Lê Dương mang vẻ mặt tràn ngập hứng thú mà vươn ngón tay chọc chọc má thiếu niên. Ai có thể ngờ rằng, mới hôm qua thôi, thiếu niên còn bám dính lấy hắn khát cầu che chở, vậy mà chỉ sau một ngày, người không ngừng đeo bám người khác lại đổi thành Lê Dương. Có lẽ gã thanh niên không hề nhận ra, càng ngày hắn lại càng có xu hướng muốn tiếp xúc da thịt với thiếu niên. Cho dù chỉ tách nhau ra một chút thôi, cơ thể của hắn liền không chịu được mà không ngừng muốn tìm đến thiếu niên, muốn vùi mặt vào phần cổ thon gọn kia.
Thứ gọi là "hôn môi" mà Lê Dương vẫn luôn ghê tởm kia bỗng nhiên được hắn xếp vào mục yêu thích khi muốn tiếp xúc với thiếu niên. Thậm chí không ít lần, khi vô tình liếc nhìn thiếu niên dùng đầu lưỡi quấn lấy thức ăn, gã thanh niên cũng muốn ghé lại gần hôn cậu. Tất nhiên hành vi quá mức biến thái này đã bị Mạc Dao kịch liệt phản đối. Cậu sợ hãi chạy về phía Lê Dạ, gần như dán sát vào người hắn mà tránh né tên biến thái có biệt danh ác quỷ kia.
Nhìn Mạc Dao dùng ánh mắt tin tưởng mà hướng về phía Lê Dạ, Lê Dương đột nhiên cảm thấy không vui, thậm chí trong lòng hắn còn nảy sinh cảm giác ghen tị với người anh song sinh của mình. Từ nhỏ đến lớn Lê Dạ và Lê Dương vẫn luôn đi cùng nhau. Bởi vì tính cách khác biệt, cặp song sinh chưa bao giờ thích chung một thứ gì. Chưa kể, thân là anh, Lê Dạ vẫn luôn nhường nhịn Lê Dương. Đây có lẽ là lần đầu tiên Lê Dương cảm thấy Lê Dạ sẽ không nhường nhịn mình.
"Trốn cái gì mà trốn. Để Lê Dạ tóm được, anh còn khổ gấp mười lần." - Lê Dương nửa đùa nửa thật mà kéo Mạc Dao về phía mình. - "Để tôi kiểm tra xem gấu Koala có ăn hết phần cơm của mình không."
Hắn vừa nói, bàn tay to lớn đã sớm luồn vào trong áo thiếu niên, nhẹ vuốt phần bụng mềm mại. Mặc Dù nhìn bề ngoài thiếu niên có vẻ gầy gò nhưng trên thực tế, khi ôm cậu vào lòng lại chẳng cảm thấy chút xương cứng nào, tất cả đều mềm mềm giống như không có xương.
"Đ... đừng chạm vào tôi!" - Mạc Dao dùng khuỷu tay đánh vào bụng Lê Dương. - "Tôi không muốn chơi với cậu."
Cậu không thèm chơi với mấy kẻ xấu tính!
"A~"
Khi bị thiếu niên "tấn công" người phía sau liền nhẹ kêu một tiếng. Tuy nhiên âm thanh trầm thấp ấy không giống kêu đau chút nào, ngược lại, có phần giống như... khuôn mặt thiếu niên bất giác trở nên đỏ bừng.
"Nụ hôn đầu của tôi là do anh cướp mất. Vậy mà còn nói không muốn chơi với tôi. Được rồi, vậy anh thích cái gì? Thứ gì tôi cũng có thể cho anh được vậy nên không giận dỗi nữa. Được không?"
Ai có thể ngờ được, Lê Dương nổi tiếng ngạo mạn lại bày ra vẻ mặt giống như học sinh cấp ba đang cố gắng gây sự chú ý với người mình thích. Thậm chí hắn cũng không phát hiện bởi vì không được thiếu niên chú ý mà cảm xúc của hắn bị ảnh hưởng rất nhiều, dần dần có xu hướng trở nên bất an.
