Từ đột nhiên mở miệng nói. - "Ta không nói hai nhóc còn lại không gặp nguy hiểm. Nhưng tình huống của cậu đặc thù hơn một chút. Nhớ rằng, ma quỷ vốn không có đạo đức."
Sau đó, trên tay thiếu niên liền xuất hiện một viên đá. Mặt trên có khắc chữ nhưng Mạc Dao nhìn vào hoàn toàn không hiểu gì. Thiếu niên còn muốn hỏi Cố Từ, tuy nhiên khi ngẩng đầu, người đàn ông đã cùng Cố Diêm Vân đi ra bên ngoài nói chuyện.
*****
Trước khi rời đi, Cố Từ có nói rằng ông cũng không chắc sẽ tìm được cách giúp Triều Thiên. Nhưng chùa miếu là nơi linh thiêng, ma quỷ có muốn cũng chưa chắc vào được, mong rằng phật tổ có thể che chở cho cả ba người bọn họ.
Tiễn Cố Từ ra xe, Mạc Dao rũ mắt vuốt ve sợi dây trên cổ mình rồi len lén nhìn cả Triều Thiên lẫn Cố Diêm Vân. Bình thường vị trùm trường nào đó ở cạnh thiếu niên vẫn luôn đóng vai con chim vành khuyên, không ngừng hót líu lo bên tai cậu, vậy mà khi đứng cạnh người-bạn-thân của mình, hắn lại trầm mặc đến đáng sợ.
Mạc Dao không khỏi nhỏ giọng hỏi 197:
"Bọn họ cãi nhau sao?"
[...]
Bây giờ cậu mới nhận ra à.
Tưởng rằng Cố Diêm Vân cùng Triều Thiên sẽ duy trì không khí gương gạo này nhưng vị học sinh giỏi nào đó đột nhiên mở miệng:
"Mày có ổn không?"
Cả Triều Thiên lẫn Mạc Dao đều kinh ngạc nhìn hắn. Nhưng người thanh niên lại giống như không nhìn thấy ánh mắt kỳ dị của hai người nọ. Hắn vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc giống như cán bộ xã mà chờ người bên cạnh trả lời. Phải mất một lúc, Triều Thiên mới lấy lại tinh thần mà đấm nhẹ vào vai người kia:
"Tao ổn. Giờ thì khởi hành được chưa?"
Dù trước hai người có mâu thuẫn gì cũng không thể phủ nhận rằng Triều Thiên và Cố Diêm Vân vẫn là bạn bè nối khố của nhau. Nhìn tên ngốc nào đó vẫn cười ha ha nghênh ngang đi về phía trước, Cố Diêm Vân chỉ có thể thở dài cùng Mạc Dao đi theo hắn.
"197, Cố Diêm Vân thích Triều Thiên sao?" - Thiếu niên ở một bên nhịn không được mà hỏi quả cầu hệ thống.
[...]
Sao cậu có thể nghĩ ra được tình tiết này cơ chứ?
- -------------------------------------
197: Cố Diêm Vân lẫn Triều Thiên đều không được. Tôi chọn Tô Đình.
Cà Phê: 1 vote cho Tô Đình ╮(╯∀╰)╭
005: Dù tui bị cắt suất diễn nhưng tôi vẫn sẽ ngoi lên để vote cho Triều Thiên. Cảnh H muôn năm!
Cà Phê: 1 vote cho Triều Thiên ╮(╯∀╰)╭
Cố Diêm Vân:...
Cà Phê: Đừng lo người anh em, còn mị cơ mà.
Cà Phê: Vậy nên mị vote cho Triều Thiên. Cảnh H muôn năm! ✌(ツ)
005: Yeah! ✌(ツ)