"Dừng lại được rồi, Lê Dương."
Lê Dạ đột nhiên lên tiếng ngay lúc Lê Dương chuẩn bị hôn thiếu niên. Hắn muốn mặc kệ anh trai song sinh, muốn một lần nữa ngậm lấy đầu lưỡi Mạc Dao. Tuy nhiên thấy khuôn mặt thiếu niên nhăn nhó đầy ghét bỏ, Lê Dương chỉ có thể mang vẻ mặt bực tức mà vuốt ve gáy cậu.
Nếu đổi lại là Lê Dạ có lẽ... thiếu niên sẽ không ghét bỏ như vậy.
Cùng lúc này ba người bọn họ đã đi đến chỗ Lục Chi Châu cùng Đoàn Bác Văn. Khi đi qua Hạ Chị Châu, Lê Dương hơi dừng lại một chút nhưng rất nhanh, hắn lại thờ ơ đi tiếp, hoàn toàn không nhìn Lục Chi Châu thêm một cái nào. Mà Đoàn Bác Văn lại chẳng thể bình tĩnh như vậy.
Tận mắt hắn chứng kiến người yêu của mình cùng hai gã đàn ông lạ mặt chơi đùa sẽ có cảm giác gì? Hắn không biết những người khác như thế nào nhưng lúc này hắn cảm thấy khoang miệng mình đắng ngắt. Thậm chí khi phát hiện ra hắn Mạc Dao vẫn có thể thản nhiên bước qua mà không cảm thấy chột dạ chút nào. Sự ghen tuông làm Đoàn Bác Văn đã quên mất việc người yêu hắn mắc chứng mù mặt, chưa kể Mạc Dao cũng không hẳn là người yêu hắn.
"Bác sĩ Đoàn, anh... anh không sao chứ?"
Hương trà đào nhanh chóng xộc vào khoang mũi hắn khiến tinh thần của vị bác sĩ được an ủi. Hắn nhìn gương mặt của Lục Chi Châu gần trong phút chốc, ánh mắt đầy phức tạp.
*****
"Ngoan ngoãn ở trong phòng. Không được mở cửa, nhớ chưa?"
Hôm nay là đêm thứ hai và cũng là lúc cặp song sinh bắt đầu hành động. Lê Dương đặt thiếu niên lên giường mình, sau đó ngồi xổm trước mặt cậu.
"Các cậu định ra ngoài ạ? Nhưng mà quy định của bệnh viện là không được rời khỏi phòng sau 10 giờ mà." - Dù không thích Lê Dương nhưng Mạc Dao vẫn lo lắng nhắc lại nội quy cho hắn.
"Đúng vậy. Đây chính là bug của chương trình lần này." - Lê Dương sảng khoái giải thích cho thiếu niên. - "Nội quy nói sau mười giờ tất cả các người chơi đều phải ở trong phòng nhưng lại không yêu cầu họ bắt buộc phải ở trong phòng đã được phân. Nói cách khác, nếu tôi sang phòng 301 và ném hai tên nào đó ra ngoài sau đó thế chỗ hắn thì cũng không tính là vi phạm quy định. Đúng không nào?"
Mục đích của cặp song sinh đã quá rõ ràng rồi. Bọn họ muốn xem nếu vi phạm quy định của bệnh viện thì người chơi sẽ nhận trừng phạt gì. Tất nhiên không đời nào Lê Dạ và Lê Dương lấy bản thân ra thử. Vậy nên hai người họ lựa chọn người chơi thuộc phòng 301.
"Tôi giúp anh báo thù đấy. Có vui không nào~"
Nếu không phải chương trình trực tiếp lần này đưa ra quy định người chơi không được giết hại lẫn nhau, Lê Dương sẽ không để cho kẻ đó tồn tại trong chương trình thêm vài tiếng.
Mắt thấy 10 giờ đêm sắp đến, Lê Dương lưu luyến xoa đầu Mạc Dao sau đó rời khỏi phòng, Lê Dạ liền theo sau hắn. Trước khi đi, Lê Dạ đột nhiên đưa mắt nhìn Mạc Dao.
"Có chuyện gì không ạ?"
So với Lê Dương, thiếu niên khá thích Lê Dạ. Thật ra tâm lý của Mạc Dao rất dễ phân tích. Cậu chỉ biết phân loại những người xung quanh cậu thành người xấu và người tốt. Đối với người tốt, thiếu niên có thái độ mềm như bông ngoan đến nỗi khiến trái tim người khác mềm nhũn, nhưng đối với người xấu thì ngược lại, cậu sẽ dùng mọi thứ mà mình có để chống trả hắn. Từ hàm răng đều đều không có lấy nổi một cái răng nanh đến măng cụt mềm bụp không xòe được móng vuốt. Ấy vậy mà thiếu niên vẫn luôn cho rằng mình là một loài động vật hoang dã, không ngừng dùng âm thanh gru gru trước kẻ săn mồi.
Nếu là trước đây, Lê Dạ sẽ cảm thấy những kẻ như vậy thật ngu ngốc. Thay vì mất thời gian trêu đùa giống như Lê Dương, Lê Dạ sẽ mặc kệ hắn để cho hắn tự sinh tự diệt. Nhưng cố tình hai người bọn họ lại gặp Mạc Dao.
Cộc cộc.
Lê Dương ở ngoài cửa đã dần mất kiên nhẫn. Hắn mang vẻ mặt đen sì mà gõ vào cửa vài cái như muốn nhắc nhở Lê Dạ.
"Ngoan ngoãn ở nhà chờ."
Sau khi cặp song sinh đi rồi, 005 mới từ trong gầm giường chui ra. Để tránh bị người chơi phát hiện nên nó chỉ có thể trốn đông trốn tây, ngay cả đi ăn vụng cũng phải dáo dác nhìn xung quanh. 005 vừa ôm đùi gà vừa ngó nghiêng ra ngoài cửa.
{Đó là cặp song sinh trong lời đồn sao? Sao tôi chả thấy ngầu tí nào vậy?}
{Hơn nữa bọn họ thật quá đáng. Dám để Dao Dao của tôi ở nhà một mình. Nhỡ đâu có ma quỷ gì thì sao? Mà Dao Dao này, mấy con quỷ bây giờ quỷ kế đa đoan lắm. Chúng không giết chúng ta ngay đâu mà còn hành hạ chúng ta bằng cách khác đấy. Dao Dao nghe thấy từ quỷ thai bao giờ chưa?}
"Quỷ... quỷ thai ạ?"
Thiếu niên lắp bắp vội vã chạy lên giường. Sau khi xác nhận cả người mình đã được bọc kín bởi chăn, thiếu niên mới hướng mắt về phía 005.
{Mấy con quỷ đó sẽ khiến bụng Dao Dao to lên sau đó bị bắt sinh ra một bé ma.}
"Tôi là con trai mà."
{Ma quỷ thì cái gì chả làm được. Nhưng Dao Dao đừng lo nếu gặp quỷ thì cậu cứ cắn vào đầu lưỡi là được. Hơn nữa, có 005 siêu đại tài ở đây thì không có con ma nào dám động vào Dao Dao đâu.}
005 đầy tự tin mà vỗ ngực. Trước khi đến đây nó đã đọc vô vàn sách tham khảo vậy nên từ giờ nó không phải là trợ lý 005 nữa mà là thầy bắt ma 005.
Tiếng chuông báo 10 giờ nhanh chóng vang lên. Mạc Dao theo bản năng nhìn về phía cửa phòng. Chưa đầy ba giây, cửa phòng liền mở ra, người tiến vào là một nam y tá. Hắn ta hoàn toàn không quan tâm đến sự biến mất của hai người bạn cùng phòng, chỉ thản nhiên bước đến trước mặt Mạc Dao.
"Đến giờ uống thuốc."
Bởi vì cách một lớp khẩu trang nên âm thanh của người đàn ông có phần không rõ ràng. Tuy nhiên thiếu niên vẫn hiểu được hắn ta đang muốn cậu uống thuốc.
{Theo như tình tiết phim thì mấy thứ thuốc bệnh viên cho toàn thuốc độc thôi. Đừng uống, Dao Dao!}
Bàn tay của thiếu niên vừa duỗi ra được một nửa liền rụt lại. Vị y tá đeo khẩu trang vẫn rất bình tĩnh mà chờ đợi thiếu niên.
Hiện tại cậu phải làm gì?
Thiếu niên lần nữa đưa mắt nhìn 005.
{Nói với hắn cậu không khỏe, lát nữa cậu sẽ uống thuốc.}
"Em... em cảm thấy không khỏe. Lát nữa em uống thuốc được không ạ?" - Thiếu niên thấp thỏm nhìn người thanh niên đeo khẩu trang.
Hắn ta giống như một cỗ máy, sau khi nghe thiếu niên nói vậy liền cứng ngắc đáp lại cậu:
"Không khỏe ở đâu?"
"Bụng ạ. Bụng em rất khó chịu."
Bởi vì muốn làm cho bản thân mình giống bị bệnh nhất nên Mạc Dao cố tình mềm giọng trả lời người thanh niên. Bình thương giọng nói của thiếu niên đã mềm mềm không có chút lực nào, nay âm điệu lại có phần dinh dính, thêm chút nước đường, giống như ai đó nhẹ thổi vào lỗ tai khiến cả người tê dại.
Tuy nhiên Mạc Dao không ngờ tới, vị nam y tá này lại đột nhiên tiến thêm vài bước nữa, dùng tay chạm vào bụng cậu.
"Anh làm gì vậy..." - Thiếu niên sợ hãi vội vàng đè lại tay người thanh niên.
{Tránh xa Dao Dao ra thằng dê xồm!}
005 hoảng sợ phát ra tín hiệu cảnh báo màu đỏ, dùng cánh tay người que của nó không ngừng kéo tóc người thanh niên.
"Cậu bị đau ở đây sao?"
Người thanh niên đeo khẩu trang nhẹ ấn một chút, Mạc Dao theo bản năng khẽ than một tiếng, sau cậu đỏ bừng mặt vươn tay nắm lấy tay hắn, muốn đẩy ra.
"Không... không phải. Tôi không đau ở bụng."
"Đau ở chỗ khác? Chúng ta cần kiểm tra tổng thể."
Người thanh niên dần di chuyển lên phía trên, nhẹ chạm vào vị trí đang cất chứa trái tim.
"Nhịp tim... nhịp tim đang đập."
Người thanh niên đeo khẩu trang khẽ lẩm bẩm. Rõ ràng chỉ là cảm nhận tiếng tim đập thôi nhưng cách một lớp khẩu trang, Mạc Dao vẫn có thể nghe ra người nọ đang thở dốc.
Vẻ cứng ngắc như tượng gỗ đã dần biến mất, gã thanh niên như kẻ biến thái tâm thần, không ngừng phát ra tiếng thở ồ ồ. Thậm chí, vì để có thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể cậu mà người thanh niên gần như đẩy ngã Mạc Dao xuống giường đệm sau đó nửa cưỡi lên người cậu, ghé sát vào cổ thiếu niên mà run rẩy.
"Anh có sao không ạ?"
Mạc Dao sớm bị dọa đến nỗi hai hốc mắt đều đỏ bừng. Cậu không dám vươn tay chạm vào người thanh niên nhưng lại không chịu nổi tiếng thở dính nhớp quẩn quanh bên tai mình.
"Thơm quá... ha... a..."
Âm thanh cứng ngắc của người thanh niên dần trở nên mơ hồ, phía dưới của hắn nhanh chóng nổi lên một cái lều trại, nóng hổi không ngừng cọ cọ bắp chân thiếu niên.
"005... 005!"
{A... a... a Dao Dao chờ mị tí. Để mị tìm vật phẩm hỗ trợ. Nồi cơm điện? Không phải! Tỏi? Không được! Sao kho vật phẩm hỗ trợ của của công ty mình nghèo vậy? Có cả gói bột canh mì tôm này!}
Mạc Dao đã sợ đến nỗi nước mắt lạch cạch rơi xuống, 005 cũng hoảng loạn mà bay lung tung. Phía bên kia, người thanh niên đeo khẩu trang đã đè nặng lên người thiếu niên, áo bệnh nhân của cậu bị kéo lên cao, để lộ phần eo nhỏ nhắn với những vết đỏ khả nghi. Mặc dù nói là tấn công thiếu niên nhưng gã thanh niên chỉ biết ôm lấy Mạc Dao điên cuồng cọ xát, hoàn toàn không có ý định muốn tiến thêm một bước nữa.
Đúng hơn là hắn không biết. Hắn chỉ biết nếu như mình đỉnh eo về phía thiếu niên, cơ thể sẽ sinh ra khoái cảm, sẽ cảm thấy tê dại đến nỗi nước miếng tràn ra khỏi khóe môi. Nhưng hắn không biết kéo khóa quần, giải phóng thứ đang bồng bột, chướng đau dưới lớp quần để có thể càng thêm gần gũi Mạc Dao. Gã thanh niên khó chịu khẽ hừ vài tiếng, ghé sát cổ thiếu niên, giống như hút thuốc phiện mà điên cuồng hít hương thơm ngọt tỏa ra từ cổ cậu. Đến khi nghe thấy tiếng sụt sịt nho nhỏ, gã thanh niên mới hơi ngừng lại, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của thiếu niên.
Chẳng lẽ đau lắm sao? Người thanh niên mờ mịt nghĩ. Hắn chưa bao giờ sinh bệnh nên không biết "đau" mà thiếu niên nói đáng sợ như thế nào. Hắn cũng chưa bao giờ dỗ dành người khác, chỉ có thể cúi đầu, cách một lớp khẩu trang mà liếm gương mặt thiếu niên.
Nước mắt cũng rất ngọt. Toàn thân người này đều ngọt.
"Đừng chạm vào tôi!" - Mạc Dao vừa nấc vừa đẩy cái đầu xù xù trên người mình ra. Bởi vì nấc cục mà giọng nói của cậu có phần lạc đi, trông đang thương vô cùng. Nhưng thiếu niên vẫn cố gắng trừng đôi mắt tròn tròn của mình nhằm đe dọa kẻ biến thái. - "Nếu... nếu anh còn chạm vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh."
"Vì sao không được chạm vào?" - Người thanh niên khó hiểu nhăn mặt. Hắn rất thích thiếu niên, từ ánh mắt đầu tiên liền thích không kiềm nổi. Vì sao thiếu niên không cho hắn chạm vào người?
{Cơ hội phản công đây rồi. Dao Dao, trong sách nói, khi bị biến thái tấn công chúng ta cần bình tĩnh chế nhạo hắn. Cậu chê kích cỡ của hắn nhằm xúc phạm tự tôn của hắn đi.}
"Bởi vì chim của anh rất bé!"
Chim? Đó là thứ gì?
Phải mất một lúc, người thanh niên mới hiểu thiếu niên đang ám chỉ bộ phận sinh dục của hắn. Chẳng... chẳng lẽ thiếu niên xinh đẹp trước mặt đang mời gọi hắn giao phối?
Khuôn mặt giấu dưới lớp khẩu trang nhanh chóng đỏ bừng. Nhưng hắn chưa học được cách xây tổ, cũng chưa biết cách đưa trứng vào cơ thể bạn tình. Quan trọng hơn là hắn vẫn chưa trưởng thành.
"Đợi... đợi sau khi thành niên nó sẽ to hơn và gai cũng sẽ sẽ mọc ra. Đến lúc đó... đến lúc đó chúng ta có thể bắt đầu giao phối."
Mạc Dao:???
Vì sao hắn ta không cảm thấy bị xúc phạm?
{Chuyển sang kế hoạch B thôi Dao Dao.}
"Anh cũng rất xấu. Tôi muốn không muốn... gi-giao phối với người xấu."
Khi nói đến hai từ "giao phối" thiếu niên sớm ngượng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào người thanh niên. Cậu mắc chứng mù mặt hơn nữa người này còn đeo khẩu trang, làm sao cậu biết được hắn đẹp hay không. Tuy nhiên lời nói vừa rồi của Mạc Dao lại có tác động vô cùng lớn đến người thanh niên đeo khẩu trang.
Hắn bị bạn đời tương lại chê bai ngoại hình!
Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn cô độc một mình, hoàn toàn không có khái niệm về đẹp và xấu. Tuy nhiên có vẻ thiếu niên rất thích những thứ xinh đẹp vậy nên cậu mới ghét bỏ ngoại hình hiện tại của hắn.
"Chờ thành niên... sau khi tôi thành niên sẽ đẹp hơn trước rất nhiều." - Gã thanh niên hấp tấp nắm lấy tay thiếu niên như sợ cậu sẽ vì ngoại hình không đẹp mắt của bản thân mà bỏ hắn đi theo người khác. - "Đến lúc đó chúng ta lại cọ cọ được không?"
Mạc Dao muốn từ chối nhưng nghĩ đến những việc hắn làm với mình, thiếu niên chỉ có thể gật đầu bừa. Gã thanh niên đeo khẩu trang sau khi được thiếu niên hứa hẹn, liền thỏa mãn rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi tu sửa ngoại hình. Trước khi đi, hắn không quên nhét thuốc vào tay thiếu niên, dặn cậu nhớ uống thuốc.
Đến khi cửa phòng đóng lại, Mạc Dao mới ngơ ngác nhìn sang 005.
"Vậy là chúng ta thoát nạn rồi phải không ạ?"
{Đúng vậy. Biến thái đã bị chúng ta xúc phạm đến nỗi tức giận bỏ đi. Chắc chắn hắn sẽ không quay lại nữa.}
Mạc Dao rũ mắt nhìn đống thuốc mà người thanh niên đưa cho mình. Màu sắc của thuốc vô cùng sặc sỡ, trông không giống thuốc điều trị cho bệnh nhân tâm thần. Cậu tò mò đưa một viên thuốc lên ngửi sau đó cho vào miệng.
{Ôi trời ơi, Dao Dao, cậu đang làm gì vậy? Mau nhả ra! Mau nhả ra không sùi bọt mép bây giờ.}
"Không phải là thuốc. Đây là kẹo ngậm."
Người thanh niên sau khi nhận thuốc từ tay bác sĩ đã tò mò mà nếm thử. Phát hiện thuốc vừa đắng lại có độc, hắn liền nắm tất cả thuốc chữa bệnh đi rồi thay thế bằng kẹo ngậm. Bạn đời tương lai của hắn ngọt như vậy hẳn thích "thuốc" có vị ngọt hơn.
- --------------------------------------------------
[xxx]: Phải mau tu chỉnh nhan sắc của bản thân!
Cà Phê: Xin chào, đây là thẩm mỹ viện Cà Phê Đắng. Chúng tôi đảm bảo sau khi phẫu thuật xong người ấy sẽ chết mê chết mệt bạn. Ngoài ra chúng tôi còn có dịch vụ tăng kích cơ dương v...
[xxx]: Tôi đã nói sau khi trưởng thành nó sẽ to ra mà!